Trùng Sinh Đô Thị An Nam - Chương 7: Người gì mà lạnh lùng

Trùng Sinh Đô Thị An Nam

Chương 7: Người gì mà lạnh lùng

Hiện giờ trong phòng bệnh chỉ còn Anh Kiệt và mẹ, Anh Kiệt âm thầm vận chuyển chân khí truyền vào cơ thể Bảo Nhi, giúp cho Bảo Nhi hồi phục các vết thương nhanh hơn.

Sau khi giúp mẹ trị thương, rãnh rỗi Anh Kiệt lại ngồi khoanh chân xếp bằng tu luyện, cho đến 4 giờ chiều Anh Kiệt đã lên Luyện Khí sơ kỳ nhị trọng.

"Sau này nên làm cho mẹ một cái pháp khí phòng thân, tránh gặp thêm phiền phức"

Mặc dù là cảnh giới Luyện Khí, nhưng hắn tự tin cho dù là súng đạn cũng thể tổn thương, thân thể như sắt thép, một đấm trên trăm cân, huống hồ chế tạo chỉ là một cái pháp khí, dễ như trở bàn tay.

Buổi chiều trời tờ mờ tối Anh Kiệt bắt đầu cảm thấy đói bụng, cho dù là Luyện Khí nhị trọng nhưng cơ thể vẫn là phàm nhân, Bảo Nhi cũng bắt đầu tỉnh dậy, mờ mịt nhìn Anh Kiệt hỏi

"Ủa là mẹ ngủ quên sao? Bây giờ là mấy giờ rồi? Ông bà ngoại đâu?"

"Gần 6 giờ chiều rồi mẹ, họ đi về rồi! Mẹ có muốn ăn chút gì không?"

"Về rồi sao?" Bảo Nhi trầm ngâm một hồi thở dài, ngước nhìn Anh Kiệt nói

"Cũng được, con đi mua cái gì đem lên cho mẹ đi, tiền mẹ để ở trong ví để trên bà..." Bảo Nhi vừa nói vừa chỉ tay về phía cái bàn đang bị gãy đôi, ngạc nhiên há hốc mồm lời còn chưa nói hết.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao... Tại sao cái bàn bị chẻ đôi thế kia?"

Bà hoảng sợ quay sang hỏi Anh Kiệt, Anh Kiệt bắc đắc dĩ cười khổ giải thích

"Lúc nảy đột nhiên nó bị tách ra như thế, có lẽ là cũ quá rồi, bệnh viện cũng nên thay cái mới"

"Thật vậy sao?" Bảo Nhi có vẻ không tin

"Thật!" Anh Kiệt đáp như đinh đóng cột

Bảo Nhi thở phào một hơi, bà cũng không nghĩ con trai mình nói dối, chỉ dặn dò Anh Kiệt vài câu rồi hối thúc Anh Kiệt đi mua đồ ăn.

Anh Kiệt mặc dù trị thương cho mẹ xong nhưng vẫn cố tình để mẹ nghĩ ngơi thêm vài ngày.

Xuống đường ra khỏi bệnh viện, băng qua phía đối diện có một tiệm cơm, buổi tối đường xá đông đúc, người xuống phố cũng càng nhiều, đến cửa tiệm Anh Kiệt liền mua hai phần cơm, thong dong đứng đợi, đột nhiên lúc này vang lên tiếng mắng chửi ở gần đó.

"Cút cút cút! Tránh xa bà ra bọn dơ bẩn!

"Dơ đâu mà dơ? Em không thấy anh sạch sẽ thơm tho à? Không tin thì ngửi thử đi nè" một tên vô sĩ tiến lại gần cô gái kia

"Tránh xa tôi ra! Ở đây là nơi công cộng mấy người nên biết điều"

Cô gái hoảng hốt xua xua tay lùi lại thì bị một tên khác chặn đường lui

"Bọn anh chỉ muốn em ngồi xuống uống với bọn anh một ly, có ai làm gì đâu mà em gắt vậy?"

"Anh thấy hay là tối nay tụi mình đi chơi đi, tuyệt đối khiến em đêm nay vui hết sẩy"

Một cô gái và ba thanh niên, một bên chửi, một bên mặt dày dụ dỗ, tất cả đều rơi vào tai Anh Kiệt, bất quá hắn không thích lo chuyện bao đồng.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, cô gái kia vậy mà chạy tới chổ Anh Kiệt, nắm lấy cánh tay Anh Kiệt hô hào hét to:

"Đây là bạn trai của tôi! Các người nên biết ý tứ, nếu không đừng trách anh ấy cho các người một trận!"

Ba người đàn ông bất ngờ nhìn về phía Anh Kiệt, trong người vốn có men rượu nổi lên thú tính, muốn dụ dỗ cô gái nữ sinh xinh đẹp kia đi chơi đêm. Nào ngờ cô ta bây giờ đem ra mắt bạn trai, mà chỉ là một thằng nhóc

Anh Kiệt nghe thế khẽ chau mày, liếc nhìn cô gái đang ôm cánh tay hắn, dung mạo tương đối gọi là xinh đẹp, trên thân đúng là mặc đồ học sinh, chắc là tuổi trung học phổ thông, nhưng hắn thấy hơi phiền, cảm nhận được sự run rẩy của cô gái này, Anh Kiệt bắc đắc dĩ lắc đầu

Sợ thì chỉ việc la lên thôi sẽ có bao nhiêu người ra giúp, cớ sao lại phải đem mình ra làm lá chắn? Cô gái này lòng dạ không đơn giản, bất quá ba người kia không thèm để ý nữa xoay người bỏ đi.

Lúc này cô nữ sinh mới thở phào một hơi buông tay Anh Kiệt ra, gật đầu cảm ơn

"Cảm ơn bạn đã giúp tôi"

"Vốn dĩ tôi không có giúp gì, không cần cảm ơn" Anh Kiệt xua xua tay nói

Cô nữ sinh bất ngờ nhìn Anh Kiệt một hồi, sao đó mỉm cười bỏ đi

Anh Kiệt cũng nhận hai phần cơm quay trở lại bệnh viện, hắn muốn ăn cơm xong buổi tối hấp thu âm khí của ánh trăng, vì hôm nay là 15 trăng tròn, âm khí sẽ càng dày đặc.

Đột nhiên có tiếng kêu từ phía sau

"Nè, bạn gì ơi!"

Anh Kiệt xoay người lại thì thấy đó là cô gái ban nãy, không nghĩ tới có duyên như vậy

"Đúng là bạn rồi! Chúng ta lại gặp nhau, bạn cũng có người nằm viện ở đây hả?"

"Đúng vậy, có việc gì không?" Anh Kiệt vẫn lạnh lùng hỏi

Cô nữ sinh bắc đắc dĩ ngạc nhiên không biết nói gì, Anh Kiệt chỉ hỏi ngắn gọn khiến cô lúng ta lúng túng, vốn dĩ cô chỉ muốn kết bạn mà thôi, bởi vì ở đây cô chẳng quen biết ai, bất ngờ gặp lại cậu trai lúc nãy, nên muốn có người nói chuyện, ở bệnh viện quá tẻ nhạt, đến khi Anh Kiệt lên tiếng cô mới giật mình

"Tôi phải đem cơm cho mẹ, nếu không có gì thì tôi đi trước"

Anh Kiệt nói xong không đợi cô nữ sinh trả lời, xoay người bỏ đi. Để cô gái ngơ ngác đứng nhìn bóng lưng Anh Kiệt, lè lưỡi mắng thầm

"Người gì đâu mà lạnh lùng quá, không muốn nói chuyện thì thôi, bà đây không cần!"

Anh Kiệt dù không quay lại nhìn vẫn cảm nhận được sự cuồng nộ của cô gái kia, cười cười lắc đầu.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận