Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta - Chương 104
Chương trước- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 104
Câu trả lời của cô rõ ràng làm cho Duệ Uyên hoảng sợ không thôi, y có nghe lầm không đây? Cô vì y mà dâng cả tính mạng.
“Ăn sạchtôi cũng không sao, nhưng anh nhất định phải hứa với tôi không được làmhại đến anh ấy, nếu như anh ấy có chuyện gì, chúng xà sẽ rất đau lòngrất buồn khổ.” Tô Tiểu Thiến nghĩ đến mọi người sẽ đau lòng, thì cô cũng sẽ như vậy.
“Hứ, côthật ngây thơ quá đi, cô bằng lòng vì hắn mà chết? Cô có biết bất cứ lúc nào hắn cũng đều có thể ăn sạch cô hay không hả? Cô cũng thật ngu ngốcquá đi” Đột nhiên trong lòng y có chút lăn tăn gợn sóng, y rất chánghét cái cảm xúc kỳ lạ này, cho nên ngữ khí của y cũng bắt đầu gắt gỏnghơn.
“Anh sairồi, là anh đem sự việc nghĩ quá phức tạp rồi, chuyện gì tôi cũng khôngnhớ được, nhưng tôi không có ngốc, tôi đồng ý tin tưởng anh, cũng giốngnhư đồng ý tin tưởng anh ấy vậy” Ngón tay Tô Tiểu Thiến chỉ Xà Vương đang nằm ‘hôn mê bất tỉnh’ trên mặt đất.
“Cô tin hắn?” Duệ Uyên nhìn ‘bản thân’ trên mặt đất, y hoàn toàn không tài nào lý giải nổi ý của câu nói này.
Tô Tiểu Thiến hít sâu một cái nói: “Phải, tôi đồng ý tin tưởng anh ấy, ban đầu khi tôi hôn mê bất tỉnh là anh ấycứu tôi, sau khi anh ấy biết tôi bị mất trí nhớ, chưa từng ghét bỏ tôi,mà anh ấy còn thu giữ tôi, những điều này chứng tỏ anh ấy là rắn tốt,không phải là rắn xấu” Tô Tiểu Thiến cố gắng giải thích hy vọng y có thể hiểu.
Duệ Uyênthật sự không tài nào nghe tiếp được nữa, y cũng không biết tại sao mình đột nhiên lại cảm thấy phiền chán bất an, y hất tay nói: “Hôm nay ta tha cho các ngươi một mạng” Dứt lời, y liền biến mất ngay trước mắt cô.
Thấy y biến mất tiêu, Tô Tiểu Thiến quỳ xuống đất lay gọi Xà Vương đầu người thân rắn.
“Xà Vương, Xà Vương…”
“Ồn ào cái gì? Ồn chết đi được”
Tô TiểuThiến không ngờ rằng câu mở miệng đầu tiên khi y tỉnh lại lại là nói côồn chết đi được? Moá, cái tên xà yêu này có lương tâm không vậy hả! Thật là đau lòng mà! Hại cô lo lắng cả buổi trời.
“Nhìn gì mà nhìn, còn không đi?” Duệ Uyên tức giận rống lên, sau đó y trườn thân thể mập mạp bắt đầu đi về phía đường về nhà, Tô Tiểu Thiến vội vàng đuổi theo.
******************** Đường phân cách linh dị ********************
Kể từ khitrải qua sự việc đó xong, Tô Tiểu Thiến rất ít khi gặp được y, nhưngcông việc của cô vẫn không giảm bớt, mỗi ngày không ngừng bận rộn, giống như hôm nay vô cùng bận rộn.
“Thành Thực, sao hôm nay chúng ta lại bận rộn dữ vậy?” Tô Tiểu Thiến nhịn không được kéo lấy xà yêu thật thà lần trước hỏi thăm, đồng thời cô còn đặt cho cậu ta cái tên này.
“Xà Nhi tỷ tỷ, tỷ không biết gì sao? Hôm nay Xà Hậu sẽ đến đó” Khuôn mặt cậu ta đầy sự hưng phấn.
“Xà Hậu? Lẽ nào là vợ của Xà Vương?” Tô Tiểu Thiến mở to đôi mắt hỏi một cách hưng phấn.
Thành Thực gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, rất xinh đẹp nữa đó.”
“Thật vậy sao? Vậy cô ấy khi nào thì đến?” Bỗng nhiên cô vô cùng muốn gặp Xà Hậu thần bí này.
“Chút nữa là đến rồi, Xà Nhi tỷ tỷ, tỷ đến đại sảnh đi, bọn họ đều đang bận bịu ở đó, tỷ đến đó thì rất nhanh sẽ gặp được Xà Hậu thôi” Thành Thực nhắc nhở nói.
Tô Tiểu Thiến vội gật đầu, Xà Hậu? Cô bây giờ thật sự rất muốn gặp nha!
Lúc cô đếnđại sảnh thì phát hiện hoa cỏ nơi đây đều được bố trí bày biện mới hết,mọi thứ đều cho thấy hỉ khí ngời ngời, mọi người thấy cô đều chào hỏinhiệt tình.
Đúng vào lúc này, có người đến báo, Xà Vương dẫn Xà Hậu trở về.
Mọi người đồng thanh hô “Xà Hậu cát tường…”
Tô TiểuThiến đứng ở trong góc nhìn Duệ Uyên kéo thân thể mập mạp, tay dắt mộtnữ tử tướng mạo như hoa từ xa xa đến gần, chính vào lúc này trong phútchốc cô đột nhiên có một loại cảm giác như đã từng quen biết, vị Xà Hậunày, sao cô lại cảm thấy quen thuộc đến vậy?
Ánh mắt TôTiểu Thiến khoá chặt vào cô, tất nhiên là bị Tĩnh Nghi phát giác, cônghiêng người nhìn, khựng lại một lát, cái đồ xấu xí này là ai? Vì saocô cảm thấy ả giông giống một người? Nhưng rốt cuộc là ai?
Duệ Uyên tựnhiên cũng chú ý đến Tô Tiểu Thiến, đối với sự việc lần trước, tronglòng y dường như có chút vướng mắc lạ kỳ, cái loại vướng mắc này dườngnhư có chút nói không ra nhìn chẳng thấu, bất quá, y cũng không muốnnghĩ đến, đối với việc Tĩnh Nghi tự động đến đây, y cũng chỉ coi như trò giải trí tiêu khiển mà thôi.
Trong lòngmọi người đều vui mừng, chỉ cần Xà Vương thích ai, bọn họ liền thíchngười đó, Tô Tiểu Thiến không nói gì nhìn những thứ này, cô nhíu chặtmày, người nữ tử này có phải cô đã từng gặp qua?
Duệ Uyên kéo tay Tĩnh Nghi đi đến chỗ ngồi trong đại sảnh nói: “Các vị, vị này là Tĩnh Nghi tiểu thư mọi người cũng không xa lạ gì, nàng ta à, sau này sẽ là Xà Hậu của chúng ta, hiện tại mọi người gọi nàng làTĩnh Nghi tiểu thư được rồi, dù sao cũng chưa thành thân, chúng ta gọiXà Hậu đối với nàng không tốt lắm, đúng không nào?” Y cười hì hìnhìn Tĩnh Nghi hỏi, nhưng trong lòng y lại khinh bỉ, Xà Hậu? Hứ, hai từnày, cái vị trí này, đời này sẽ không liên quan gì với Tĩnh Nghi.
Tĩnh Nghilạnh lùng nhìn y một cái, cái tên ghê tởm, ai muốn làm Xà Hậu của hắn?Đợi cho cô nghĩ ra được cách liền lập tức xử lý hắn liền!
“Ta đã sắp xếp phòng cho nàng rồi, ta dẫn nàng đi xem” Duệ Uyên đột nhiên nói.
Tĩnh Nghi liếc nhìn thân thể mập mạp của y, tâm tình của cô lập tức đóng băng, “Có sắp xếp người hầu cho ta không?” Cô lạnh lùng hỏi.
Duệ Uyên cười một lát rồi nói: “Hàng vạn ‘xà nhi’ (1) nơi đây tuỳ ý nàng chọn lựa”
( (1) Xà nhi: Giải thích chút, ‘xà nhi’ ở đây chỉ ý rắn chung chung thôi,nhưng bạn Tiểu Thiến lại tưởng gọi tên bạn là ‘Xà Nhi’, nên mới có vụbạn ấy bước ra như ở đoạn phía dưới này.)
“Đến” Lời của Duệ Uyên vừa thốt ra, Tô Tiểu Thiến bỗng dưng tiến lên phía trước.
“…?” Mọi người có chút sửng sốt.
Tô Tiểu Thiến thấy quần chúng không hiểu, cô chỉ về phía mình, “Lẽ nào không phải gọi tôi sao?” Không phải chứ, vừa nãy cô rõ ràng nghe thấy gọi ‘Xà Nhi’ mà!
“Ta muốn ả” Tĩnh Nghi đột nhiên chỉ về phía cô nói.
“Không được” Duệ Uyên mở miệng cự tuyệt.
Tĩnh Nghi không ngờ rằng y sẽ từ chối dứt khoát như vậy, Duệ Uyên cũng không ngờ y sẽ từ chối như vậy.
“Ta là thê tử tương lai của chàng, ta muốn có một người hầu hạ chẳng lẽ cũng không được sao?” Tĩnh Nghi đối với sự từ chối của y vô cùng tức giận.
“Xà Vương, tôi bằng lòng hầu hạ Xà Hậu” Không biết sao Tô Tiểu Thiến vội vàng nói, đối với Xà Hậu, cô cảm thấyrất gần gũi, cái loại cảm giác kỳ lạ này khiến cô rất muốn tìm ra nguyên nhân.
“Ngươi…” Đối với Tĩnh Nghi, Duệ Uyên rõ ràng cảm thấy ả hoàn toàn không phải làloại hiền lành gì, chỉ sợ cô đi theo ả sẽ phải chịu thiệt, vậy mà cô lại không chịu hiểu.
“Ăn sạchtôi cũng không sao, nhưng anh nhất định phải hứa với tôi không được làmhại đến anh ấy, nếu như anh ấy có chuyện gì, chúng xà sẽ rất đau lòngrất buồn khổ.” Tô Tiểu Thiến nghĩ đến mọi người sẽ đau lòng, thì cô cũng sẽ như vậy.
“Hứ, côthật ngây thơ quá đi, cô bằng lòng vì hắn mà chết? Cô có biết bất cứ lúc nào hắn cũng đều có thể ăn sạch cô hay không hả? Cô cũng thật ngu ngốcquá đi” Đột nhiên trong lòng y có chút lăn tăn gợn sóng, y rất chánghét cái cảm xúc kỳ lạ này, cho nên ngữ khí của y cũng bắt đầu gắt gỏnghơn.
“Anh sairồi, là anh đem sự việc nghĩ quá phức tạp rồi, chuyện gì tôi cũng khôngnhớ được, nhưng tôi không có ngốc, tôi đồng ý tin tưởng anh, cũng giốngnhư đồng ý tin tưởng anh ấy vậy” Ngón tay Tô Tiểu Thiến chỉ Xà Vương đang nằm ‘hôn mê bất tỉnh’ trên mặt đất.
“Cô tin hắn?” Duệ Uyên nhìn ‘bản thân’ trên mặt đất, y hoàn toàn không tài nào lý giải nổi ý của câu nói này.
Tô Tiểu Thiến hít sâu một cái nói: “Phải, tôi đồng ý tin tưởng anh ấy, ban đầu khi tôi hôn mê bất tỉnh là anh ấycứu tôi, sau khi anh ấy biết tôi bị mất trí nhớ, chưa từng ghét bỏ tôi,mà anh ấy còn thu giữ tôi, những điều này chứng tỏ anh ấy là rắn tốt,không phải là rắn xấu” Tô Tiểu Thiến cố gắng giải thích hy vọng y có thể hiểu.
Duệ Uyênthật sự không tài nào nghe tiếp được nữa, y cũng không biết tại sao mình đột nhiên lại cảm thấy phiền chán bất an, y hất tay nói: “Hôm nay ta tha cho các ngươi một mạng” Dứt lời, y liền biến mất ngay trước mắt cô.
Thấy y biến mất tiêu, Tô Tiểu Thiến quỳ xuống đất lay gọi Xà Vương đầu người thân rắn.
“Xà Vương, Xà Vương…”
“Ồn ào cái gì? Ồn chết đi được”
Tô TiểuThiến không ngờ rằng câu mở miệng đầu tiên khi y tỉnh lại lại là nói côồn chết đi được? Moá, cái tên xà yêu này có lương tâm không vậy hả! Thật là đau lòng mà! Hại cô lo lắng cả buổi trời.
“Nhìn gì mà nhìn, còn không đi?” Duệ Uyên tức giận rống lên, sau đó y trườn thân thể mập mạp bắt đầu đi về phía đường về nhà, Tô Tiểu Thiến vội vàng đuổi theo.
******************** Đường phân cách linh dị ********************
Kể từ khitrải qua sự việc đó xong, Tô Tiểu Thiến rất ít khi gặp được y, nhưngcông việc của cô vẫn không giảm bớt, mỗi ngày không ngừng bận rộn, giống như hôm nay vô cùng bận rộn.
“Thành Thực, sao hôm nay chúng ta lại bận rộn dữ vậy?” Tô Tiểu Thiến nhịn không được kéo lấy xà yêu thật thà lần trước hỏi thăm, đồng thời cô còn đặt cho cậu ta cái tên này.
“Xà Nhi tỷ tỷ, tỷ không biết gì sao? Hôm nay Xà Hậu sẽ đến đó” Khuôn mặt cậu ta đầy sự hưng phấn.
“Xà Hậu? Lẽ nào là vợ của Xà Vương?” Tô Tiểu Thiến mở to đôi mắt hỏi một cách hưng phấn.
Thành Thực gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, rất xinh đẹp nữa đó.”
“Thật vậy sao? Vậy cô ấy khi nào thì đến?” Bỗng nhiên cô vô cùng muốn gặp Xà Hậu thần bí này.
“Chút nữa là đến rồi, Xà Nhi tỷ tỷ, tỷ đến đại sảnh đi, bọn họ đều đang bận bịu ở đó, tỷ đến đó thì rất nhanh sẽ gặp được Xà Hậu thôi” Thành Thực nhắc nhở nói.
Tô Tiểu Thiến vội gật đầu, Xà Hậu? Cô bây giờ thật sự rất muốn gặp nha!
Lúc cô đếnđại sảnh thì phát hiện hoa cỏ nơi đây đều được bố trí bày biện mới hết,mọi thứ đều cho thấy hỉ khí ngời ngời, mọi người thấy cô đều chào hỏinhiệt tình.
Đúng vào lúc này, có người đến báo, Xà Vương dẫn Xà Hậu trở về.
Mọi người đồng thanh hô “Xà Hậu cát tường…”
Tô TiểuThiến đứng ở trong góc nhìn Duệ Uyên kéo thân thể mập mạp, tay dắt mộtnữ tử tướng mạo như hoa từ xa xa đến gần, chính vào lúc này trong phútchốc cô đột nhiên có một loại cảm giác như đã từng quen biết, vị Xà Hậunày, sao cô lại cảm thấy quen thuộc đến vậy?
Ánh mắt TôTiểu Thiến khoá chặt vào cô, tất nhiên là bị Tĩnh Nghi phát giác, cônghiêng người nhìn, khựng lại một lát, cái đồ xấu xí này là ai? Vì saocô cảm thấy ả giông giống một người? Nhưng rốt cuộc là ai?
Duệ Uyên tựnhiên cũng chú ý đến Tô Tiểu Thiến, đối với sự việc lần trước, tronglòng y dường như có chút vướng mắc lạ kỳ, cái loại vướng mắc này dườngnhư có chút nói không ra nhìn chẳng thấu, bất quá, y cũng không muốnnghĩ đến, đối với việc Tĩnh Nghi tự động đến đây, y cũng chỉ coi như trò giải trí tiêu khiển mà thôi.
Trong lòngmọi người đều vui mừng, chỉ cần Xà Vương thích ai, bọn họ liền thíchngười đó, Tô Tiểu Thiến không nói gì nhìn những thứ này, cô nhíu chặtmày, người nữ tử này có phải cô đã từng gặp qua?
Duệ Uyên kéo tay Tĩnh Nghi đi đến chỗ ngồi trong đại sảnh nói: “Các vị, vị này là Tĩnh Nghi tiểu thư mọi người cũng không xa lạ gì, nàng ta à, sau này sẽ là Xà Hậu của chúng ta, hiện tại mọi người gọi nàng làTĩnh Nghi tiểu thư được rồi, dù sao cũng chưa thành thân, chúng ta gọiXà Hậu đối với nàng không tốt lắm, đúng không nào?” Y cười hì hìnhìn Tĩnh Nghi hỏi, nhưng trong lòng y lại khinh bỉ, Xà Hậu? Hứ, hai từnày, cái vị trí này, đời này sẽ không liên quan gì với Tĩnh Nghi.
Tĩnh Nghilạnh lùng nhìn y một cái, cái tên ghê tởm, ai muốn làm Xà Hậu của hắn?Đợi cho cô nghĩ ra được cách liền lập tức xử lý hắn liền!
“Ta đã sắp xếp phòng cho nàng rồi, ta dẫn nàng đi xem” Duệ Uyên đột nhiên nói.
Tĩnh Nghi liếc nhìn thân thể mập mạp của y, tâm tình của cô lập tức đóng băng, “Có sắp xếp người hầu cho ta không?” Cô lạnh lùng hỏi.
Duệ Uyên cười một lát rồi nói: “Hàng vạn ‘xà nhi’ (1) nơi đây tuỳ ý nàng chọn lựa”
( (1) Xà nhi: Giải thích chút, ‘xà nhi’ ở đây chỉ ý rắn chung chung thôi,nhưng bạn Tiểu Thiến lại tưởng gọi tên bạn là ‘Xà Nhi’, nên mới có vụbạn ấy bước ra như ở đoạn phía dưới này.)
“Đến” Lời của Duệ Uyên vừa thốt ra, Tô Tiểu Thiến bỗng dưng tiến lên phía trước.
“…?” Mọi người có chút sửng sốt.
Tô Tiểu Thiến thấy quần chúng không hiểu, cô chỉ về phía mình, “Lẽ nào không phải gọi tôi sao?” Không phải chứ, vừa nãy cô rõ ràng nghe thấy gọi ‘Xà Nhi’ mà!
“Ta muốn ả” Tĩnh Nghi đột nhiên chỉ về phía cô nói.
“Không được” Duệ Uyên mở miệng cự tuyệt.
Tĩnh Nghi không ngờ rằng y sẽ từ chối dứt khoát như vậy, Duệ Uyên cũng không ngờ y sẽ từ chối như vậy.
“Ta là thê tử tương lai của chàng, ta muốn có một người hầu hạ chẳng lẽ cũng không được sao?” Tĩnh Nghi đối với sự từ chối của y vô cùng tức giận.
“Xà Vương, tôi bằng lòng hầu hạ Xà Hậu” Không biết sao Tô Tiểu Thiến vội vàng nói, đối với Xà Hậu, cô cảm thấyrất gần gũi, cái loại cảm giác kỳ lạ này khiến cô rất muốn tìm ra nguyên nhân.
“Ngươi…” Đối với Tĩnh Nghi, Duệ Uyên rõ ràng cảm thấy ả hoàn toàn không phải làloại hiền lành gì, chỉ sợ cô đi theo ả sẽ phải chịu thiệt, vậy mà cô lại không chịu hiểu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi