Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta - Chương 16: Khủng hoảng
Chương trước- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 16: Khủng hoảng
“Mày…” Miss Lâm bắt đầu có chút sợ hãi, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Thứ sáu tuần trước tại khách sạn Phương Tâm, cô cùng với ông chủ Lưu làm cuộc ‘giaodịch’ lần thứ 2, ông chủ Lưu rất chú ý đến an toàn, mỗi lần ‘làm việc’đều thích mang ‘áo mưa’ màu tím, suy cho cùng ông cũng là người đã cógia đình, cho nên, ‘giống’ của ông ta nhất định không thể để rơi rớt ởbên ngoài được.
Lúc vừa mớiđến công ty này cô mới hiểu được, làm tốt không bằng lấy chồng giỏi, màTiêu Dật là trưởng phòng, có học thức lại nhiều tiền, dịu dàng ân cần,không có ra vẻ dáng dấp lãnh đạo, anh ấy hoàn toàn phù hợp với tiêuchuẩn của một người chồng tốt, cho nên anh đã trở thành Bạch mã Hoàng tử trong lòng của các cô gái, mà cô cũng đã trúng độc rất nặng rồi, nhưngmà cô chỉ là một nhân viên cỏn con làm sao mới có thế tiếp cận được vịlãnh đạo cấp cao như thế đây?
Cô không cam lòng, cô tin chỉ cần bản thân cố gắng thì nhất định có thể được anh ấychấp nhận, ông trời luôn công bằng, ông đóng đi cánh cửa này, thì sẽ mởmột cánh cửa khác, cô vô tình nghe được có một cass (*) làm cho tất cả mọi người đều phải bó tay, ‘Hương Mô Mô (**)’ mà đối phương tạo nên sẽ chiếm lĩnh ở phố mua sắm.
( (*) Cass: Từ dùng trong kinh doanh, nhưng Mã tra không ra, không hiểu nó là gì,nhưng Mã đoán nó giống như công trình, dự án, quần chúng nào biết rõgiải thích giúp Mã với, liên quan đến những từ chuyên ngành trong kinhdoanh Mã mù tịt T_T)
( (**) Hương Mô Mô: Mã không chắc đây là tên nhãn hiệu hay sản phẩm nữa?? Vì‘mô mô’ là bánh màn thầu hay bánh bao không nhân, ‘hương’ thì là hươngthơm => “Hương Mô Mô’ = Bánh màn thầu có mùi thơm. Nhưng khi tra thìthấy nó là tên một nhãn hiệu bánh quy, có nhiều mùi… nên Mã cũng chảbiết là đang nói về bánh màn thầu hay tên một loại nhãn hiệu. Nói chungtạm thời cứ biết là một mặc hàng được tung ra để cạnh tranh đi, Mã sẽngâm cứu lại khúc đó.)
Nắm rõ đượcđầu đuôi ngọn ngành của đối phương, lúc vừa mới bắt đầu cô có chút dodự, bởi vì đối phương là một lão già đầu hói, vừa xấu lại vừa mập ù,nhưng… nếu cô không liều chết một lần, vậy thì cô mãi mãi cũng khôngngóc đầu lên được.
Nhắm mắt, cắn răng, cô bắt đầu kế hoạch mồi chài.
Trùng hợpgặp gỡ, giả bộ tội nghiệp, giả bộ ngây thơ, Lâm Thần Thần là một ngườicon gái đẹp tiêu chuẩn của miền Nam, xinh xắn đáng yêu, đối với ngườiđẹp nhỏ bé ngây thơ như vậy, ông chủ Lưu thú tính bộc phát, một lần giảvờ say rượu để ông chủ Lưu nếm được mỹ vị, xong việc, cô khóc lóc nóilần đầu tiên đã mất rồi, ông chủ Lưu với chủ nghĩa đại nam nhân vội vàng đưa cho cô một triệu, khi biết cô làm việc tại tập đoàn Sinh Nguyên,ông ta liền hứa một cách chắc chắn sẽ bảo đảm giúp cô thăng chức.
Quả nhiên.
Cô hoànthành được cái cass bó tay kia của công ty, chỉ trong một đêm mọi ngườiđều biết đến Lâm Thần Thần, còn cô cũng từ giây phút đó từ một nhân viên quèn biến thành giám đốc bộ phận, quản lý trực tiếp của Tiêu Dật.
Vốn tưởngrằng cố gắng của bản thân có thể nhận được hồi báo, ai mà ngờ văn phònglàm việc bỗng dưng chuyển đến một con nhỏ từ đâu đến, mà đáng ghét hơnlà, con nhỏ đó lại hoàn toàn thu hút được sự chú ý của Tiêu Dật, mỗi một cái nhíu mày, một nụ cười của nó, khuôn mặt anh đều sẽ vì vậy mà thayđổi, đau xót.
Dựa vào cáigì? Dựa vào cái gì mà trở nên như vậy? Dựa vào cái gì mà cô vất vả cựckhổ làm hết tất cả nhưng lại được hồi báo như vậy chứ?
Không được.
Không thể được.
Tuyệt đối không.
Đúng, cô không thể để bất cứ người nào đoạt đi đồ thuộc về cô!
Cũng kể từlúc đó, Tô Tiểu Thiến trở thành cái đinh trong mắt mà cô muốn loại bỏ,cô không tiếc dùng tất cả mọi giá để trừ bỏ con nhỏ đó.
Chỉ là…
Con nhỏ đósao luôn gặp may như vậy, trong công việc mặc kệ là cass trên dưới lớnnhỏ nhiều ít ra sao, nó đề có thể hoàn thành, trong cuộc sống cho dù côcó phái biết bao nhiêu người đi bắt cóc, cưỡng hiếp nó, nhưng sao mà nóluôn có thể tránh thoát được tai nạn vậy, điều này khiến cô càng thêm đố kị, lần này nó nghỉ mà không xin phép, điều này quả thật là quá tốt.
Chỉ là đối với sự việc trước kia… Tại sao thằng nhóc này lại biết được?
Minh Diệmlúc này đang dựa thoải mái vào chiếc ghế dựa bằng da, chân để lên bàncủa cô, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, trong lòng nó chế giễu khinhthường, muốn người khác chừa cho đường sống, trước tiên ngươi phải chừacho người ta cái đã.
“Lâm Thần Thần, trừ khi ngươi thật sự không nhớ gì hết?” Lần này giọng nói của Minh Diệm truyền đến một cách xa xăm.
Hứ, cho dùnó biết được nội dung thì đã làm sao? Cô không tin rằng nó có chứng cứ?Hứ, chỉ cần có chết cũng không thừa nhận, ngược lại cô có thể thưa nó về tội vu khống!
“Ngươi xác định là ngươi muốn thưa ta tội vu khống ngươi?” Minh Diệm đột nhiên lại nói ra một câu.
“Á…” Lần này Lâm Thần Thần nghe rất rõ ràng, rời khỏi chỗ ngồi la thất thanh nhìn nó một cách khủng hoảng, nó, nó làm sao biết được suy nghĩ của cô?
Thứ sáu tuần trước tại khách sạn Phương Tâm, cô cùng với ông chủ Lưu làm cuộc ‘giaodịch’ lần thứ 2, ông chủ Lưu rất chú ý đến an toàn, mỗi lần ‘làm việc’đều thích mang ‘áo mưa’ màu tím, suy cho cùng ông cũng là người đã cógia đình, cho nên, ‘giống’ của ông ta nhất định không thể để rơi rớt ởbên ngoài được.
Lúc vừa mớiđến công ty này cô mới hiểu được, làm tốt không bằng lấy chồng giỏi, màTiêu Dật là trưởng phòng, có học thức lại nhiều tiền, dịu dàng ân cần,không có ra vẻ dáng dấp lãnh đạo, anh ấy hoàn toàn phù hợp với tiêuchuẩn của một người chồng tốt, cho nên anh đã trở thành Bạch mã Hoàng tử trong lòng của các cô gái, mà cô cũng đã trúng độc rất nặng rồi, nhưngmà cô chỉ là một nhân viên cỏn con làm sao mới có thế tiếp cận được vịlãnh đạo cấp cao như thế đây?
Cô không cam lòng, cô tin chỉ cần bản thân cố gắng thì nhất định có thể được anh ấychấp nhận, ông trời luôn công bằng, ông đóng đi cánh cửa này, thì sẽ mởmột cánh cửa khác, cô vô tình nghe được có một cass (*) làm cho tất cả mọi người đều phải bó tay, ‘Hương Mô Mô (**)’ mà đối phương tạo nên sẽ chiếm lĩnh ở phố mua sắm.
( (*) Cass: Từ dùng trong kinh doanh, nhưng Mã tra không ra, không hiểu nó là gì,nhưng Mã đoán nó giống như công trình, dự án, quần chúng nào biết rõgiải thích giúp Mã với, liên quan đến những từ chuyên ngành trong kinhdoanh Mã mù tịt T_T)
( (**) Hương Mô Mô: Mã không chắc đây là tên nhãn hiệu hay sản phẩm nữa?? Vì‘mô mô’ là bánh màn thầu hay bánh bao không nhân, ‘hương’ thì là hươngthơm => “Hương Mô Mô’ = Bánh màn thầu có mùi thơm. Nhưng khi tra thìthấy nó là tên một nhãn hiệu bánh quy, có nhiều mùi… nên Mã cũng chảbiết là đang nói về bánh màn thầu hay tên một loại nhãn hiệu. Nói chungtạm thời cứ biết là một mặc hàng được tung ra để cạnh tranh đi, Mã sẽngâm cứu lại khúc đó.)
Nắm rõ đượcđầu đuôi ngọn ngành của đối phương, lúc vừa mới bắt đầu cô có chút dodự, bởi vì đối phương là một lão già đầu hói, vừa xấu lại vừa mập ù,nhưng… nếu cô không liều chết một lần, vậy thì cô mãi mãi cũng khôngngóc đầu lên được.
Nhắm mắt, cắn răng, cô bắt đầu kế hoạch mồi chài.
Trùng hợpgặp gỡ, giả bộ tội nghiệp, giả bộ ngây thơ, Lâm Thần Thần là một ngườicon gái đẹp tiêu chuẩn của miền Nam, xinh xắn đáng yêu, đối với ngườiđẹp nhỏ bé ngây thơ như vậy, ông chủ Lưu thú tính bộc phát, một lần giảvờ say rượu để ông chủ Lưu nếm được mỹ vị, xong việc, cô khóc lóc nóilần đầu tiên đã mất rồi, ông chủ Lưu với chủ nghĩa đại nam nhân vội vàng đưa cho cô một triệu, khi biết cô làm việc tại tập đoàn Sinh Nguyên,ông ta liền hứa một cách chắc chắn sẽ bảo đảm giúp cô thăng chức.
Quả nhiên.
Cô hoànthành được cái cass bó tay kia của công ty, chỉ trong một đêm mọi ngườiđều biết đến Lâm Thần Thần, còn cô cũng từ giây phút đó từ một nhân viên quèn biến thành giám đốc bộ phận, quản lý trực tiếp của Tiêu Dật.
Vốn tưởngrằng cố gắng của bản thân có thể nhận được hồi báo, ai mà ngờ văn phònglàm việc bỗng dưng chuyển đến một con nhỏ từ đâu đến, mà đáng ghét hơnlà, con nhỏ đó lại hoàn toàn thu hút được sự chú ý của Tiêu Dật, mỗi một cái nhíu mày, một nụ cười của nó, khuôn mặt anh đều sẽ vì vậy mà thayđổi, đau xót.
Dựa vào cáigì? Dựa vào cái gì mà trở nên như vậy? Dựa vào cái gì mà cô vất vả cựckhổ làm hết tất cả nhưng lại được hồi báo như vậy chứ?
Không được.
Không thể được.
Tuyệt đối không.
Đúng, cô không thể để bất cứ người nào đoạt đi đồ thuộc về cô!
Cũng kể từlúc đó, Tô Tiểu Thiến trở thành cái đinh trong mắt mà cô muốn loại bỏ,cô không tiếc dùng tất cả mọi giá để trừ bỏ con nhỏ đó.
Chỉ là…
Con nhỏ đósao luôn gặp may như vậy, trong công việc mặc kệ là cass trên dưới lớnnhỏ nhiều ít ra sao, nó đề có thể hoàn thành, trong cuộc sống cho dù côcó phái biết bao nhiêu người đi bắt cóc, cưỡng hiếp nó, nhưng sao mà nóluôn có thể tránh thoát được tai nạn vậy, điều này khiến cô càng thêm đố kị, lần này nó nghỉ mà không xin phép, điều này quả thật là quá tốt.
Chỉ là đối với sự việc trước kia… Tại sao thằng nhóc này lại biết được?
Minh Diệmlúc này đang dựa thoải mái vào chiếc ghế dựa bằng da, chân để lên bàncủa cô, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, trong lòng nó chế giễu khinhthường, muốn người khác chừa cho đường sống, trước tiên ngươi phải chừacho người ta cái đã.
“Lâm Thần Thần, trừ khi ngươi thật sự không nhớ gì hết?” Lần này giọng nói của Minh Diệm truyền đến một cách xa xăm.
Hứ, cho dùnó biết được nội dung thì đã làm sao? Cô không tin rằng nó có chứng cứ?Hứ, chỉ cần có chết cũng không thừa nhận, ngược lại cô có thể thưa nó về tội vu khống!
“Ngươi xác định là ngươi muốn thưa ta tội vu khống ngươi?” Minh Diệm đột nhiên lại nói ra một câu.
“Á…” Lần này Lâm Thần Thần nghe rất rõ ràng, rời khỏi chỗ ngồi la thất thanh nhìn nó một cách khủng hoảng, nó, nó làm sao biết được suy nghĩ của cô?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi