Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta - Chương 64: Trừng phạt
Chương trước- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 64: Trừng phạt
Hoa Hồn khựng lại vì lời nói của cô, “Nàng phải đầu thai à?”
Tô Tiểu Thiến bị biểu tình giật mình của y chọc cười ha hả một lúc, “Không phải vậy, tôi không phải đầu thai, tôi trở lại Phàm Gian.”
“Tôikhông tài nào giải thích nhiều như vậy với anh được, nhưng tôi chưa cóchết, ngày mốt tôi sẽ trở lại Phàm Gian, có điều, anh cũng không cần cảm thấy cô đơn đâu, lần sau tôi chết đi, thì thật sự không thể trở lạiđược, đến lúc đó ngày nào tôi cũng đến thăm anh được không?” Đôi mắt to sóng sánh nước long lanh của cô nhìn y.
“Đồ ranh mãnh” Y gượng cười nói.
“Hoa Hồn tôi phải đi rồi, Cầm phi ngày mai sẽ trở lại, tôi phải trở về chuẩn bị một chút” Cô đứng lên nói.
Hoa Hồn nhìn cô khẽ gật đầu, “Cố gắng chăm sóc tốt cho mình”
Tô Tiểu Thiến cũng vội gật đầu, “Chờ tôi nha!” Dứt lời, cô vẫy tay rời khỏi nơi này.
********* Đường phân cách linh dị*********
Cẩn thận xuyên qua rừng trúc, vẫn còn chưa đến tấm bia cấm địa, cô liền khựng lại.
“Bên trong chơi vui vẻ chứ?” Lê Ngạo khoanh hai tay dựa vào bia đá của khu cấm địa nhàn nhã nhìn cô.
Ý, y, y không phải ở chỗ Mị Nhi sao, sao lại nhanh trở lại như vậy?
“Là ta nuông chiều ngươi quá rồi chăng?” Y lên trước bế bổng cô.
“Anh… anh muốn làm cái gì?” Tô Tiểu Thiến kinh sợ mắt mở to, tuy nói rằng cách lần hôn trước cũngđã mấy ngày rồi, nhưng, nhưng nhớ lại sự việc ngày hôm đó, vẫn như diễnra trước mắt cô.
“Trừng phạt ngươi” Y nói không mang theo ngữ khí gì.
“Anh… anh mơ tưởng, tôi sẽ không phục tùng anh… tôi… tôi…”
“Vậy sao?” Y bỗng cười một cách tà ác, hai người nhanh chóng biến mất tăm.
Chờ đến khi cô một lần nữa mở mắt ra, không cầm được la hét thất thanh, cánh tay ôm lấy cổ y càng gia tăng lực đạo.
“Ngươi không ngoan ngoãn rồi, hôm nay, liền để cho ngươi nếm thử mùi vị xuống núi đao nhé?” Y tà ác nói bên tai cô, Tô Tiểu Thiến sớm đã bị dọa mặt trắng bệch,tiếp theo y nhè nhẹ thổi ra một ngụm khí, cả hai người bọn họ liền đápxuống mặt đất.
Bọn họ vừa đáp xuống mặt đất, bọn quỷ sai liền phát hiện ra, toàn bộ vội quỳ xuống đồng thanh hô: “Nô tài tham kiến Minh Vương, Minh Vương vĩnh phúc.”
“Đứng lên đi”
“Nô tài tuân chỉ” Bọn quỷ sai vội đứng lên.
“Tiếp tục công việc, Bổn vương ‘đặc biệt’ đến giám thị” Y đem hai từ ‘đặc biệt’ nhấn mạnh rất nhiều, chúng quỷ sai thấy vậy đều vực đậy tinh thần làm việc, chính vào lúc này ba bốn hồn ma mới toànthân loã thể được đưa đến đây.
Bọn quỷ sai khiêng bọn họ rồi sau đó đếm “Một hai ba, quăng” Một tiếng quăng, hồn ma toàn thân lõa thể này liền bị quăng lên ngọnnúi đầy rẫy đao, nháy mắt, lưỡi đao xuyên qua lồng ngực bọn họ, bọn họcũng ngừng giãy giụa.
Cứ như vậy,một hồn, hai hồn, ba hồn, bốn hồn, toàn bộ dưới con mắt của cô đều đượcquăng xuống phía dưới, từng tiếng từng tiếng kêu thảm thiết ấy, khiếncho cô kinh sợ nhắm chặt đôi mắt, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Hu hu, đừng mà, đừng mà…” Tô Tiểu Thiến lệ rơi đầm đìa nhìn sự việc tàn nhẫn xảy ra trước mắt của cô.
Lê Ngạo lạnh lùng nhìn những việc này, “Bọn chúng sinh tiền (= lúc còn sống) làm nhiều chuyện ác, chết đi tất có báo ứng”
“Không… cho dù bọn họ có tàn nhẫn, nhưng, nhưng dù sao đi nữa bọn họ cũng đã chết rồi, các người làm như vậy, tàn nhẫn quá đi” Tô Tiểu Thiến không khống chế đươc khóc nấc lên.
“Đây mà gọi là tàn nhẫn sao? Ngươi có biết đây là tầng thứ mấy không? Ngươi mới đến tầng thứ bảy, tàn nhẫn còn ở phía sau” Khoé miệng y nhếch lên một nụ cười tà ác, khinh bỉ nói.
“Không…” Tô Tiểu Thiến chịu không nổi ôm đầu quỳ xuống khóc nức nở.
Lê Ngạo trong khoảng khắc có chút đau lòng, y có phải chăng làm thái quá?
“Đi thôi” Không đợi y lần nữa suy nghĩ về vấn đề này, lòng y đã có hành động.
“Hu hu, tôi không muốn nhìn thấy anh, anh cái tên ác ma này” Tô Tiểu Thiến nằm trên giường y nước mắt nước mũi toàn bộ dính lên khăn trải giường, vừa khóc tức tưởi, vừa kêu la.
“Đây là giường của ta?” Y nhắc nhở.
“Hu hu, tôi mặc kệ, mặc kệ” Y hù doạ cô như vậy, nằm một chút y cũng đâu có mất miếng thịt nào.
Lê Ngạo cũng không nói thêm gì nữa, mà cũng nằm lên giường.
Tô TiểuThiến lập tức cảm giác bên cạnh có nhiều thêm một người, vội ngẩng khuôn mặt khóc như mèo mướp, thấy y nhắm mắt nằm phía bên ngoài, còn cô muốnđi cũng đi không được,mà nằm cũng chẳng xong.
Sau một hồi.
“Nè, anh… anh có thể để tôi đi xuống được không?”
“Nè, anh tránh ra đi, anh như vầy làm sao tôi xuống được chứ”
“Nè, anh mà không tránh ra tôi tự mình nhảy qua người anh đó nha?”
“Câm miệng” Y phiền chán gầm lên.
“Gì vậy chứ, anh nằm như vậy tôi làm sao đi ra được…” Tô Tiểu Thiến nhỏ giọng lầm bầm.
“Nếu mà người lại làm ồn, ta sẽ bít cái miệng của ngươi” Y đột nhiên mỉm cười tà ác, sau đó liếm môi một hồi.
Tô TiểuThiến thấy vậy doạ đến vội vàng ngậm miệng lại, không tự chủ giơ ống tay áo đưa lên miệng chà dữ dội, trời ơi, lần trước bị tên quỷ này hôndương khí của cô có phải đã bị hút sạch hay không?
“Ngươi… ngươi biểu tình như vậy là sao?” Lê Ngạo nhíu mày không vui nhìn cô, được y hôn là chuyện ao ước của biếtbao nữ nhân, cô thì hay rồi, cứ không ngừng chùi môi, đồng thời còn kèmtheo biểu tình ghê tởm.
Tô Tiểu Thiến nằm ở bên cạnh, nhỏ giọng làu bàu, “Bị heo cắn lẽ nào còn phải vui mừng? Lỡ mà miệng anh có Sars (1) vậy thì tôi chịu thiệt to rồi” Nói xong lại tiếp tục chùi.
( (1) Sars: Bệnh Sars, viết tắt của Severe Acute Respiratory Syndrome của hội chứng viêm đưởng hô hấp cấp tính nặng do vi rút. Muốn tìm hiểu thêmgoogle thẳng tiến.)
“Cái gì?” Y nghe xong nổi trận lôi đình.
“Tôi… tôi muốn đi ra” Cô hoàn toàn phớt lờ cơn thịnh nộ của y, lòng nghĩ, cô phải nhanh chóng tìm chỗ rửa sach sẽ miệng, lỡ mà nhiễm vi-rút vậy thì kinh khủng quá,cô trẻ như vậy, không muốn chết đâu!
“Cút” Lê Ngạo cũng không chịu được nữa rống lên, lòng tự tôn bị tổn thương quá lắm rồi, cái ả nữ nhân ngu ngốc này!
*****************
Sớm tinh mơ, bên ngoài trở nên bận rộn, hôm nay là một ngày trọng đại, Cầm phi trở về rồi.
Tô TiểuThiến nghe thấy liền vui ngừng không thôi, thứ nhất là Cầm phi trở vềrồi, cô sẽ không bị cái tên biến thái kia ức hiếp nữa, còn có một điềunữa là ngày mai cô có thể rời đi, ha ha, Tĩnh Nghi, Minh Diệm, ba mẹ,mọi người có nhớ con không? Hu hu, con thì rất nhớ mọi người đó!
Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn thiếu gió Đông (2) thôi.
( (2) Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn thiếu gió Đông: Ý chỉ mọi việc đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn đợi thời cơ đến. Câu này của Khổng Minh(tức Gia Cát Lượng), trong trận đánh Xích Bích, Chu Du muốn đánh hỏacông nhưng mùa đông chỉ có gió Tây Bắc thổi ngược về phía quân Ngô màkhông có gió Đông Nam thổi về phía quân Tào nên lo lắng thành bệnh.Khổng Minh xin đi cầu gió Đông cho Chu Du nổi lửa đốt trại Tào. Muốnbiết thêm google ca ca hen.)
Khoảng 11 giờ trưa, đây là thời gian cô đoán, một đội ngũ hùng hậu tiến vào cung điện.
Cái này cũng là nghe người khác nói, vì sao cô không biết? Là bởi vì cô đang ở trong nhà bếp chuẩn bị thức ăn, hôm nay Cầm phi trở về, Minh Vương yêu cầumấy vị thị phụng đắc sủng kia toàn bộ tề tụ, mà cô đương nhiên phải điphụ giúp việc rồi.
Chờ cho mọithứ chuẩn bị xong hết, Tô Tiểu Thiến rốt cuộc có thể ngồi lên ghế nghỉngơi một chút, vừa mới chợp mắt, Xuân Nhi đã đi đến.
“Mau dâng món ăn, còn ngươi nữa, ai cho ngươi ngồi ở đây? Ngươi làm ơn sáng suốtdùm ta một cái, ta nói cho ngươi biết, ngươi phải hầu hạ Cầm phi chothật tốt đó, nếu không, cho dù ngươi có mười cái hồn phách cũng không đủ cho người mất đâu” Xuân Nhi nói một cách hung hăng.
Người trongnhà bếp nghe xong vội vàng bưng món ăn, các thị nữ cũng đi đến bưng mónăn lên bàn ăn, Tô Tiểu Thiến tự nhiên cũng không ngoại lệ, Cầm phi nàyrốt cuộc là người thế nào có đáng sợ như vậy không? Tô Tiểu Thiến đangbưng vừa nghĩ vừa đi theo đội ngũ.
Tô Tiểu Thiến bị biểu tình giật mình của y chọc cười ha hả một lúc, “Không phải vậy, tôi không phải đầu thai, tôi trở lại Phàm Gian.”
“Tôikhông tài nào giải thích nhiều như vậy với anh được, nhưng tôi chưa cóchết, ngày mốt tôi sẽ trở lại Phàm Gian, có điều, anh cũng không cần cảm thấy cô đơn đâu, lần sau tôi chết đi, thì thật sự không thể trở lạiđược, đến lúc đó ngày nào tôi cũng đến thăm anh được không?” Đôi mắt to sóng sánh nước long lanh của cô nhìn y.
“Đồ ranh mãnh” Y gượng cười nói.
“Hoa Hồn tôi phải đi rồi, Cầm phi ngày mai sẽ trở lại, tôi phải trở về chuẩn bị một chút” Cô đứng lên nói.
Hoa Hồn nhìn cô khẽ gật đầu, “Cố gắng chăm sóc tốt cho mình”
Tô Tiểu Thiến cũng vội gật đầu, “Chờ tôi nha!” Dứt lời, cô vẫy tay rời khỏi nơi này.
********* Đường phân cách linh dị*********
Cẩn thận xuyên qua rừng trúc, vẫn còn chưa đến tấm bia cấm địa, cô liền khựng lại.
“Bên trong chơi vui vẻ chứ?” Lê Ngạo khoanh hai tay dựa vào bia đá của khu cấm địa nhàn nhã nhìn cô.
Ý, y, y không phải ở chỗ Mị Nhi sao, sao lại nhanh trở lại như vậy?
“Là ta nuông chiều ngươi quá rồi chăng?” Y lên trước bế bổng cô.
“Anh… anh muốn làm cái gì?” Tô Tiểu Thiến kinh sợ mắt mở to, tuy nói rằng cách lần hôn trước cũngđã mấy ngày rồi, nhưng, nhưng nhớ lại sự việc ngày hôm đó, vẫn như diễnra trước mắt cô.
“Trừng phạt ngươi” Y nói không mang theo ngữ khí gì.
“Anh… anh mơ tưởng, tôi sẽ không phục tùng anh… tôi… tôi…”
“Vậy sao?” Y bỗng cười một cách tà ác, hai người nhanh chóng biến mất tăm.
Chờ đến khi cô một lần nữa mở mắt ra, không cầm được la hét thất thanh, cánh tay ôm lấy cổ y càng gia tăng lực đạo.
“Ngươi không ngoan ngoãn rồi, hôm nay, liền để cho ngươi nếm thử mùi vị xuống núi đao nhé?” Y tà ác nói bên tai cô, Tô Tiểu Thiến sớm đã bị dọa mặt trắng bệch,tiếp theo y nhè nhẹ thổi ra một ngụm khí, cả hai người bọn họ liền đápxuống mặt đất.
Bọn họ vừa đáp xuống mặt đất, bọn quỷ sai liền phát hiện ra, toàn bộ vội quỳ xuống đồng thanh hô: “Nô tài tham kiến Minh Vương, Minh Vương vĩnh phúc.”
“Đứng lên đi”
“Nô tài tuân chỉ” Bọn quỷ sai vội đứng lên.
“Tiếp tục công việc, Bổn vương ‘đặc biệt’ đến giám thị” Y đem hai từ ‘đặc biệt’ nhấn mạnh rất nhiều, chúng quỷ sai thấy vậy đều vực đậy tinh thần làm việc, chính vào lúc này ba bốn hồn ma mới toànthân loã thể được đưa đến đây.
Bọn quỷ sai khiêng bọn họ rồi sau đó đếm “Một hai ba, quăng” Một tiếng quăng, hồn ma toàn thân lõa thể này liền bị quăng lên ngọnnúi đầy rẫy đao, nháy mắt, lưỡi đao xuyên qua lồng ngực bọn họ, bọn họcũng ngừng giãy giụa.
Cứ như vậy,một hồn, hai hồn, ba hồn, bốn hồn, toàn bộ dưới con mắt của cô đều đượcquăng xuống phía dưới, từng tiếng từng tiếng kêu thảm thiết ấy, khiếncho cô kinh sợ nhắm chặt đôi mắt, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Hu hu, đừng mà, đừng mà…” Tô Tiểu Thiến lệ rơi đầm đìa nhìn sự việc tàn nhẫn xảy ra trước mắt của cô.
Lê Ngạo lạnh lùng nhìn những việc này, “Bọn chúng sinh tiền (= lúc còn sống) làm nhiều chuyện ác, chết đi tất có báo ứng”
“Không… cho dù bọn họ có tàn nhẫn, nhưng, nhưng dù sao đi nữa bọn họ cũng đã chết rồi, các người làm như vậy, tàn nhẫn quá đi” Tô Tiểu Thiến không khống chế đươc khóc nấc lên.
“Đây mà gọi là tàn nhẫn sao? Ngươi có biết đây là tầng thứ mấy không? Ngươi mới đến tầng thứ bảy, tàn nhẫn còn ở phía sau” Khoé miệng y nhếch lên một nụ cười tà ác, khinh bỉ nói.
“Không…” Tô Tiểu Thiến chịu không nổi ôm đầu quỳ xuống khóc nức nở.
Lê Ngạo trong khoảng khắc có chút đau lòng, y có phải chăng làm thái quá?
“Đi thôi” Không đợi y lần nữa suy nghĩ về vấn đề này, lòng y đã có hành động.
“Hu hu, tôi không muốn nhìn thấy anh, anh cái tên ác ma này” Tô Tiểu Thiến nằm trên giường y nước mắt nước mũi toàn bộ dính lên khăn trải giường, vừa khóc tức tưởi, vừa kêu la.
“Đây là giường của ta?” Y nhắc nhở.
“Hu hu, tôi mặc kệ, mặc kệ” Y hù doạ cô như vậy, nằm một chút y cũng đâu có mất miếng thịt nào.
Lê Ngạo cũng không nói thêm gì nữa, mà cũng nằm lên giường.
Tô TiểuThiến lập tức cảm giác bên cạnh có nhiều thêm một người, vội ngẩng khuôn mặt khóc như mèo mướp, thấy y nhắm mắt nằm phía bên ngoài, còn cô muốnđi cũng đi không được,mà nằm cũng chẳng xong.
Sau một hồi.
“Nè, anh… anh có thể để tôi đi xuống được không?”
“Nè, anh tránh ra đi, anh như vầy làm sao tôi xuống được chứ”
“Nè, anh mà không tránh ra tôi tự mình nhảy qua người anh đó nha?”
“Câm miệng” Y phiền chán gầm lên.
“Gì vậy chứ, anh nằm như vậy tôi làm sao đi ra được…” Tô Tiểu Thiến nhỏ giọng lầm bầm.
“Nếu mà người lại làm ồn, ta sẽ bít cái miệng của ngươi” Y đột nhiên mỉm cười tà ác, sau đó liếm môi một hồi.
Tô TiểuThiến thấy vậy doạ đến vội vàng ngậm miệng lại, không tự chủ giơ ống tay áo đưa lên miệng chà dữ dội, trời ơi, lần trước bị tên quỷ này hôndương khí của cô có phải đã bị hút sạch hay không?
“Ngươi… ngươi biểu tình như vậy là sao?” Lê Ngạo nhíu mày không vui nhìn cô, được y hôn là chuyện ao ước của biếtbao nữ nhân, cô thì hay rồi, cứ không ngừng chùi môi, đồng thời còn kèmtheo biểu tình ghê tởm.
Tô Tiểu Thiến nằm ở bên cạnh, nhỏ giọng làu bàu, “Bị heo cắn lẽ nào còn phải vui mừng? Lỡ mà miệng anh có Sars (1) vậy thì tôi chịu thiệt to rồi” Nói xong lại tiếp tục chùi.
( (1) Sars: Bệnh Sars, viết tắt của Severe Acute Respiratory Syndrome của hội chứng viêm đưởng hô hấp cấp tính nặng do vi rút. Muốn tìm hiểu thêmgoogle thẳng tiến.)
“Cái gì?” Y nghe xong nổi trận lôi đình.
“Tôi… tôi muốn đi ra” Cô hoàn toàn phớt lờ cơn thịnh nộ của y, lòng nghĩ, cô phải nhanh chóng tìm chỗ rửa sach sẽ miệng, lỡ mà nhiễm vi-rút vậy thì kinh khủng quá,cô trẻ như vậy, không muốn chết đâu!
“Cút” Lê Ngạo cũng không chịu được nữa rống lên, lòng tự tôn bị tổn thương quá lắm rồi, cái ả nữ nhân ngu ngốc này!
*****************
Sớm tinh mơ, bên ngoài trở nên bận rộn, hôm nay là một ngày trọng đại, Cầm phi trở về rồi.
Tô TiểuThiến nghe thấy liền vui ngừng không thôi, thứ nhất là Cầm phi trở vềrồi, cô sẽ không bị cái tên biến thái kia ức hiếp nữa, còn có một điềunữa là ngày mai cô có thể rời đi, ha ha, Tĩnh Nghi, Minh Diệm, ba mẹ,mọi người có nhớ con không? Hu hu, con thì rất nhớ mọi người đó!
Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn thiếu gió Đông (2) thôi.
( (2) Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn thiếu gió Đông: Ý chỉ mọi việc đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn đợi thời cơ đến. Câu này của Khổng Minh(tức Gia Cát Lượng), trong trận đánh Xích Bích, Chu Du muốn đánh hỏacông nhưng mùa đông chỉ có gió Tây Bắc thổi ngược về phía quân Ngô màkhông có gió Đông Nam thổi về phía quân Tào nên lo lắng thành bệnh.Khổng Minh xin đi cầu gió Đông cho Chu Du nổi lửa đốt trại Tào. Muốnbiết thêm google ca ca hen.)
Khoảng 11 giờ trưa, đây là thời gian cô đoán, một đội ngũ hùng hậu tiến vào cung điện.
Cái này cũng là nghe người khác nói, vì sao cô không biết? Là bởi vì cô đang ở trong nhà bếp chuẩn bị thức ăn, hôm nay Cầm phi trở về, Minh Vương yêu cầumấy vị thị phụng đắc sủng kia toàn bộ tề tụ, mà cô đương nhiên phải điphụ giúp việc rồi.
Chờ cho mọithứ chuẩn bị xong hết, Tô Tiểu Thiến rốt cuộc có thể ngồi lên ghế nghỉngơi một chút, vừa mới chợp mắt, Xuân Nhi đã đi đến.
“Mau dâng món ăn, còn ngươi nữa, ai cho ngươi ngồi ở đây? Ngươi làm ơn sáng suốtdùm ta một cái, ta nói cho ngươi biết, ngươi phải hầu hạ Cầm phi chothật tốt đó, nếu không, cho dù ngươi có mười cái hồn phách cũng không đủ cho người mất đâu” Xuân Nhi nói một cách hung hăng.
Người trongnhà bếp nghe xong vội vàng bưng món ăn, các thị nữ cũng đi đến bưng mónăn lên bàn ăn, Tô Tiểu Thiến tự nhiên cũng không ngoại lệ, Cầm phi nàyrốt cuộc là người thế nào có đáng sợ như vậy không? Tô Tiểu Thiến đangbưng vừa nghĩ vừa đi theo đội ngũ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi