Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta - Chương 75
Chương trước- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 75
Bình minh, giống như lưỡi gươm sắt bén, xé toạt màn đêm tăm tối, chào đón ánh ban mai mới lên.
Hai nhân vật giống như đại gia lúc này đang ngồi trước bàn ăn hưởng thụ bữa ăn sáng phong phú do cô làm.
“Thúc thúc ăn nhiều vào” Minh Diệm thức dậy liền cứ ở trạng thái hưng phấn suốt, Tô Tiểu Thiếnrót sữa đậu nành mà cô vừa mới làm cho bọn họ, còn mình thì phải ăn cáitrứng trong chén trong ghen tức.
“À, mẹ già, buổi tối mẹ có cùng thúc thúc trở về nữa không?” Lúc này Minh Diệm đã có đầy đủ cả cha lẫn mẹ nên lớp vỏ ông cụ non đãbay biến thay vào đó là sự ngây thơ cùng vui vẻ của một đứa trẻ, bởi vìnó biết có lão tử của nó ở đây, mẹ của nó sẽ không có việc gì, mà nó còn được hưởng thụ một chút niềm vui trẻ thơ nữa!
“Không biết” Tô Tiểu Thiến buồn bực nói.
“Ừm, không sao hết, con hỏi thử thôi, ha ha” Minh Diệm uống một ngụm sữa đậu nành nói, đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Tô Tiểu Thiến đặt đũa xuống vội ra mở cửa, vừa nhìn thấy người đến, không thể nào diễn tả được sự vui mừng trong cô, “Tĩnh Nghi cậu đến rồi, thấy trong người đã đỡ hơn chút nào chưa?” Cô kéo tay cô ấy nói.
“Ha ha, không có gì, hôm qua chỉ là đau bụng thôi” Tĩnh Nghi cùng cô bước vào, tại thời điểm nhìn thấy y, sắc mặt cô ấy lập tức trắng nhợt như tờ giấy, y… y sao lại ở chỗ này?
“Tĩnh Nghi cậu làm sao vậy?” Tô Tiểu Thiến rõ ràng cảm thấy cô ấy khác lạ, bởi vì sắc mặt cô ấy không chỉ trắng bệch, mà trên trán còn đang lấm tấm mồ hôi.
“Mình… mình…” Cô ấy cứ mình cả buổi cũng chẳng thốt nên lời.
Lê Ngạo mỉm cười đứng lên đi đến trước mặt cô ấy khẽ cười, “Cô Tĩnh Nghi nhìn thấy tôi cớ gì lại căng thẳng như vậy?”
“Ha ha, Tổng… Tĩnh Nghi không biết Tổng giám đốc đang, tôi…”
Tô Tiểu Thiến vội cắt ngang lời của cô ấy cướp lời nói, “Tĩnh Nghi cậu chờ mình, mình thay đồ rồi đi làm cùng cậu” Cô còn lâu mới thèm đi chung với y!
“Không cần đâu, hôm nay ngươi không cần đi làm” Lê Ngạo cười nói.
“Hả?” Tô Tiểu Thiến sững sờ, không cần đi làm? Hôm nay không phải là cuối tuầnsao lại không cần đi làm chứ? Cô đang định phản bác liền nghĩ đến lờicủa Tiêu Dật, mọi điều trong công ty con đều nghe lời của y, nghĩ đếnđây, Tô Tiểu Thiên vội nói với y: “Vậy anh cũng cho Tĩnh Nghi nghỉ có được không?” Bởi vì cô thật sự không muốn suốt cả ngày phải đối diện với tên biến thái này.
“Tôi nghĩ cô Tĩnh Nghi vô cùng tình nguyện đi làm, cô nói đi?” Lê Ngạo cười hỏi Tĩnh Nghi.
Tô Tiểu Thiến vôi kéo tay Tĩnh Nghi, Tĩnh Nghi lại cười gượng nói: “Ừm, đúng vậy, mình… mình tình nguyện đi làm, Tiểu Thiến mình không quấy rầy cậu nữa, đi trước nha” nói xong không đợi cô mở miệng ra nói đã gấp gáp đẩy cửa mà đi.
Hở? Tĩnh Nghi hôm nay sao là lạ vậy?
“Hai người các ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này không được phép qua lại với ả ta” Lê Ngạo đột nhiên lạnh lùng ra lệnh.
“Nè,‘người’ như anh tôi nhịn lâu rồi đó, cái gì anh quản tôi cũng mặc kệ,nhưng anh không cần ngay cả đến việc kết giao bạn bè cũng đi quản chứ,huống hồ Tĩnh Nghi là bạn từ bé của tôi, sao lại không được hả?” Tô Tiểu Thiến kháng nghị dùng lời lẽ vô cùng bất mãn.
Minh Diệm nghe thế cũng đi đến, cái đồ thô lỗ kia có vấn đề sao?
“Bởi vì ả ta không phải là ‘người’ tốt” nói xong y tiếp tục ngồi xuống ăn không thèm ngó ngàng đến cô.
Tô Tiểu Thiến bĩu môi, trong lòng bất mãn mắng mỏ, anh mới không phải người tốt đó!
Trên conđường tráng nhựa trống trải, một chiếc xe màu đỏ phóng nhanh như bay,người trong xe hai tay nắm chặt vô-lăng, nhìn dáng vẻ như hận không thểdùng móng tay xuyên thủng qua.
“Chết tiệt” Tĩnh Nghi chửi rủa một tiếng, rồi lái xe ra vùng ngoại ô.
Nơi đây làmột khu rừng quỷ dị, nơi đó bàn tay giơ ra không thấy năm ngón, một mảng âm u, chốc chốc lại có tiếng kêu thê lương thảm thiết, phía sau còn cómột ngọn núi cao chót vót, nơi đây quanh năm không có người ở, thỉnhthoảng có mấy người leo núi thích kết bạn đến đạp thanh (1), nhưng chưa từng có ai dám bước vào khu rừng, nghe đồn nơi đó có ma…
( (1) Đạp thanh: còn gọi là du xuân, thăm xuân hay tầm xuân. Đại khái là nhân dịp xuân đến cùng bạn bè người thân đi du lịch dã ngoại, đi đến nhữngnơi có núi rừng, sông suối, cỏ cây…)
Tĩnh Nghikhông một chút do dự tiến vào khu rừng đen kịt, cô ấy vừa tiến vào, quạcùng dơi bên trong giống như chịu khủng hoảng cực độ bay tán loạn.
Cô ấy từng bước từng bước đi về phía trước, cho đến khi đến một cái động đen, ngừng lại một giây, cô ấy liền bước vào.
Bên trong giống như hang động thác nước (2) thiên nhiên, nơi này có một chiếc giường đá, bên cạnh còn có một bàntrang điểm lớn, Tĩnh Nghi đi qua ngồi xuống, nhìn bản thân mình tronggương, giây tiếp theo, cô ấy giơ tay sờ lấy lỗ tai, chỉ nghe thấy mộttiếng ‘soạt’, một lớp da mặt bị lột bỏ xuống.
( (2) Hang động thác nước: Thứ cho vốn từ nghèo nàn của Mã, nhất thời chưatìm chính xác được tên gọi nên tạm dịch vậy. Để dễ liên tưởng, Mã nghĩmọi người ai cũng coi qua ‘Tây Du Ký’ rồi ha, còn nhớ cái Thuỷ Liên động ở Hoa Quả sơn của Tôn Ngộ Không hông. Chính là cái đó đó, hang độngđược che giấu phía sau thác nước.)
Chính vàolúc này, từ cửa động bỗng nhiên có một luồng khói đen bay vào, luồngkhói đó tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành một cô gái áo đỏ, ả ta chính là ma nữ đã dẫn dụ Tô Tiểu Thiến rơi vào trong bức tranh.
“Hồng Nhi tham kiến tiểu thư” Cô gái áo đỏ quỳ xuống đất cúi lạy Tĩnh Nghi.
Tĩnh Nghikhông đoái hoài đến ma nữ đang khấu bái dưới đất, mà từ trên bàn trangđiểm lấy ra một cây tăm bông, cô ấy cầm lấy tăm bông bắt đầu lau chùi‘mặt’ mình, “Đã ba năm kể từ lần lột tấm da người này xuống, ôi, ngươi nhìn xem chỗ này có chút thối rữa nữa rồi…” Tĩnh Nghi có chút tức giận, làm người làm đã lâu rồi, đến nỗi không cóthời gian chăm sóc khuôn mặt mình, bình thường khi không có việc cũngkhông thể lột xuống, lần lột trước cũng đã cách đây ba năm.
Một lát sau, vết máu đen đặc sệt từ những chỗ thối rữa chảy ra đã được cô ấy lauchùi gần hết, để đó chừng vài giây, cô ấy cầm lấy miếng da mặt bên cạnhgương đeo vào.
Cho dù HồngNhi không phải lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này, nhưng bất kể là lần thứ mấy đi chăng nữa vẫn cảm thấy ‘mặt’ của cô ấy quả thật vô cùng ghêtởm cùng khủng bố, thậm chí còn ghê tởm hơn cả con ngươi thối rửa của ảnữa.
Phục hồi bình thường, Tĩnh Nghi xoay người lại nhìn ả ta, ánh mắt bén nhọn như có thể xuyên thủng người ả, “Ngươi làm việc ngày càng không ra gì, ả ta sao lại có thể thoát khỏi tộc ULinh? Ngươi không phải nói rằng không có cách nào có thể giải ấn của tộc U Linh sao? Ta thấy con mắt còn lại của ngươi chắc cũng muốn thối rữaluôn rồi phải không?” Cô ấy đột nhiên lên giọng chỉ trích.
Cô gái áo đỏ nghe xong vội cúi đầu lắp bắp run rẩy, “Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng, Hồng Nhi cũng không ngờ được Tư tế của tộc U Linh lại có thể vì ả mà không tiếc hồn phi phách tán…”
Tĩnh Nghi trầm mặc một hồi, bỗng hỏi: “Phụ vương khoẻ chứ?”
Hồng Nhi vôi trả lời: “Chủ nhân thân thể an khang, tiểu thư chớ lo.”
Tĩnh Nghi nghe vậy cũng yên tâm, tiếp tục nói, “Chuyện ngươi đi điều tra ra sao rồi?”
“Bẩm tiểu thư, người nam nhân ở cùng với ả là Lê Ngạo quân vương của Minh Giới” ả ta vội vã bẩm báo không sót một điều.
Quân vương? Hứ, thì ra là vậy, khó trách…
“Bước kế tiếp của phụ vương chuẩn bị xong hết chưa?” Tĩnh Nghi khôi phục lại dáng vẻ lãnh khốc lúc thường truy hỏi.
“Bước kế tiếp của chủ nhân tối nay như kế hoạch mà làm, chủ nhân nói, muốn tiểu thư hiệp trợ” Hồng Nhi vội nói.
Hiệp trợ? Cô đương nhiên có thể hiệp trợ, chỉ cần có thể giúp phụ vương trừ đi hậu hoạn, dù cô có chết cũng không nói từ không!
Hai nhân vật giống như đại gia lúc này đang ngồi trước bàn ăn hưởng thụ bữa ăn sáng phong phú do cô làm.
“Thúc thúc ăn nhiều vào” Minh Diệm thức dậy liền cứ ở trạng thái hưng phấn suốt, Tô Tiểu Thiếnrót sữa đậu nành mà cô vừa mới làm cho bọn họ, còn mình thì phải ăn cáitrứng trong chén trong ghen tức.
“À, mẹ già, buổi tối mẹ có cùng thúc thúc trở về nữa không?” Lúc này Minh Diệm đã có đầy đủ cả cha lẫn mẹ nên lớp vỏ ông cụ non đãbay biến thay vào đó là sự ngây thơ cùng vui vẻ của một đứa trẻ, bởi vìnó biết có lão tử của nó ở đây, mẹ của nó sẽ không có việc gì, mà nó còn được hưởng thụ một chút niềm vui trẻ thơ nữa!
“Không biết” Tô Tiểu Thiến buồn bực nói.
“Ừm, không sao hết, con hỏi thử thôi, ha ha” Minh Diệm uống một ngụm sữa đậu nành nói, đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Tô Tiểu Thiến đặt đũa xuống vội ra mở cửa, vừa nhìn thấy người đến, không thể nào diễn tả được sự vui mừng trong cô, “Tĩnh Nghi cậu đến rồi, thấy trong người đã đỡ hơn chút nào chưa?” Cô kéo tay cô ấy nói.
“Ha ha, không có gì, hôm qua chỉ là đau bụng thôi” Tĩnh Nghi cùng cô bước vào, tại thời điểm nhìn thấy y, sắc mặt cô ấy lập tức trắng nhợt như tờ giấy, y… y sao lại ở chỗ này?
“Tĩnh Nghi cậu làm sao vậy?” Tô Tiểu Thiến rõ ràng cảm thấy cô ấy khác lạ, bởi vì sắc mặt cô ấy không chỉ trắng bệch, mà trên trán còn đang lấm tấm mồ hôi.
“Mình… mình…” Cô ấy cứ mình cả buổi cũng chẳng thốt nên lời.
Lê Ngạo mỉm cười đứng lên đi đến trước mặt cô ấy khẽ cười, “Cô Tĩnh Nghi nhìn thấy tôi cớ gì lại căng thẳng như vậy?”
“Ha ha, Tổng… Tĩnh Nghi không biết Tổng giám đốc đang, tôi…”
Tô Tiểu Thiến vội cắt ngang lời của cô ấy cướp lời nói, “Tĩnh Nghi cậu chờ mình, mình thay đồ rồi đi làm cùng cậu” Cô còn lâu mới thèm đi chung với y!
“Không cần đâu, hôm nay ngươi không cần đi làm” Lê Ngạo cười nói.
“Hả?” Tô Tiểu Thiến sững sờ, không cần đi làm? Hôm nay không phải là cuối tuầnsao lại không cần đi làm chứ? Cô đang định phản bác liền nghĩ đến lờicủa Tiêu Dật, mọi điều trong công ty con đều nghe lời của y, nghĩ đếnđây, Tô Tiểu Thiên vội nói với y: “Vậy anh cũng cho Tĩnh Nghi nghỉ có được không?” Bởi vì cô thật sự không muốn suốt cả ngày phải đối diện với tên biến thái này.
“Tôi nghĩ cô Tĩnh Nghi vô cùng tình nguyện đi làm, cô nói đi?” Lê Ngạo cười hỏi Tĩnh Nghi.
Tô Tiểu Thiến vôi kéo tay Tĩnh Nghi, Tĩnh Nghi lại cười gượng nói: “Ừm, đúng vậy, mình… mình tình nguyện đi làm, Tiểu Thiến mình không quấy rầy cậu nữa, đi trước nha” nói xong không đợi cô mở miệng ra nói đã gấp gáp đẩy cửa mà đi.
Hở? Tĩnh Nghi hôm nay sao là lạ vậy?
“Hai người các ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này không được phép qua lại với ả ta” Lê Ngạo đột nhiên lạnh lùng ra lệnh.
“Nè,‘người’ như anh tôi nhịn lâu rồi đó, cái gì anh quản tôi cũng mặc kệ,nhưng anh không cần ngay cả đến việc kết giao bạn bè cũng đi quản chứ,huống hồ Tĩnh Nghi là bạn từ bé của tôi, sao lại không được hả?” Tô Tiểu Thiến kháng nghị dùng lời lẽ vô cùng bất mãn.
Minh Diệm nghe thế cũng đi đến, cái đồ thô lỗ kia có vấn đề sao?
“Bởi vì ả ta không phải là ‘người’ tốt” nói xong y tiếp tục ngồi xuống ăn không thèm ngó ngàng đến cô.
Tô Tiểu Thiến bĩu môi, trong lòng bất mãn mắng mỏ, anh mới không phải người tốt đó!
Trên conđường tráng nhựa trống trải, một chiếc xe màu đỏ phóng nhanh như bay,người trong xe hai tay nắm chặt vô-lăng, nhìn dáng vẻ như hận không thểdùng móng tay xuyên thủng qua.
“Chết tiệt” Tĩnh Nghi chửi rủa một tiếng, rồi lái xe ra vùng ngoại ô.
Nơi đây làmột khu rừng quỷ dị, nơi đó bàn tay giơ ra không thấy năm ngón, một mảng âm u, chốc chốc lại có tiếng kêu thê lương thảm thiết, phía sau còn cómột ngọn núi cao chót vót, nơi đây quanh năm không có người ở, thỉnhthoảng có mấy người leo núi thích kết bạn đến đạp thanh (1), nhưng chưa từng có ai dám bước vào khu rừng, nghe đồn nơi đó có ma…
( (1) Đạp thanh: còn gọi là du xuân, thăm xuân hay tầm xuân. Đại khái là nhân dịp xuân đến cùng bạn bè người thân đi du lịch dã ngoại, đi đến nhữngnơi có núi rừng, sông suối, cỏ cây…)
Tĩnh Nghikhông một chút do dự tiến vào khu rừng đen kịt, cô ấy vừa tiến vào, quạcùng dơi bên trong giống như chịu khủng hoảng cực độ bay tán loạn.
Cô ấy từng bước từng bước đi về phía trước, cho đến khi đến một cái động đen, ngừng lại một giây, cô ấy liền bước vào.
Bên trong giống như hang động thác nước (2) thiên nhiên, nơi này có một chiếc giường đá, bên cạnh còn có một bàntrang điểm lớn, Tĩnh Nghi đi qua ngồi xuống, nhìn bản thân mình tronggương, giây tiếp theo, cô ấy giơ tay sờ lấy lỗ tai, chỉ nghe thấy mộttiếng ‘soạt’, một lớp da mặt bị lột bỏ xuống.
( (2) Hang động thác nước: Thứ cho vốn từ nghèo nàn của Mã, nhất thời chưatìm chính xác được tên gọi nên tạm dịch vậy. Để dễ liên tưởng, Mã nghĩmọi người ai cũng coi qua ‘Tây Du Ký’ rồi ha, còn nhớ cái Thuỷ Liên động ở Hoa Quả sơn của Tôn Ngộ Không hông. Chính là cái đó đó, hang độngđược che giấu phía sau thác nước.)
Chính vàolúc này, từ cửa động bỗng nhiên có một luồng khói đen bay vào, luồngkhói đó tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành một cô gái áo đỏ, ả ta chính là ma nữ đã dẫn dụ Tô Tiểu Thiến rơi vào trong bức tranh.
“Hồng Nhi tham kiến tiểu thư” Cô gái áo đỏ quỳ xuống đất cúi lạy Tĩnh Nghi.
Tĩnh Nghikhông đoái hoài đến ma nữ đang khấu bái dưới đất, mà từ trên bàn trangđiểm lấy ra một cây tăm bông, cô ấy cầm lấy tăm bông bắt đầu lau chùi‘mặt’ mình, “Đã ba năm kể từ lần lột tấm da người này xuống, ôi, ngươi nhìn xem chỗ này có chút thối rữa nữa rồi…” Tĩnh Nghi có chút tức giận, làm người làm đã lâu rồi, đến nỗi không cóthời gian chăm sóc khuôn mặt mình, bình thường khi không có việc cũngkhông thể lột xuống, lần lột trước cũng đã cách đây ba năm.
Một lát sau, vết máu đen đặc sệt từ những chỗ thối rữa chảy ra đã được cô ấy lauchùi gần hết, để đó chừng vài giây, cô ấy cầm lấy miếng da mặt bên cạnhgương đeo vào.
Cho dù HồngNhi không phải lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này, nhưng bất kể là lần thứ mấy đi chăng nữa vẫn cảm thấy ‘mặt’ của cô ấy quả thật vô cùng ghêtởm cùng khủng bố, thậm chí còn ghê tởm hơn cả con ngươi thối rửa của ảnữa.
Phục hồi bình thường, Tĩnh Nghi xoay người lại nhìn ả ta, ánh mắt bén nhọn như có thể xuyên thủng người ả, “Ngươi làm việc ngày càng không ra gì, ả ta sao lại có thể thoát khỏi tộc ULinh? Ngươi không phải nói rằng không có cách nào có thể giải ấn của tộc U Linh sao? Ta thấy con mắt còn lại của ngươi chắc cũng muốn thối rữaluôn rồi phải không?” Cô ấy đột nhiên lên giọng chỉ trích.
Cô gái áo đỏ nghe xong vội cúi đầu lắp bắp run rẩy, “Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng, Hồng Nhi cũng không ngờ được Tư tế của tộc U Linh lại có thể vì ả mà không tiếc hồn phi phách tán…”
Tĩnh Nghi trầm mặc một hồi, bỗng hỏi: “Phụ vương khoẻ chứ?”
Hồng Nhi vôi trả lời: “Chủ nhân thân thể an khang, tiểu thư chớ lo.”
Tĩnh Nghi nghe vậy cũng yên tâm, tiếp tục nói, “Chuyện ngươi đi điều tra ra sao rồi?”
“Bẩm tiểu thư, người nam nhân ở cùng với ả là Lê Ngạo quân vương của Minh Giới” ả ta vội vã bẩm báo không sót một điều.
Quân vương? Hứ, thì ra là vậy, khó trách…
“Bước kế tiếp của phụ vương chuẩn bị xong hết chưa?” Tĩnh Nghi khôi phục lại dáng vẻ lãnh khốc lúc thường truy hỏi.
“Bước kế tiếp của chủ nhân tối nay như kế hoạch mà làm, chủ nhân nói, muốn tiểu thư hiệp trợ” Hồng Nhi vội nói.
Hiệp trợ? Cô đương nhiên có thể hiệp trợ, chỉ cần có thể giúp phụ vương trừ đi hậu hoạn, dù cô có chết cũng không nói từ không!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi