Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta - Chương 23: Cảm ứng
Chương trước- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 23: Cảm ứng
Trung tâmthành phố náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ trên đường phố phồn hoa, xe cộ đôngđúc, Tĩnh Nghi và Minh Diệm ngồi bên cửa sổ ăn bữa tối vừa được mangđến.
Nhưng độtnhiên, Minh Diệm đang ăn ngon lành sắc mặt bỗng tái xanh, ngực truyềnđến một trận đau đớn, theo bản năng nó ôm lấy ngực.
“Nè, nè, tiểu quỷ mày bị làm sao vậy?” Tĩnh Nghi thấy sắc mặt nó đen thui bất giác đến bên cạnh nó lo lắng hỏi.
Tĩnh Nghi thấy nó không thèm trả lời, chỉ lo ôm lấy ngực sắc mặt cực kỳ khó coi, trên trán lấm tấm mồ hôi, “Tao đưa mày đi bệnh viện.” Nói xong, cô bèn muốn đỡ nó đang đau đớn lên.
“Không… không cần đâu.” Hít sâu hai ngụm khí, nó cảm thấy bản thân đỡ hơn rất nhiều.
“Nè, mới nãy mày bị sao vậy? Hay là, chúng ta vẫn nên đi bệnh viện xem thử đi.” Tĩnh Nghi vẫn có chút không yên tâm hỏi.
Minh Diệm hít sâu một hơi, sắc mặt cũng hồi phục trở lại, trầm mặc vài giây, nó nhíu mày nói: “Ta đột nhiên cảm thấy xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì?” Tĩnh Nghi bị lời nói của nó làm cho ngơ ngác, xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Không gian ngừng lại vài giây – - -
“Đúng đã xảy ra chuyện rồi.” Tĩnh Nghi đột nhiên nói ra lời không không có đầu óc.
Hả? Minh Diệm đang ôm ngực ngẩng đầu không hiểu nhìn cô, cái đồ ngu ngốc này lại chơi trò gì nữa đây?
“Mày nhìn tao làm cái gì, căn nhà tao xém chút nữa là bị mày thiêu rụi, cái này không gọi là xảy ra chuyện à?” Tĩnh Nghi thấy nó gần hồi phục rồi, cô cũng trở lại chỗ ngồi.
Minh Diệm luôn cảm thấy có điều không thích hợp cho lắm, cái loại đau đớn đến từ tim này, trừ khi là…
“Được rồi, mày khỏi tự trách nữa, tao là người tốt nên không tính toán vớimày, mày mau ăn nhanh lên đi, tao đã gọi nhân viên công ty xây dựng đếnsửa chữa nhà bếp rồi.” Tĩnh Nghi gắp một cái cánh gà bỏ vào chén nó.
“Không đúng.” Minh Diệm đột nhiên đứng dậy, cái biểu tình nghiêm túc kia làm cho Tĩnh Nghi giật nảy mình.
“Không đúng cái gì?”
“Tiêu rồi, người đã xảy ra chuyện.” Minh Diệm không ngó ngàng đến Tĩnh Nghi, mà tự nói tự trả lời luôn.
“Nè, mày đang nói cái gì vậy? Mày đừng có cuống quýt lên như vậy, tao sắp bị mày làm thành bệnh thần kinh luôn rồi.” Tĩnh Nghi rất bất mãn gào lên một câu.
Minh Diệm liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng phán ra một câu, “Không cần ta kích thích, người căn bản là đồ bệnh thần kinh.” Nói xong, nó xoay người ra khỏi nhà hàng.
“Ê, mày chờ tao với.” Tĩnh Nghi vội vã gọi nhân viên phục vụ rồi quăng 200 đồng, cũng không đợi nhân viên phục vụ thối tiền lẻ vội vàng chạy theo.
“Nè, cái tên tiểu quỷ này, mày rốt cuộc muốn làm cái gì vậy hả?” Tĩnh Nghi thở dốc phì phò đuổi theo bước chân vội vã của nó.
“Cái người ngu ngốc kia xảy ra chuyện rồi,” Nó vừa nói vừa đi về phía trước.
Tĩnh Nghi nghĩ ngợi, buột miệng nói: “Mày nói là Tiểu Thiến xảy ra chuyện à?”
Lời nói của cô, khiến cho Minh Diệm đang chạy cấp tốc liền ngừng bước, “Nè, mày đừng có nhìn tao như vậy, mẹ của mày ngu ngốc là sự thật mà.” Tĩnh Nghi nhìn thấy biểu tình trả lời trên mặt nó viết là, ‘ngươi làm sao lại biết’.
Minh Diệm than nhẹ một tiếng, cái đồ ngu ngốc này cũng có thể nhìn ra, mẹ của nó quả nhiên rất ngốc!
“Ta phải đi cứu người.” Minh Diệm nói xong cứ nhắm phía trước mà đi.
“Ê, mày làm sao đi đây? Mày đừng quên, bây giờ mày là người, là người đó.” Tĩnh Nghi ở phía sau gào lên, ý của cô rõ ràng là, ‘mày không phải ma, lẽ nào mày biết bay à?’
Lời của Tĩnh Nghi vừa dứt, Minh Diệm đã lao trở lại, “Ngươi – - – dẫn ta đi tìm người.”
“Tao?” Tĩnh Nghi chỉ chỉ mình.
“Phải, hơn nữa ngươi nhất định phải tìm cho ta một con gà biết bay, ngay lập tức.” Minh Diệm lấy khẩu khí mệnh lênh nói, bởi vì nó nhớ rõ mẹ của nó lúc đi là ngồi ‘phi kê’ (*), phi kê chắc là rất nhanh đây!
( (*) Phi kê (飞鸡): Hèm hèm, đọc khúc này mà đau cả ruột. Khúc này thật ra làphi cơ (飞机) tức máy bay, nhưng vì từ cơ (机) và từ kê (鸡) trong tiếng Hoa phát âm giống nhau, đều là ‘ji’ nên mới khiến bạn Minh Diệm hiểu lầm là phi kê tức gà bay =)) )
“Gà biết bay?” Tĩnh Nghi không hiểu, từ khi nào mà gà lại biết bay vậy ta? Trầm ngâmmột lát, cô bỗng bừng tỉnh, gà gì mà biết bay chứ, cái nó nó chắc là máy bay rồi? 囧, quả nhiên người sao đẻ con ra y như vậy mà!
Nhưng độtnhiên, Minh Diệm đang ăn ngon lành sắc mặt bỗng tái xanh, ngực truyềnđến một trận đau đớn, theo bản năng nó ôm lấy ngực.
“Nè, nè, tiểu quỷ mày bị làm sao vậy?” Tĩnh Nghi thấy sắc mặt nó đen thui bất giác đến bên cạnh nó lo lắng hỏi.
Tĩnh Nghi thấy nó không thèm trả lời, chỉ lo ôm lấy ngực sắc mặt cực kỳ khó coi, trên trán lấm tấm mồ hôi, “Tao đưa mày đi bệnh viện.” Nói xong, cô bèn muốn đỡ nó đang đau đớn lên.
“Không… không cần đâu.” Hít sâu hai ngụm khí, nó cảm thấy bản thân đỡ hơn rất nhiều.
“Nè, mới nãy mày bị sao vậy? Hay là, chúng ta vẫn nên đi bệnh viện xem thử đi.” Tĩnh Nghi vẫn có chút không yên tâm hỏi.
Minh Diệm hít sâu một hơi, sắc mặt cũng hồi phục trở lại, trầm mặc vài giây, nó nhíu mày nói: “Ta đột nhiên cảm thấy xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì?” Tĩnh Nghi bị lời nói của nó làm cho ngơ ngác, xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Không gian ngừng lại vài giây – - -
“Đúng đã xảy ra chuyện rồi.” Tĩnh Nghi đột nhiên nói ra lời không không có đầu óc.
Hả? Minh Diệm đang ôm ngực ngẩng đầu không hiểu nhìn cô, cái đồ ngu ngốc này lại chơi trò gì nữa đây?
“Mày nhìn tao làm cái gì, căn nhà tao xém chút nữa là bị mày thiêu rụi, cái này không gọi là xảy ra chuyện à?” Tĩnh Nghi thấy nó gần hồi phục rồi, cô cũng trở lại chỗ ngồi.
Minh Diệm luôn cảm thấy có điều không thích hợp cho lắm, cái loại đau đớn đến từ tim này, trừ khi là…
“Được rồi, mày khỏi tự trách nữa, tao là người tốt nên không tính toán vớimày, mày mau ăn nhanh lên đi, tao đã gọi nhân viên công ty xây dựng đếnsửa chữa nhà bếp rồi.” Tĩnh Nghi gắp một cái cánh gà bỏ vào chén nó.
“Không đúng.” Minh Diệm đột nhiên đứng dậy, cái biểu tình nghiêm túc kia làm cho Tĩnh Nghi giật nảy mình.
“Không đúng cái gì?”
“Tiêu rồi, người đã xảy ra chuyện.” Minh Diệm không ngó ngàng đến Tĩnh Nghi, mà tự nói tự trả lời luôn.
“Nè, mày đang nói cái gì vậy? Mày đừng có cuống quýt lên như vậy, tao sắp bị mày làm thành bệnh thần kinh luôn rồi.” Tĩnh Nghi rất bất mãn gào lên một câu.
Minh Diệm liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng phán ra một câu, “Không cần ta kích thích, người căn bản là đồ bệnh thần kinh.” Nói xong, nó xoay người ra khỏi nhà hàng.
“Ê, mày chờ tao với.” Tĩnh Nghi vội vã gọi nhân viên phục vụ rồi quăng 200 đồng, cũng không đợi nhân viên phục vụ thối tiền lẻ vội vàng chạy theo.
“Nè, cái tên tiểu quỷ này, mày rốt cuộc muốn làm cái gì vậy hả?” Tĩnh Nghi thở dốc phì phò đuổi theo bước chân vội vã của nó.
“Cái người ngu ngốc kia xảy ra chuyện rồi,” Nó vừa nói vừa đi về phía trước.
Tĩnh Nghi nghĩ ngợi, buột miệng nói: “Mày nói là Tiểu Thiến xảy ra chuyện à?”
Lời nói của cô, khiến cho Minh Diệm đang chạy cấp tốc liền ngừng bước, “Nè, mày đừng có nhìn tao như vậy, mẹ của mày ngu ngốc là sự thật mà.” Tĩnh Nghi nhìn thấy biểu tình trả lời trên mặt nó viết là, ‘ngươi làm sao lại biết’.
Minh Diệm than nhẹ một tiếng, cái đồ ngu ngốc này cũng có thể nhìn ra, mẹ của nó quả nhiên rất ngốc!
“Ta phải đi cứu người.” Minh Diệm nói xong cứ nhắm phía trước mà đi.
“Ê, mày làm sao đi đây? Mày đừng quên, bây giờ mày là người, là người đó.” Tĩnh Nghi ở phía sau gào lên, ý của cô rõ ràng là, ‘mày không phải ma, lẽ nào mày biết bay à?’
Lời của Tĩnh Nghi vừa dứt, Minh Diệm đã lao trở lại, “Ngươi – - – dẫn ta đi tìm người.”
“Tao?” Tĩnh Nghi chỉ chỉ mình.
“Phải, hơn nữa ngươi nhất định phải tìm cho ta một con gà biết bay, ngay lập tức.” Minh Diệm lấy khẩu khí mệnh lênh nói, bởi vì nó nhớ rõ mẹ của nó lúc đi là ngồi ‘phi kê’ (*), phi kê chắc là rất nhanh đây!
( (*) Phi kê (飞鸡): Hèm hèm, đọc khúc này mà đau cả ruột. Khúc này thật ra làphi cơ (飞机) tức máy bay, nhưng vì từ cơ (机) và từ kê (鸡) trong tiếng Hoa phát âm giống nhau, đều là ‘ji’ nên mới khiến bạn Minh Diệm hiểu lầm là phi kê tức gà bay =)) )
“Gà biết bay?” Tĩnh Nghi không hiểu, từ khi nào mà gà lại biết bay vậy ta? Trầm ngâmmột lát, cô bỗng bừng tỉnh, gà gì mà biết bay chứ, cái nó nó chắc là máy bay rồi? 囧, quả nhiên người sao đẻ con ra y như vậy mà!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi