Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta - Chương 132: Bị bắt
Chương trước- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 132: Bị bắt
"Về đến nhà rồi, ngươi nên tỉnh lại" nam nhân vỗ vỗ gương mặt cô làm cho cô tỉnh lại.
Tô Tiểu Thiến mở hai mắt ra, xuất hiện ở trước mắt cô chính là một mảng lớn cảnh sắc, hoa hoa thảo thảo rất chói mắt, một mảng lớn màu xanh, còn có một mảng lớn hồng sắc, có một núi cao phía trước.
Lúc này cô có thể cảm giác được gió thổi phất quá lá xanh, biến phá lệ ôn nhu, thái dương cũng trở nên ấm áp , lá xanh trong gió mềm mại đung đưa cùng nụ hoa mới chớm nở.
"Ngươi là ai? Nơi này là nơi nào?" Tô Tiểu Thiến cuống quít hỏi,
"Ta là ai? Ta là nam nhân tương lai của ngươi ta kêu Hắc Sơn" hắn cười cười.
"Cái gì? Ngươi là Hắc Sơn Lão Yêu?" Tô Tiểu Thiến tự nhiên thốt ra.
Hắc sơn nghe vậy chân mày cau lại, "Ta không phải lão yêu, ta là thần, nếu là ngươi nguyện ý gọi ta Hắc Sơn Thần ta cũng không ngại "
"Nơi này là nơi nào? Thế nào một người cũng không có?" Tô Tiểu Thiến đứng dậy nhìn về phía khoảng không thiên địa bao quanh, ở đây trời rất xanh, nước rất thanh, cỏ rất lục, đây hết thảy giống như thế gian mới được kiến tạo, chỉ là nơi khổng lồ như thế lại không có bất luận một con người.
"Nơi này là một thế giới mà mọi người không tìm được, thế giới này là của ta, ta là thần, ngươi hiểu sao?" Hắn vặn vẹo mặt cuồng vọng cười cười.
Tô Tiểu Thiến khẩn trương lui về sau một bước.
"Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi, ngươi đáng yêu đã làm cho lòng ta động, ta nghĩ con gái ta sẽ càng thêm thích ngươi" hắn kéo tay cô liền lên núi lễ Phật đi đến.
"Buông ta ra" Tô Tiểu Thiến bị hắn không hiểu nắm tay phản cảm vạn phần.
"Đừng giận dỗi, bằng không, con ta thấy sẽ mất hứng , nếu là hắn mất hứng sẽ giẫm chết ngươi" hắn ngoái đầu nhìn lại cho cô một nụ cười âm trầm, điều này làm cho cô nhất thời tóc gáy đều dựng lên.
Hắn mang theo cô đi tới dưới chân núi, ánh vào mi mắt cô chính là một hắc động thiên nhiên, cái hắc động này đặc biệt cao, cũng đặc biệt to lớn.
"Đại bảo, mẹ mới của ngươi tới rồi" Hắc sơn lớn tiếng la lên ở trước hắc động.
Lời của hắn vừa mới phát ra, bên trong liền truyền ra ùng ùng tiếng vang, sau đó mặt đất liền bắt đầu run, Tô Tiểu Thiến thất thần , này, đây là động đất sao?
Nhưng khi cô còn chưa có kịp phản ứng, liền bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ, trong sơn động đi ra một tuổi nam hài phi thường béo, nhìn một chút thấy hắn cao tới ba thước, hắn mặc một cái yếm, cả người giống như là bị phóng đại gấp mấy trăm lần một oa nhỉ, hắn đi chân trần 'Thùng thùng thùng' hướng cô đi tới.
Tô Tiểu Thiến kìm lòng không đậu nuốt một ngụm nước bọt, này... Đây quả thực so với vượn người Thái sơn còn muốn kinh khủng hơn, mà cô cùng Hắc Sơn ở trước mặt hắn tựa như cùng cỡ đồ chơi.
"Nàng chính là ta mẹ sao? Ta không thích" đại bảo 'Đông' một tiếng ngồi ở trên mặt đất, cúi đầu nhìn về phía Tô Tiểu Thiến không vui nói.
Tô Tiểu Thiến chỉ cảm thấy hắn ngồi xuống trong nháy mắt đó, cô bị chấn động nhảy đánh một chút.
"Đại bảo ngươi thay ta chiếu cố mẹ mới? Ta gần đây bề bộn nhiều việc không có thời gian chiếu cố ngươi" hắc sơn nhíu mày nói.
"Ta không thích nàng ta, ta muốn đem nàng ta xé rách ra" Đại Bảo không nghe theo quát.
Câu này của hắn làm Tô Tiểu Thiến cảm giác tựa như sét đánh trúng, quá dọa người a.
"Ngươi đã xé rách mấy trăm mẹ rồi, chẳng lẽ còn không đủ sao?" Hắc Sơn quát lớn nói, lời của hắn làm cho Tô Tiểu Thiến cả người đều run run lên, xé rách mấy trăm mẹ? Chẳng lẽ hắn đem người cho rằng là búp bê vải sao?
"Ba ba, ta không thích nàng ta, ngươi nhìn bộ dáng của nàng ta chẳng qua là một thứ ngu xuẩn" Đại Bảo hừ hừ nói.
Tô Tiểu Thiến nghe nói nhất thời thẹn thùng không ngớt, tiểu hài tử này thực sự là không được giáo dưỡng!
"Được rồi, ta cho ngươi biết, ta nói nàng ấy là mẹ ngươi chính là mẹ ngươi, dù cho ngươi không thích nàng, muốn hủy diệt nàng, cũng phải chờ ta trở lại, ta gần đây sẽ rất vội, nếu là ta lần sau trở về ngươi vẫn là không thích nàng, ngươi liền đem nàng xé rách cũng được" hắn quỷ dị cười cười.
Đại Bảo nghe vậy rốt cuộc nhếch miệng cười, "Ba ba, ta chờ ngươi trở lại, chờ ngươi trở về ta ta sẽ xé rách nàng ta "
Lúc này Tô Tiểu Thiến cả người lạnh thấu xương, phụ tử hai người quá biến thái, ô ô, cô không muốn bị xé rách đâu, cô muốn về nhà...
"Chiếu cố thật tốt cho muội muội" hắn dặn dò, sau đó hắn xoay người nhìn về phía Tô Tiểu Thiến, "Ta là rất thích ngươi, bất quá, ta thích con ta hơn, nếu như không muốn chết, tốt nhất nên chiếu cố hắn, nếu là hắn không thích ngươi, ta cũng không có cách nào cứu ngươi" giữa ban ngày ban mặt tiếng nói hắn quỷ mị vang lên bên tai của cô.
Tô Tiểu Thiến bị lời của hắn làm khiếp sợ không biết nên nói cái gì, nguyên lai mười tám tầng địa ngục vốn là không có gì đáng sợ , đáng sợ hơn chính là đây không biết là cái nơi quỷ quái gì, còn có một cục cưng quái thú như thế
Hắc Sơn đi tới Đại Bảo trước mặt sờ sờ chân của hắn một cái xoay người liền biến mất không thấy.
Tô Tiểu Thiến đối mặt cục cưng này với Hắc Sơn như nhau, thực sự không biết nên nói cái gì, cô bây giờ cầu khẩn Hắc Sơn tên tốt nhất vĩnh viễn đừng tới, nếu là hắn tới, cô sẽ bị lôi kéo rớt, ô ô.
"Muội muội ngươi đâu..." Tô Tiểu Thiến yếu yếu hỏi.
Đại Bảo phủi phủi liếc mắt một cái, hừ lạnh nói: "Nhìn ngươi ta liền chán ghét, bất quá ta nghe ba ba nói, chờ hắn trở về ta liền thu thập ngươi "
"... ?" Tô Tiểu Thiến bị hắn nói á khẩu không trả lời được.
"Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đi ra đi" Đại Bảo phát ra tiếng vang như sét đánh.
Tô Tiểu Thiến lui về sau, cô không biết nữ hài tử Tiểu Bảo rốt cuộc có bao nhiêu lớn, bất quá ca ca lớn như vậy, nàng khẳng định cũng không nhỏ đâu nhỉ.
"... ?" Người đâu? Tô Tiểu Thiến kỳ quái nhìn cửa động lại chưa gặp được người gọi là nữ cục cưng Tiểu Bảo
"Tiểu Bảo tới" hắn nhìn cô bộ dáng chậm hiểu nói.
"A? Ở nơi nào a?" Tô Tiểu Thiến hướng phía sau nhìn nhìn, nhưng không có gì cả a?
"Ngươi sẽ không cúi đầu sao?" Hắn tức giận nói.
Cúi đầu? Tô Tiểu Thiến ngây ra một lúc vội cúi đầu nhìn lại, sau đó lại bị hoảng sợ, ở bên cạnh giày cô có một nữ hài tử giagy đỏ đứng ké bên, Tô Tiểu Thiến ngồi xổm người xuống nhìn nữ hài tử khổ như bàn tay mình thì giật mình không ngớt, chẳng lẽ đây là Tiểu Bảo?
"Ngươi chính là mẹ mới của ta sao?" Tiểu nữ sinh ngửa đầu nhìn cô hơi cười.
Tô Tiểu Thiến vội vươn tay, tiểu cô nương theo ngón tay của cô bò lên, Tô Tiểu Thiến bắt tay đặt ở trước mắt mình, nàng ngại ngùng cười, "Ta kêu Tiểu Bảo, ra mắt mẹ" nàng ngọt ngào cười.
Tô Tiểu Thiến tâm lập tức như hoa nở, tiểu cô nương thật đáng yêu nga, nhưng bất quá, đây là huynh muội sao? Điều này cũng khó tin quá đi? Đại Bảo thì quá lớn, còn Tiểu Bảo cũng quá nhỏ đi?
"Kêu la cái gì, nàng ta còn không biết có thể làm được mấy ngày đâu" Đại Bảo đột nhiên hướng nàng quát.
Tiểu Bảo nghe vậy vội quá thân, "Ca ca , không nên lại xé rách mẹ, ta rất thích mẹ mới này "
Đại bảo 'Cọ' một tiếng đứng dậy, chẳng đáng hừ nói: "Ngươi mỗi lần đều nói như vậy, cuối cùng cũng không bị ta xé rách sao, ngươi không chê phiền, ta còn cảm thấy nghe phiền đâu!" Nói xong, Đại Bảo lật một cái liếc mắt thùng thùng thùng đi vào trong sơn động, để lại vẻ mặt xấu hổ của Tô Tiểu Thiến cùng sự bất lực của Tiểu Bảo.
Tô Tiểu Thiến mở hai mắt ra, xuất hiện ở trước mắt cô chính là một mảng lớn cảnh sắc, hoa hoa thảo thảo rất chói mắt, một mảng lớn màu xanh, còn có một mảng lớn hồng sắc, có một núi cao phía trước.
Lúc này cô có thể cảm giác được gió thổi phất quá lá xanh, biến phá lệ ôn nhu, thái dương cũng trở nên ấm áp , lá xanh trong gió mềm mại đung đưa cùng nụ hoa mới chớm nở.
"Ngươi là ai? Nơi này là nơi nào?" Tô Tiểu Thiến cuống quít hỏi,
"Ta là ai? Ta là nam nhân tương lai của ngươi ta kêu Hắc Sơn" hắn cười cười.
"Cái gì? Ngươi là Hắc Sơn Lão Yêu?" Tô Tiểu Thiến tự nhiên thốt ra.
Hắc sơn nghe vậy chân mày cau lại, "Ta không phải lão yêu, ta là thần, nếu là ngươi nguyện ý gọi ta Hắc Sơn Thần ta cũng không ngại "
"Nơi này là nơi nào? Thế nào một người cũng không có?" Tô Tiểu Thiến đứng dậy nhìn về phía khoảng không thiên địa bao quanh, ở đây trời rất xanh, nước rất thanh, cỏ rất lục, đây hết thảy giống như thế gian mới được kiến tạo, chỉ là nơi khổng lồ như thế lại không có bất luận một con người.
"Nơi này là một thế giới mà mọi người không tìm được, thế giới này là của ta, ta là thần, ngươi hiểu sao?" Hắn vặn vẹo mặt cuồng vọng cười cười.
Tô Tiểu Thiến khẩn trương lui về sau một bước.
"Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi, ngươi đáng yêu đã làm cho lòng ta động, ta nghĩ con gái ta sẽ càng thêm thích ngươi" hắn kéo tay cô liền lên núi lễ Phật đi đến.
"Buông ta ra" Tô Tiểu Thiến bị hắn không hiểu nắm tay phản cảm vạn phần.
"Đừng giận dỗi, bằng không, con ta thấy sẽ mất hứng , nếu là hắn mất hứng sẽ giẫm chết ngươi" hắn ngoái đầu nhìn lại cho cô một nụ cười âm trầm, điều này làm cho cô nhất thời tóc gáy đều dựng lên.
Hắn mang theo cô đi tới dưới chân núi, ánh vào mi mắt cô chính là một hắc động thiên nhiên, cái hắc động này đặc biệt cao, cũng đặc biệt to lớn.
"Đại bảo, mẹ mới của ngươi tới rồi" Hắc sơn lớn tiếng la lên ở trước hắc động.
Lời của hắn vừa mới phát ra, bên trong liền truyền ra ùng ùng tiếng vang, sau đó mặt đất liền bắt đầu run, Tô Tiểu Thiến thất thần , này, đây là động đất sao?
Nhưng khi cô còn chưa có kịp phản ứng, liền bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ, trong sơn động đi ra một tuổi nam hài phi thường béo, nhìn một chút thấy hắn cao tới ba thước, hắn mặc một cái yếm, cả người giống như là bị phóng đại gấp mấy trăm lần một oa nhỉ, hắn đi chân trần 'Thùng thùng thùng' hướng cô đi tới.
Tô Tiểu Thiến kìm lòng không đậu nuốt một ngụm nước bọt, này... Đây quả thực so với vượn người Thái sơn còn muốn kinh khủng hơn, mà cô cùng Hắc Sơn ở trước mặt hắn tựa như cùng cỡ đồ chơi.
"Nàng chính là ta mẹ sao? Ta không thích" đại bảo 'Đông' một tiếng ngồi ở trên mặt đất, cúi đầu nhìn về phía Tô Tiểu Thiến không vui nói.
Tô Tiểu Thiến chỉ cảm thấy hắn ngồi xuống trong nháy mắt đó, cô bị chấn động nhảy đánh một chút.
"Đại bảo ngươi thay ta chiếu cố mẹ mới? Ta gần đây bề bộn nhiều việc không có thời gian chiếu cố ngươi" hắc sơn nhíu mày nói.
"Ta không thích nàng ta, ta muốn đem nàng ta xé rách ra" Đại Bảo không nghe theo quát.
Câu này của hắn làm Tô Tiểu Thiến cảm giác tựa như sét đánh trúng, quá dọa người a.
"Ngươi đã xé rách mấy trăm mẹ rồi, chẳng lẽ còn không đủ sao?" Hắc Sơn quát lớn nói, lời của hắn làm cho Tô Tiểu Thiến cả người đều run run lên, xé rách mấy trăm mẹ? Chẳng lẽ hắn đem người cho rằng là búp bê vải sao?
"Ba ba, ta không thích nàng ta, ngươi nhìn bộ dáng của nàng ta chẳng qua là một thứ ngu xuẩn" Đại Bảo hừ hừ nói.
Tô Tiểu Thiến nghe nói nhất thời thẹn thùng không ngớt, tiểu hài tử này thực sự là không được giáo dưỡng!
"Được rồi, ta cho ngươi biết, ta nói nàng ấy là mẹ ngươi chính là mẹ ngươi, dù cho ngươi không thích nàng, muốn hủy diệt nàng, cũng phải chờ ta trở lại, ta gần đây sẽ rất vội, nếu là ta lần sau trở về ngươi vẫn là không thích nàng, ngươi liền đem nàng xé rách cũng được" hắn quỷ dị cười cười.
Đại Bảo nghe vậy rốt cuộc nhếch miệng cười, "Ba ba, ta chờ ngươi trở lại, chờ ngươi trở về ta ta sẽ xé rách nàng ta "
Lúc này Tô Tiểu Thiến cả người lạnh thấu xương, phụ tử hai người quá biến thái, ô ô, cô không muốn bị xé rách đâu, cô muốn về nhà...
"Chiếu cố thật tốt cho muội muội" hắn dặn dò, sau đó hắn xoay người nhìn về phía Tô Tiểu Thiến, "Ta là rất thích ngươi, bất quá, ta thích con ta hơn, nếu như không muốn chết, tốt nhất nên chiếu cố hắn, nếu là hắn không thích ngươi, ta cũng không có cách nào cứu ngươi" giữa ban ngày ban mặt tiếng nói hắn quỷ mị vang lên bên tai của cô.
Tô Tiểu Thiến bị lời của hắn làm khiếp sợ không biết nên nói cái gì, nguyên lai mười tám tầng địa ngục vốn là không có gì đáng sợ , đáng sợ hơn chính là đây không biết là cái nơi quỷ quái gì, còn có một cục cưng quái thú như thế
Hắc Sơn đi tới Đại Bảo trước mặt sờ sờ chân của hắn một cái xoay người liền biến mất không thấy.
Tô Tiểu Thiến đối mặt cục cưng này với Hắc Sơn như nhau, thực sự không biết nên nói cái gì, cô bây giờ cầu khẩn Hắc Sơn tên tốt nhất vĩnh viễn đừng tới, nếu là hắn tới, cô sẽ bị lôi kéo rớt, ô ô.
"Muội muội ngươi đâu..." Tô Tiểu Thiến yếu yếu hỏi.
Đại Bảo phủi phủi liếc mắt một cái, hừ lạnh nói: "Nhìn ngươi ta liền chán ghét, bất quá ta nghe ba ba nói, chờ hắn trở về ta liền thu thập ngươi "
"... ?" Tô Tiểu Thiến bị hắn nói á khẩu không trả lời được.
"Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đi ra đi" Đại Bảo phát ra tiếng vang như sét đánh.
Tô Tiểu Thiến lui về sau, cô không biết nữ hài tử Tiểu Bảo rốt cuộc có bao nhiêu lớn, bất quá ca ca lớn như vậy, nàng khẳng định cũng không nhỏ đâu nhỉ.
"... ?" Người đâu? Tô Tiểu Thiến kỳ quái nhìn cửa động lại chưa gặp được người gọi là nữ cục cưng Tiểu Bảo
"Tiểu Bảo tới" hắn nhìn cô bộ dáng chậm hiểu nói.
"A? Ở nơi nào a?" Tô Tiểu Thiến hướng phía sau nhìn nhìn, nhưng không có gì cả a?
"Ngươi sẽ không cúi đầu sao?" Hắn tức giận nói.
Cúi đầu? Tô Tiểu Thiến ngây ra một lúc vội cúi đầu nhìn lại, sau đó lại bị hoảng sợ, ở bên cạnh giày cô có một nữ hài tử giagy đỏ đứng ké bên, Tô Tiểu Thiến ngồi xổm người xuống nhìn nữ hài tử khổ như bàn tay mình thì giật mình không ngớt, chẳng lẽ đây là Tiểu Bảo?
"Ngươi chính là mẹ mới của ta sao?" Tiểu nữ sinh ngửa đầu nhìn cô hơi cười.
Tô Tiểu Thiến vội vươn tay, tiểu cô nương theo ngón tay của cô bò lên, Tô Tiểu Thiến bắt tay đặt ở trước mắt mình, nàng ngại ngùng cười, "Ta kêu Tiểu Bảo, ra mắt mẹ" nàng ngọt ngào cười.
Tô Tiểu Thiến tâm lập tức như hoa nở, tiểu cô nương thật đáng yêu nga, nhưng bất quá, đây là huynh muội sao? Điều này cũng khó tin quá đi? Đại Bảo thì quá lớn, còn Tiểu Bảo cũng quá nhỏ đi?
"Kêu la cái gì, nàng ta còn không biết có thể làm được mấy ngày đâu" Đại Bảo đột nhiên hướng nàng quát.
Tiểu Bảo nghe vậy vội quá thân, "Ca ca , không nên lại xé rách mẹ, ta rất thích mẹ mới này "
Đại bảo 'Cọ' một tiếng đứng dậy, chẳng đáng hừ nói: "Ngươi mỗi lần đều nói như vậy, cuối cùng cũng không bị ta xé rách sao, ngươi không chê phiền, ta còn cảm thấy nghe phiền đâu!" Nói xong, Đại Bảo lật một cái liếc mắt thùng thùng thùng đi vào trong sơn động, để lại vẻ mặt xấu hổ của Tô Tiểu Thiến cùng sự bất lực của Tiểu Bảo.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi