Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta - Chương 62: Cưỡng hôn
Chương trước- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 62: Cưỡng hôn
Ánh trăng mờ ảo như xuyên qua đám mây trong suốt, loé lên ánh sáng bàn bạc.
Tô Tiểu Thiến không hiểu hỏi lại: “Cầm phi? Hay là Tình phi? (1)” Rốt cuộc là cái ‘tình’ nào đây?
( (1) Mã giải thích chỗ này, trong tiếng Hoa thì cách đọc của chữ Cầm (qin)và Tình (qing) giông giống nhau nếu không nghe kỹ sẽ lầm.)
“Cầm trong gảy cầm” Uyển Nhi lại ngồi xuống, nhìn ánh trăng một lúc mới thu hồi tầm mắt.
“Cầm philà vị phi tử đầu tiên mà Minh Vương sắc phong, nàng ta mới thật sự cóđược sự yêu thích của Minh Vương, cũng chỉ có nàng ta mới có xưng hônày” Trong ngữ khí của Uyển Nhi chứa đầy sự hâm mộ.
“Vậy sao cô lại nói nàng ta sắp trở về? Lẽ nào nàng ta không có ở đây?” Tô Tiểu Thiến không hiểu hỏi.
“Thân thể Cầm phi không tốt, cho nên được Minh Vương đưa đến Linh Thuỷ trì để andưỡng, mấy ngày trước nghe nói nàng ta đã hồi phục sức khoẻ, sắp sửa trở về rồi” Nàng ta trở về, vậy thì, cơ hội gặp mặt Minh Vương của các nàng lại giảm xuống, tim trong nháy mắt đau nhói.
Tô TiểuThiến không hỏi thêm nữa, hoá ra là vậy, khó trách các nàng đều không có phong hiệu, vậy thì nàng Cầm phi kia rốt cuộc là người nữ nhân như thếnào? Nàng ta rốt cuộc có mị lực ra sao?
“Tiểu Thiến, cô có biết ta mong muốn biết bao có được một đứa con của Minh Vương” Dứt lời tay của nàng nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng bằng phẳng.
“Muốn có liền có đi.” Cô cảm thấy người phụ nữ trở thành mẹ đều rất vĩ đại, huống hồ MinhVương đâu thể lúc nào cũng sủng hạnh các nàng ấy, nếu có một đứa con ởbên cạnh, có lẽ bọn họ sẽ quên đi sự cô đơn.
“Haizz…” Uyển Nhi thở dài một cái, sau đó nói “Ta phải đi nghỉ đây, Tiểu Thiến cô có thời gian nhớ đến tìm ta nói chuyện, ta có một mình rất buồn chán”
Cô thấy nàng ta không muốn nói tiếp, cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Sau khi cáobiệt với Uyển Nhi, cô lại rẽ trái rẽ phải một vòng trở về, trong đầukhông ngừng tiêu hoá những lời của Uyển Nhi, đi đến trước cửa cô trựctiếp ngồi dưới đất ôm lấy đầu gối suy nghĩ cặn kẽ chuyện vừa rồi.
Lê Ngạo bảnthân vốn không có ý định ngủ, cộng thêm nghe thấy tiếng bước chân trở về của cô, cơn buồn ngủ của y liền mất sạch, y cũng không biết bản thânsao lại bị cái thứ ngu ngốc này làm cho tâm phiền ý loạn, chết tiệt!
Đêm, càng lúc càng yên tĩnh.
Bên ngoài cũng trở nên im ắng.
Lê Ngạo ngồi dậy mở cửa phòng, còn cô lúc này thì đang ôm gối ngủ một cách ngonlành, căn bản không hề nghe thấy tiếng cửa mở, Lê Ngạo nghĩ cũng khôngthèm nghĩ ôm lấy cô đi vào.
Hôm sau.
“Á…” Một tiếng la thất thanh phá tan sự yên tĩnh của cung điện.
Tô Tiểu Thiến đần mặt ngồi ngây trên giường, cô… cô khi nào lại ở trên giường của y?
“La hét cái gì?” Trên giường truyền ra giọng nói nam nhân.
Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng không thèm nghĩ cầm lấy cái gối nằm đập vào người y, “Anh là tên quỷ háo sắc, cái tên biến thái, cái đồ khốn nạn, anh lại dám… hu hu…” Tô Tiểu Thiến quăng cái gối gào khóc.
Lê Ngạo nhíu mày nhìn cô nước mắt đầy mặt, cũng không vui quát: “Mới sáng sớm ngươi nổi điên cái gì vậy?”
Tô Tiểu Thiến nức nở trả lời: “Anh… anh nhân lúc tôi ngủ say, anh mang tôi lên giường để giày vò?”
Giày vò?
Đến đây, y đã có thể hiểu được vì sao cô lại khóc rồi.
“Cảm phiền ngươi đi soi lại gương dùm đi? Với cái dáng vẻ này của ngươi, ta sẽ nhân cơ hôi ngươi ngủ say ăn đậu hủ ngươi?”
“Vậy… vậy sao tôi lại ở trên giường anh?” Cô tiếp tục khóc nói, cô mới không thèm tin!
Lê Ngạo bị cô náo loạn như vậy cũng không tài nào ngủ được nữa, dứt khoác ngồi dậy nói rõ ràng, “Ngươi, tối qua ngủ ở bên ngoài, ta vốn định bế ngươi đặt trên ghế, ai ngờngươi cứ nắm chặt lấy cổ áo ta không chịu buông, cho nên, ta chỉ đànhngủ chung với ngươi thôi.”
“Hả?” Cô bị y nói như vậy, nước mắt của cô lập tức ngừng lại.
Lê Ngạo imlặng nhìn khuôn mặt khóc lấm lem như mèo mướp, trong lòng lại bốc hoảmuốn chết, y chưa từng bị nữ nhân đối xử như vậy, được y chiếm hữu thìbi ai đến như thế sao?
Tô TiểuThiến vội nhìn quần áo của mình, thấy quần áo chỉnh tề trên thân thểcũng không có cảm giác đau đớn gì, mới quệt nước mũi mà cười, “Ha ha, anh… anh nói rõ ràng không phải tốt hơn sao” Vừa nói cô vừa cẩn thận vượt qua người y kéo dài khoảng cách với y một chút.
“Ngươi thật to gan” Lời của y vừa thốt ra, cô liền bị y lật người đè dưới thân.
“Tôi… tôi không phải cố ý, tôi tưởng là…” Cô lầm bầm không nói tiếp nữa, phí lời, có người phụ nữ nào nhìn thấy có người đàn ông ngủ bên cạnh mà không nghĩ lệch lạc chứ?
“Hứ, được ta sủng hạnh ngươi không nguyện ý như thế sao?” Y nhướng mày rất không thoải mái.
“Ừm” Cô gật đầu một cách thành thật.
Chết tiệt! Y không còn cách nào có thể tiếp tục nhẫn nhịn cái ả nữ nhân không để ytrong mắt, đầu cúi xuống không hề báo trước hôn lên môi cô.
“Ưm…” Tô Tiểu Thiến không ngờ tới y sẽ hôn cô, còn bị nụ hôn như vầy doạ hết hồn nữa.
Vốn chỉ dựtính trêu chọc cô, ai ngờ, môi của cô lại thơm mát ngọt ngào đến vậy,hơi thở thơm mát ngọt ngào đầy sự mê hoặc không hề báo trước xộc vàokhoang mũi, kích tình choáng ngợp lập tức từ từ lan truyền khắp cả thânthể y, bụng dưới căng trướng càng lúc càng dữ dội, ngọn lửa khao khátcũng càng thêm hừng hực, Lê Ngạo đã mất hết lý trí điên cuồng hôn, nhânlúc cô không phòng bị, tách hàm răng của cô, xâm nhập vào điên cuồngđoạt lấy, y muốn cô, trời ơi, y lại giống như điên mà muốn có cô!
“Ưm” Tôi Tiểu Thiến phản ứng bắt đầu kháng cự, tay không an phận muốn đẩy y ra.
“Không muốn… thì đừng động đậy” Giọng nói Lê Ngạo đột nhiên vang lên, khiến cho cô vốn đang vùng vẫy ngây ra không dám động đậy.
Chết tiệt,cô càng kháng cự, y lại càng muốn cô, đây là làm sao vậy? Hậu cung của y có nhiều phụng thị như vậy, chưa từng có nữ nhân làm cho y mê muội mấthết lý trí như vậy.
Hồi lâu, y lưu luyến không nỡ tách khỏi môi cô.
Thấy y nới lỏng, Tô Tiểu Thiến vội vã nhảy cách một khoảng rất xa, “Anh… anh là tên Đăng Đồ Tử (2)” Nói xong cho y một cái tát.
( (2) Đăng Đồ Tử: Ý chỉ kẻ háo sắc. Muốn hiểu rõ hơn google hen.)
“Tôi nói cho anh biết, tôi… tôi sẽ kiện anh, đây là tội sàm sỡ… tôi… thay mặt cho hội liên hiệp phụ nữ kiện anh” Nói xong cô vội vàng mở cửa vội vàng hoảng hốt tháo chạy.
Nhìn thấy bộ dáng chạy hoảng loạn của cô, Lê Ngạo không nhịn được mỉm cười, cô thậtngốc, mà y lại như điên dại muốn cái đồ ngu ngốc này? Xem ra, y cũngbệnh không nhẹ đây!
Tô Tiểu Thiến nín thở chạy thật xa, mãi cho đến khi chạy không nổi nữa, cô mới dừng lại nhìn xem bốn phía có người không, “Phù phù, hú hồn hú vía, hú hồn hú vía” Chân cô lại mềm nhũn ngồi bệch xuống đất, vừa nãy cô làm sao lại đánh y chứ? Hu hu. Tô Tiểu Thiến mày phải nhịn chứ, cứ coi như bị một con heohôn là được rồi, lỡ mà, lỡ mà cái tên bạo quân đó đưa cô xuống 18 tầngđịa ngục thì phải làm sao đây?
Ủa? Đây là chỗ nào vậy? Tô Tiểu Thiến ngơ ngẩn nhìn xung quanh, chỗ này thật lạ lẫm, rốt cuộc thì cô đã chạy đến chỗ nào vậy?
Đúng vào lúc này, cô bỗng nghe được một tiếng sáo tuyệt mỹ, đồng thời cô giống nhưbị mê hoặc vậy, không nén được lần đi đến nơi phát ra tiếng sáo.
Tô Tiểu Thiến không hiểu hỏi lại: “Cầm phi? Hay là Tình phi? (1)” Rốt cuộc là cái ‘tình’ nào đây?
( (1) Mã giải thích chỗ này, trong tiếng Hoa thì cách đọc của chữ Cầm (qin)và Tình (qing) giông giống nhau nếu không nghe kỹ sẽ lầm.)
“Cầm trong gảy cầm” Uyển Nhi lại ngồi xuống, nhìn ánh trăng một lúc mới thu hồi tầm mắt.
“Cầm philà vị phi tử đầu tiên mà Minh Vương sắc phong, nàng ta mới thật sự cóđược sự yêu thích của Minh Vương, cũng chỉ có nàng ta mới có xưng hônày” Trong ngữ khí của Uyển Nhi chứa đầy sự hâm mộ.
“Vậy sao cô lại nói nàng ta sắp trở về? Lẽ nào nàng ta không có ở đây?” Tô Tiểu Thiến không hiểu hỏi.
“Thân thể Cầm phi không tốt, cho nên được Minh Vương đưa đến Linh Thuỷ trì để andưỡng, mấy ngày trước nghe nói nàng ta đã hồi phục sức khoẻ, sắp sửa trở về rồi” Nàng ta trở về, vậy thì, cơ hội gặp mặt Minh Vương của các nàng lại giảm xuống, tim trong nháy mắt đau nhói.
Tô TiểuThiến không hỏi thêm nữa, hoá ra là vậy, khó trách các nàng đều không có phong hiệu, vậy thì nàng Cầm phi kia rốt cuộc là người nữ nhân như thếnào? Nàng ta rốt cuộc có mị lực ra sao?
“Tiểu Thiến, cô có biết ta mong muốn biết bao có được một đứa con của Minh Vương” Dứt lời tay của nàng nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng bằng phẳng.
“Muốn có liền có đi.” Cô cảm thấy người phụ nữ trở thành mẹ đều rất vĩ đại, huống hồ MinhVương đâu thể lúc nào cũng sủng hạnh các nàng ấy, nếu có một đứa con ởbên cạnh, có lẽ bọn họ sẽ quên đi sự cô đơn.
“Haizz…” Uyển Nhi thở dài một cái, sau đó nói “Ta phải đi nghỉ đây, Tiểu Thiến cô có thời gian nhớ đến tìm ta nói chuyện, ta có một mình rất buồn chán”
Cô thấy nàng ta không muốn nói tiếp, cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Sau khi cáobiệt với Uyển Nhi, cô lại rẽ trái rẽ phải một vòng trở về, trong đầukhông ngừng tiêu hoá những lời của Uyển Nhi, đi đến trước cửa cô trựctiếp ngồi dưới đất ôm lấy đầu gối suy nghĩ cặn kẽ chuyện vừa rồi.
Lê Ngạo bảnthân vốn không có ý định ngủ, cộng thêm nghe thấy tiếng bước chân trở về của cô, cơn buồn ngủ của y liền mất sạch, y cũng không biết bản thânsao lại bị cái thứ ngu ngốc này làm cho tâm phiền ý loạn, chết tiệt!
Đêm, càng lúc càng yên tĩnh.
Bên ngoài cũng trở nên im ắng.
Lê Ngạo ngồi dậy mở cửa phòng, còn cô lúc này thì đang ôm gối ngủ một cách ngonlành, căn bản không hề nghe thấy tiếng cửa mở, Lê Ngạo nghĩ cũng khôngthèm nghĩ ôm lấy cô đi vào.
Hôm sau.
“Á…” Một tiếng la thất thanh phá tan sự yên tĩnh của cung điện.
Tô Tiểu Thiến đần mặt ngồi ngây trên giường, cô… cô khi nào lại ở trên giường của y?
“La hét cái gì?” Trên giường truyền ra giọng nói nam nhân.
Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng không thèm nghĩ cầm lấy cái gối nằm đập vào người y, “Anh là tên quỷ háo sắc, cái tên biến thái, cái đồ khốn nạn, anh lại dám… hu hu…” Tô Tiểu Thiến quăng cái gối gào khóc.
Lê Ngạo nhíu mày nhìn cô nước mắt đầy mặt, cũng không vui quát: “Mới sáng sớm ngươi nổi điên cái gì vậy?”
Tô Tiểu Thiến nức nở trả lời: “Anh… anh nhân lúc tôi ngủ say, anh mang tôi lên giường để giày vò?”
Giày vò?
Đến đây, y đã có thể hiểu được vì sao cô lại khóc rồi.
“Cảm phiền ngươi đi soi lại gương dùm đi? Với cái dáng vẻ này của ngươi, ta sẽ nhân cơ hôi ngươi ngủ say ăn đậu hủ ngươi?”
“Vậy… vậy sao tôi lại ở trên giường anh?” Cô tiếp tục khóc nói, cô mới không thèm tin!
Lê Ngạo bị cô náo loạn như vậy cũng không tài nào ngủ được nữa, dứt khoác ngồi dậy nói rõ ràng, “Ngươi, tối qua ngủ ở bên ngoài, ta vốn định bế ngươi đặt trên ghế, ai ngờngươi cứ nắm chặt lấy cổ áo ta không chịu buông, cho nên, ta chỉ đànhngủ chung với ngươi thôi.”
“Hả?” Cô bị y nói như vậy, nước mắt của cô lập tức ngừng lại.
Lê Ngạo imlặng nhìn khuôn mặt khóc lấm lem như mèo mướp, trong lòng lại bốc hoảmuốn chết, y chưa từng bị nữ nhân đối xử như vậy, được y chiếm hữu thìbi ai đến như thế sao?
Tô TiểuThiến vội nhìn quần áo của mình, thấy quần áo chỉnh tề trên thân thểcũng không có cảm giác đau đớn gì, mới quệt nước mũi mà cười, “Ha ha, anh… anh nói rõ ràng không phải tốt hơn sao” Vừa nói cô vừa cẩn thận vượt qua người y kéo dài khoảng cách với y một chút.
“Ngươi thật to gan” Lời của y vừa thốt ra, cô liền bị y lật người đè dưới thân.
“Tôi… tôi không phải cố ý, tôi tưởng là…” Cô lầm bầm không nói tiếp nữa, phí lời, có người phụ nữ nào nhìn thấy có người đàn ông ngủ bên cạnh mà không nghĩ lệch lạc chứ?
“Hứ, được ta sủng hạnh ngươi không nguyện ý như thế sao?” Y nhướng mày rất không thoải mái.
“Ừm” Cô gật đầu một cách thành thật.
Chết tiệt! Y không còn cách nào có thể tiếp tục nhẫn nhịn cái ả nữ nhân không để ytrong mắt, đầu cúi xuống không hề báo trước hôn lên môi cô.
“Ưm…” Tô Tiểu Thiến không ngờ tới y sẽ hôn cô, còn bị nụ hôn như vầy doạ hết hồn nữa.
Vốn chỉ dựtính trêu chọc cô, ai ngờ, môi của cô lại thơm mát ngọt ngào đến vậy,hơi thở thơm mát ngọt ngào đầy sự mê hoặc không hề báo trước xộc vàokhoang mũi, kích tình choáng ngợp lập tức từ từ lan truyền khắp cả thânthể y, bụng dưới căng trướng càng lúc càng dữ dội, ngọn lửa khao khátcũng càng thêm hừng hực, Lê Ngạo đã mất hết lý trí điên cuồng hôn, nhânlúc cô không phòng bị, tách hàm răng của cô, xâm nhập vào điên cuồngđoạt lấy, y muốn cô, trời ơi, y lại giống như điên mà muốn có cô!
“Ưm” Tôi Tiểu Thiến phản ứng bắt đầu kháng cự, tay không an phận muốn đẩy y ra.
“Không muốn… thì đừng động đậy” Giọng nói Lê Ngạo đột nhiên vang lên, khiến cho cô vốn đang vùng vẫy ngây ra không dám động đậy.
Chết tiệt,cô càng kháng cự, y lại càng muốn cô, đây là làm sao vậy? Hậu cung của y có nhiều phụng thị như vậy, chưa từng có nữ nhân làm cho y mê muội mấthết lý trí như vậy.
Hồi lâu, y lưu luyến không nỡ tách khỏi môi cô.
Thấy y nới lỏng, Tô Tiểu Thiến vội vã nhảy cách một khoảng rất xa, “Anh… anh là tên Đăng Đồ Tử (2)” Nói xong cho y một cái tát.
( (2) Đăng Đồ Tử: Ý chỉ kẻ háo sắc. Muốn hiểu rõ hơn google hen.)
“Tôi nói cho anh biết, tôi… tôi sẽ kiện anh, đây là tội sàm sỡ… tôi… thay mặt cho hội liên hiệp phụ nữ kiện anh” Nói xong cô vội vàng mở cửa vội vàng hoảng hốt tháo chạy.
Nhìn thấy bộ dáng chạy hoảng loạn của cô, Lê Ngạo không nhịn được mỉm cười, cô thậtngốc, mà y lại như điên dại muốn cái đồ ngu ngốc này? Xem ra, y cũngbệnh không nhẹ đây!
Tô Tiểu Thiến nín thở chạy thật xa, mãi cho đến khi chạy không nổi nữa, cô mới dừng lại nhìn xem bốn phía có người không, “Phù phù, hú hồn hú vía, hú hồn hú vía” Chân cô lại mềm nhũn ngồi bệch xuống đất, vừa nãy cô làm sao lại đánh y chứ? Hu hu. Tô Tiểu Thiến mày phải nhịn chứ, cứ coi như bị một con heohôn là được rồi, lỡ mà, lỡ mà cái tên bạo quân đó đưa cô xuống 18 tầngđịa ngục thì phải làm sao đây?
Ủa? Đây là chỗ nào vậy? Tô Tiểu Thiến ngơ ngẩn nhìn xung quanh, chỗ này thật lạ lẫm, rốt cuộc thì cô đã chạy đến chỗ nào vậy?
Đúng vào lúc này, cô bỗng nghe được một tiếng sáo tuyệt mỹ, đồng thời cô giống nhưbị mê hoặc vậy, không nén được lần đi đến nơi phát ra tiếng sáo.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi