Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta - Chương 68
Chương trước- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 68
“TiểuBạch đi cũng được thôi, chỉ là Tô thị nữ cứ mở miệng ra là nói ngài biến thái này nọ, còn nói đối với ngài một chút cảm giác cũng không có, Minh Vương ngài từng chịu qua nỗi tức giận này sao?” Ông vừa nói vừa liếc nhìn y.
“Câm miệng” Cái lão hồi ly này lại bắt đầu chơi chiêu khích tướng rồi, không sai,cho dù là chiêu khích tướng, nhưng mà cái đồ ngu ngốc kia cũng khôngthèm để y trong mắt, dám nói nụ hôn của y là nụ hôn của heo, dám nói sựsủng hạnh của y là cưỡng gian, lần này y không giáo huấn cô một lần thìkhông được mà.
“Được, Bổn vương sẽ đích thân đi một chuyến đến Phàm Gian để thu thập cái đồ ngu ngốc kia” Y nghiến răng nghiến lợi nói.
Minh Huyền trưởng lão vội nói: “Minh Vương anh minh ghê!”
Trăng, sángngời như thế, bầu trời đầy sao lấp lánh chiếu xuống mặt đất rộng lớn,tia sáng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, hắt lên bệ cửa, khiến cho cửa sổnhư mạ lên một lớp bạc trắng.
Tô Tiểu Thiến nhìn chằm chằm vào màn hình may tính đã nửa tiếng luôn rồi.
“Mẹ già, mẹ đang xem gì đó?” Minh Diệm rốt cuộc cũng nhịn hết nổi từ sô-pha đứng lên đến bên cạnh cô.
“Con mau lại đây” Tô Tiểu Thiến vội chỉ về hộp mail nói, Minh Diệm nghe xong vội vàng đi đến, ai mà ngờ…
“Á… đau quá đi, mẹ sao lại nhéo mặt con hả!” Minh Diệm tức giận nói, sau đó gạt tay cô ra.
Tô Tiểu Thiến ngây ra một lát rồi kích động nói không ngừng, “Wow, con xem, Tiêu Dật thông báo mẹ đi làm lại nè, ha ha, bộ phận của bọn mẹ sát nhập lại rồi nè!” Tô Tiểu Thiến hưng phấn muốn chết, vốn tưởng rằng đã lâu không đi làm,nhất định sẽ bị đuổi, ai ngờ, không chỉ không bị đuổi, mà bộ phận củabọn họ còn được sát nhập với tổng công ty nữa, điều này làm cho một bộphận vốn dĩ chỉ có 50 người trong phút chốc biến thành 3 ngàn người,điều này không thế kích động được sao?
“Vậy mẹ sao lại nhéo mặt con?”
“Tự nhéo mình không đau sao? Con cũng không phải không biết mẹ sợ đau mà?” Cô nói cứ như là lẽ tất nhiên.
Minh Diệm câm nín lắc đầu, dám lấy tình cảm của nó ra để mà ức hiếp nó sao? Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nó vội nói: “Bộ phận bọn mẹ sát nhập, có nhiều người mới như vậy có ức hiếp mẹ không đó?”
Tô Tiểu Thiến vội liếc xéo nó một cái, “Nè, con coi thường mẹ như vậy sao? Con cứ cho rằng mẹ sẽ bị người ta ứchiếp hoài sao? Vả lại, có dì Tĩnh Nghi hung hãn của con, mẹ lẽ nào cònsợ bị ức hiếp nữa sao?”
Minh Diệm nghe xong cũng phải, nó bỗng dưng hướng cô cười một cách tà ác nói “Mẹ già, qua mấy bữa nữa con phải thi rồi”
Tô Tiểu Thiến nghe vậy tròn xoe đôi mắt, nghi hoặc hỏi: “Thi? Con mới đi học được một tháng mà đã thì rồi? Là thi thử phải không?”
Minh Diệm xoay người đi về phía phòng khách, Tô Tiểu Thiến cũng đi theo, “Ừm, không sao hết, con thi không được, mẹ già cũng không trách con đâu, con không cần tự trách” Cô an ủi.
Minh Diệm thuận tay cầm lên một trái táo đưa lên miệng ăn, vừa ăn vừa nói, “Cái loại kiểm tra trẻ con đó con còn cần phải thi sao?”
“Hả?”
“Nếu không phải xã hội quá thực dụng, làm cái gì cũng phải có bằng cấp, con mới lười phải thi đó” Minh Diệm làu bàu.
Tô Tiểu Thiến vội ngồi đối diện với nó ý tình sâu xa nói: “Ờ, con biết thì tốt, xã hội bây giờ chính là thực dụng như vậy đó, khôngcó bằng cấp căn bản không tìm được công việc, bây giờ con phải đọc thậtnhiều sách, sau này thi lên đại học, lấy được bằng loại giỏi, như vậy,sau này con mới không bị đói chết, hiểu chưa hả?”
“Trong vòng 10 ngày nữa con sẽ thi học vị tiến sĩ” Nó bỗng nhiên nói.
“……?” Tô Tiểu Thiến nghe xong kinh ngạc đến nỗi cằm muốn rớt xuống luôn.
“Con… con muốn thi cái gì?”
“Tiến sĩ” Nó vẫn nói một cách nhàn nhạt như cũ.
Lần này, côđã nghe rõ rồi, nhịn không được cười lớn ha hả, tiến sĩ? Một thằng nhócmiệng còn hôi sữa mà thi tiến sĩ? Đừng có mà đùa giỡn như vậy chứ? Nótưởng rằng học vị tiến sĩ là cái gì, là abcd chắc?
Minh Diệm thấy vậy rất không vui, nó nói một cách có kế hoạch: “Mẹ cứ chờ đó đi, con sẽ biến con trở thành tiêu điểm tại nơi này, 10 ngày sau, chúng ta nhất định sẽ là đồng nghiệp”
“Hả… đồng nghiệp? Con… con muốn đi làm cùng công ty với mẹ?” Tô Tiểu Thiến triệt để câm nín, nó rốt cuộc là có hiểu hay không vậy, vàocông ty của bọn cô cần phải có bao nhiêu tài hoa, bao nhiêu tri thức?Một thằng nhóc 7 tuổi cũng có thể vào làm trong công ty lớn? Cả thiên hạ e rằng cũng không có câu chuyện cười nào bằng đâu.
“Được rồi, con đi ngủ sớm chút đi, đừng có cả ngày đến tối đều nằm mơ nữa” Tô Tiểu Thiến thế nào cũng không tin lời của nó, vội vàng đưa nó vào trong phòng.
Sắc mặt Minh Diệm hiện lên nụ cười đắc ý, mẹ già, sau này mẹ đừng có bị doạ nha!
******************
Sáng sớmbước vào công ty, cô liền cảm thấy rõ không khí có chút không bìnhthường, người bỗng chốc nhiều lên như thế, cô lại thấy có chút khôngthích ứng được, Tĩnh Nghĩ ở bên cạnh kéo tay cô an ủi “Cậu cũng đừngcó mà thấy áp lực, ai mà không biết trưởng phòng Tiêu Dật để ý cậu lâunay, ai dám ức hiếp cậu thì chắc muốn chết rồi”
“Tĩnh Nghi” Tô Tiểu Thiến vội trách cứ cô ấy lắm mồm, cô thật không muốn bị người khác hiểu lầm.
Tĩnh Nghi bị cô trách cứ chỉ đành bĩu môi không thèm nói nữa, hôm nay ngườitrongthang máy đặc biệt đông hơn, Tô Tiểu Thiến đã nghĩ ra một vạn cáilý do, cô nên giải thích làm sao với anh về việc ‘mất tích’ trong mộttháng này đây?
“Ding” Trong lúc thẫn thờ, thang máy đến nơi rồi.
“Tĩnh Nghi, cậu đi trước đến văn phòng đi” Tô Tiểu Thiến nói, đã lâu như vậy không có tin tức, ít ra lễ nghi côcũng nên biết chứ, trên đường hễ gặp người quen đều hỏi thăm cô sao đãlâu như vậy mà không thấy đến, có phải có chỗ nào không khoẻ, Tô TiểuThiến chỉ đành vừa cười vừa giải thích trong nhà cô xảy ra chuyện phảitrở về chăm sóc người nhà.
Còn nhữngngười không quen biết, ngay cả nhìn cô một chút cũng không thèm, Tô Tiểu Thiến quan sát tỉ mỉ, trang nhã, văn phòng này lớn thật, mà lại cònnhiều người đẹp nữa, nơi này mới đây có ra một quy định mới, nơi làmviệc của đàn ông và phụ nữ được tách ra, việc này nhằm tránh tình trạngyêu đương nơi làm việc làm ảnh hưởng đến công việc, cho nên, nơi này nơi nơi đều là đại mỹ nữ, đương nhiên, cũng chỉ có cấp trưởng phòng trở lên mới có thể bước vào biển hoa này.
“Cộc cộc cộc” Tô Tiểu Thiến hít sâu một cái gõ cửa.
“Vào đi” Bên trong truyền ra một thanh âm từ tính.
Tô Tiểu Thiến đẩy cửa mà vào, Tiêu Dật vội từ trong đống văn kiện ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, anh nở nụ cười dịu dàng.
Tô TiểuThiến cũng mỉm cười xấu hổ, trưởng phòng Tiêu Dật được công nhận làngười đẹp trai của nơi này, làn da của anh trắng trẻo, ngũ quan thanh tú kèm theo sự phóng khoáng, trong vẻ đẹp trai còn mang vẻ dịu dàng! Anhkhông cận, nhưng lại thích đeo một cặp kính gọng đen, cặp kính này đeotrên mặt anh không hề giống với dáng vẻ của tên mọt sách chút xíu nào,nếu có thì cũng là dáng vẻ bác học đa tài.
“Câm miệng” Cái lão hồi ly này lại bắt đầu chơi chiêu khích tướng rồi, không sai,cho dù là chiêu khích tướng, nhưng mà cái đồ ngu ngốc kia cũng khôngthèm để y trong mắt, dám nói nụ hôn của y là nụ hôn của heo, dám nói sựsủng hạnh của y là cưỡng gian, lần này y không giáo huấn cô một lần thìkhông được mà.
“Được, Bổn vương sẽ đích thân đi một chuyến đến Phàm Gian để thu thập cái đồ ngu ngốc kia” Y nghiến răng nghiến lợi nói.
Minh Huyền trưởng lão vội nói: “Minh Vương anh minh ghê!”
Trăng, sángngời như thế, bầu trời đầy sao lấp lánh chiếu xuống mặt đất rộng lớn,tia sáng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, hắt lên bệ cửa, khiến cho cửa sổnhư mạ lên một lớp bạc trắng.
Tô Tiểu Thiến nhìn chằm chằm vào màn hình may tính đã nửa tiếng luôn rồi.
“Mẹ già, mẹ đang xem gì đó?” Minh Diệm rốt cuộc cũng nhịn hết nổi từ sô-pha đứng lên đến bên cạnh cô.
“Con mau lại đây” Tô Tiểu Thiến vội chỉ về hộp mail nói, Minh Diệm nghe xong vội vàng đi đến, ai mà ngờ…
“Á… đau quá đi, mẹ sao lại nhéo mặt con hả!” Minh Diệm tức giận nói, sau đó gạt tay cô ra.
Tô Tiểu Thiến ngây ra một lát rồi kích động nói không ngừng, “Wow, con xem, Tiêu Dật thông báo mẹ đi làm lại nè, ha ha, bộ phận của bọn mẹ sát nhập lại rồi nè!” Tô Tiểu Thiến hưng phấn muốn chết, vốn tưởng rằng đã lâu không đi làm,nhất định sẽ bị đuổi, ai ngờ, không chỉ không bị đuổi, mà bộ phận củabọn họ còn được sát nhập với tổng công ty nữa, điều này làm cho một bộphận vốn dĩ chỉ có 50 người trong phút chốc biến thành 3 ngàn người,điều này không thế kích động được sao?
“Vậy mẹ sao lại nhéo mặt con?”
“Tự nhéo mình không đau sao? Con cũng không phải không biết mẹ sợ đau mà?” Cô nói cứ như là lẽ tất nhiên.
Minh Diệm câm nín lắc đầu, dám lấy tình cảm của nó ra để mà ức hiếp nó sao? Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nó vội nói: “Bộ phận bọn mẹ sát nhập, có nhiều người mới như vậy có ức hiếp mẹ không đó?”
Tô Tiểu Thiến vội liếc xéo nó một cái, “Nè, con coi thường mẹ như vậy sao? Con cứ cho rằng mẹ sẽ bị người ta ứchiếp hoài sao? Vả lại, có dì Tĩnh Nghi hung hãn của con, mẹ lẽ nào cònsợ bị ức hiếp nữa sao?”
Minh Diệm nghe xong cũng phải, nó bỗng dưng hướng cô cười một cách tà ác nói “Mẹ già, qua mấy bữa nữa con phải thi rồi”
Tô Tiểu Thiến nghe vậy tròn xoe đôi mắt, nghi hoặc hỏi: “Thi? Con mới đi học được một tháng mà đã thì rồi? Là thi thử phải không?”
Minh Diệm xoay người đi về phía phòng khách, Tô Tiểu Thiến cũng đi theo, “Ừm, không sao hết, con thi không được, mẹ già cũng không trách con đâu, con không cần tự trách” Cô an ủi.
Minh Diệm thuận tay cầm lên một trái táo đưa lên miệng ăn, vừa ăn vừa nói, “Cái loại kiểm tra trẻ con đó con còn cần phải thi sao?”
“Hả?”
“Nếu không phải xã hội quá thực dụng, làm cái gì cũng phải có bằng cấp, con mới lười phải thi đó” Minh Diệm làu bàu.
Tô Tiểu Thiến vội ngồi đối diện với nó ý tình sâu xa nói: “Ờ, con biết thì tốt, xã hội bây giờ chính là thực dụng như vậy đó, khôngcó bằng cấp căn bản không tìm được công việc, bây giờ con phải đọc thậtnhiều sách, sau này thi lên đại học, lấy được bằng loại giỏi, như vậy,sau này con mới không bị đói chết, hiểu chưa hả?”
“Trong vòng 10 ngày nữa con sẽ thi học vị tiến sĩ” Nó bỗng nhiên nói.
“……?” Tô Tiểu Thiến nghe xong kinh ngạc đến nỗi cằm muốn rớt xuống luôn.
“Con… con muốn thi cái gì?”
“Tiến sĩ” Nó vẫn nói một cách nhàn nhạt như cũ.
Lần này, côđã nghe rõ rồi, nhịn không được cười lớn ha hả, tiến sĩ? Một thằng nhócmiệng còn hôi sữa mà thi tiến sĩ? Đừng có mà đùa giỡn như vậy chứ? Nótưởng rằng học vị tiến sĩ là cái gì, là abcd chắc?
Minh Diệm thấy vậy rất không vui, nó nói một cách có kế hoạch: “Mẹ cứ chờ đó đi, con sẽ biến con trở thành tiêu điểm tại nơi này, 10 ngày sau, chúng ta nhất định sẽ là đồng nghiệp”
“Hả… đồng nghiệp? Con… con muốn đi làm cùng công ty với mẹ?” Tô Tiểu Thiến triệt để câm nín, nó rốt cuộc là có hiểu hay không vậy, vàocông ty của bọn cô cần phải có bao nhiêu tài hoa, bao nhiêu tri thức?Một thằng nhóc 7 tuổi cũng có thể vào làm trong công ty lớn? Cả thiên hạ e rằng cũng không có câu chuyện cười nào bằng đâu.
“Được rồi, con đi ngủ sớm chút đi, đừng có cả ngày đến tối đều nằm mơ nữa” Tô Tiểu Thiến thế nào cũng không tin lời của nó, vội vàng đưa nó vào trong phòng.
Sắc mặt Minh Diệm hiện lên nụ cười đắc ý, mẹ già, sau này mẹ đừng có bị doạ nha!
******************
Sáng sớmbước vào công ty, cô liền cảm thấy rõ không khí có chút không bìnhthường, người bỗng chốc nhiều lên như thế, cô lại thấy có chút khôngthích ứng được, Tĩnh Nghĩ ở bên cạnh kéo tay cô an ủi “Cậu cũng đừngcó mà thấy áp lực, ai mà không biết trưởng phòng Tiêu Dật để ý cậu lâunay, ai dám ức hiếp cậu thì chắc muốn chết rồi”
“Tĩnh Nghi” Tô Tiểu Thiến vội trách cứ cô ấy lắm mồm, cô thật không muốn bị người khác hiểu lầm.
Tĩnh Nghi bị cô trách cứ chỉ đành bĩu môi không thèm nói nữa, hôm nay ngườitrongthang máy đặc biệt đông hơn, Tô Tiểu Thiến đã nghĩ ra một vạn cáilý do, cô nên giải thích làm sao với anh về việc ‘mất tích’ trong mộttháng này đây?
“Ding” Trong lúc thẫn thờ, thang máy đến nơi rồi.
“Tĩnh Nghi, cậu đi trước đến văn phòng đi” Tô Tiểu Thiến nói, đã lâu như vậy không có tin tức, ít ra lễ nghi côcũng nên biết chứ, trên đường hễ gặp người quen đều hỏi thăm cô sao đãlâu như vậy mà không thấy đến, có phải có chỗ nào không khoẻ, Tô TiểuThiến chỉ đành vừa cười vừa giải thích trong nhà cô xảy ra chuyện phảitrở về chăm sóc người nhà.
Còn nhữngngười không quen biết, ngay cả nhìn cô một chút cũng không thèm, Tô Tiểu Thiến quan sát tỉ mỉ, trang nhã, văn phòng này lớn thật, mà lại cònnhiều người đẹp nữa, nơi này mới đây có ra một quy định mới, nơi làmviệc của đàn ông và phụ nữ được tách ra, việc này nhằm tránh tình trạngyêu đương nơi làm việc làm ảnh hưởng đến công việc, cho nên, nơi này nơi nơi đều là đại mỹ nữ, đương nhiên, cũng chỉ có cấp trưởng phòng trở lên mới có thể bước vào biển hoa này.
“Cộc cộc cộc” Tô Tiểu Thiến hít sâu một cái gõ cửa.
“Vào đi” Bên trong truyền ra một thanh âm từ tính.
Tô Tiểu Thiến đẩy cửa mà vào, Tiêu Dật vội từ trong đống văn kiện ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, anh nở nụ cười dịu dàng.
Tô TiểuThiến cũng mỉm cười xấu hổ, trưởng phòng Tiêu Dật được công nhận làngười đẹp trai của nơi này, làn da của anh trắng trẻo, ngũ quan thanh tú kèm theo sự phóng khoáng, trong vẻ đẹp trai còn mang vẻ dịu dàng! Anhkhông cận, nhưng lại thích đeo một cặp kính gọng đen, cặp kính này đeotrên mặt anh không hề giống với dáng vẻ của tên mọt sách chút xíu nào,nếu có thì cũng là dáng vẻ bác học đa tài.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi