Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta - Chương 74
Chương trước- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 74
Tô Tiểu Thiến thấy Minh Diệm đi ra, hai tay vội đặt lên vai nó đẩy nó lên phía trước, “Tổng giám đốc đây là con trai tôi” Tô Tiểu Thiến giới thiệu.
Trong khoảng khắc ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian dường như dừng lại…
Lê Ngạo bấtgiác cau mày, con mắt nửa khép nửa mở, đánh giá trên dưới trong sự hồnghi, ánh mắt càng lúc càng thâm thuý, anh linh? Anh linh này là ai? Sao bộ dáng lại giống y đúc y lúc nhỏ?
“Cha già?” Minh Diệm hưng phấn bổ nhào vào lòng y vui mừng reo hò.
Lê Ngạo vội đẩy cái tên nhóc này ra khỏi lòng, cha già? Nó là đang gọi ai vậy?
“Cha già, con là con trai người đó, người không nhớ con sao? Là người cứu con,người thật sự một chút ký ức cũng không nhớ được sao?” Minh Diệmkích động lớn tiếng, đây không phải là lần đầu thấy cha của nó, có điềumỗi lần đều len lén mới có thể nhìn thấy, lần này có thể quang minhchính đại nhìn, tâm tình của nó không biết phải diễn tả làm sao.
“Bổn vương khi nào có con trai?” Lê Ngạo chau mày.
“Đó là…”
“Minh Diệm đủ rồi, con nói nhiều quá đó, con nhận ai không nhận lại đi nhận anh ta hả?” Tô Tiểu Thiến không vui cằn nhằn, cô cũng không thích nó gọi cô mẹ già,gọi y cha già, giống như bọn cô có mối quan hệ bất chính vậy.
“Nhưng mà…”
“Tiểu quỷ chớ gọi loạn, Bổn vương mà ngươi cũng dám trèo cao sao?” Y thấy cô chán ghét, y còn chán ghét hơn.
Minh Diệm có trăm cái miệng cũng không tài nào giải thích được, lúc này nó lại nhớđến lời của Ma Tôn thúc thúc, ký ức của hai người họ đều đã bị phong bế, cho dù con có nói gì đi chăng nữa cũng không ích gì, nếu như con thậtlòng muốn giúp họ, vậy thì nên thuận theo tự nhiên!
Ngẫm lại, cũng đúng, nó tin rằng mối tình khắc cốt ghi tâm 3000 năm trước của cha mẹ sẽ không theo thời gian mà phai nhạt đi.
“Ừm, vị thúc thúc này hôm nay sao lại đến nhà chúng ta vậy?” Minh Diệm hưng phấn hỏi.
“Đúngrồi, con trai, mẹ cũng định nói với con đây, chú đây muốn ở nhà chúngta, con đi nói với chú ấy nhà chúng ta căn bản không có chỗ cho chú ấyở” ý của cô là, con đi nói với hắn ta nhà chúng ta không hoan nghênh hắn, hắn có thể đi được rồi.
Minh Diệm vội bước lên trước cười nói: “Hoan nghênh thúc thúc, con vô cùng hoan nghênh thúc thúc ở nhà con, người muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu ha ha”
Gì đây? TôTiểu Thiến trợn tròn mắt hoàn toàn không thể tin được thằng con nuôinấng mấy tháng nay lại không có chủ kiến? Được rồi, không chủ kiến thìkhông chủ kiến đi, mà chỗ nào không chịu nghiêng, con lại cứ muốnnghiêng về phía tên ma này vậy chứ?
“Căn cơ của ngươi không tệ, Bổn vương một ngày nào đó nhất định sẽ chọn cho người một gia đình tốt” y cười nói, trong nháy mắt hảo cảm của y đối với nó cũng cấp tốc tănglên, song điều làm y khó hiểu là, cái tên nhóc con này rốt cuộc là ai?Sao lại giống bộ dáng lúc nhỏ của y như vậy? Trừ khi cái đám quan lạingu ngốc kia nói là thật? Lê Ngạo làm thế nào cũng không nghĩ ra được.
Minh Diệmcảm động gật đầu, dù cho cha của nó không nhớ ra nó, nhưng ít ra vẫnbiết chọn cho nó một gia đình tốt, cha già của nó thật sự là một quânvương tốt!
Tô TiểuThiến hết nói nổi liếc xéo một cái, cái thằng nhóc phản đồ này khi nhìncô cũng không có cái nhìn thâm tình như vậy! Thật là quá đáng!
Tới giờ cơm – - -
“Thúc thúc người ăn nhiều một chút” nói xong Minh Diệm giơ tay gắp một miếng thịt kho cho y.
Tô TiểuThiến vô cùng buồn bực cắn đũa, tục ngữ nói nuôi con phòng lúc về già,đứa con trai này của cô thật tốt mà, cái gì cũng nhớ đến người ngoài, mà không thèm nhớ đến người mẹ già chịu đau đớn gian khổ sinh nó ra!
“Ừm, mùi vị miễng cưỡng chấp nhận” Lê Ngạo trái lại cũng không ngại ngùng mà ăn.
“Thúc thúc người thích ăn cái gì, con kêu mẹ già làm cho người ăn” Minh Diệm vội truy hỏi.
Tô Tiểu Thiến rốt cuộc chịu hết nổi nói: “Tiểu tử thối mẹ già của con không phải người giúp việc, càng không phải đầu bếp” tức giận, thật sự tức giận, cái thằng nhãi ranh này thật sự làm người tatổn thương! Chuyện này cô nhất định sẽ viết lên blog, cô phải nói vớitất cả các bà mẹ, nuôi con trai không có ích lợi gì!
Minh Diệm không vui bặm môi, quăng đũa nhìn cô, nhíu mày nói: “Mẹ già mẹ sao lại có thể nhỏ mọn như vậy? Thúc thúc là khách mẹ phải tậnsức làm tròn trách nhiệm gia chủ chứ, vả lại, đây cũng là cơ hội để mẹluyện tập tay nghề mà”
“…?”
“MinhDiệm đúng không, nè, ngươi nói nhiều như vậy làm gì, nữ nhân đó hả, nữnhân luôn là động vật nhỏ nhen, chờ sau này ngươi lớn lên nên ghi nhớ,ngàn vạn lần đừng có lấy cái loại thê tử ngu ngốc khờ khạo này, ta nghĩai mà lấy nàng ta, đầu kẻ đó chắc chắn có vấn đề” y nhếch lên nụ cười châm chọc.
Minh Diệmmỉm cười không biết phải làm sao, trong lòng thầm nghĩ, cha già, ngườiđây là đang nói bản thân mình cũng là kẻ ngu ngốc sao?
Tô Tiểu Thiến chịu không được sự khinh bỉ nói: “Con đã thích người đàn ông này như vậy, vậy thì tối này con ngủ với hắn ta đi” nói xong buồn bực ăn cơm trong chén.
“Bổn vương nguyện ý” Lê Ngạo cũng không biết mình có chỗ nào khác thường nữa, còn chọc tức cô.
Minh Diệm cười ha ha nói: “Wow, vui quá đi”
Tô TiểuThiến nhìn đứa con trai này một cách khinh bỉ, đáng ghét quá đi, cáithằng này, đời này cô không muốn sinh con trai nữa đâu!
Ánh trăngđêm nay xinh đẹp vô cùng, ánh sao lấp lánh, gió khẽ lay động, nhưngtrong đêm đẹp đẽ như vậy, lai có mấy người không thể chợp mắt được.
Tô TiểuThiến ngồi trên giường ôm gối trầm tư, Minh Vương đến Phàm Gian có mụcđích gì? Lẽ nào có yêu ma quỷ quái đến Phàm Gian làm loạn sao?
Lê Ngạo nhíu mày nhìn thằng nhóc con nằm bên cạnh mình, trong lòng vô cùng khó hiểu, anh linh này tại sao không đầu thai mà lại trực tiếp chiếm dụng thânthể, còn nữa, linh thể cùng thể xác của nó giống nhau cũng thôi đi,nhưng sao lại có bộ dáng giống y chang y lúc nhỏ? Dù phép lực bản thâncao cường, nhưng vẫn không thể đoán ra được thân thế của nó, nó rốt cuộc có thân phận gì?
Còn nữa, cái đồ ngu ngốc kia trừ khi lúc đầu thai chưa uống canh Mạnh Bà? Nếu khôngthì nàng ta sao có thể nhìn thấy được linh thể?
Càng khiến y khó hiểu hơn là, kẻ đứng đằng sau cái ả tà linh gọi là Tĩnh Nghi kia là ai? Ả ta sao lại chiếm dụng được thân thể? Ả ta lưu lại bên cạnh hai mẹ con bọn họ phải chăng là có âm mưu gì đó? Tại sao mọi chuyện kỳ quáiđều xuất hiện xung quanh cái đồ ngu ngốc kia? Hay là trên người cái đồngu ngốc kia có đáp áp mà có người cần tìm?
Lê Ngạo nhíu chặt mày, vốn dĩ y dự tính chờ qua mấy ngày nữa xoá đi trí nhớ của côlà xong, nhưng bây giờ xem ra, y đi không được rồi, nơi này dường nhưcòn rất nhiều việc quan trọng chưa được giải quyết! Cũng đang chờ đợi yđi giải quyết.
Trong khoảng khắc ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian dường như dừng lại…
Lê Ngạo bấtgiác cau mày, con mắt nửa khép nửa mở, đánh giá trên dưới trong sự hồnghi, ánh mắt càng lúc càng thâm thuý, anh linh? Anh linh này là ai? Sao bộ dáng lại giống y đúc y lúc nhỏ?
“Cha già?” Minh Diệm hưng phấn bổ nhào vào lòng y vui mừng reo hò.
Lê Ngạo vội đẩy cái tên nhóc này ra khỏi lòng, cha già? Nó là đang gọi ai vậy?
“Cha già, con là con trai người đó, người không nhớ con sao? Là người cứu con,người thật sự một chút ký ức cũng không nhớ được sao?” Minh Diệmkích động lớn tiếng, đây không phải là lần đầu thấy cha của nó, có điềumỗi lần đều len lén mới có thể nhìn thấy, lần này có thể quang minhchính đại nhìn, tâm tình của nó không biết phải diễn tả làm sao.
“Bổn vương khi nào có con trai?” Lê Ngạo chau mày.
“Đó là…”
“Minh Diệm đủ rồi, con nói nhiều quá đó, con nhận ai không nhận lại đi nhận anh ta hả?” Tô Tiểu Thiến không vui cằn nhằn, cô cũng không thích nó gọi cô mẹ già,gọi y cha già, giống như bọn cô có mối quan hệ bất chính vậy.
“Nhưng mà…”
“Tiểu quỷ chớ gọi loạn, Bổn vương mà ngươi cũng dám trèo cao sao?” Y thấy cô chán ghét, y còn chán ghét hơn.
Minh Diệm có trăm cái miệng cũng không tài nào giải thích được, lúc này nó lại nhớđến lời của Ma Tôn thúc thúc, ký ức của hai người họ đều đã bị phong bế, cho dù con có nói gì đi chăng nữa cũng không ích gì, nếu như con thậtlòng muốn giúp họ, vậy thì nên thuận theo tự nhiên!
Ngẫm lại, cũng đúng, nó tin rằng mối tình khắc cốt ghi tâm 3000 năm trước của cha mẹ sẽ không theo thời gian mà phai nhạt đi.
“Ừm, vị thúc thúc này hôm nay sao lại đến nhà chúng ta vậy?” Minh Diệm hưng phấn hỏi.
“Đúngrồi, con trai, mẹ cũng định nói với con đây, chú đây muốn ở nhà chúngta, con đi nói với chú ấy nhà chúng ta căn bản không có chỗ cho chú ấyở” ý của cô là, con đi nói với hắn ta nhà chúng ta không hoan nghênh hắn, hắn có thể đi được rồi.
Minh Diệm vội bước lên trước cười nói: “Hoan nghênh thúc thúc, con vô cùng hoan nghênh thúc thúc ở nhà con, người muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu ha ha”
Gì đây? TôTiểu Thiến trợn tròn mắt hoàn toàn không thể tin được thằng con nuôinấng mấy tháng nay lại không có chủ kiến? Được rồi, không chủ kiến thìkhông chủ kiến đi, mà chỗ nào không chịu nghiêng, con lại cứ muốnnghiêng về phía tên ma này vậy chứ?
“Căn cơ của ngươi không tệ, Bổn vương một ngày nào đó nhất định sẽ chọn cho người một gia đình tốt” y cười nói, trong nháy mắt hảo cảm của y đối với nó cũng cấp tốc tănglên, song điều làm y khó hiểu là, cái tên nhóc con này rốt cuộc là ai?Sao lại giống bộ dáng lúc nhỏ của y như vậy? Trừ khi cái đám quan lạingu ngốc kia nói là thật? Lê Ngạo làm thế nào cũng không nghĩ ra được.
Minh Diệmcảm động gật đầu, dù cho cha của nó không nhớ ra nó, nhưng ít ra vẫnbiết chọn cho nó một gia đình tốt, cha già của nó thật sự là một quânvương tốt!
Tô TiểuThiến hết nói nổi liếc xéo một cái, cái thằng nhóc phản đồ này khi nhìncô cũng không có cái nhìn thâm tình như vậy! Thật là quá đáng!
Tới giờ cơm – - -
“Thúc thúc người ăn nhiều một chút” nói xong Minh Diệm giơ tay gắp một miếng thịt kho cho y.
Tô TiểuThiến vô cùng buồn bực cắn đũa, tục ngữ nói nuôi con phòng lúc về già,đứa con trai này của cô thật tốt mà, cái gì cũng nhớ đến người ngoài, mà không thèm nhớ đến người mẹ già chịu đau đớn gian khổ sinh nó ra!
“Ừm, mùi vị miễng cưỡng chấp nhận” Lê Ngạo trái lại cũng không ngại ngùng mà ăn.
“Thúc thúc người thích ăn cái gì, con kêu mẹ già làm cho người ăn” Minh Diệm vội truy hỏi.
Tô Tiểu Thiến rốt cuộc chịu hết nổi nói: “Tiểu tử thối mẹ già của con không phải người giúp việc, càng không phải đầu bếp” tức giận, thật sự tức giận, cái thằng nhãi ranh này thật sự làm người tatổn thương! Chuyện này cô nhất định sẽ viết lên blog, cô phải nói vớitất cả các bà mẹ, nuôi con trai không có ích lợi gì!
Minh Diệm không vui bặm môi, quăng đũa nhìn cô, nhíu mày nói: “Mẹ già mẹ sao lại có thể nhỏ mọn như vậy? Thúc thúc là khách mẹ phải tậnsức làm tròn trách nhiệm gia chủ chứ, vả lại, đây cũng là cơ hội để mẹluyện tập tay nghề mà”
“…?”
“MinhDiệm đúng không, nè, ngươi nói nhiều như vậy làm gì, nữ nhân đó hả, nữnhân luôn là động vật nhỏ nhen, chờ sau này ngươi lớn lên nên ghi nhớ,ngàn vạn lần đừng có lấy cái loại thê tử ngu ngốc khờ khạo này, ta nghĩai mà lấy nàng ta, đầu kẻ đó chắc chắn có vấn đề” y nhếch lên nụ cười châm chọc.
Minh Diệmmỉm cười không biết phải làm sao, trong lòng thầm nghĩ, cha già, ngườiđây là đang nói bản thân mình cũng là kẻ ngu ngốc sao?
Tô Tiểu Thiến chịu không được sự khinh bỉ nói: “Con đã thích người đàn ông này như vậy, vậy thì tối này con ngủ với hắn ta đi” nói xong buồn bực ăn cơm trong chén.
“Bổn vương nguyện ý” Lê Ngạo cũng không biết mình có chỗ nào khác thường nữa, còn chọc tức cô.
Minh Diệm cười ha ha nói: “Wow, vui quá đi”
Tô TiểuThiến nhìn đứa con trai này một cách khinh bỉ, đáng ghét quá đi, cáithằng này, đời này cô không muốn sinh con trai nữa đâu!
Ánh trăngđêm nay xinh đẹp vô cùng, ánh sao lấp lánh, gió khẽ lay động, nhưngtrong đêm đẹp đẽ như vậy, lai có mấy người không thể chợp mắt được.
Tô TiểuThiến ngồi trên giường ôm gối trầm tư, Minh Vương đến Phàm Gian có mụcđích gì? Lẽ nào có yêu ma quỷ quái đến Phàm Gian làm loạn sao?
Lê Ngạo nhíu mày nhìn thằng nhóc con nằm bên cạnh mình, trong lòng vô cùng khó hiểu, anh linh này tại sao không đầu thai mà lại trực tiếp chiếm dụng thânthể, còn nữa, linh thể cùng thể xác của nó giống nhau cũng thôi đi,nhưng sao lại có bộ dáng giống y chang y lúc nhỏ? Dù phép lực bản thâncao cường, nhưng vẫn không thể đoán ra được thân thế của nó, nó rốt cuộc có thân phận gì?
Còn nữa, cái đồ ngu ngốc kia trừ khi lúc đầu thai chưa uống canh Mạnh Bà? Nếu khôngthì nàng ta sao có thể nhìn thấy được linh thể?
Càng khiến y khó hiểu hơn là, kẻ đứng đằng sau cái ả tà linh gọi là Tĩnh Nghi kia là ai? Ả ta sao lại chiếm dụng được thân thể? Ả ta lưu lại bên cạnh hai mẹ con bọn họ phải chăng là có âm mưu gì đó? Tại sao mọi chuyện kỳ quáiđều xuất hiện xung quanh cái đồ ngu ngốc kia? Hay là trên người cái đồngu ngốc kia có đáp áp mà có người cần tìm?
Lê Ngạo nhíu chặt mày, vốn dĩ y dự tính chờ qua mấy ngày nữa xoá đi trí nhớ của côlà xong, nhưng bây giờ xem ra, y đi không được rồi, nơi này dường nhưcòn rất nhiều việc quan trọng chưa được giải quyết! Cũng đang chờ đợi yđi giải quyết.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi