Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta - Chương 92
Chương trước- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 92
Trăng lạnh treo lơ lửng trên ngọn cây, từng cơn gió khẽ lướt qua rặng cây, vang lên tiếng xào xạt không dứt.
“Minh Diệm, Minh Diệm, Minh Diệm – - -” Tô Tiểu Thiến sợ hãi hét lên.
Trình Ma Huyễn vội châm đèn, từ trên giường ngồi dậy đến bên chiếc giường nhỏ của cô gọi: “A Xú, cô tỉnh lại, A Xú cô tỉnh lại đi.”
Tô Tiểu Thiến “A” một tiếng ngồi bật dậy, lúc này người cô ướt đẫm mồ hôi, trái tim đập ‘bùm bụp’.
“A Xú, cô nằm mơ thấy ác mộng à?” Trình Ma Huyễn thay cô lau những giọt mồ hôi trên trán, sau đó kéo chiếc mền chỉnh lại cho cô.
“Tôi rất sợ, rất sợ… nó bị người ta ăn hiếp, bị rất nhiều người ăn hiếp, tôi nghe thấy tiếng nó đang gọi tôi, nó đang gọi tôi” Tô Tiểu Thiến mất kiểm soát lẩm bẩm.
“Không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi, cô đừng có tự mình doạ mình nữa” Trình Ma Huyễn vội an ủi.
“Khôngphải, không phải mơ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng nó đang chịu khổ, nóđang chịu khổ, anh có biết tôi nhìn thấy khuôn mặt nó toàn là máu, không – - – không được – - – không được – - -” Tô Tiểu Thiến không nén được bật khóc lần nữa, khắp người không ngừng run rẩy.
Trình Ma Huyễn thấy vậy vội ôm cô vào lòng nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, cô chỉ nằm mơ thấy ác mộng mà thôi, ngủ đi” Ngay tại lúc này, hắn ta lại một lần nữa cảm nhận được sự bất lực củangười con gái đang ở trong lòng, trái tim hắn ta cũng bắt đầu đau nhói,bọn họ nhìn có vẻ kiên cường, nhưng thật ra lại có một trái tim mỏngmanh yếu đuối.
Tô TiểuThiến ở trong lòng hắn ta từ từ khép đôi mắt lại, Trình Ma Huyễn thấythế đặt cô xuống một cách nhẹ nhàng, đắp mền cho cô, rồi mới trở lạigiường mình.
Sáng sớmngày thứ hai, Trình Ma Huyễn đã dậy từ sớm, hắn muốn giúp cô làm việc,để cô nghỉ ngơi thật tốt, ai ngờ, mới sáng sớm cô đã đi rồi, hại hắn tựmình đa tình một phen.
Tô TiểuThiến không biết sao mình lại muốn gặp con trùng đen nhỏ kia như vậy,trời vừa hừng sáng, cô liền quét dọn vệ sinh hết rồi đến cung điện.
Mở cửa ra, châm đèn, cô đi đến.
Đám trùngđen đang cuộn tròn nghỉ ngơi, chỉ có con trùng đen nhỏ kia một mình nằmcuộn tròn một góc, Tô Tiểu Thiến bỗng phát hiện lớp da màu đen của nókhông biết sao lại bị rách rồi?
Cô vội vươntay đặt nó lên lòng bàn tay, con trùng đen nhỏ cảm nhận được có ngườinhấc nó lên, nó mở đôi mắt mệt mỏi, khi nhìn thấy người đến, nó sửng sờ, sau mấy giây, nó giơ tay ôm chặt lấy ngón tay của cô, Tô Tiểu Thiến cảm nhận rất rõ nước mắt của nó rơi trên tay cô.
“Sao mày lại bị thương vậy? Có đau không?” Tô Tiểu Thiến không hiểu sao lại đau lòng.
“Nó bị thương là tại ngươi” Đột nhiên Tô Tiểu Thiến nghe được giọng nói quen thuộc, cô vội xoay người, Ma Tâm Ái đang lạnh lùng nhìn cô.
“Coi bộ, nó rất thích ngươi.”
Tô Tiểu Thiến sửng sốt không biết phải nói cái gì.
“Hôm qua mọi thứ ngươi đều làm rất tốt, duy nhất đã làm sai một chuyện.”
“Gì cơ?” Tô Tiểu Thiến không hiểu hỏi.
“Ngươikhông nên lương thiện đưa thức ăn cho một mình nó, ngươi lẽ nào khôngbiết con người đều ích kỷ hay sao, khi bọn chúng nhìn thấy ngươi đặcbiệt chăm sóc nó, tự nhiên, bọn chúng sẽ không tha nó rồi” Ma Tâm Ái nhìn con trùng đen nhỏ bị thương trong tay cô nói.
Tô Tiểu Thiến nghe xong lời giải thích như thế, trong lòng vô vàn tự trách.
“Ngươinhớ rõ, làm người nhất định đừng nên lương thiện, bởi vì sự lương thiệncủa ngươi, không chỉ cứu không được người bên cạnh, trái lại còn sẽ hạiđến chính bản thân” Ma Tâm Ái nói một cách cay nghiệt, câu nói nàylà để cho chính cô nghe, cũng là nói để cho chính bản thân nàng ta nghe, dứt lời, Ma Tâm Ái lạnh nhạt bỏ đi.
Tô Tiểu Thiến nhìn con trùng đen nhỏ trong tay, lòng cô đau đớn không thôi, “Xin lỗi, xin lỗi, tao không biết làm như vậy sẽ hại mày, xin lỗi…” nước mắt của cô rơi trên người nó.
Con trùng đen nhỏ dường như cảm ứng được, nó không ngừng chuyển động trong tay cô, giống như đang an ủi cô vậy.
Tô Tiểu Thiến khẽ chạm vào vết thương trên lưng nó, xoay người nói với bọn trùng đen trong bể kính: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, xin lỗi các người, cầu xin các người đừng tổn thương nó nữa được không, sau này tôi sẽ không phạm phải sai lầm nàynữa, xin mọi người thứ lỗi.”
“Chít chít chít chít” bọn trùng đen phản ứng kêu lên, Tô Tiểu Thiến lau nước mắt đặt nó xuống sau đó lấy một miếng gan ném vào.
************ Đường phân cách linh dị ************
Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, tinh thần của nàng ta (Ma Tâm Ái) cũng hồi phục rất nhiều, chỉnh lý một lát nàng ta lại đi đến chỗ ở của Lê Ngạo.
Nàng ta vừa bước vào bên trong nhìn thấy Lê Ngạo đang đứng trên lan can nhìn về phía bên ngoài.
“Chân của chàng còn đau không?” Ma Tâm Ái không ngờ câu đầu tiên của mình lại là hỏi han quan tâm y.
Lê Ngạo thờ ơ chuyên chú nhìn phía ngoài điện, hồi lâu, y khẽ cất giọng: “Ngươi biết rõ là ta sẽ không ở lại bên cạnh ngươi, ngươi làm như vậy thì được gì chứ?”
“Hay là…” Lê Ngạo đột nhiên xoay người lại tiếp tục nói: “Hay là ngươi sợ bị vứt bỏ một lần nữa?”
“Cái gì?” Ma Tâm Ái kinh hoảng mở to đôi mắt, y… y vừa mới nói cái gì…
Lê Ngạo lại nhìn về phía bầu trời, “Ta không thuộc về nơi này, cũng tuyệt đối không ở lại nơi này, đem nó biến trở lại đi”
Ma Tâm Ái không nhịn được mũi lại chua xót, nước mắt tuôn rơi, tại sao, tại sao người mà nàng ta yêu thích đều vứt bỏ nàng ta?
Lê Ngạo nhìn trận mưa từ trên trời trút xuống trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nói: “Ngươi cho rằng ngươi biến người thân thành trùng ngươi sẽ vui vẻ hay sao? Cái nên giải quyết chung quy vẫn phải giải quyết, ngươi dự định cứ cô độcmãi mãi như thế sao?”
Ma Tâm Ái bị y nói như vậy sửng sốt, y… y làm sao mà biết được?
“Ta nhất định tìm được bằng hữu của ta, mang bọn họ rời khỏi nơi này” Lê Ngạo lặp lại câu nói cũ, ý của y cũng quá rõ ràng, y rốt cuộc vẫn muốn đi.
“Không thể được, ta sẽ không để cho các ngươi rời khỏi, ai cũng đừng hòng rời khỏi ta” Ma Tâm Ái đột nhiên lớn tiếng gào lên, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Ra khỏiphòng Ma Tâm Ái dường như còn chưa nguôi giận, nàng tay phất tay, mộtthị nữ đi đến bên cạnh, Ma Tâm Ái lạnh lùng căn dặn: “Từ lúc này trở đi điều đi hết những người hầu hạ bên người y, ngươi phái một ả nô tì xấu xí đến cho y” Hứ, chàng đã không thấy được vẻ đẹp của ta, vậy thì, để chàng nhìn thấy cái gì gọi là xấu xí vậy! Nàng ta không tin, y nhìn thấy kẻ xấu xí xong vẫn sẽ thờ ơ đối với nàng ta?
“Minh Diệm, Minh Diệm, Minh Diệm – - -” Tô Tiểu Thiến sợ hãi hét lên.
Trình Ma Huyễn vội châm đèn, từ trên giường ngồi dậy đến bên chiếc giường nhỏ của cô gọi: “A Xú, cô tỉnh lại, A Xú cô tỉnh lại đi.”
Tô Tiểu Thiến “A” một tiếng ngồi bật dậy, lúc này người cô ướt đẫm mồ hôi, trái tim đập ‘bùm bụp’.
“A Xú, cô nằm mơ thấy ác mộng à?” Trình Ma Huyễn thay cô lau những giọt mồ hôi trên trán, sau đó kéo chiếc mền chỉnh lại cho cô.
“Tôi rất sợ, rất sợ… nó bị người ta ăn hiếp, bị rất nhiều người ăn hiếp, tôi nghe thấy tiếng nó đang gọi tôi, nó đang gọi tôi” Tô Tiểu Thiến mất kiểm soát lẩm bẩm.
“Không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi, cô đừng có tự mình doạ mình nữa” Trình Ma Huyễn vội an ủi.
“Khôngphải, không phải mơ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng nó đang chịu khổ, nóđang chịu khổ, anh có biết tôi nhìn thấy khuôn mặt nó toàn là máu, không – - – không được – - – không được – - -” Tô Tiểu Thiến không nén được bật khóc lần nữa, khắp người không ngừng run rẩy.
Trình Ma Huyễn thấy vậy vội ôm cô vào lòng nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, cô chỉ nằm mơ thấy ác mộng mà thôi, ngủ đi” Ngay tại lúc này, hắn ta lại một lần nữa cảm nhận được sự bất lực củangười con gái đang ở trong lòng, trái tim hắn ta cũng bắt đầu đau nhói,bọn họ nhìn có vẻ kiên cường, nhưng thật ra lại có một trái tim mỏngmanh yếu đuối.
Tô TiểuThiến ở trong lòng hắn ta từ từ khép đôi mắt lại, Trình Ma Huyễn thấythế đặt cô xuống một cách nhẹ nhàng, đắp mền cho cô, rồi mới trở lạigiường mình.
Sáng sớmngày thứ hai, Trình Ma Huyễn đã dậy từ sớm, hắn muốn giúp cô làm việc,để cô nghỉ ngơi thật tốt, ai ngờ, mới sáng sớm cô đã đi rồi, hại hắn tựmình đa tình một phen.
Tô TiểuThiến không biết sao mình lại muốn gặp con trùng đen nhỏ kia như vậy,trời vừa hừng sáng, cô liền quét dọn vệ sinh hết rồi đến cung điện.
Mở cửa ra, châm đèn, cô đi đến.
Đám trùngđen đang cuộn tròn nghỉ ngơi, chỉ có con trùng đen nhỏ kia một mình nằmcuộn tròn một góc, Tô Tiểu Thiến bỗng phát hiện lớp da màu đen của nókhông biết sao lại bị rách rồi?
Cô vội vươntay đặt nó lên lòng bàn tay, con trùng đen nhỏ cảm nhận được có ngườinhấc nó lên, nó mở đôi mắt mệt mỏi, khi nhìn thấy người đến, nó sửng sờ, sau mấy giây, nó giơ tay ôm chặt lấy ngón tay của cô, Tô Tiểu Thiến cảm nhận rất rõ nước mắt của nó rơi trên tay cô.
“Sao mày lại bị thương vậy? Có đau không?” Tô Tiểu Thiến không hiểu sao lại đau lòng.
“Nó bị thương là tại ngươi” Đột nhiên Tô Tiểu Thiến nghe được giọng nói quen thuộc, cô vội xoay người, Ma Tâm Ái đang lạnh lùng nhìn cô.
“Coi bộ, nó rất thích ngươi.”
Tô Tiểu Thiến sửng sốt không biết phải nói cái gì.
“Hôm qua mọi thứ ngươi đều làm rất tốt, duy nhất đã làm sai một chuyện.”
“Gì cơ?” Tô Tiểu Thiến không hiểu hỏi.
“Ngươikhông nên lương thiện đưa thức ăn cho một mình nó, ngươi lẽ nào khôngbiết con người đều ích kỷ hay sao, khi bọn chúng nhìn thấy ngươi đặcbiệt chăm sóc nó, tự nhiên, bọn chúng sẽ không tha nó rồi” Ma Tâm Ái nhìn con trùng đen nhỏ bị thương trong tay cô nói.
Tô Tiểu Thiến nghe xong lời giải thích như thế, trong lòng vô vàn tự trách.
“Ngươinhớ rõ, làm người nhất định đừng nên lương thiện, bởi vì sự lương thiệncủa ngươi, không chỉ cứu không được người bên cạnh, trái lại còn sẽ hạiđến chính bản thân” Ma Tâm Ái nói một cách cay nghiệt, câu nói nàylà để cho chính cô nghe, cũng là nói để cho chính bản thân nàng ta nghe, dứt lời, Ma Tâm Ái lạnh nhạt bỏ đi.
Tô Tiểu Thiến nhìn con trùng đen nhỏ trong tay, lòng cô đau đớn không thôi, “Xin lỗi, xin lỗi, tao không biết làm như vậy sẽ hại mày, xin lỗi…” nước mắt của cô rơi trên người nó.
Con trùng đen nhỏ dường như cảm ứng được, nó không ngừng chuyển động trong tay cô, giống như đang an ủi cô vậy.
Tô Tiểu Thiến khẽ chạm vào vết thương trên lưng nó, xoay người nói với bọn trùng đen trong bể kính: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, xin lỗi các người, cầu xin các người đừng tổn thương nó nữa được không, sau này tôi sẽ không phạm phải sai lầm nàynữa, xin mọi người thứ lỗi.”
“Chít chít chít chít” bọn trùng đen phản ứng kêu lên, Tô Tiểu Thiến lau nước mắt đặt nó xuống sau đó lấy một miếng gan ném vào.
************ Đường phân cách linh dị ************
Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, tinh thần của nàng ta (Ma Tâm Ái) cũng hồi phục rất nhiều, chỉnh lý một lát nàng ta lại đi đến chỗ ở của Lê Ngạo.
Nàng ta vừa bước vào bên trong nhìn thấy Lê Ngạo đang đứng trên lan can nhìn về phía bên ngoài.
“Chân của chàng còn đau không?” Ma Tâm Ái không ngờ câu đầu tiên của mình lại là hỏi han quan tâm y.
Lê Ngạo thờ ơ chuyên chú nhìn phía ngoài điện, hồi lâu, y khẽ cất giọng: “Ngươi biết rõ là ta sẽ không ở lại bên cạnh ngươi, ngươi làm như vậy thì được gì chứ?”
“Hay là…” Lê Ngạo đột nhiên xoay người lại tiếp tục nói: “Hay là ngươi sợ bị vứt bỏ một lần nữa?”
“Cái gì?” Ma Tâm Ái kinh hoảng mở to đôi mắt, y… y vừa mới nói cái gì…
Lê Ngạo lại nhìn về phía bầu trời, “Ta không thuộc về nơi này, cũng tuyệt đối không ở lại nơi này, đem nó biến trở lại đi”
Ma Tâm Ái không nhịn được mũi lại chua xót, nước mắt tuôn rơi, tại sao, tại sao người mà nàng ta yêu thích đều vứt bỏ nàng ta?
Lê Ngạo nhìn trận mưa từ trên trời trút xuống trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nói: “Ngươi cho rằng ngươi biến người thân thành trùng ngươi sẽ vui vẻ hay sao? Cái nên giải quyết chung quy vẫn phải giải quyết, ngươi dự định cứ cô độcmãi mãi như thế sao?”
Ma Tâm Ái bị y nói như vậy sửng sốt, y… y làm sao mà biết được?
“Ta nhất định tìm được bằng hữu của ta, mang bọn họ rời khỏi nơi này” Lê Ngạo lặp lại câu nói cũ, ý của y cũng quá rõ ràng, y rốt cuộc vẫn muốn đi.
“Không thể được, ta sẽ không để cho các ngươi rời khỏi, ai cũng đừng hòng rời khỏi ta” Ma Tâm Ái đột nhiên lớn tiếng gào lên, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Ra khỏiphòng Ma Tâm Ái dường như còn chưa nguôi giận, nàng tay phất tay, mộtthị nữ đi đến bên cạnh, Ma Tâm Ái lạnh lùng căn dặn: “Từ lúc này trở đi điều đi hết những người hầu hạ bên người y, ngươi phái một ả nô tì xấu xí đến cho y” Hứ, chàng đã không thấy được vẻ đẹp của ta, vậy thì, để chàng nhìn thấy cái gì gọi là xấu xí vậy! Nàng ta không tin, y nhìn thấy kẻ xấu xí xong vẫn sẽ thờ ơ đối với nàng ta?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi