Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta - Chương 106
Chương trước- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 106
Trong cungđiện huy hoàng rực rỡ, các thị phụng vui mừng không thôi, các nàng đãbao lâu rồi chưa được sủng hạnh? Các nàng đã bao lâu rồi chưa gặp đượcy? Các nàng lại đã bao lâu rồi chưa được cùng ăn cơm?
Dạo này Minh Vương giống như phục hồi như trước kia, mỗi đêm y đều sủng hạnh một thị phụng, mà những thị phụng này bình thường y lại sủng nhất, đương nhiên, điều quan trọng vẫn như cũ là mỗi người đều phải uống thuốc tránh thaido Xuân Hạ Thu Đông chuẩn bị, y cảm thấy thời cơ chưa chín muồi, concái? Đối với y mà nói vẫn có chút dư thừa, bất quá, cái bóng dáng nhỏ bé kia dường như bắt đầu chiếm cứ trái tim y.
“Vương…” Cầm Nhi nằm trong lòng y nỉ non, nàng ta thật sự rất nhớ y, nàng takhông nhớ rõ đã bao lâu chưa gặp y rồi, chỉ biết là gần đây y bận rộnchiếu cố cái đám ti tiện kia, điều này làm cho nàng ta vô cùng bất mãn.
“Cầm phi sao vậy? Dường như có tâm sự?” Lê Ngạo nằm trên giường thuận miệng hỏi.
“Thiếp… thiếp…” Lời của Cầm phi còn chưa nói xong liền bắt đầu khóc nức nở.
Lê Ngạo vỗ lưng nàng ta hỏi: “Nói với Bổn vương xem là làm sao nào?”
“Cầm Nhi không sao, chỉ là lâu rồi không gặp người, thiếp… thiếp rất nhớ người” Cầm phi giải bày nỗi nhớ nhung không dứt của mình đối với y.
“Khờ quá, ta không phải ở đây hay sao?” Lê Ngạo an ủi nói.
Cầm phi nghe xong không lên tiếng nữa, nàng ta biết lúc nào nên nói, cũng biết nóigì sẽ có lợi, phải biết là nam nhân ghét nhất là nữ nhân lắm lời, nàngta chỉ cần nhân lúc thích hợp nói ra là tốt nhất.
Lê Ngạo ôm lấy nàng ta bắt đầu ‘thả hồn lơ lửng’.
“Trưởng lão, Minh Vương hình như không có cảm giác gì với Vương Hậu hết?” Tiểu Bạch khuôn mặt mờ mịt hỏi.
Minh Huyền trưởng lão vuốt vuốt râu hỏi: “Lời này là sao?”
“Ngàinhìn xem, bọn họ cùng trải qua kiếp nạn đó, nhưng Minh Vương tỉnh lạichỉ hỏi Vương Hậu có một lần, sau đó liền giống như quên mất nàng vậy,vậy, vậy tiểu thiếu gia không có cách nào xuất thế rồi.”
Minh Huyền trưởng lão nghe xong bật cười ha hả, “Ngươi không hiểu” Ngươi thật tưởng rằng y không để tâm sao? Y là sợ y quá để tâm mới bỏqua rất nhiều đó! Y bận rộn không ra khỏi hậu cung như vậy, chỉ sợ làmuốn tìm cách quên đi hình bóng kia thôi!
“Thuộc hạ không hiểu cái gì?” Tiểu Bạch không hiểu được lời nói ẩn ý của ông.
Minh Huyền trưởng lão phe phẩy chiếc quạt trong tay nói với y đừng quá lo lắng, mọi thứ đều theo ý trời.
********************* Đường phân cách linh dị *********************
Xà Giới
Tô Tiểu Thiến sửng sốt đứng trước gương, cái… bộ quần áo này không thoải mái chút nào!
“Xà Nhi muội muội, muội mặc như vầy quả thật đẹp quá chừng luôn” Tĩnh Nghi mỉm cười nói.
Tô Tiểu Thiến cười xấu hổ, “Chị Tĩnh Nghi… bộ quần áo này, tôi mặc không được thoải mái lắm, không được, tôi muốn mặc quần áo của mình” Cô kéo kéo cái váy bó sát trên người nói.
Tĩnh Nghimỉm cười, như vầy mà cũng gọi là không thoải mái sao? Đây chẳng qua chỉlà một bộ quần áo bình thường nhất mà thôi, đồ xấu xí chính là đồ xấuxí, chưa từng trải sự đời là gì mà.
“Xà Nhi muội muội, mặc như vậy mới có hương vị nữ nhân nha, muội suốt ngày mặc quần áo thô sơ, bất nhã biết bao”
“Chị Tĩnh Nghi, tôi thật sự không thích như vầy, tôi rất thích mặc quần áo trướcđây, huống hồ, tôi xấu như vậy mặc quần áo như vầy cũng không hợp cholắm.”
“Ngoan,nghe lời, muội xem buổi tiệc tiếp đón sắp sửa bắt đầu rồi, ta xem muộilà muội muội, muội làm sao có thể ăn mặc đơn sơ như vậy cho được chứ?Được rồi, chúng ta đi thôi” Tĩnh Nghi nắm lấy tay của cô đi ra ngoài.
Đêm nay tổchức thịnh yến là vì cô, nhưng, cô không thèm, cho nên cô ăn mặc còn đơn sơ hơn cả Tô Tiểu Thiến, để khiến ả nổi bật, nốt tàn nhang trên mặt cóthể trang điểm che đi, cho nên, Tĩnh Nghi đặc biệt để cho Tô Tiểu Thiếnxoã tóc xuống, như vậy có thế che đi bớt chút khuyết điểm.
Nếu như có thể khiến cho tên Xà Vương xấu xí chủ động bỏ cô, vậy thì, chỗ phụ vương cô cũng dễ bề ăn nói rồi!
Tĩnh Nghi vừa đến tới cửa, bên trong liền tấu nhạc.
Chờ đến khi bọn cô đến đại sảnh, chúng xà đều ngây người, Xà Nhi tỷ tỷ của bọn họ sao cảm thấy khác xa với bình thường vậy nha?
Tô Tiểu Thiến ngượng ngùng ngước mắt cười ngây ngô ha ha hai tiếng, thật mất mặt mà!
“Tĩnh Nghi tiểu thư đến rồi, mời ngồi” Ngón tay Duệ Uyên chỉ vào chiếc ghế da bên cạnh làm động tác xin mời,Tĩnh Nghi thấy vậy cũng không cảm ơn liền trực tiếp ngồi lên.
“Các vị,Tĩnh Nghi tiểu thư sau này sẽ ở lại Xà Giới, tuy rằng hiện tại ta cùngnàng chưa hoàn hôn, nhưng đây là chuyện sớm muộn, hôm nay, chúng tanhiệt liệt chào đón nàng” Duệ Uyên mỉm cười một cách lạnh lùng.
Y vừa dứt lời, tiếng vỗ tay như sóng biển liên miên không dứt.
“Xin mời” Duệ Uyên bưng chung rượu lên giơ với Tĩnh Nghi nói, sau đó ở trung tâm sảnh tiếng ca hát nhảy múa liền bắt đầu biểu diễn.
Tĩnh Nghicàng xem càng muốn ói, cô không cách nào mà xem được cái đám quái vậtđầu người thân rắn ở dưới đất lắc lư cái thân thể xấu xí.
Còn Tô TiểuThiến thì lại xem đến ngất ngây luôn, trời ơi, hay quá đi, wow, múa thật đẹp! Thích đến nỗi thậm chí cô còn muốn quay lại tiết mục này, điều này làm cho Tĩnh Nghi muốn ói phải ngây ra một lát, cô khẽ lắc đầu, chảtrách bọn họ cùng chung chí hướng, thì ra cái đồ xấu xí với đồ xấu xíhấp dẫn lẫn nhau!
“Xà Nhi muội muội, muội thích điệu múa của bọn họ đến vậy sao?” Tĩnh Nghi mỉm cười hỏi.
Tô Tiểu Thiến vội gật đầu, thích, cô rất thích, cô luôn cảm thấy loã thể mà lắc lư trên đất thật sự rất đặc biệt.
“Duệ Uyên, ta thấy mọi người đều phấn khởi như vậy, không bằng mọi người biểu diễn một số tiết mục góp vui đi?” Tĩnh Nghi đột nhiên đề nghị.
Duệ Uyên nghe xong kiến nghị này, tất nhiên vô cùng bằng lòng, y giơ tay lên, phía dưới liền im lặng.
“Tĩnh Nghi tiểu thư đưa ra cho mọi người một đề tài, mọi người chớ ngại cứ vui vẻ đi” Y vừa nói xong, phía dưới liền bất đầu hoan hô.
“Chúng ta ngâm thơ thế nào, ta nghĩ chàng cũng đã nghe qua thơ từ rồi, tuy chàngchưa đến Phàm Gian, nhưng ta nghĩ, chàng sẽ không thô tục đến vậy nhỉ?” Tĩnh Nghi cười một cách kỳ dị, cô không tin cái tên rắn thô tục nàycũng biết ngâm thơ, mục đích cô đưa ra đề tài này chính là muốn y bẽmặt.
“Được thôi, như vậy đi, bây giờ là buổi tối, chúng ta dùng cảnh khua làm ý thơ, để ta trước” Tĩnh Nghi không ngờ y lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy, sau đóliền nghe thấy một bài thờ quen thuộc không thể nào quen hơn nữa, “Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương. (1)”
( (1) Bài thơ Tĩnh Dạ Tư của Lý Bạch, muốn biết rõ hơn google hen.)
Lời của yvừa dứt, chúng xà yêu phía dưới vỗ tay nồng nhiệt, còn Tĩnh Nghi thìcười khinh bỉ, thật không ngờ rắn mà cũng biết ngâm thơ?
“Tĩnh Nghi tiểu thư đến nàng rồi” Duệ Uyên tất nhiên hiểu rõ ả đang giở trò, ả muốn chơi? Y từ sớm đã nói sẽ theo chơi cùng ả tới cùng!
“Nè nè nè, chờ chút, chẳng lẽ chỉ cần tuỳ tiện nói vài câu như thế liền có thể được mọi người vỗ tay à?” Tô Tiểu Thiến sửng sốt hỏi.
Tĩnh Nghi cười, thì ra ả ta cũng nhận thấy bài thơ này đơn giản, cô khẽ cười hỏi: “Ý của Xà Nhi muội muội là?”
“Như vậy tôi cũng biết đó” Tô Tiểu Thiến nói như là điều tất nhiên, cái này rất đơn giản, đơn giản đến nỗi là người ai cũng biết nha!
Dạo này Minh Vương giống như phục hồi như trước kia, mỗi đêm y đều sủng hạnh một thị phụng, mà những thị phụng này bình thường y lại sủng nhất, đương nhiên, điều quan trọng vẫn như cũ là mỗi người đều phải uống thuốc tránh thaido Xuân Hạ Thu Đông chuẩn bị, y cảm thấy thời cơ chưa chín muồi, concái? Đối với y mà nói vẫn có chút dư thừa, bất quá, cái bóng dáng nhỏ bé kia dường như bắt đầu chiếm cứ trái tim y.
“Vương…” Cầm Nhi nằm trong lòng y nỉ non, nàng ta thật sự rất nhớ y, nàng takhông nhớ rõ đã bao lâu chưa gặp y rồi, chỉ biết là gần đây y bận rộnchiếu cố cái đám ti tiện kia, điều này làm cho nàng ta vô cùng bất mãn.
“Cầm phi sao vậy? Dường như có tâm sự?” Lê Ngạo nằm trên giường thuận miệng hỏi.
“Thiếp… thiếp…” Lời của Cầm phi còn chưa nói xong liền bắt đầu khóc nức nở.
Lê Ngạo vỗ lưng nàng ta hỏi: “Nói với Bổn vương xem là làm sao nào?”
“Cầm Nhi không sao, chỉ là lâu rồi không gặp người, thiếp… thiếp rất nhớ người” Cầm phi giải bày nỗi nhớ nhung không dứt của mình đối với y.
“Khờ quá, ta không phải ở đây hay sao?” Lê Ngạo an ủi nói.
Cầm phi nghe xong không lên tiếng nữa, nàng ta biết lúc nào nên nói, cũng biết nóigì sẽ có lợi, phải biết là nam nhân ghét nhất là nữ nhân lắm lời, nàngta chỉ cần nhân lúc thích hợp nói ra là tốt nhất.
Lê Ngạo ôm lấy nàng ta bắt đầu ‘thả hồn lơ lửng’.
“Trưởng lão, Minh Vương hình như không có cảm giác gì với Vương Hậu hết?” Tiểu Bạch khuôn mặt mờ mịt hỏi.
Minh Huyền trưởng lão vuốt vuốt râu hỏi: “Lời này là sao?”
“Ngàinhìn xem, bọn họ cùng trải qua kiếp nạn đó, nhưng Minh Vương tỉnh lạichỉ hỏi Vương Hậu có một lần, sau đó liền giống như quên mất nàng vậy,vậy, vậy tiểu thiếu gia không có cách nào xuất thế rồi.”
Minh Huyền trưởng lão nghe xong bật cười ha hả, “Ngươi không hiểu” Ngươi thật tưởng rằng y không để tâm sao? Y là sợ y quá để tâm mới bỏqua rất nhiều đó! Y bận rộn không ra khỏi hậu cung như vậy, chỉ sợ làmuốn tìm cách quên đi hình bóng kia thôi!
“Thuộc hạ không hiểu cái gì?” Tiểu Bạch không hiểu được lời nói ẩn ý của ông.
Minh Huyền trưởng lão phe phẩy chiếc quạt trong tay nói với y đừng quá lo lắng, mọi thứ đều theo ý trời.
********************* Đường phân cách linh dị *********************
Xà Giới
Tô Tiểu Thiến sửng sốt đứng trước gương, cái… bộ quần áo này không thoải mái chút nào!
“Xà Nhi muội muội, muội mặc như vầy quả thật đẹp quá chừng luôn” Tĩnh Nghi mỉm cười nói.
Tô Tiểu Thiến cười xấu hổ, “Chị Tĩnh Nghi… bộ quần áo này, tôi mặc không được thoải mái lắm, không được, tôi muốn mặc quần áo của mình” Cô kéo kéo cái váy bó sát trên người nói.
Tĩnh Nghimỉm cười, như vầy mà cũng gọi là không thoải mái sao? Đây chẳng qua chỉlà một bộ quần áo bình thường nhất mà thôi, đồ xấu xí chính là đồ xấuxí, chưa từng trải sự đời là gì mà.
“Xà Nhi muội muội, mặc như vậy mới có hương vị nữ nhân nha, muội suốt ngày mặc quần áo thô sơ, bất nhã biết bao”
“Chị Tĩnh Nghi, tôi thật sự không thích như vầy, tôi rất thích mặc quần áo trướcđây, huống hồ, tôi xấu như vậy mặc quần áo như vầy cũng không hợp cholắm.”
“Ngoan,nghe lời, muội xem buổi tiệc tiếp đón sắp sửa bắt đầu rồi, ta xem muộilà muội muội, muội làm sao có thể ăn mặc đơn sơ như vậy cho được chứ?Được rồi, chúng ta đi thôi” Tĩnh Nghi nắm lấy tay của cô đi ra ngoài.
Đêm nay tổchức thịnh yến là vì cô, nhưng, cô không thèm, cho nên cô ăn mặc còn đơn sơ hơn cả Tô Tiểu Thiến, để khiến ả nổi bật, nốt tàn nhang trên mặt cóthể trang điểm che đi, cho nên, Tĩnh Nghi đặc biệt để cho Tô Tiểu Thiếnxoã tóc xuống, như vậy có thế che đi bớt chút khuyết điểm.
Nếu như có thể khiến cho tên Xà Vương xấu xí chủ động bỏ cô, vậy thì, chỗ phụ vương cô cũng dễ bề ăn nói rồi!
Tĩnh Nghi vừa đến tới cửa, bên trong liền tấu nhạc.
Chờ đến khi bọn cô đến đại sảnh, chúng xà đều ngây người, Xà Nhi tỷ tỷ của bọn họ sao cảm thấy khác xa với bình thường vậy nha?
Tô Tiểu Thiến ngượng ngùng ngước mắt cười ngây ngô ha ha hai tiếng, thật mất mặt mà!
“Tĩnh Nghi tiểu thư đến rồi, mời ngồi” Ngón tay Duệ Uyên chỉ vào chiếc ghế da bên cạnh làm động tác xin mời,Tĩnh Nghi thấy vậy cũng không cảm ơn liền trực tiếp ngồi lên.
“Các vị,Tĩnh Nghi tiểu thư sau này sẽ ở lại Xà Giới, tuy rằng hiện tại ta cùngnàng chưa hoàn hôn, nhưng đây là chuyện sớm muộn, hôm nay, chúng tanhiệt liệt chào đón nàng” Duệ Uyên mỉm cười một cách lạnh lùng.
Y vừa dứt lời, tiếng vỗ tay như sóng biển liên miên không dứt.
“Xin mời” Duệ Uyên bưng chung rượu lên giơ với Tĩnh Nghi nói, sau đó ở trung tâm sảnh tiếng ca hát nhảy múa liền bắt đầu biểu diễn.
Tĩnh Nghicàng xem càng muốn ói, cô không cách nào mà xem được cái đám quái vậtđầu người thân rắn ở dưới đất lắc lư cái thân thể xấu xí.
Còn Tô TiểuThiến thì lại xem đến ngất ngây luôn, trời ơi, hay quá đi, wow, múa thật đẹp! Thích đến nỗi thậm chí cô còn muốn quay lại tiết mục này, điều này làm cho Tĩnh Nghi muốn ói phải ngây ra một lát, cô khẽ lắc đầu, chảtrách bọn họ cùng chung chí hướng, thì ra cái đồ xấu xí với đồ xấu xíhấp dẫn lẫn nhau!
“Xà Nhi muội muội, muội thích điệu múa của bọn họ đến vậy sao?” Tĩnh Nghi mỉm cười hỏi.
Tô Tiểu Thiến vội gật đầu, thích, cô rất thích, cô luôn cảm thấy loã thể mà lắc lư trên đất thật sự rất đặc biệt.
“Duệ Uyên, ta thấy mọi người đều phấn khởi như vậy, không bằng mọi người biểu diễn một số tiết mục góp vui đi?” Tĩnh Nghi đột nhiên đề nghị.
Duệ Uyên nghe xong kiến nghị này, tất nhiên vô cùng bằng lòng, y giơ tay lên, phía dưới liền im lặng.
“Tĩnh Nghi tiểu thư đưa ra cho mọi người một đề tài, mọi người chớ ngại cứ vui vẻ đi” Y vừa nói xong, phía dưới liền bất đầu hoan hô.
“Chúng ta ngâm thơ thế nào, ta nghĩ chàng cũng đã nghe qua thơ từ rồi, tuy chàngchưa đến Phàm Gian, nhưng ta nghĩ, chàng sẽ không thô tục đến vậy nhỉ?” Tĩnh Nghi cười một cách kỳ dị, cô không tin cái tên rắn thô tục nàycũng biết ngâm thơ, mục đích cô đưa ra đề tài này chính là muốn y bẽmặt.
“Được thôi, như vậy đi, bây giờ là buổi tối, chúng ta dùng cảnh khua làm ý thơ, để ta trước” Tĩnh Nghi không ngờ y lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy, sau đóliền nghe thấy một bài thờ quen thuộc không thể nào quen hơn nữa, “Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương. (1)”
( (1) Bài thơ Tĩnh Dạ Tư của Lý Bạch, muốn biết rõ hơn google hen.)
Lời của yvừa dứt, chúng xà yêu phía dưới vỗ tay nồng nhiệt, còn Tĩnh Nghi thìcười khinh bỉ, thật không ngờ rắn mà cũng biết ngâm thơ?
“Tĩnh Nghi tiểu thư đến nàng rồi” Duệ Uyên tất nhiên hiểu rõ ả đang giở trò, ả muốn chơi? Y từ sớm đã nói sẽ theo chơi cùng ả tới cùng!
“Nè nè nè, chờ chút, chẳng lẽ chỉ cần tuỳ tiện nói vài câu như thế liền có thể được mọi người vỗ tay à?” Tô Tiểu Thiến sửng sốt hỏi.
Tĩnh Nghi cười, thì ra ả ta cũng nhận thấy bài thơ này đơn giản, cô khẽ cười hỏi: “Ý của Xà Nhi muội muội là?”
“Như vậy tôi cũng biết đó” Tô Tiểu Thiến nói như là điều tất nhiên, cái này rất đơn giản, đơn giản đến nỗi là người ai cũng biết nha!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chia tay
- Chương 2: Trướng bụng?
- Chương 3: Cô sắp sinh rồi!
- Chương 4: Quái thai
- Chương 5: Con là con trai người
- Chương 6: Con tên Minh Diệm
- Chương 7: Tốc độ trưởng thành
- Chương 8: Khách đến thăm
- Chương 9: Thành thật thú tội
- Chương 10: Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến
- Chương 11: Lễ phép
- Chương 12: Quái thai bệnh rồi
- Chương 13: Chút khó khăn trước mắt
- Chương 14: Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)
- Chương 15: Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)
- Chương 16: Khủng hoảng
- Chương 17: Điềm báo trước của cơn bão
- Chương 18: Thấu tâm thuật (*) ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)
- Chương 19: Gửi nuôi?
- Chương 20: Về việc nấu ăn
- Chương 21: Hoả thiêu nhà bếp
- Chương 22: Món quà
- Chương 23: Cảm ứng
- Chương 24: Dị không gian (*) ((*) Dị không gian: Không gian khác)
- Chương 25: Màu trắng trong thế giới màu xanh (*) ((*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)
- Chương 26: Sinh vật bất minh có cánh
- Chương 27: Người chim
- Chương 28: Khẩu thị tâm phi (*) ((*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói vậy mà lòng không phải như vậy)
- Chương 29: Minh Vương lãnh khốc
- Chương 30: Vũ
- Chương 31: Tình cờ gặp
- Chương 32: Huyết
- Chương 33: Huyết tư tế
- Chương 34: Ma ăn thịt người
- Chương 35: Cuộn tranh u linh
- Chương 36: Tình yêu cấm kỵ
- Chương 37: Bàn điều kiện cùng Minh Vương
- Chương 38: Chờ đợi thời cơ
- Chương 39: Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng
- Chương 40: Hút máu biến đổi
- Chương 41: Vũ mất (1)
- Chương 42: Vũ mất (2)
- Chương 43: Kiếp nạn kết thúc, trở về!
- Chương 44: Trao đổi điều kiện
- Chương 45: Để ngươi khó xử
- Chương 46: Tự cho thông minh
- Chương 47: Dần dần biến hoá
- Chương 48: Ngủ quên rồi
- Chương 49: Chuyện cười
- Chương 50: Nỗi sợ hãi của mỗi người
- Chương 51: Tí tuổi vạn người mê
- Chương 52: Tĩnh Nghi ngượng ngùng
- Chương 53: Tặng quà cho ngươi
- Chương 54: Nụ hôn trêu ghẹo
- Chương 55: Mở mắt nói dối
- Chương 56: Thi triển ‘tài hoa’
- Chương 57: ‘Cái gọi là’ cầm nghệ
- Chương 58: Trút giận
- Chương 59: Anh… không có ngủ?
- Chương 60: Địa phủ
- Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Chương 62: Cưỡng hôn
- Chương 63: Vũ? Là anh sao?
- Chương 64: Trừng phạt
- Chương 65: Cầm phi
- Chương 66: Gặp mặt
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến
- Chương 132: Bị bắt
- Chương 133: Phong hào Ngọt phi
- Chương 134: Ca ca hắn thật gầy
- Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!
- Chương 136: Bản vương nhất định phải chiến thắng!
- Chương 137: Kinh hỉ
- Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?
- Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
- Chương 140: Chúng ta viên phòng đi!
- Chương 141: Viên phòng không là được rồi sao
- Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?
- Chương 143: Ta sẽ bảo hộ nàng, vĩnh viễn
- Chương 144: Nằm ngắm trăng (1)
- Chương 144-2: Nằm ngắm trăng (2)
- Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó
- Chương 145-2: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó (2)
- Chương 146: Thúc trường đan???
- Chương 147: Ta muốn cưới nàng
- Chương 147-2: Ta muốn cưới nàng 2
- Chương 147-3: Ta muốn cưới nàng 3
- Chương 148: Không nên vứt bỏ ta
- Chương 149: Chúng ta đã kết làm bạn tốt
- Chương 150: U Tĩnh uyển
- Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
- Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển
- Chương 153: Minh Diễm bị bắt
- Chương 154
- Chương 155: Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên
- Chương 156
- Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp
- Chương 158: Mang thai nghiệt chủng
- Chương 159
- Chương 160: Truy tìm con trai
- Chương 161: Dấu vết
- Chương 162: Dụ dỗ
- Chương 163: Yêu thuật
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi