Chàng Rể Siêu Cấp - Chương 1852

Chàng Rể Siêu Cấp Chương 1852
Nhìn thấy Lãng Vũ cúi người trước mặt Hàn Tam Thiên, Bạch Linh Nhi trợn mắt há hốc mồm, Chu thiếu cũng kinh ngạc đến mức há lớn miệng, những vị khách quý đứng bên cạnh cũng mở to hai mắt nhìn.

"Lãng Vũ, ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết là người đang làm cái gì hay không? Sao ngươi lại khom lưng uốn gối với một tên rác rưởi chứ?" Chu thiếu tức giận nói.

Lãng Vũ hơi hơi quay đầu lại, có chút khinh thường và lạnh lùng nhìn Chu thiếu.

Những ngày bình thường, đối với những vị khách quý này, đương nhiên là Lãng Vũ vô cùng cung kính, nhưng cung kính cũng không đồng nghĩa với việc để mặc hắn ta tùy tiện làm bậy, nhất là làm bậy khi ở trước mặt Hàn Tam Thiên.

"Vị khách này, xin ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, nếu không ta cũng sẽ không đối xử khách khí với người nữa." Lãng Vũ lạnh lùng nói.

Nghe nói như thế, vốn gương mặt có chút khó coi của Chu thiếu lại càng thêm tức giận, vốn bị người khác cướp mất đồ vật khiến cho hắn ta vô cùng tức giận rồi, bây giờ con mẹ nó ngay cả một tên đi bán đấu giá cũng dám vô lễ với mình như vậy, điều này làm cho Chu thiếu cảm thấy mình không còn chút mặt mũi nào, vỗ ghế, Chu thiếu tức giận đứng lên nói:

"Con mẹ nó chứ, thái độ này của ngươi là cái gì vậy, Lãng Vũ, ngươi có biết lão tử là ai không hả?"

"Đại thiếu gia của Chu gia, đúng không?"

Lãng Vũ cười lạnh nói.

"Đã biết lão tử là ai, mà ngươi còn dám có loại thải độ này sao? Ta nói cho ngươi biết, Lãng Vũ, ngay lập tức xin lỗi cho ta, còn cả tên vô dụng rác rưởi kia nữa, ta không biết ngươi đang làm cái gì, thế mà lại cung kính với một tên rác rưởi."

Chu thiếu tức giận nói.

"Chu thiếu, cũng không thể nào xin lỗi được, nếu như ngươi có gì khó chịu, vậy ta cũng chỉ có thể khuyên ngươi nên kìm nén lại, nếu không, ngươi cũng chẳng làm gì được đâu."

"Con mẹ nó, Lãng Vũ, ngươi có ý gì chứ?"

Chu thiếu sắp không kìm nén nổi nữa, gương mặt lại càng méo mó.

Lãng Vũ cũng mỉm cười:

"Chẳng lẽ ta có ý gì còn không rõ ràng hay sao? Vậy ta sẽ nói lại thêm một lần nữa, tuy rằng Chu thiếu ngươi là khách quý của phòng bán đấu giá của chúng ta, chúng ta cũng rất kính trọng ngài, nhưng khi ở trước mặt vị tiên sinh này, ngài, cũng chỉ là một tên rác rưởi mà thôi. Cho nên, phiền ngài chú ý lời nói của mình, nếu như ngài dám có can đảm nói năng lỗ mãng với vị tiên sinh này, ngay lập tức ta sẽ khiến cho ngài muốn khóc cũng không khóc được."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Chu thiếu tái nhợt, một đám người đứng xem cũng xôn xao lên.

Ngài là khách quý của chúng ta, nhưng khi ở trước mặt vị tiên sinh này, lại chính là rác rưởi.

Lời này khiến cho tất cả mọi người vô cùng rung động, đều tập trung ánh mắt lên người Hàn Tam Thiên vẫn còn đang nhắm mắt dưỡng thần kia, liền đoán xem người thoạt nhìn rất trẻ tuổi này rốt cuộc là có thân phận như thế nào.

"Được rồi."

Đúng lúc này, Hàn Tam Thiên hơi hơi mở mắt, chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Lãng Vũ rồi nói:

"Ông tìm tôi có việc gì sao?"

Ngay lập tức Lãng Vũ hơi hơi hạ thấp người, tiếp theo, lấy từ trong ngực ra một chiếc thẻ màu đen, dùng hai tay dâng lên:

"Khách quý, gia chủ có lệnh, tặng chiếc thẻ khách quý màu đen này cho ngài."

"Hàn Tam Thiên nhướng mày, nhẹ nhàng nhận lấy:

"Đây là ý gì vậy?"

"Phòng bán đấu giá vẫn luôn chưa bao giờ phân chia các loại khách quý, chỉ cần dựa vào vé tiến vào là có thể trở thành khách quý của chúng ta, nhưng nhằm vào những vị khách quý có cống hiến lớn với phòng bán đấu giá của chúng ta, nên chúng ta đã đặc biệt làm một tấm thẻ đen, dựa vào tấm thẻ này, không chỉ trở thành siêu khách quý không cần nghiệm chứng tài sản của bảy mươi hai chi nhánh khắp thế giới Bát Phương, mà còn trở thành khách quý của bảy gia tộc liên kết đứng sau phòng bán đấu giá này."

Lãng Vũ nhẹ nhàng cười.

Nghe nói thế, ngay lập tức khiến cho những người đứng xem vô cùng khiếp sợ, dùng ánh mắt không thể tin được để nhìn nhau.

"Đã nghe nói từ lâu là tuy rằng phòng bán đấu giá tuyên bố với bên ngoài là không xây dựng cấp bậc khách quý, mục đích của chuyện này là vì không muốn chia khách quý ra ba hàng chín hạng, nhưng trên thực tế sau lưng vẫn che dấu một loại siêu cấp khách quý, loại khách quý này không chỉ có thể trực tiếp hưởng các loại đãi ngộ siêu cấp ở các chi nhánh khác nhau, mà càng có thể trở thành khách quý của bảy gia tộc đứng phía sau màn, không nghĩ đến rằng đây thế mà lại là sự thật."

"Ông trời của tôi ơi, không ngờ đến truyền thuyết này đã lâu như vậy rồi, hôm nay lại có may mắn có thể nhìn thấy, nhưng mà...Lại là do một người trẻ tuổi không chút thu hút nào giúp ta được nhìn thấy."

"Dựa vào, vừa rồi ta còn cảm thấy hắn ta chính là một kẻ rác rưởi vô dụng, cũng không nghĩ đến kia chính là rồng boi trong nước cạn, chúng ta cũng chỉ là đám tôm tép mà thôi."

"Không phải đấy chứ, không trách được vì sao Lãng Vũ lại cung kính với người này như vậy, thậm chí ngay cả Chu thiếu gia cũng không cho chút mặt mũi nào, thì ra người kia và chúng ta, hoàn toàn không phải là cùng cấp bậc với nhau."

Sau khi một đám khách khứa kinh ngạc rồi, đều lắc đầu cảm thán nói.

Bạch Linh Nhi đứng ở trên lối đi nhỏ, ban đầu nàng ta định đi, nhưng sau khi nhìn thấy một nàn này, cả người lại hoàn toàn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, tâm trạng đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung nữa, nàng ta chỉ cảm thấy có một đạo sấm sét, trực tiếp từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh thật mạnh vào trái tim nàng ta.

"Sao có thể... Tại sao có thể như vậy được?"

Bạch Linh Nhi thì thào nói.

Ở trong mắt nàng ta, Hàn Tam Thiên cũng chỉ là một tên trộm vặt rác rưởi vô dụng mà thôi, một kẻ thậm chí không mua nồi đồ vật ở quầy hàng phía bên ngoài, thậm chí nàng ta còn không ngừng so sánh giữa Chu thiếu và Hàn Tam Thiên, thầm cảm thấy may mắn là mình đã tìm được một tên thiếu gia có tiền, mà không phải là kẻ rác rưởi vô dụng chỉ có hai bàn tay trắng kia.

Cũng có lúc nàng ta còn có đủ tự tin để thương cảm cho người phụ nữ nào sẽ phải gả làm vợ cho Hàn Tam Thiên trong tương lai, thương tiếc cho quãng đời còn lại của nàng ta sẽ thê thảm đến như thế nào.

Nhưng bây giờ, nội dung của vở kịch lại đột nhiên xoay ngược lại khiến cho người ta không kịp trở tay.

Cái tên rác rưởi ấy, thế mà lại trở thành khách quý có thẻ đen ẩn dấu của phòng bán đấu giá.

Cao thấp, đã được quyết định!

"Không phải chỉ là một cái thẻ đen thôi hay sao? Lãng Vũ, con mẹ nó người đang dùng những thái độ khác nhau để đối xử với ta và hắn sao? Ta nói cho ngươi biết, Chu thiếu gia ta rất có tiền, một tấm thẻ đen nho nhỏ, lão tử cũng có thể xử lý được."

Chu thiếu nhìn thấy tên rác rưởi mà mình luôn chèn ép, đột nhiên lại thay đổi một cách nhanh chóng, cưỡi lên đầu lên cổ của mình, đồng thời còn có ánh mắt hâm mộ và sùng bái mà những người xung quanh dành cho Hàn Tam Thiên, nên hắn ta không nhịn được mà nói.

Nghe nói như thế, Bạch Linh Nhi và tất cả người xem, đều không nhịn được mà nhìn về phía Chu thiếu.

Đây sẽ là lần cuối cùng Bạch Linh Nhi đặt hi vọng lên người Chu thiếu.

Nhưng đúng vào lúc này, Lãng Vũ lại mỉm cười, hoàn toàn từ chối cho ý kiến.

"Lãng Vũ, người có nghe gì không hả? Lão tử muốn làm thẻ đen, bao nhiêu tiền, cho một cái giá đi."

Chu thiếu giả vờ mạnh mẽ kiên cường, liếc mắt nhìn Lãng Vũ một cái rồi nói.

Lãng Vũ lắc đầu một cách bất đắc dĩ:

"Chu thiếu, ta thấy chỉ sợ ngài đã có hiểu lầm gì với thẻ đen siêu cấp khách quý của chúng ta rồi, lấy địa vị của ngài mà nói, chỉ sợ là không có tư cách để tiến hành."

"Chu gia của lão tử rất là có tiền, loại rác rưởi giống như hắn ta cũng có thể làm được, mà ngươi dám nói là ta không có tư cách để tiến hành sao?"

"Hắn ta?"

Lãng Vũ liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, lắc đầu.

Nhưng đúng vào lúc này, một người trợ lý vội vàng bước nhanh đến, trong tay của gã ta, cầm lấy một tờ giấy và cái bút.

Lãng Vũ cũng không trả lời Chu thiếu, nhận lấy tờ giấy và cái bút, nói với Hàn Tam Thiên:

"Khách quý, đây là danh sách những vật ngài đã mua, những vật phẩm đã mua tổng cộng có bảy mươi ba chiếc, gồm hai mươi tư báu vật trong bảo khố và cả Tiêu vương, tổng cộng chi phí hết bốn trăm bảy mươi triệu, mời ngài xem qua, nếu như không có vấn đề gì nữa, ngài hãy ký tên vào đây, những vật phẩm đã đấu giá này đều sẽ là của ngài."

Nghe nói như thế, tất cả những người đứng xem còn chưa kịp bình tĩnh lại thì lại tiếp tục kinh hãi, miệng của một đám người há lớn đủ để có thể nhét một quả trứng gà vào.

- -----------------
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận