Chàng Rể Siêu Cấp - Chương 3095: "Ngươi tỉnh táo một chút." 

Chàng Rể Siêu Cấp Chương 3095: "Ngươi tỉnh táo một chút." 
Tần Sương sớm đã từ lầu các đi đến bên trong gian phòng của Tô Nghênh Hạ, bởi vì đột nhiên xuất hiện run rẩy dữ dội, Tô Nghênh Hạ rõ ràng bị kinh sợ, ôm Hàn Niệm thật chặt, đang muốn đi ra ngoài.

Nhìn thấy Tấn Sương, Tô Nghênh Hạ gấp gáp hỏi: "Sư tỷ, xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Advertisement

Tần sương tay cầm trường kiếm, lắc đầu: "Ta cũng không rõ ràng."

Sắc mặt Tô Nghênh Hạ lo lắng, thấy phía

sau Tần Sương đã không có người khác, nghĩ một lát, vẫn mở miệng: "Tam Thiên đâu?"

Cho dù sau khi lên thuyền, Lục Châu đã nói với nàng rằng chiếc thuyền này là của Hàn Tam Thiên, nhưng nội tâm Tô Nghênh Hạ lại chưa có bất kỳ mâu thuẫn nào, nàng không phải không yêu Hàn Tam Thiên, chỉ là...

"Ta cũng không biết, nhưng..." Tần Sương nói đến đây, sắc mặt hơi có chút sững sờ.

Nghe nói như thế, sắc mặt Tô Nghênh Hạ nhất thời trắng như tờ giấy, trong mắt nhìn về phía Tần Sương thậm chí đều là nước

mắt.

"Chúng ta đang uống trà, thuyền đột nhiên lay động kịch liệt, rồi Tam Thiên hắn... hắn bị văng ra khỏi thuyền hoa."

"Cái gì?" Tô Nghênh Hạ nghe được tin tức này, cả người lập tức muốn điên lên, liền muốn chạy tới khoang thuyền bên ngoài.

Tần Sương một phát bắt được cánh tay Tô Nghênh Hạ, sau đó, nhìn nàng lắc đầu: "Tình huống cấp bách, Tam Thiên ở phía trên ứng phó, ta xuống đây bảo hộ ngươi."

Tần sương cười một tiếng, nhìn qua Tô Nghênh Hạ: "Đã khẩn trương lo cho Tam Thiên như vậy, người cần gì phải cùng

hắn."

Tô Nghênh Hạ ngẩng đầu, nhìn qua Tần Sương, trong lúc nhất thời muốn nói lại thôi, thế nhưng gần như vào lúc này, một lay động mãnh liệt hơn cũng theo đó đánh tới.

+

Ngay sau đó, bên trong lay động kịch liệt, hai người gần như sắp ngã xuống đất, nhưng xuyên thấu qua cửa sổ lại mơ hồ trông thấy một quái vật khổng lồ âm vang từ lòng đất toát ra, đánh thắng mà đi.

Mặc dù cửa sổ nhỏ nên không thể quan sát được cụ thể nó lớn bao nhiêu, nhưng nhìn tốc độ nhảy lên cao của nó, cùng thời gian không ngừng xẹt qua cửa sổ thì có thể rõ ràng đoán ra, thể tích của tên ngốc này thậm chí khi so với chiếc thuyền hoa to lớn cũng không hề kém.

Cái này đừng nói Tô Nghênh Hạ, chính là Tần sương cũng không nhịn được mà kinh hãi.

"Tần Sương sư tỷ, ta không có thời gian giải thích với người nữa, ngươi nhanh đi giúp Tam Thiên. Vô luận Nghênh Hạ và hắn như thế nào, nguyện vọng trong lòng Nghênh Hạ đều mong hắn có thể hạnh phúc vui vẻ, nếu như Tam Thiên có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, Nghênh Hạ cũng sẽ không sống tạm bợ."

Tô Nghênh Hạ vội vàng hô, muốn đẩy Tần Sương ra ngoài phòng, để nàng nhanh chóng đi giúp Hàn Tam Thiên.

Tần Sương dùng một tay đẩy Tô Nghênh Hạ

ra, hai tay ôm thật chặt vai của nàng: "Ngươi tỉnh táo một chút."

Nói xong, chờ cảm xúc Tô Nghênh Hạ hơi ổn, Tần sương lúc này mới nghiêm mặt mà nói: "Ngươi suy nghĩ như vậy, còn Tam Thiên thì sao?"

"Nếu như người xảy ra chuyện, người cảm thấy Hàn Tam Thiên hắn có thể sống sót sao?"



Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận