Chàng Rể Siêu Cấp - Chương 2302: Ma thần đầu với Chân thân

Chàng Rể Siêu Cấp Chương 2302: Ma thần đầu với Chân thân
"Vù!" Mặc dù chiếc búa khổng lồ cách đây vài milimet chưa chạm vào cơ thế của Lục Nhã Tâm, nhưng sức gió do chiếc búa khổng lồ mang theo cứ thổi vào khuôn mặt của Lục Nhã Tâm giống như bị dao cắt.

Lục Nhã Tâm cao ngạo và kiêu hãnh, vào lúc này, cuối cùng lần đầu tiên cảm nhận được cái chết gần kề với nàng ta như vậy.

"Vút!" "Bùm!" Gần như chính vào lúc này, chiếc búa khổng lồ đột nhiên vang lên, một thanh trường kiếm màu vàng đúng lúc xuất hiện, cũng chỉ cách nhau vài milimet, chặn đứng giữa chiếc búa khổng lồ và Lục Nhã Tâm.

Theo âm thanh hung tợn giữa các vũ khí, chiếc búa khổng lồ bị chặn lại, một bóng người màu vàng cản trước mặt Lục Nhã Tâm.

“Ông nội.”

Vẻ mặt của Lục Nhã Tâm hơi kinh ngạc và cảm động.  Lục Vô Thần không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên trước mặt, từ trong cơ thể của Hàn Tam Thiên, ông ta cảm nhận được một cỗ ma lực mãnh mệt, và...

và một năng lượng kỳ quái mà ông ta thậm chí còn chưa từng thấy qua.

Đương nhiên, Lục Vô Thần không thể nhìn thấy nguồn năng lượng mới trong thần huyết của Hàn Tam Thiên, không phải ông ta thân là chân thần ít kiến thức, nhưng thực sự là một số thay đổi của Hàn Tam Thiên thật đáng kinh ngạc.

Lục Vĩnh Sinh lúc này cũng mang theo một đội cao thủ âm thầm xông lên, theo mệnh lệnh của Lục Vô Thần, cứu Lục Nhã Tâm.

“Các cháu rút lui trước đi.”

Lục Vô Thần nhẹ giọng nói.

“Ông nội, cẩn thận, hắn ta...hắn ta hình như phát điên rồi!”

Lục Nhã Tâm trước khi đi, không quên dặn dò.

“Trong đôi mắt của tên này đầy phẫn nộ và sát khí, tự ta biết rồi.”

Lục Vô Thần gật đầu, lạnh lùng liếc nhìn Hàn Tam Thiên, lạnh giọng nói.

"Đại tiểu thư, chúng ta rút lui trước đi."

Lục Vĩnh Sinh nói xong, vẫy tay với các cao thủ, bảo vệ Lục Nhã Tâm từ trong ra ngoài, bắt đầu rút đi.

Bọn họ không nhúc nhích còn được, vừa có động thái, Hàn Tam Thiên ở đằng kia lập tức nhắm đôi mắt đỏ như máu lại, trên cơ thể hắc khí điên cuồng toả ra, cả người cũng lung lay sắp đổ.

"Gầm!" Một giây tiếp theo, hắc khí rung chuyển, toàn cơ thể Hàn Tam Thiền bay thẳng về phía đám người Lục Nhã Tâm.

“Tiểu tử, lão phu đến rồi, không cho phép người lộng hành!”

Lục Vô Thần tức giận mắng một tiếng, bay tới ngăn cản.

"Gầm!" Bị Lục Vô Thần chặn lại, Hàn Tam Thiên rống lên, hắc khí trên thân thể đột nhiên bạo phát, không nói một lời, lập tức tấn công Lục Võ Thần.

"Hàn Tam Thiên và Lục Vô Thần đang đánh nhau."

"Mặc dù ta khịt mũi khinh bỉ loại hành vi không có não này của Hàn Tam Thiên, nhưng mà, có thể nhìn thấy chân thần ra tay, cũng là điều may mắn trong cuộc đời này của ta.

"Đúng vậy, rất nhiều người hao tổn sinh mệnh cũng không có đủ tư cách nhìn thấy uy lực thực lực của Chân thần, nhưng chúng ta hôm nay đã có thể mở mang tầm mắt."

"Ta không bị quan như các ngươi.

Mặc dù Hàn Tam Thiên quả thật có thể không giống như chân thần, nhưng mà các người đừng quên, Hàn Tam Thiên cũng không đến nỗi dễ bị đánh như vậy.

Nếu biết được toàn bộ thế giới Bát Phương, hắn ta đã tạo ra vô số truyền thuyết, tạo ra số kỳ tích càng không thể liệt kê.

Biết đâu hôm nay cũng có thể tạo ra những cái gì đó vĩ đại thì sao? Còn người và ta chính là những người đã chứng kiến những điều vĩ đại này."

"Đúng vậy, các ngươi đừng quên.

Hàn Tam Thiên hiện tại không còn là Hàn Tam Thiên nữa rồi, mà là bị Ma Long chiếm hữu cơ thể.

Đây lại là Ma Long thượng cổ.

Không ai biết nó có uy lực mạnh đến cảnh giới như thế nào.

Có lẽ, đây là một trận ác chiến."

"Ma Long dù có mạnh đến đâu, có thể mạnh hơn chân thần sao? Ta không phủ nhận sức mạnh của Ma Long, cũng không phủ nhận sức mạnh của Hàn Tam Thiên.

Hắn ta là ánh sáng của đám người tản mát chúng ta, nhưng mà, niềm tin không nên mù quáng, càng không nên không có não, trước mặt chân thần, Hàn Tam Thiên và Ma Long chẳng qua đều chỉ là hai tên hề mà thôi.

Cho dù là Ma Long giết Hàn Tam Thiên và mượn xác hắn ta, cũng như vậy thôi."

Đám đông ăn dưa tranh luận đến đỏ mặt tía tai, có người đứng về phía chân thần, còn có người đứng bên cạnh Hàn Tam Thiên, mặc dù bọn họ đều biết rõ Hàn Tam Thiên bây giờ đã không còn là Hàn Tam Thiên, mà chỉ là thế thân và bù nhìn của Ma Long.

Nhưng trong lòng mà nói, Hàn Tam Thiên chung quy vẫn luôn là niềm tin của bọn họ.

Cho nên, bọn họ ít nhiều có chút hy vọng và cầu mong cho "Hàn Tam Thiên", cho dù là bản thân bọn họ đều biết, những hy vọng này rất mong manh.

Lúc này, Ngao Thế cũng vội vàng mang người chạy tớ, nhìn thấy Lục Vô Thần và Hàn Tam Thiên đang toả ra khỏi đen, cả người không khỏi choáng váng.

Sau khi hiểu ra Hàn Tam Thiên đã bị Ma Long nuốt chửng, lúc này mới hơi nhẹ lòng một chút, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Và giống như ông ta, Vương Hoãn Chu, Diệp Cô Thành và những người khác cũng vậy.

“Lão Ngao, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Vương Hoãn Chi nhẹ giọng hỏi.

"Nếu như hắn ta là Ma Long, ta đương nhiên không thể giữ hắn lại Ma long xuất thế, thiên hạ đại loạn.

Thân là chân thần, đương nhiên phải trảm yêu trừ ma."

Ngao Thế lạnh lùng nói: "Huống hồ, tất cả người trong thiên hạ đều đang nhìn, ta có thể không ra tay sao? " “Nhưng mà không phải bây giờ.”

Ngao Thế bình tĩnh nói.

“Trước tiên để cho lão già Lục Vô Thần kia thử xem tên này cũng tốt, tìm ra mấu chốt của tên này, cũng có thể tiêu hao sức lực của Lục Vô Thần.”

Diệp Cô Thành đột nhiên hiểu ra ý tứ của Ngao Thế, khẽ cười nói.

Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, đột nhiên có một tiếng nổ từ Hàn Tam Thiên và Lục Vô Thần ở đằng kia.

Tuy rằng hai người suốt cả chặng đường chiến đấu, từ dưới đất bay thẳng lên bầu trời, nhưng quanh người lại là các loại dư âm nổ tung, nhất thời khỏi bụi biến mất, tiếng gió gào thét, tiếng nổ vang vọng khắp noi.

Chiêu thức trong tay Hàn Tam Thiên không ngừng, Thái Diễn Tâm pháp, Thái Hành Thần bước, vô tương thần công, thiên hoả nguyệt luân hỗn loạn không ngừng, cả người ma khí tung hoành, sát khí độc thể, sức mạnh trong tay càng đại khai đại hợp, rất độc đoán.  Ánh sáng vàng hộ thân của Lục Vô Thần, năng lượng thần không ngừng, năng lực trong tay có thể tùy ý phóng tới, tuy rằng không phức tạp, nhưng trình độ rõ ràng, bố cục cực kỳ ổn định, đã có cả công pháp cao cấp của chân thần lại có sự bình thản ung dung của một cao thủ, Han Tam Thiên chiến đấu, vững vàng như một con chó già.

Cuộc giao đấu giữa hai người, toàn là điện quang đá lửa, nhịp tim gia tăng, rối mắt.

ở một mức độ nào đó mà nói, phần lớn bọn họ cũng chỉ có thể xem náo nhiệt, với tu vị của bọn họ, hoàn toàn không thể nhìn ra giữa hai người bọn họ sớm đã là hàng vạn chiêu thức trong mỗi giây, qua lại vô só.

Bùm! Một tiếng nổ lớn phát ra, một tia sáng khổng lồ phóng lên bầu trời, Hàn Tam Thiên và Lục Vô Thần, mỗi người lùi lại vài mét.

Hai người nhìn nhau!! Hàn Tam Thiên mặt lạnh như băng, trong đôi mắt đỏ như máu ý chỉ chiến đấu mạnh mẽ! Lục Vô Thần mắt hơi co rút lại, ánh mắt kiên quyêt, nhưng tay phải giâu sau lưng lại hơi phát tê, trong lòng càng chân động vô cùng.

"Giết!" Lại một tiếng gào thét, tay phải của Hàn Tam Thiên ngưng tụ hắc khí, một tay tăng tốc đánh thẳng tới.

“Cái tên nhà ngươi.::..; 2, ỤụC VÕ Thần phân nộ nhìn Hàn Tam Thiên, thế tấn công đột nhiên hung hãng như vậy: “Hỗ không ra oal, ngươi còn thật sự cho rằng bổn tôn là mèo bệnh.”

“Muốn tới sao? Bồn tọa tiếp ngươi!”

Tiếng hét vang lên, đối mặt với sự khiêu khích đơn giản và thẳng thắn như vậy của Hàn Tam Thiên, có thể nhận thấy được Lục Vô Thân trên mặt cực kỳ không có ánh sáng, thần năng dôn hêt trong tay, không phí lời nữa, nhảy người lên.

Một đen, một vàng, một ma một thần, các bên ngưng tụ nắm đấm, hoàn toàn buông bỏ phòng thủ, tấn công toàn diện! "Đến đi!" Hai nắm đắm đánh vào nhaul!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận