Chàng Rể Siêu Cấp - Chương 1954: Tùy tâm mà làm

Chàng Rể Siêu Cấp Chương 1954: Tùy tâm mà làm
Chân Thần duy nhất của thế giới Bát Phương!

Nghe ông lão nói như thế Hàn Tam Thiên hơi sững sờ, còn Tần Sương bên cạnh càng cảm thấy không thể tưởng tượng được, cảm thấy tựa hồ ông lão đang nói đùa.

Dù sao nhìn ông lão một thân trang phục mộc mạc, tính cách bình dị gần gũi, từ góc độ nào mà nói cũng đều không giống như kiểu người có hùng tâm tráng chí hoặc người có dã tâm gì đó, thậm chí Tần Sương cảm thấy nếu ông lão này nói muốn để Hàn Tam Thiên quy ần điền viên còn đáng tin hơn để Hàn Tam Thiên đi xưng bá thế giới rất nhiều.

Càng quan trọng hơn loại này xưng bá độc nhất thế giới này.

Nếu không phải đã được nhìn thấy bản lĩnh thật sự của ông lão, Tần Sương sẽ cảm thấy ông lão này là kẻ điên.

Nhưng cho dù có được chứng kiến rồi thì Tần Sương cũng cảm thấy việc này là chuyện không thể tưởng tượng được.

Đừng nói làm Chân Thần duy nhất của thế giới Bát Phương, cho dù có thể lên làm một trong tam đại Chân Thần, cũng đã là mục tiêu cuộc sống mà vô số người tha thiết ước mơ nhưng khó lòng thực hiện được.

Dù sao thì trong thế giới Bát Phương, những cao thủ độc lập có tu vi cực mạnh có thể nói là nhiều vô số kể, chớ đừng nói chi đến những cao thủ này thường thường đều có thế lực khổng lồ ở phía sau chống lưng, nếu như dưới tình huống đó muốn khiêu chiến bọn họ, rồi lên làm một trong Chân Thần, thực sự là so với lên trời còn khó hơn.

Mà ông lão nói là muốn làm Chân Thần duy nhất!

Điều này có nghĩa là Hàn Tam Thiên cần đánh bại Hải vực Vĩnh Sinh và đỉnh Lam Sơn.

Đây quả thực là chuyện không có khả năng hoàn thành.

Lấy sức của một người chống lại hai đại gia tộc mạnh nhất chỉ cần người này không điên, hắn cũng không thể làm loại chuyện lấy trứng chọi đá này.

"Thế nào? Sợ rồi?" Ông lão cười lạnh.

Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Thật ra Hải vực Vĩnh Sinh và đỉnh Lam Sơn đã có mối thù giết vợ với Tam Thiên, không cần tiền bối nói, Tam Thiên cũng sẽ tìm bọn họ báo thù. Chỉ là..."

"Cậu sợ năng lực của mình không đủ?" Ông lão nói.

Hàn Tam Thiên cũng không phủ nhận, cho dù thực lực của anh đột nhiên tăng mạnh, nhưng nếu so sánh với các đại lão kia, hiển nhiên còn có chút khoảng cách.

"Trên đời này không có bất kỳ người nào có năng lực giống như cậu, bằng không lão gia hỏa kia sẽ không để cho ta tới giúp cậu, cậu có biết, vài trăm năm trở lại đây đừng nói để lão gia hỏa kia đi cầu ta, coi như có thể khách khí nói với ta mấy câu, lão cũng không nguyện ý, nhưng bởi vì cậu lão đã phá lệ, hi vọng của lão ta đối với cậu lớn đến nhường nào, cậu vĩnh viễn không biết được."

"Cậu cũng càng không biết, Kim Thân trên người cậu đến tột cùng ẩn chứa bí mật lớn đến nhường nào, nhưng nếu một ngày nào đó cậu giác ngộ ra, cậu sẽ không còn nghĩ như vậy nữa." Ông lão mỉm cười, sau đó vươn tay sờ lên đầu Hàn Tam Thiên, nhẹ nhàng cười một tiếng, bộ dáng cưng chiều kia, như đang nhìn cháu của mình.

"Đi đi, tiểu tử, cậu phải dựa vào chính người đi xông ra vùng trời ngoài kia, con đường phía trước, cậu phải tự mình đi tìm tòi."

Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Đúng rồi, tiền bối, còn có một chuyện, vãn bối muốn hỏi ngài một chút."

"Cậu đang muốn hỏi đoạn xương truy hồn tán à?"

Ông lão nhẹ khẽ cười nói.

Hàn Tam Thiên nói: "Đúng vậy."

Ông lão vỗ vỗ bả vai Hàn Tam Thiên: "Tất cả mọi chuyện, duyên đến cậu sẽ từ hiểu ra, cậu cứ nhớ rằng, tùy tâm mà làm."

Vừa mới nói xong, ông lão đột nhiên biến mất trước mắt Hàn Tam Thiên, ngay sau đó, toàn bộ thế giới lại một lần bắt đầu lay động kịch liệt, lúc này giọng nói của ông lão vang lên từ trên bầu trời: "Tiểu tử, nhớ lấy, Bát Hoang thiên thư mới là nơi tốt nhất để cậu tu luyện."

Cùng với thanh âm đang vang dài của ông lão toàn bộ thế giới cũng rung chuyển càng thêm mãnh liệt, lúc toàn bộ thế giới đảo ngược lại, bạch quang chợt lóe lên, hai người Hàn Tam Thiên và Tần Sương đã một góc nào đó của điện Kỳ Sơn.

"Chúng ta lại về tới điện Kỳ Sơn?" Nhìn thoáng qua quang cảnh chung quanh, nghe thấy xa xa có tiếng đánh nhau kịch liệt trên lôi đài, Tần Sương vô cùng kinh ngạc nhìn qua Hàn Tam Thiên."Vậy trước đó chúng ta ở đâu?"

Câu hỏi này Hàn Tam Thiên cũng không biết trả lời như thế nào, hắn chỉ có thể dùng huyễn cảnh để giải thích hết thảy những chuyện này, nhưng Hàn Tam Thiên cũng hiểu, cái lí do thoái thác này bất quá chỉ là anh đang tự lừa gạt mình mà thôi, bởi vì nơi mới vừa rồi anh ở cùng ông lão vô cùng chân thật, tuyệt đối không phải huyễn cảnh.

Chỉ là đối với những cao nhân sống trên trăm triệu năm này, Hàn Tam Thiên không thực sự quá hiểu rõ, bởi vậy chỉ có thể giải thích như vậy.

Hàn Tam Thiên nhìn Tần Sương, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Sư tỷ, để nên trở về rồi."

Nghe anh nói như thế trong lòng Tần Sương lập tức xiết chặt, thật ra, ở nơi của ông lão, nàng vẫn luôn hi vọng thời gian có thể dừng lại, nếu như thế nàng mới có thể cùng Hàn Tam Thiên thật lâu.

"Được." Tần Sương cố nén khổ sở và thất lạc trong lòng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, làm cho người khác nhìn mà đau lòng.

Đeo mặt nạ lên, Hàn Tam Thiên quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Hàn Tam Thiên rời đi, nụ cười trên mặt Tần Sương biến mất, vẫn không nhịn được rơi lệ.

Trong một sương phòng nào đó Tô Nghênh Hạ một vừa nhìn Niệm Nhi trên giường, tình trạng đã càng ngày càng không tốt, trong lòng vừa lo lắng cho Hàn Tam Thiên, đối với cô mà nói lúc này hiển nhiên là thời điểm gian nan nhất, chồng đột nhiên mất tích, sức khỏe con gái nguy cấp, cô thực sự không biết nên làm gì bây giờ.

Bách Hiểu Sinh ngồi trên ghế ở trong phòng, thần sắc cũng hiện lên vẻ lo nghĩ.

Nhưng vào lúc này cửa phòng vang lên một tiếng nhỏ, một thân ảnh quen thuộc đi vào.

Lúc hai người nhìn theo tiếng nói, sau khi thấy người vào là Hàn Tam Thiên, biểu tình trở nên kinh ngạc.

Tô Nghênh Hạ chạy nhanh đến, trực tiếp nhào vào trong ngực Hàn Tam Thiên, trong lúc nhất thời khó nén nỗi thương tâm trong lòng, khóc lên.

"Tam Thiên, huynh không sao chứ? Huynh đã đi đầu vậy?" Bách Hiểu Sinh cũng quan tâm hỏi han.

Hàn Tam Thiên vừa vỗ lưng Tô Nghênh Hạ, vừa nhìn Bách Hiểu Sinh hỏi: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không có việc gì, còn bao lâu nữa sẽ tới trận đấu tiếp theo của ta? Còn kịp không?"

"Hai canh giờ sau."

"Được, huynh giúp ta giữ cổng đi." Vừa mới nói xong, Hàn Tam Thiên đỡ lấy Tô Nghênh Hạ trong ngực, ôn nhu nói: "Anh phải vào Bát Hoang thiên thư một chút, chờ anh."

Tô Nghênh Hạ rưng rưng gật gật đầu.

Đi vào bên giường, Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Hàn Niệm, sau đó ngồi xếp bằng: "Bát Hoang thiên thư, mang tôi đi vào."

Vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên biến mất trong hư không, chỉ để lại Bát Hoang thiên thư rơi xuống bên giường, Tô Nghênh Hạ vội vàng chạy tới, đem thiên thư ôm vào trong ngực, sợ bị người khác cướp đi.

Mà lúc này Hàn Tam Thiên, sau khi tiến vào Bát Hoang thiên thư, liền lập tức tiến vào trạng thái tu luyện.

Anh đặt Thái diễn tâm pháp đặt trước mặt, vừa làm theo những bức ảnh vẽ tâm pháp, bày ra tư thế, vừa dựa theo thuật mà tâm pháp dạy bắt đầu điều chỉnh mạch hơi thở, tiến hành điều động năng lượng.

Lúc tất cả bắt đầu, lúc này cơ thể, như là trước đó Hàn Tam Thiên, bắt đầu chậm rãi tỏa ra kim sắc, mà tóc của anh cũng đồng thời bắt đầu từ đen nhánh chậm rãi biến thành ngân bạch.

Lúc này trên kinh mạch trên cơ thể, có bảy chỗ đại huyệt phát ra từng tia sáng sáng ngời, một lát sau bảy viên quang cầu ước chừng lớn như cái trứng gà bay ra, xoay chầm chậm quanh Hàn Tam Thiên.

Lúc Thất Châu xoay đang tròn, Hàn Tam Thiên như một cái lỗ đen thật lớn, điên cuồng hút linh khí quanh mình vào trong cơ thể.

- -----------------
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận