Chàng Rể Siêu Cấp - Chương 2057

Chàng Rể Siêu Cấp Chương 2057
Gần như vào lúc này, toàn bộ trúc bỗng nhiên dao động, một giây kế tiếp, theo bóng trúc đong đưa, mấy bóng đen cũng đột nhiên tấn công Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên lập tức chống lại, một giây kế tiếp!

Cà cà cà!

Trong rừng trúc bỗng nhiên bay ra vô số cây trúc lớn cỡ dao găm, nhào tới giống như mua!

"Lên cho ta!" Lớn tiếng quát một tiếng, cả người mở ra năng lượng khổng lồ, ngăn cản vạn trúc đâm tới.

"Hống!"

Bất thình lình, chung quanh rừng trúc chợt hóa thành vô số người trúc, cũng đồng thời tấn công tới.

"Tam Thiên, làm sao đây?"

"Quá nhiều, chạy!" Hàn Tam Thiên một tay ôm lấy Tô Nghênh Hạ, tay trái Thiên hỏa tùy thân, dưới chân cộng thêm Thái hư thần bộ, vừa đi về phía trước vừa công kích người trúc tấn công tới.

Thiên hỏa vừa tấn công tới, người trúc lập tức bị đốt thành than, nhưng một giây kế tiếp, Thiên hỏa tự dập tắt, những người trúc kia lại chợt đứng lên.

"Tam Thiên, có thể là cơ quan!" Tô Nghênh Hạ lúc này vội vã nói.

Lúc này Hàn Tam Thiên mới nhớ tới, sư phụ đã nói trên đảo tất cả đều là cơ quan, nếu không dựa vào bản đồ chỉ dẫn thì sợ là khó mà đi được.

Nghĩ tới đây, lúc này Hàn Tam Thiên mới lại nhìn bản đồ trong đầu, rất nhanh, trong đầu hiện lên một đường đi rất nhạt ở trong rừng trúc, khi Hàn Tam Thiên dựa theo con đường kia bắt đầu đi, mặc dù hơi lạ nhưng dù bóng trúc và mưa trúc bên ngoài kinh khủng như thế nào thì Hàn Tam Thiên ngạc nhiên phát hiện mình không bị thương chút nào.

Những bóng trúc kia phòng thủ nhìn thì hung mãnh, nhưng luôn sượt qua vai Hàn Tam Thiên, những mũi tên đầy trời không chút góc chết nào kia lại hết lần này tới lần khác hoàn toàn bắn không trúng Hàn Tam Thiên.

Có kinh nghiệm này, Hàn Tam Thiên lại qua được hết mấy cơ quan, nhưng tất cả đều đáng sợ chứ không có nguy hiểm, khi xuyên qua rừng trúc cuối cùng, trên xa xa, những căn nhà xinh đẹp kia liền hiện ra ở trước mặt hai người.

Mặc dù nhà không cao, khí thế cũng không hùng hậu bằng hoàng cung, nhưng lại có hương vị đặc biệt của riêng nó.

Có loại nhàn nhã thôn quê, cũng có một loại an nhàn siêu thoát thế tục.

Hai người nhìn nhau một cái, đi về phía căn nhà.

Trước phòng chính là ngôi nhà làm bằng ngọc thạch, cao chừng mười thước, không tính là quá đồ sộ, nhưng hơi có chút khang trang, phòng ốc thạch trắng, nước chảy thành suối nhỏ uyển chuyển.

Mười mấy căn nhà màu trắng nằm rải rác, trước cửa hoặc có ao, hoặc có vườn rau, hoặc có dòng suối, hoặc có vườn hoa, phong cách khác nhau.

"Chỗ này thật là quá đẹp." Tô Nghênh Hạ không khỏi thở dài nói.

"Đúng vậy." Hàn Tam Thiên nói.

Ngay khi Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một bà lão khoảng bảy mươi tuổi đột nhiên từ trong phòng chạy ra.

Bà mặc quần áo trắng, ngực có một hoa văn, trên có chữ Tiên, tựa hồ là đồng phục của Tiên Linh đảo, thấy Hàn Tam Thiên cùng Tô Nghênh Hạ, bà chợt sửng sốt một chút, ngay sau đó, ánh mắt bà bỗng nhiên đặt ở trên chiếc nhẫn trong tay Hàn Tam Thiên, ùm một tiếng bà liền trực tiếp quỳ xuống trên đất: "Bà lão ra mắt đảo chủ."

Hàn Tam Thiên cùng Tô Nghênh Hạ cũng sửng sốt một chút, hai người cũng chưa từng nghĩ, trên Tiên Linh đảo này còn có người.

"Bà lão, bà mau dậy đi, ta không phải đảo chủ gì đâu." Hàn Tam Thiên vội vàng đỡ bà cụ đứng dậy.

"Có thể vào Tiên Linh đảo, trừ người giữ tín vật Tiên Linh đảo ra thì không có người khác, mà người có Tiên Linh thần giới, theo như quy củ của Tiên Linh đảo ta tất nhiên là đảo chủ của Tiên Linh đảo." Nói xong, bà cụ được Hàn Tam Thiên đỡ đứng lên, không khỏi nhìn trời, lệ rơi đầy mặt: "Ông trời có mắt, ta còn tưởng rằng ta có sống mấy năm nữa cũng không thấy được truyền nhân của Tiên Linh đảo, ông trời có mắt, ông trời có mắt."

"Đúng rồi, đảo chủ, ngài mau vào đi." Bà lão nói xong, kéo Hàn Tam Thiên đi vào trong nhà lớn nhất trước mặt.

Trong nhà lớn, không gian cực lớn lại đầy cổ kính, trên hai bên vách tường đều là thạch giá, trên thạch giá một bên chất đầy các loại sách, một bên chất đầy tủ thuốc, trung tâm là một cái ghế đá.

Bà cụ đưa Hàn Tam Thiên vào trong phòng, sau khi mời Hàn Tam Thiên ngồi xuống, cả người liền ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhưng trên mặt bà lão đều là vui sướng và kích động.

"Đảo chủ, Tiên Linh đảo mặc dù mấy thập niên không có truyền nhân trở về, nhưng bà lão vẫn quét dọn, ngài nhìn xem có hài lòng không?" Bà lão cười nói.

Hàn Tam Thiên đảo mắt nhìn chung quanh, mặc dù trên tường đá đã có rất nhiều dấu vết năm tháng, còn có chút vết đao bóng kiếm, nhưng toàn bộ bên trong nhà đã quét dọn sạch sẽ dị thường.

"Bà cụ, ta rất hài lòng, cám ơn bà." Hàn Tam Thiên cảm kích nói.

"Đảo chủ hài lòng là được, bà lão luôn tin rằng Tiên linh đảo sớm muộn cũng sẽ có người trở về, cho nên bà lão mỗi ngày đều quét dọn sạch sẽ nơi này chờ đợi ngày hôm nay." Bà lão vui mừng nói.

"Đúng rồi, đảo chủ, dựa theo quy củ, mỗi vị đảo chủ Tiên Linh đảo sau khi kế nhiệm phải đích thân đi xuống Thần cung dưới lòng đất một chuyến lấy y bát, để cho bà lão dẫn ngài đi trước nhé?" Bà lão lại nói.

"Được." Hàn Tam Thiên gật đầu một cái.

Bà lão vui vẻ cười một tiếng, làm ra tư thế mời, dẫn Hàn Tam Thiên cùng Tô Nghênh Hạ xuyên qua đại điện, một đường đi về phía hậu viện.

Xuyên qua tầng tầng phòng trúc ở hậu viện, ba người đi tới chỗ cuối cùng, bên dưới lau sậy mọc khắp nơi, gỡ lau sậy ra là một con sông sâu, đáy sông cũng là lau sậy.

"Đảo chủ mời theo bước chân của bà lão, không thể sai một bước, nếu không..."

"Nếu không sẽ như thế nào?" Hàn Tam Thiên kỳ quái nói.

Bà lão khẽ mỉm cười, nhặt một hòn đá trên đất, liền ném nó xuống dưới một cái, chẳng qua là đá vào nước lại cũng không có tiếng nước vang như trong tưởng tượng mà bốc lên một luồng khói trắng.

Đá lại bị nước làm biến mất

- -----------------
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận