Chàng Rể Siêu Cấp - Chương 2015

Chàng Rể Siêu Cấp Chương 2015
Đến khi hơn nửa cái nhà giam biến thành trống rỗng rồi, lúc này Hàn Tam Thiên và Tiểu nhân sâm mới thu tay lại.

"Nói thật, nếu không phải vì sợ thiếu máu, tôi thật sự muốn nấu chảy tất cả những thứ này."

Hàn Tam Thiên vẫn chưa thật mãn nguyện mà nói.

Hàn thiết ngàn năm không thể phá vỡ, nếu như có thể lấy được những thứ này, bất kể là có chế tạo binh khí trong tương lai hoặc là đồ phòng thủ, thì nó chính là nguyên liệu tốt nhất.

Phù gia đối xử với anh như vậy, lấy chút lợi ích, cũng không quá đáng đâu nhỉ?

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên thỏa mãn, lúc này Phù Mãng nói:

"Bước tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ một mất một còn với đám người Phù Thiên sao? Dù sao ông đây cũng đã nhìn thấy Phù Thiên khó chịu từ lâu rồi, đồ khốn đấy."

Hàn Tam Thiên lắc đầu, tuy rằng Phù gia thua, nhưng sự tồn tại của Lâu vũ đình các vẫn khiến cho người ta không thể khinh thường thực lực của bọn họ được, ban ngày những người đó dám làm loạn ở Phù phủ, đó là bởi vì sau lưng bọn họ có hai đại gia tộc chống đỡ cho, Phù gia không dám phản kháng mà thôi.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên lắc đầu, ngay lập tức Phù Mãng thất vọng nói:

"Nếu không phải là giết tên cầu tặc Phù Thiên, thì khó có thể làm tiêu tan mối hận trong lòng ta."

"Giết một người rất dễ dàng, nhưng thế thì sao chứ? Để cho ông ta còn sống để nếm thử mùi vị bị ông nhục nhã, không phải là rất tốt hay sao? giữ lại chút sức lực đi, ở lại chút nữa sẽ khiến ông vui vẻ đấy."

Hàn Tam Thiên cười cười, vỗ vỗ tro bụi ở trên người mình, mang theo Phù Mãng hóa thành một cơn gió, rất nhanh đã biến mất khỏi thiên lao của Phù gia.

Trong chủ điện Phù gia, lấy Phù Thiên cầm đầu, một đám người đang sốt ruột đi qua đi lại, không ít người có chức vị cao đang vặn tay một cách lo lắng, thường nhìn ra phía hành lang, dường như là đang chờ cái gì đó.

"Phù Mị này, đã đi lâu như vậy rồi, sao vẫn còn chưa ra thế?"

"Đúng vậy, gấp chết ta mất, bây giờ toàn bộ hy vọng của chúng ta đều ở trên người nàng ta, nếu như nàng ta thành công, chúng ta chỉ cần dựa vào nam nhân đeo mặt nạ kia, thì có thể mang lại huy hoàng cho Phù gia."

Có mấy người chức vị cao không nhịn được, gấp đến mức dậm chân, đối với bọn họ mà nói, buổi tối hôm nay Phù Mị có thành công hay không, cũng đồng nghĩa với việc Phù gia có thành công không.

Nhưng đã hơn một giờ trôi qua, cũng không thấy Phù Mị đi ra.

"Sốt ruột cái gì chứ, không phải trước đây chúng ta đã nói rồi sao, có Phù Mị ra tay, việc này đã ổn rồi."

"Đúng vậy, chúng ta không thể trông cậy vào Phù Dao, nhưng trông cậy vào Phù Mị nhất định là đúng. Người trẻ tuổi mà, tốn chút thời gian cũng rất bình thường, ngươi cho là ai cũng giống như ngươi, vài chục phút ư."

Bên người bọn họ, mấy vị phu nhân tự tin cười nói, đồng thời cũng trào phúng bọn họ, đều này khiến cho bọn họ vô cùng xấu hổ.

Sắc mặt Phù Thiên trầm xuống, vẫn không nói gì, tuy rằng nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra lo lắng, giữa đám người này ông ta mới là người căng thẳng nhất.

Bởi vì tương lai của Phù gia, cũng gắn liền với tương lai của ông ta.

Tất cả vinh quang!

Nhưng đúng vào lúc này, Phù Mị chậm rãi đi đến, đến khi đám người nhìn thấy vẻ mặt của Phù Mị, trong lòng không nhịn được mà trầm xuống.

Phù Thiên dùng vài bước vọt đến bên người Phù Mị:

"Phù Mị, như thế nào rồi?"

Thật sự Phù Mị không biết nên trả lời như thế nào, nàng ta mang theo sự tự tin tuyệt đối và sự theo dõi của tất cả mọi người mà đi, nhưng nàng ta đâu biết rằng, vừa đến đã bị người ta trực tiếp đuổi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy thái độ của Phù Mị, Phù Thiên vô cùng hoảng hốt mà lui về phía sau từng bước một, đột nhiên cười khổ nói:

"Xong rồi, xong rồi, xong thật rồi."

Một đám người cũng hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng loạng choạng, cũng có người trực tiếp mềm người ngã trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.

Mà đúng vào lúc này, có người hầu vội vàng chạy đến nói:

"Tộc trưởng, việc...Việc lớn không tốt, có người.....Có người xông vào Lâu đình vũ các."

"Cái gì?"

Nghe thấy tin tức này, Phù Thiên kinh sợ.

Sau đó, ông ta vội vàng mang theo đám người chạy đến, Lâu đình vũ các không chỉ là lá bài thực lực cuối cùng chưa lật của Phù gia, đó còn là căn cơ để bảo vệ Phù gia, nếu như nơi ấy xảy ra chuyện gì, vậy phải làm sao bây giờ?

Ngay lập tức, bất chấp tất cả, Phù Thiên nhanh chóng vung bàn tay lên, dẫn một đảm người Phù gia vội vàng chạy về phía Lâu đình vũ các.

Vừa mới đến Lâu đình vũ các, những đệ tử ở ngoài điện thế mà đều bị đánh bại, bên trong lâu vũ lại đèn đuốc sáng trưng.

Đến khi một đám người Phù gia chạy vào được bên trong Lâu vũ, lúc này mấy vị trưởng lão của Phù gia đều bị thương và nằm trên mặt đất, ngay cả Phù Mạc mạnh mẽ nhất, lúc này trên khóe miệng cũng có máu tươi, khuôn mặt tái nhợt, hai tay ôm lấy ngực.

Phù Thiên vô cùng kinh ngạc, tuy rằng Phù gia đã thua ở đại hội luận võ, nhưng Lâu vũ đình các cũng là căn cơ của Phù gia, cũng bởi vì có nhóm cao thủ trong Lâu đình vũ các này, cho nên đến tận hôm nay, kẻ thật sự đến quấy rầy Phù gia, cũng chỉ có những thế lực lớn như hải vực Vĩnh Sinh là dám giơ nanh vuốt đến, cũng bởi vì có bối cảnh như vậy, Phù gia mới không dám đáp trả.

Còn những gia tộc vừa và nhỏ, có ai dám chơi trò đánh chó rơi xuống nước chứ?

Nhưng bây giờ, Lâu đình vũ các cũng bị người khác tấn công, chuyện này đối với Phù Thiên mà nói, quả đúng là nguy cơ lớn.

Phù Mạc nhìn thoáng qua mọi người:

"Không biết, có hai người bịt mặt, không nói gì đã trực tiếp động thủ."

"Có mất cái gì không?"

Phù Thiên vội vàng la lên, nếu như không giết người, vậy chứng minh đối phương đến là vì tài vật.

"Không có."

Phù Mạc khẽ cắn môi.

Phù Thiên nghe thấy vậy liền cảm thấy nghi ngờ, đây là có ý gì vậy? Có người xông vào nơi này, nhưng lại không giết người, cũng không vì tiền, vậy rốt cuộc hắn có ý đồ gì chứ?"

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên Phù Mạc tiến gần đến bên tai Phù Thiên, nhẹ giọng nói:

"Vô tự thiên thư đã mất rồi."

- -----------------
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận