Chàng Rể Siêu Cấp - Chương 1953: Phong thần?

Chàng Rể Siêu Cấp Chương 1953: Phong thần?
Khuôn mặt Tần Sương bỗng nhiên đỏ lên, nhịp tim cũng từ từ tăng tốc, lúc này trong lồng ngực nàng như có một đàn nai cùng nhau điên cuồng chạy loạn.

Đẹp trai quá đi.

Cơ bắp hoàn mỹ của thân trên, công thêm toàn thân tỏa ra kim quang lóng lánh, người đàn ông kia hắn là người hoàn mỹ nhất trong lòng của tất cả các thiếu nữ, là bạch mã hoàng tử mà các nàng tha thiết ước mơ.

Không, là anh hùng cái thế!

Ngọn lửa hồng trên tay trái hừng hực, tử tay phải sáng chói. quang trên

Ông lão cười ha ha một hơi, lúc này mới xuống đất, đứng bên cạnh Tần Sương, tay vuốt vuốt bộ râu dài, cười vui đến mặt đầy nếp nhăn: "Kim Thân đã thành, tên tiểu tử ngốc này coi như cũng không quá ngu ngốc, thời khắc mấu chốt còn có thể lĩnh ngộ vài thứ, không tệ, không tệ."

Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về phía Tần Sương, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hiền lành.

Tần Sương hưng phấn nhìn Hàn Tam Thiên giữa không trung, nghe thấy lời nói của ông lão giả mới hồi phục lại tinh thần, vừa kích động vừa cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối."

"Nếu muốn cám ơn ta, sao không nấu một bữa ăn ngon cho ta?" Ông lão lại cười ha ha một tiếng, vuốt râu đi về phía căn phòng ở xa xa.

Tần Sương lưu luyến không rời mắt nhìn Hàn Tam Thiên, sau đó cũng đi theo sau lưng ông lão, trở về nhà.

Mà lúc này Hàn Tam Thiên, lăng đến giữa không trung, bễ nghễ thiên hạ.

"Tay trái thiên hỏa định càn khôn! Tay phải nguyệt luân tru vạn tà!" Nhìn hỏa và quang trên hai tay mình, tâm tình của Hàn Tam Thiên vô cùng kích động.

Anh thử vung tay trái một cái, trên mặt đất xa xa lập tức bùng lên ngọn lửa, lại vung tay phải một cái, nháy mắt tử quang bạo động!

Nhưng nếu so sánh cùng uy lực của ông lão, thực sự còn kém xa lắm.

Nếu như nói uy lực của ông lão làm nghiêng trời lệch đất, vậy thì uy lực của anh mới chỉ như ngư lôi bạo tạc mà thôi, không chỉ kém một chút nữa chút, mà là một quãng rất xa.

Chỉ là Hàn Tam Thiên không hề nhụt chí, dù sao anh cũng vừa mới luyện thành công lực không đủ, cũng là tự nhiên.

Nghĩ như vậy Hàn Tam Thiên bắt đầu luyện tập trái phải công kích cùng nhau.

Lúc Tần Sương nấu cơm, chỉ nghe bên ngoài ầm ầm rung động, chưa hề ngừng lại, nàng có cảm giác giống như Hàn Tam Thiên đột nhiên thành một ông thần sấm sét, không ngừng ở giữa không trung chế tạo ra thiên lôi.

Một tiếng sau Tần Sương đã nấu xong một bàn thức ăn, trước nàng chưa từng làm những chuyện này, để nấu xong bữa cơm này nàng thực sự loay hoay rất lâu.

Nhưng dù vất vả cũng rất vui vẻ, nàng vui vẻ thay Hàn Tam Thiên.

Mà lúc này Hàn Tam Thiên cũng đang ở giữa không trung chơi đùa.

Không còn là chỉ đơn thuần động tay trái tay phải, mà là đùa ra muôn màu muôn vẻ.

Khi thì khống chế thiên hỏa, hai tay kéo cung, để thiên hỏa hóa thành vũ tiễn, đến xoay người bắn đại bàng, khi thì khống chế nguyệt luân, để nó biến thành roi, chỉ đến đâu nó quất đến đấy, có khi lại làm cho chúng hóa thành song kiếm, một đỏ một tím, sau đó thỏa thích múa kiếm.

"Tam Thiên giống đứa nhỏ vậy." Tần Sương nhìn Hàn Tam Thiên giữa không trung, không khỏi cười khổ nói.

"Đứa nhỏ ngoan, chỉ có suy nghĩ của một đứa trẻ mới không bị ràng buộc, có đôi khi chỉ một suy nghĩ chợt lướt qua thật ra chính là một chỗ ảo diệu chân chính, cậu ấy dùng cách này khống chế thiên hỏa và nguyệt luân rất tốt, cái gọi là tùy tâm mà khống chế, mới là vạn năng chi đạo, đây cũng là mục đích hôm nay ta để cậu ấy đi kẹp kiến, vì hy vọng cậu ấy lĩnh ngộ đạo lý này, bây giờ xem ra, cậu nhóc đó không chỉ có lĩnh ngộ, mà còn dùng rất linh hoạt." Ông lão cười nói, sau đó nếm thử một miếng thức ăn Tần Sương làm.

Lập tức trên mặt ông lộ vẻ sầu khổ.

Thật không ngờ tới, nữ hài xinh đẹp như vậy lại có thể làm ra món khó ăn như thế.

Tần Sương cũng phát hiện sắc mặt của ông lão, lập tức lúng túng nhìn ông ta: "Chuyện đó... ờm ta đi gọi Tam Thiên xuống đây."

Nói xong, Tần Sương như chạy trốn chạy thẳng ra ngoài.

Không lâu sau đó trở về, Tần Sương giống như đứa nhỏ làm sai chuyện gì đó, cố ý tránh sau lưng Hàn Tam Thiên, tránh cho Ông lão nhìn thấy mình.

Ông lão cũng không để ý đến chuyện này, nhìn Hàn Tam Thiên, cười hỏi: "Thế nào? Tiểu tử, cảm thấy như thế nào?"

"Tam Thiên đa tạ tiền bối chỉ dạy." Hàn Tam Thiên trực tiếp quỳ một chân trên đất, cung kính nói: "Thiên hỏa cùng nguyệt luân này, thật sự quá mức cường đại, Tam Thiên hoàn toàn bị lực lượng của nó chinh phục."

"Thích là tốt rồi." Ông lão mỉm cười, sau đó từ trong ngực móc ra một bản cổ thư, đưa tới trước mặt Hàn Tam Thiên: "Đây là Thái diễn tâm pháp, hành thiên địa chi khí, tập vạn vật chi linh, luyện Thái diễn, có thể khiến vạn vật trở thứ hỗ trợ cho mình, đây là chỗ hay của Thái diễn."

"Bất quá, phương pháp này thâm ảo khó hiểu, cho dù ngươi có thêm Kim Thân hỗ trợ nhưng nếu như chưa đến trăm năm, tối thiếu mười năm mới có thể lĩnh ngộ." Ông lão khẽ cười nói.

Hàn Tam Thiên nghe câu đầu cảm thấy rất hứng khởi, nhưng nghe đến mấy câu nói kế tiếp, nhiệt tình trên người anh trực tiếp biến mất một nửa.

Mười năm, thậm chí phải trăm năm, phải chờ lâu như vậy?

Nhưng mà Hàn Tam Thiên vẫn lựa chọn tiếp nhận, có dù sao cũng tốt hơn không có.

"Có công có pháp, như vậy cậu mới có thực lực, trong trận chiến này, triệt để phong thần." Ông lão thấy Hàn Tam Thiên tiếp nhận, lúc này mới cười nói.

Nhưng Hàn Tam Thiên vừa nghe nghe xong lại kinh hãi: "Phong thần? Tiền bối chẳng lẽ ngài muốn tôi đánh bại tất cả mọi người trong đại hội luận võ lần này lấy được Tam giáp, trở thành một trong những Chân Thần?"

"Một trong những Chân Thần? Hàn Tam Thiên, mục tiêu của cậu chỉ có như vậy?" Nghe xong những gì Hàn Tam Thiên nói, sắc mặt ông lão đột nhiên lộ vẻ nghiêm túc, trong ánh mắt thậm chí mang theo sự tức giận: "Thứ ta muốn là cậu trở thành Chân Thần duy nhất trong thế giới Bát Phương này."

- -----------------
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận