Chàng Rể Siêu Cấp - Chương 1944

Chàng Rể Siêu Cấp Chương 1944
"Thiếu hiệp tuổi còn trẻ, sao lại sát tâm lại nặng như vậy chứ? Cái gọi là tu thân dưỡng đức, mới có thể kéo dài tuổi thọ."

Chẳng biết từ lúc nào, ở trong phòng, chỗ hẻo lánh, một ông già ăn mặc đơn sơ, trong tay cầm cái chổi, vừa chậm rãi quét, vừa nhẹ giọng cười nói.

Nghe được âm thanh này, Ngao Quân lập tức kinh hãi.

Bởi vì trong phòng này, từ đầu đến giờ không có người khác, từ lúc nào đột nhiên nhiều thêm một người? Càng quan trọng hơn là, bọn chúng không hề phát hiện ra.

Có điều đảo mắt nhìn, thì thấy là một lão già râu trắng, Ngao Quân lập tức hoàn toàn buông bỏ cảnh giác. Có thể lúc này đang chiến đấu, nên không chủ ý đến ông lão quét dọn vệ sinh này đi vào.

“Ông già thối, nơi này không có chuyện của ngươi, lăn ra ngoài!" Ngao Quân tức giận quát.

Lão đầu mỉm cười, lắc đầu, tự mình quét tiếp.

Ngao Quân quay đầu lại nhìn bóng đen, bảo: “Tiền bối, không cần để ý lão già kia. Mục tiêu của ngươi là tên kia, mục tiêu của ta là nữ nhân kia."

Lúc này bóng đen lẳng lặng nhìn lão đầu, nhưng không có hành động. Trực giác nói cho gã, lão đầu trước mắt này, tuyệt không phải lão già gì cả.

Có điều hiển nhiên Ngao Quân không thèm để ý. Hắn là một tên háo sắc, mỹ nhân trước mắt, còn để ý gì nhiều chứ?

Bước nhanh đến trước mặt Tân Sương, ngang ngược kéo nàng đến bên cạnh mình, sau đó cực kỳ chế giễu nhìn Hàn Tam Thiên đang bị thương nghiêm trọng nửa ngồi dưới đất: “Cùng ông đây đoạt nữ nhân? Ngươi là chó má gì? Thật sự cho rằng gia chủ ta thưởng thức ngươi, ngươi liền vô pháp vô thiên? Nói cho ngươi biết, ở Vĩnh Sinh Hải Vực, ngươi chẳng qua chỉ là con chó mà thôi. Mà ta muốn giết một con chó, lại không đơn giản chắc?"

Hàn Tam Thiên mỉm cười: "Ai là chó của Ngao gia, tự sẽ hiểu rõ? Chủ nhân nhà người sẽ không cùng ăn cơm với chó. Tôi đã ăn cơm với ông ta, còn ông thì sao?!"

Một câu này, đâm thẳng vào lòng Ngao Quân. Đôi khi người càng tỏ vẻ kiêu căng, thì bên trong lòng càng yếu ớt, hay từ chối và sợ hãi thừa nhận.

Phiền nhất trong đời Ngao Quân, chính là người khác mắng là hắn ta là chó của Ngao gia.

Nhất là khi chỗ mà Hàn Tam Thiên châm chọc lại là thật sự tồn tại. Hắn vì Ngao gia tận tâm tẫn trách nhiều năm như vậy, cũng chưa từng có vinh hạnh cùng gia chủ ăn cơm chung, nhưng Hàn Tam Thiên...

Cho nên, nếu so sánh, thật ra hắn mới càng giống Con chó kia!

“Mẹ hắn, con chó nhà ngươi. Ngươi không có tư cách nói ta. Ta là đội trưởng cảnh vệ Ngao gia, ngươi, mới là chó.” Ngao Quân nhe răng trợn mắt quát, cả người điên loạn.

Ngay sau đó, hắn trực tiếp đá một cước lên người Hàn Tam Thiên, lập tức đã ngã Hàn Tam Thiên xuống đất, rồi lại là một cước, trực tiếp giẫm trên mặt Hàn Tam Thiên: “Ngươi, hiện tại mới là chó, là một con chó để ta tuỳ ý giấm lên. Kêu cho ta, kêu đi!"

Bóng đen vẫn luôn không động, gã vẫn luôn cảnh giác lão đầu kia, nếu có gió thổi cỏ lay, gã...

Đột nhiên, đôi mắt đỏ của bóng đen phóng đại, cả người kinh ngạc. Bởi vì gãy kinh ngạc phát hiện, lão đầu mà mình vẫn luôn để ý, bỗng nhiên... đột nhiên không thấy đâu nữa!

Gã có thể xác nhận, không hề chớp mắt gì cả. Cho nên, lão đầu kia... sao lại không thấy lão đầu kia đâu nữa?!

Không có khả năng, cho dù tốc độ có nhanh, cũng không có khả năng ở trước mặt mình, cứ như vậy trong nháy mắt đều không thấy đâu. Mà bản thân vẫn luôn hết sức chăm chú.

Mà chỗ Ngao Quân lúc này, bàn chân vừa giẫm lên mặt Hàn Tam Thiên bỗng nhiên bị thứ gì nhấc lên, thân thể sau đó mất đi trọng tâm, lảo đảo lùi lại mấy bước. Chờ hắn ổn định lại thân hình, thì phát hiện lão đầu trước đó cách mình rất xa, lúc này đang ở bên cạnh Hàn Tam Thiên, đang dùng cây chổi nhẹ nhàng quét.

"Trên đất quá nhiều máu, không tốt, không tốt." Lão đầu vừa lắc đầu vừa quét, vừa nhẹ nhàng lắc đầu.

Rõ ràng, thứ vừa nhấc chân Ngao Quân lên, chính là cái cây chổi của ông lão.

Ngao Quân bị ông ta cắt ngang, lập tức tức giận: “Lão già chết tiệt, con mẹ nó ngươi dám xen vào việc của ta?"

Hắn nói xong, chân trực tiếp đạp về phía ông lão.

Ông lão cười một tiếng, chỉ lo quét lấy trước mắt, không hề né tránh. Thế nhưng một cước vốn dĩ phải trúng kia, lại rơi vào khoảng trống.

Ngao Quân càng thẹn quá hóa giận, lại nhấc chân lên, liên tục đá mấy cước, nhưng chuyện khiến người ta ngạc nhiên đã xảy ra.

Cho dù Ngao Quân cách ông ta cực kỳ gần, thời điểm gần nhất, thậm chí hai người cách chỉ mấy centimet, nhưng dù khoảng cách gần như thế, ông lão cũng không hề tránh, thậm chí liền đầu cũng không thèm nâng lên, chỉ quét trên đất, thì Ngao Quân vẫn không cách nào đá trúng đưoc.

Lần nào cũng vậy. Rõ ràng là trong vòng, nhưng lần nào cũng đều lệch một chút xíu.

Điều này khiến Ngao Quân rất nổi giận, nhưng liên tục mấy cước không trúng, cả người cũng mệt mỏi thở hồng hộc.

Dưới cái nhìn của Hàn Tam Thiên, trong lòng kinh hãi. Ông lão nhìn như chẳng hề làm gì, nhưng dường như lại đã làm gì đó. Loại công pháp này, hiền nhiên, không đến trình độ nhất định thì hoàn toàn không có khả năng làm được.

“Mẹ nó, lão già chết tiệt, con mẹ nó ngươi dám đùa ta? Để ta đập nát cây chuối của ngươi, đứng cho ngay ngắn." Ngao Quân tức giận quát.

Ông lão mỉm cười: “Bỏ chối xuống, lão còn quét thế nào nữa."

"Quét mẹ nhà ngươi ấy mà quét, không cần quét nữa."

“Ha ha, phải quét, phải quét. Quét rác rưởi ở trên đất, quét cả tâm người, quét cả cử chỉ điên rồ!" Ông lão mỉm cười, lúc này, đột nhiên tay vừa nhấc, cây chổi trực tiếp nhắm ngay Ngao Quân và bóng đen.

Hai người bỗng cảm giác có một cơn gió mạnh quất vào mặt, khiến chó hoàn toàn mắt mở không ra được. Đợi khi gió ngừng lại, hướng về chỗ cũ đã không còn ai nữa cả. Ba kẻ kia cứ như vậy như là bốc hơi, hoàn toàn biến mất

- -----------------
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận