Chiến Thần Xuất Kích - Chương 495: Giang Vô Song e ngại

Chiến Thần Xuất Kích Chương 495: Giang Vô Song e ngại
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Núi Trường Bạch là một dãy núi ở Đại Lan.

Đây là một khu rừng rậm nguyên thủy, xung quanh không có người ở.

Bên trong núi Trường Bạch, một khu vực bằng phẳng.

Mười mấy chiếc máy bay trực thăng lần lượt hạ xuống.

Giang Cung Tuấn xuống máy bay trước tiên.

Độc Bộ Vân đi theo sát phía sau.

Hoắc Đổng và các chiến sĩ đi theo đều lần lượt xuống máy bay.

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn xung quanh một chút.

Xung quanh đều là núi non trải dài chập chùng, nhìn lướt qua, tất cả đều là cây cối rậm rạp và đỉnh núi dốc đứng, không nhìn thấy điểm cuối, anh không nhịn được hỏi: “Độc Bộ lão đại, ở đâu?”

“Giang lão đại, anh quá khách sáo, gọi tôi là Tiểu Vân được rồi, tôi cũng không dám xưng lão đại ở trước mặt anh”

Độc Bộ Vân tỏ vẻ khiêm tốn, ở trước mặt Giang Cung Tuấn, anh ta thật sự không dám nhận lão đại, nhiều nhất chỉ là một tiểu lão đệ.

Anh ta chỉ một dãy núi ở phía trước, “Ngay dưới lòng đất ở ngọn núi phía trước”

Dừng lại một chút, anh ta tiếp tục nói: “Năm đó tôi đã giấu tiền tài ở đây, cả đời này cũng không định dùng đến.

Bởi vì số vàng bạc châu báu này đều có nguồn gốc không sạch sẽ, là dùng mạng sống người khác đổi lấy, tôi cũng không ngờ lại đến đây”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.

Coi như Độc Bộ Vân còn chút lương tâm, biết nguồn gốc của số tiền tài này không sạch sẽ, mới giấu tất cả vào trong rừng sâu núi thẳm hiếm thấy hơi người này.

Giang Cung Tuấn xoay người nhìn chiến sĩ ở sau lưng, ra lệnh: “Đeo balo, tất cả đi theo, xuất phát”

“Vâng”

Giọng nói trật tự vang dội.

Một đoàn người đi vào núi sâu, tiến đến địa điểm của bảo tàng.

Ngay lúc đám người Giang Cung Tuấn đến địa điểm của bảo tàng.

Cao Mẫn Ngọc ở thành phố Tử Đẳng xa xôi cũng nhận được tình báo kỹ càng.

“Cô Cao, Giang Cung Tuấn xuất hiện ở núi Trường Bạch.

Căn cứ vào tin tình báo đáng tin cậy, mấy năm trước Độc Bộ Vân từng giấu một đám vàng bạc châu báu ở núi Trường Bạch, chuyến đi này là để đi lấy châu báu”

“ồ?”

Cao Mãn Ngọc nhìn người báo cáo tỉn tức, hỏi: “Tin tức chính xác không?”

“Ừm, chính xác”

Cao Mẫn Ngọc vuốt ve cái cằm trắng nõn, đắm chìm trong suy nghĩ, tự lẩm bẩm: “Tiền tài, chẳng lẽ Giang Cung Tuấn còn thiếu tiền sao, cần số tiền kia của Độc Bộ Vân?”

Cô ta dựa vào ghế, hai mắt nhắm chặt.

Suy nghĩ khoảng mười phút, cô ta mở choàng mắt ra.

“Tiền để anh ta sáng tạo Cứu Thế đều là Đan Chiến cho, bây giờ anh ta vốn không thể lấy thêm tiền ra.

Nếu tôi đoán không sai, anh ta muốn số tiền tài này của Độc Bộ Vân là muốn đối đầu với Bách Niên”

Nghĩ đến điểm mấu chốt, cô ta nhếch môi, nở một nụ cười thản nhiên, “Giang Cung Tuấn, tuy tôi không thể giết anh, cũng không dám giết anh, nhưng anh muốn lấy số tiền tài này về là chuyện không thể nào.”

Cô ta đứng lên, ra lệnh: “Đi dặn dò xuống, lập tức đến núi Trường Bạch, ngăn cản Giang Cung Tuấn mang số tiền tài này về”

“Vâng”

Thuộc hạ lập tức đi dặn dò.

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content



- ---------------------------
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận