Chiến Thần Xuất Kích - Chương 541

Chiến Thần Xuất Kích Chương 541
Nghe vậy, Hải Kiến Công lập tức đứng dậy, sang đứng bên Giang Cung Tuấn, cúi người xuống, nhỏ nhẹ nói: "Long Vương, Thiên Soái, ả không, Long Thiên Soái, nhà họ Hải chúng tôi vì việc Long Thiên Soái kế vị đã đặc biệt chuẩn bị một buổi yến tiệc, xin mời Long Thiên Soái ngài đây đến thưởng thức.

"Hải Kiến Công, cậu đây là đang công khai hối lộ tôi sao, bản thân tôi đây là Long Vương của Nam Cương, hiện tại còn đang kiêm nhiệm tổng thống lĩnh Quân Xích Diễm, tôi nên lấy mình làm gương, lần này tôi sẽ coi như cậu uống quá say rồi, nếu còn tiếp tục nói lung tung vậy thì đừng trách tôi không khách sáo" Giang Cung hừ lạnh một tiếng.

Trên mặt Hải Kiến Công đã bị dọa mà toát đầy mồ hôi.

Giang Cung Tuấn chậm rãi tiến lên phía trước.

Những người giàu có đến từ thủ đô lần lượt đến chào hỏi.

Thậm chí có người còn kéo theo cả con gái đến, muốn giới thiệu cho Giang Cung Tuần làm quen.

“Thiên Soái, nghe nói hiện tại ngài đã ly hôn rồi, đây là con gái của tôi, năm nay hai mươi hai tuổi, hiện đang học nghiên cứu sinh ở đại học Thủ Độ, vẫn chưa từng quen qua bạn trai, tuyệt đối là xử nữ.

Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt có chút khiêm nhường Còn người con gái đứng bên cạnh ông ta thì đang cúi đầu ngại ngùng.

Đôi mắt Giang Cung Tuần liếc nhìn người con gái đó một cái rồi nhàn nhạt nói: thôi, phủ Thiên Soái của tôi còn đang thiếu một người quét dọn, sau này hãy đến ở đó quét dọn đi.

Anh biết, nhất định có không ít nhân vật lớn đang chú ý đến nơi này.

Vì vậy anh biểu hiện tầm thường một chút, làm cho những người khác lợ là Khi người khác không chú ý, mất cảnh giác, anh mới có cơ hội.

"Tuệ Kỳ Am, con ngày người ra đó làm gì, còn không mau cảm ơn Thiên Soại."

Người đàn ông trung niên lập tức đẩy đẩy tay người con gai bên cạnh Cô gái lúc này mới giật mình phản ứng lại, vội vàng nói: "Tuệ Kỳ Âmcảm ơn Thiên Soái."

"Được rồi, đều giải tán đi, tôi còn phải đi đến trụ sở Quân Xích Diêm một chuyến, ở quân khu tôi sẽ mở một buổi tiệc kế vị, đến lúc đó, còn phải mời các ông chủ đây nể mặt đến tham gia góp vui."

Giang Cung Tuấn mĩm cười chào hỏi với những người có mặt, sau đó lên một chiếc xe quân đội rời đi dưới không ít ảnh mặt đang dò xét.

“Cậu Cổ, chúc mừng cậu" "Chúc mừng nhà họ Cổ, có Thiên Soái giúp đỡ, thăng quan tiến chức điểm không xuể rồi.

“Ông chủ Lý, chúc mừng, con gái ngài đây đã được vào biệt thự Thiên Tử, như vậy có nghĩa là nhà họ Lý sắp phát tài rồi."

Một vài người giàu có khác cũng bước tới, bắt đầu chào đón gia đình của Giang Cung Tuấn.

Lúc này, Cung Thiên Ninh.

Ảnh Tử báo cáo tình hình, nói: "Vương, vừa rồi có tin tức gửi đến, không ít người người có quyền thế đã đến tìm Giang Cung Tuan."

Vương dựa vào ghế sô pha, tay xoa xoa thái dương, nhàn nhạt nói: “Đây không phải là một chuyện rất bình thường sao, trụ sở Quân Xích Diễm ở ngay Thủ Đô, tổng thống lĩnh quân Xích Diễm chính là người đàn ông có quyền lực nhất Thủ Đô này, đi nịnh nọt một chút cũng không có gì lạ."

"Nhưng biểu hiện của Giang Cung Tuấn."

Ảnh Tử cau mày nói: "So với trước đây rất khác biệt.

“Rất bình thường" Vương lập tức nói: "Hai người Giang Vô Song cùng với Giang Cung Tuấn nhất định đã có kế hoạch giết chết ngài Cao, nói không chừng hiện tại đã bắt đầu hành động, cậu ta làm những thứ này chắc là muốn để ngài Cao nhìn thấy, cũng là để các thế lực lớn ở Thủ Đô nhìn thấy, muốn mọi người cho rằng cậu ta là một người hạm hư vinh, chìm đắm trong quyền lực, là một người không thể làm nên trò chống gì Ảnh Tử lại hỏi.

"Vương có thể đoán được, vậy những người khác chắc cũng có thể, vậy bọn họ làm những việc như vậy không phải là vô dụng sao" Vương nhàn nhạt cười nói: "Đây là cần thiết rồi, muốn biết tiếp theo đầy tên đó sẽ làm những việc gì, chúng ta cứ chờ xem là được, tôi ngược lại muốn xem thử tên này kế vị chức Thiên Soái, quản lý Quân Xích Diêm sẽ có thể làm cho Thủ Đô này rối loạn thành cái dạng gì.

Vương rất mong đợi.

Ông trị vì đã ba mươi năm.

Trong ba mươi năm này, ông chủ yếu đặt hết tinh thần vào việc xây dựng quốc gia.

Với ba mươi năm cố gắng, nước Đại Lan cũng đã xảy ra những thay đổi to lớn.

Nhưng về những phương diện khác thì ông không quan tâm Giống như hiện nay, tình hình ở thành phố Thủ Độ rất hỗn loạn, hết được.

và những mối quan hệ phức tạp của những gia tộc lớn, của những người quyền cao chức trọng.

Ông ngược lại hy vọng Giang Cung Tuấn có thể làm náo lên nơi này một chút.

"Cậu quan sát kĩ Giang Cung Tuấn, nhất cử nhất động của cậu ta đều phải báo cáo lại với tôi.”

Vương căn dặn Ảnh Tử.

"Vàng" Ảnh tử gật đầu.

Lúc này, ở tử hợp viện mà ngài Cao đang ở, cả gian phòng khách đang đốt bếp than.

Hôm nay, ngài Cao đứng suốt ngày, lại còn cong cong lưng.

Trên ghế sô pha có một ông già đang ngồi ở đó, ông để một mái tóc ngắn sát đầu, tóc đều đã bạc trắng.

"Ngài..

ngài, sao ngài lại đến đây?" Ngài Cao Cao Nghị với vẻ mặt đầy sự tồn kinh nói.

“Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi còn có thể không đến sao, nếu như tôi không đến, ông đã bị người ta giết, có phải ông không còn mạng nữa rồi không.

“Thưa ông, người mà ông muốn ám chỉ là Giang Cung Tuấn đúng không?”

Cao Nghị có chút sửng sốt, lập tức nói.

"Tôi luôn biết Vương muốn loại trừ tôi, kéo thêm càng ngày càng nhiều người, nhưng mà Vương không dám hành động khinh suất, đây mới là lý do càng thúc đẩy Giang Cung Tuấn bước lên đỉnh cao, coi như dựa vào Giang Cung Tuấn thì còn có thể tạo ra nổi sóng gió gì.

"Vậy sao?" Ông lão liếc nhìn ông một cái rồi nói: “Ông cùng với Tiêu Dao Đàm của nhà họ Tiêu Dao ở Tây Lăng so sánh với nhau thì như thế nào?" Cao Nghị nói.

"Vẫn chưa từng giao đấu, nhưng Tiêu Dao Đàm đã luyện thành Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, tôi chắc là không phải đối thủ.

"Vậy thì đúng rồi, Giang Cung Tuấn có thể đánh cho Tiêu Dao Đàm thổ huyết, có thể đánh cho hắn ta cầu cứu ông chủ nhà họ Tiêu Dao, hắn ta muốn giết ông, ông chạy không thoát rồi."

Nghe nói vậy, trong lòng Cao Nghị kinh ngạc: "Lẽ, lẽ nào lão già đánh cho Tiêu Dao Đàm thổ huyết ở núi Tây Lăng chính là Giang Cung Tuấn?" “Đúng là như vậy "Thưa ngài, ngài phải cứu tôi."

Vẻ mặt ông già có chút cứng ngắt lại.

Sự việc có chút nằm ngoài sự tính toán của ông ta.

Tốc độ phát triển của Giang Cung Tuấn quả nhanh, nhanh đến mức sắp phá vỡ bố cục của ông rồi.

Ngài Cao không thể chết được, ông chết rồi thì sẽ rối tung lên.

Nhưng nếu như không chết, Giang Cung Tuấn nhất định sẽ không dừng tay lại, không biết sẽ còn gây ra những việc gì nữa đây.

"Cao Nghị, bây giờ chỉ còn một cách là hy sinh ông rồi, để đại hội Thiên Sơn có thể tiến hành thuận lợi, ông nhất định phải chết, ông chết rồi, Giang Cung Tuấn sẽ không ra tay nữa.

“Nhưng mà, thưa ngài, sau khi Giang Cung Tuấn giết chết tôi, nhất định sẽ phá hủy viện nghiên cứu, đây là tâm trí công sức cùng sự nổ lực nhiều năm.

Lão già có chút từ chối nói: "Này thì không cần ông quá lo lang rồi, ông phải chết trong tay Giang Cung Tuấn, còn việc làm sao để giữ lại mạng, đó là việc của bản thân ông, nếu như ông nghĩ được cách để bảo toàn tính mạng vậy thì ông cứ sống tiếp Lão già đứng dậy rời đi từ cửa sau.

Cao Nghị thất thân ngồi phịch xuống ghế.

Khuôn mặt đầy vẻ suy ngầm.

“Giữ mạng, làm sao để giữ mạng? Ngay cả những người phía bề trên cũng đã từ bỏ ông, ông còn cách nào giữ lại mạng đây? "Tôi rốt cuộc cũng là người ngoài, làm sao so sánh được với người thân thích, tùy lúc nào cũng có thể từ bỏ.

Cao Nghị nhỏ giọng tự nói với chính mình.

Trên mặt lập tức xuất hiện một tia kiên quyết nói: “Tôi phải đi gặp thủ lĩnh, Giang Thời không có quyền quyết định sự sống chết của tôi, tôi không phải giúp hần làm việc" Sau khi đã nghĩ ra cách, Cao Nghị lập tức rời đi.

Mà lúc này, Giang Cung Tuấn đã xuất hiện ở trụ sở quân Xích Vừa bước xuống xe, đã thấy hai hàng linh trang bị đầy đủ vũ Diễm.

trang đứng ở trước cổng khu quân sự, Và ở giữa đường đi đã được trải một tấm thảm đỏ.

Đang đứng trước mặt là bảy tám vị tướng mang một sao trên Giang Cung Tuần bước tới, giọng nói mạnh mẽ vang lên.

“Chào mừng Thiên Soái Giọng nói to chơi tại, Giang Cung Tuấn từng bước chân dài bước tới Vị tưởng tối hôm qua cản đường cũng bước tới, trên mặt tràn đầy ý cười: "Thiên Soái, ngài đến rồi, hoan nghênh ngài đến thị sát vai quân khu Giang Cung Tuần chỉ tay vào cậu ta, nói: "Tên nhóc này, tôi vẫn còn nhớ rõ cậu, hôm qua là cậu cần đường tôi."

"Thiên Soái, tôi chỉ làm theo phận sự, nếu như Thiên Soái muốn trách phạt thì tôi xin nhận phạt" "Được rồi, trước tiên dẫn tôi đi xem một chút."

Giang Cung Tuấn cũng không truy cứu nhiều, anh nhìn quân khu phía trước, sau đó quét mắt vào từng người ở đây.

Những tướng quân ở quân Xích Diễm, đa số đều là người của Thiên Tử.

Những người này không đáng tin.

Anh suy nghĩ một chút, tìm cơ hội loại bỏ.



- ---------------------------
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận