Chiến Thần Xuất Kích - Chương 496: Giang Vô Song xuất hiện

Chiến Thần Xuất Kích Chương 496: Giang Vô Song xuất hiện
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Núi Trường Bạch.

Địa điểm mà Độc Bộ Vân giấu vàng bạc châu báu đều là núi rừng dốc đứng, không có đất bằng, máy bay trực thăng không thể hạ cánh.

Còn nơi máy bay trực thăng hạ cánh lại cách địa điểm của bảo tàng hơi xa.

Hơn nữa ở trên núi, từng gốc cây già rễ quấn quanh, đường rất khó đi, cần vừa tiến lên, vừa mở đường.

Vốn chỉ cần năm tiếng là đến nơi, một đoàn người Giang Cung Tuấn lại tốn tám, chín tiếng.

Lúc đến hang động đặt bảo tàng, trời đã tối đen.

Độc Bộ Vân chỉ cửa hang ở đằng trước nói: “Ở ngay bên trong, anh xem chuyển đi trong đêm, hay nghỉ ngơi một đêm?”

“Có thể chuyển xong trong một lần sao?”

Giang Cung Tuấn hỏi.

Độc Bộ Vân liếc nhìn 100 người đi theo, nhẹ gật đầu: “Có lẽ cũng gần đủ.”

Giang Cung Tuấn suy nghĩ.

Đường núi vốn không dễ đi, hơn nữa bây giờ còn là buổi tối, anh cũng không muốn để đám anh em đi theo quá mệt mỏi, không nhịn được nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ đi, sáng sớm mai lại chuyển”

Hoắc Đổng lập tức dặn dò: “Nghỉ ngơi tại chỗ”

Rất nhiều quân Tiêu Dao dừng lại nghỉ ngơi.

Giang Cung Tuấn lại nhìn Độc Bộ Vân, nói: “Chúng ta vào xem trước.”

“Được”

Độc Bộ Vân gật đầu.

Giang Cung Tuấn nhìn Hoắc Đổng, dặn dò: “Hoắc tướng quân, cậu ở lại đây trông coi đi”

“Vâng”

Hoắc Đổng gật đầu.

Còn Giang Cung Tuấn thì cầm đèn pin, đi vào động đá với Độc Bộ Vân.

Lối vào động đá không quá lớn, xung quanh mọc đầy gốc cây to, bị cành cây che khuất, nếu không nhìn kỹ, căn bản không thể phát hiện, nhưng sau khi tiến vào, bên trong lại bốn phía thông suốt.

Độc Bộ Vân rất quen thuộc đường đi ở nơi này, dẫn theo Giang Cung Tuấn không ngừng đi vào sâu hơn, đi khoảng một tiếng, bọn họ đến chỗ sâu nhất trong lòng đất.

Đi đến trước một vách đá.

Độc Bộ Vân chỉ vào vách đá, nói: “Năm đó, tôi đã thuê rất nhiều người, mới xây dựng được một mật thất dưới lòng đất ở đây”

Nói xong, anh ta đi tới, đột nhiên đẩy ra.

Trong chớp mắt cánh cửa đá mở ra, một chút tro bụi rơi xuống.

Hai người dùng tay xua đi, đi vào trong.

Giang Cung Tuấn cầm đèn pin ánh sáng mạnh, chiếu vào bên trong cửa đá.

Không gian bên trong không lớn lắm, trên mặt đất đặt rất nhiều hòm gỗ, trên hòm phủ đầy tro bụi, Giang Cung Tuấn đi tới, tùy tiện mở một cái hòm ra.

Bên trong là một vài viên gạch vàng.

Anh cầm một cục lên, dùng tay ước lượng một chút, nặng trĩu, không nhịn được cười nói: “Không tệ."

Độc Bộ Vân nhìn một đống hòm ở trên mặt đấy, than thở: “Nửa đời trước giết chóc quá nhiều, vốn muốn vĩnh viễn để những tiền tài này dưới lòng đất, không ngờ lại quay về lần nữa”

“Số tiền tài này dùng để cứu người, anh cũng được coi là công tội bù nhau, sau khi chết chắc chắn không bị đánh vào mười tám tầng Địa Ngục”

Giang Cung Tuấn mỉm cười trêu chọc.

“Được, đừng nói đùa nữa, chúng ta đi ra ngoài trước, sáng sớm mai lại đi vào.”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Đã thấy đồ vật, tiếp theo chờ trời sáng đi vào.

mang về là được.

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận