Đông Phong Bất Dữ - Chương 134: Thay đổi
Chương trước- Chương 1: Đứa nhỏ
- Chương 2: Phúc lành hay sao dữ?
- Chương 3: Bái sư
- Chương 4: Biểu tự
- Chương 5: Biến cố
- Chương 6: Miếu hoang
- Chương 7: Bạn mới
- Chương 8: Cưỡng chế
- Chương 9: Xuất quan
- Chương 10: Thay tính đổi nết
- Chương 11: Hiện kim
- Chương 12: Hưởng thụ
- Chương 13: Hồi môn
- Chương 14: Hắn không hiểu
- Chương 15: Âm mưu
- Chương 16: Đi thi đi
- Chương 17: Hương thí
- Chương 18: Con ải con ai?
- Chương 19: Trả bài kiểu mới (R18)
- Chương 20: Phố thị
- Chương 21: Ở nhà một mình
- Chương 22: Ngọc Trúc
- Chương 23: Hội thí
- Chương 24: Hậu quả khó lường
- Chương 25: Lên kinh
- Chương 26: Nhà mới
- Chương 27: Đêm đầu
- Chương 28: Nhân duyên là câu chuyện buồn
- Chương 29: Nhân duyên là câu chuyện buồn (2)
- Chương 30: Dịch Thừa Tiền
- Chương 31: Thi Đình cũng không khó nhỉ?
- Chương 32: Dịch phủ
- Chương 33: Mãi là anh em
- Chương 34: Một đêm mất ngủ
- Chương 35: Nhàn rỗi
- Chương 36: Ái ân
- Chương 37: Người gặp nạn
- Chương 38: Tùy tùng
- Chương 39: Nghi Thái doanh vạn phương
- Chương 40: Đồng hạng
- Chương 41: Đoan Mộc hỉ sự
- Chương 42: Cảnh cáo
- Chương 43: Bái đường ba lạy
- Chương 44: Chia uyên rẽ thúy
- Chương 45: Trận chiến cuối cùng
- Chương 46: Nghỉ ngơi
- Chương 47: Diện kiến thánh nhan
- Chương 48: Đêm lạnh
- Chương 49: Kim bảng đề danh
- Chương 50: Đại phong
- Chương 51: Tặng người?
- Chương 52: Biến loạn trước nhà
- Chương 53: Tảo triều
- Chương 54: Khăng khăng ép tội
- Chương 55: Mỗi người một vẻ
- Chương 56: Yên bình
- Chương 57: Huyền thuật?
- Chương 58: Buôn chuyện tứ phương
- Chương 59: Dưa lê tám hướng
- Chương 60: Nhân vật chính cũng có lúc làm con kì đà
- Chương 61: Người về
- Chương 62: Ngày rằm
- Chương 63: Bán thân
- Chương 64: Thiếu nữ dưới trăng
- Chương 65: Chuyện trong cung
- Chương 66: Chuyện trong cung (2)
- Chương 67: Chạm trán dân tổ
- Chương 68: Chữa bệnh
- Chương 69: Trốn việc
- Chương 70: Khách
- Chương 71: Thư đồng
- Chương 72: Sự kiện
- Chương 73: Ngày nghỉ
- Chương 74: Khải hoàn
- Chương 75: Yến tiệc
- Chương 76: Bái phỏng
- Chương 77: Hàn huyên
- Chương 78: Đấu cờ
- Chương 79: 4 năm
- Chương 80: Triều can
- Chương 81: Phạt
- Chương 82: Nhà là nơi có thể yên bình
- Chương 83: Cầu hôn
- Chương 84: Gương
- Chương 85: Dặn dò của Thượng Thư
- Chương 86: Mật thất
- Chương 87: Rượu
- Chương 88: Say
- Chương 89: Nhà
- Chương 90: Bẩm tấu
- Chương 91: Điện thần
- Chương 92: Thanh lâu
- Chương 93: Cào
- Chương 94: Đồng nghiệp
- Chương 95: Cố nhân
- Chương 96: Chủ vắng nhà, gà vọc niêu tôm
- Chương 97: Nguy kịch
- Chương 98: Bạn đến chơi nhà
- Chương 99: Anh với chả em
- Chương 100: Lễ
- Chương 101: Trốn
- Chương 102: Vãn dạ
- Chương 103: Trăng
- Chương 104: Nóng
- Chương 105: Nghe lén
- Chương 106: Thuyên chuyển
- Chương 107: Trà
- Chương 108: Điều kiện
- Chương 109: Đột nhập
- Chương 110: Chiến
- Chương 111: Vết thương
- Chương 112: Thay thế
- Chương 113: Nhìn trộm
- Chương 114: Chợ đêm
- Chương 115: Công
- Chương 116: Bái kiến
- Chương 117: Lẩu
- Chương 118: Tang chế
- Chương 119: Tắm
- Chương 120: Triệu kiến
- Chương 121: Ban phẩm
- Chương 122: Phu nhân
- Chương 123: Vương
- Chương 124: Nguyền
- Chương 125: Tam tẩu
- Chương 126: Ván cờ
- Chương 127: Của ai?
- Chương 128: Sốt cao
- Chương 129: Đại Lý Tự
- Chương 130: Ly
- Chương 131: Tham mưu
- Chương 132: Hiến kế
- Chương 133: Thiết triều
- Chương 134: Thay đổi
- Chương 135: Trao đổi
- Chương 136: Sứ giả
- Chương 137: Lên đường
- Chương 138: Sổ sách
- Chương 139: Truyện
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đông Phong Bất Dữ
Chương 134: Thay đổi
"Thần muốn thay đổi cách thức ra và chấm đề thi." - Thiệu Trịnh Minh đột nhiên có một cái nhìn đầy ác ý lên hốt bảng. - "Mọi năm đều là các giáo quan Quốc Tử Giám kết hợp với bộ Lễ ra đề rồi trình lên bệ hạ, đề thi nói là được nhưng cũng chỉ ở mức tạm ổn, vẫn còn lỗ hổng có thể lách qua. Có thể lúc ra đề và kiểm duyệt đều không để ý, song người làm bài là người biết rõ nhất."
- Hắn có ý gì?
Quân Bất Hối nãy giờ nghe hết, quay sang đệ đệ mình bên cạnh. Bên cạnh hắn, Quân Bất Hận vẫn cầm hốt bảng, nói thầm: "Nhắm đến tam ca."
"Cho nên, thần kiến nghị, chánh chủ khảo năm nay, người đứng đầu khâu ra đề và chấm thi lấy người đạt điểm cao nhất trong kì thi lần trước. Có như vậy, nhược điểm của đề thi mới được khắc phục triệt để. Xin bệ hạ ân chuẩn!"
Hả?
Thiệt luôn?
Hết hốt hắn từ dân thường lên ngũ phẩm, từ ngũ phẩm lên Thượng Thư rồi bây giờ mang hắn đi chấm thi luôn à?
- Các khanh có ý kiến gì không?
"Thần phản đối thưa bệ hạ." - Mẫn Hi giơ cao hốt bảng, đường đường chính chính bước ra giữa. - "Tâu bệ hạ, những việc như thi cử là chuyện hệ trọng để chọn ra rườn cột quốc gia, cho nên ra đề, chấm thi vẫn phải do người chuyên về mảng giáo làm mới có thể chọn chuẩn nhất. Thần từ xưa tới nay học cũng là tự học chứ đừng nói là dạy người khác hay cho đề, một chút kinh nghiệm cũng không có. Trước mắt thánh thượng, thần thừa nhận tư chất kém cỏi, không đủ để làm mấy việc như này, xin bệ hạ giao trọng trách cho người xứng đáng hơn."
Không chỉ có Bất Hận, hắn cũng đánh hơi được mùi nguy hiểm. Sống ở đời cha mẹ dạy rồi, phàm là cái gì khiến cho mình có cảm giác nguy hiểm thì đừng có làm. Vào hang cọp mới bắt được cọp là câu thành ngữ chỉ dành cho mấy thằng khôn thôi, còn ngu ngu như hắn tốt nhấn từ chối khéo cho xong.
"Tâu bệ hạ, Hình Bộ Thượng Thư thụ hưởng thánh ân, ngồi hàng nhất phẩm nay lại bảo mình không đủ tư chất há chẳng phải đang nói thánh nhãn không rõ, chọn sai người. Đây rõ ràng là đại nghịch bất đạo, xin bệ hạ xử trí!" - Lại là cái mồm của Chu Văn Viên. Lần trước khẩu chiến với hắn chưa đủ hay sao mà giờ muốn chơi thêm ấy.
Nghe vậy, Quân Bất Hối ngứa tai, định giơ hốt bảng lên giúp huynh đệ mình một chuyến. Song, hốt bảng chưa kịp qua khỏi ngực hắn đã bị Bất Hận chặn lại: "Từ từ, không phải vội."
- Bẩm bệ hạ, thần từ nãy giờ vẫn chưa nói câu nào đến thánh ý, tất cả đều do Chu đại nhân suy luận ra. Nếu Chu đại nhân nói thần đại nghịch bất đạo thì ngài ấy cũng như thế, xin bệ hạ xử trí cả hai, tránh bên nếp bên tẻ!
Đêm nào hắn cũng bị tét mông đến mức bây giờ có đè cho hắn 50 gậy hắn cũng thấy sướng. Cho nên hắn chấp mười thằng Chu Văn Viên, ngon thì nằm xuống, thằng nào dai hơn thằng đó làm ông nội!
Mã Đức Anh đứng nhìn, rốt cuộc chỉ biết thở dài: "Nữa rồi đó."
- Đáng lẽ ngài nên đề xuất kín.
Quán Điện Thiểm khều khều Thiệu Trịnh Minh.
- Trẫm sẽ suy nghĩ thêm. Hôm nay tới đây thôi, bãi triều!
Có lẽ chính Hoàng đế cũng phải chán nản trước cảnh hai đứa này chuẩn bị khẩu chiến. Một đứa thì không biết nhường, đứa thì không biết nhịn, để tụi nó cãi nhau tới sáng hôm sau vẫn chưa xong mất. Thôi, bãi triều sớm, giải thoát cho mình cũng như cho mọi người.
Dứt lời, Hoàng đế đứng dậy đi, trong ánh mắt nhìn về phía Quân Bất Hận. Vốn dĩ tâm tư nhạy bén hơn người, Bất Hận hiểu ra ý tứ của vua cha, bèn bảo ca ca về trước rồi đuổi theo phụ hoàng. Nhìn theo bóng lưng đệ đệ, Bất Hối chỉ thấy nó giống gà con lon ton chạy theo cha chứ chẳng giống vương gia tí nào.
Bất Hận chạy được một đoạn cũng đuổi kịp Hoàng đế. Ngay khi cha vừa quay lại, y quỳ xuống hành lễ như mọi lần.
- Miễn lễ đi, con theo trẫm vào đây.
Quân Thư Triệt vào bên trong Chu Tước điện, dẫn theo bé con nhà mình cùng đi. Đến nơi, ngài cho phép cục vàng được ngồi xuống, sai Trác Xiển Ninh pha món trà, làm tí bánh mà thằng bé thích nhất. Lần nào y đến ngài cũng làm như vậy, cứ như thể đó là một thói quen khó bỏ vậy.
- Phụ hoàng cho gọi nhi thần ạ?
"Ừ." - Quân Thư Triệt lấy một cây bút trên giá xuống. - "Chuyện hôm nay con thấy sao?"
- Ý phụ hoàng thế nào thì ý của nhi thần chính là như vậy ạ!
"Cứ nói thẳng đi, không cần phải ngại." - Trà cũng được mang lên, một Long Tĩnh cho Hoàng đế, một Thiết Quan Âm cho tiểu tử trước mặt ngài.
- Nhi thần thấy Lễ Bộ Thượng Thư nói cũng phải, chỉ có người từng trải mới biết được đề có những lỗi gì cần khắc phục nhưng nếu chỉ như vậy mà đẩy trách nhiệm của chánh chủ khảo lên Hình Bộ Thượng Thư thì thật không đúng. Vốn dĩ ngài ấy làm công việc liên quan tới giấy tờ pháp lí, không đụng tới đề đóm thi cử, nếu có chuyện gì lại quy sạch hết lên đầu ngài ấy thì tội ngài ấy lắm ạ! Nhi thần đồng quan điểm với Phác đại nhân, người nào việc đó!
"Thật ra ý đó là của trẫm." - Quân Thư Triệt nhấp trà. - "Trẫm muốn hắn làm chánh chủ khảo năm nay vì.... ừm, lí do thì như Lễ Bộ Thượng Thư nói. Con thấy thế nào?"
- Nếu đó là ý của phụ hoàng, nhi thần không dám bình phẩm.
- Hắn có ý gì?
Quân Bất Hối nãy giờ nghe hết, quay sang đệ đệ mình bên cạnh. Bên cạnh hắn, Quân Bất Hận vẫn cầm hốt bảng, nói thầm: "Nhắm đến tam ca."
"Cho nên, thần kiến nghị, chánh chủ khảo năm nay, người đứng đầu khâu ra đề và chấm thi lấy người đạt điểm cao nhất trong kì thi lần trước. Có như vậy, nhược điểm của đề thi mới được khắc phục triệt để. Xin bệ hạ ân chuẩn!"
Hả?
Thiệt luôn?
Hết hốt hắn từ dân thường lên ngũ phẩm, từ ngũ phẩm lên Thượng Thư rồi bây giờ mang hắn đi chấm thi luôn à?
- Các khanh có ý kiến gì không?
"Thần phản đối thưa bệ hạ." - Mẫn Hi giơ cao hốt bảng, đường đường chính chính bước ra giữa. - "Tâu bệ hạ, những việc như thi cử là chuyện hệ trọng để chọn ra rườn cột quốc gia, cho nên ra đề, chấm thi vẫn phải do người chuyên về mảng giáo làm mới có thể chọn chuẩn nhất. Thần từ xưa tới nay học cũng là tự học chứ đừng nói là dạy người khác hay cho đề, một chút kinh nghiệm cũng không có. Trước mắt thánh thượng, thần thừa nhận tư chất kém cỏi, không đủ để làm mấy việc như này, xin bệ hạ giao trọng trách cho người xứng đáng hơn."
Không chỉ có Bất Hận, hắn cũng đánh hơi được mùi nguy hiểm. Sống ở đời cha mẹ dạy rồi, phàm là cái gì khiến cho mình có cảm giác nguy hiểm thì đừng có làm. Vào hang cọp mới bắt được cọp là câu thành ngữ chỉ dành cho mấy thằng khôn thôi, còn ngu ngu như hắn tốt nhấn từ chối khéo cho xong.
"Tâu bệ hạ, Hình Bộ Thượng Thư thụ hưởng thánh ân, ngồi hàng nhất phẩm nay lại bảo mình không đủ tư chất há chẳng phải đang nói thánh nhãn không rõ, chọn sai người. Đây rõ ràng là đại nghịch bất đạo, xin bệ hạ xử trí!" - Lại là cái mồm của Chu Văn Viên. Lần trước khẩu chiến với hắn chưa đủ hay sao mà giờ muốn chơi thêm ấy.
Nghe vậy, Quân Bất Hối ngứa tai, định giơ hốt bảng lên giúp huynh đệ mình một chuyến. Song, hốt bảng chưa kịp qua khỏi ngực hắn đã bị Bất Hận chặn lại: "Từ từ, không phải vội."
- Bẩm bệ hạ, thần từ nãy giờ vẫn chưa nói câu nào đến thánh ý, tất cả đều do Chu đại nhân suy luận ra. Nếu Chu đại nhân nói thần đại nghịch bất đạo thì ngài ấy cũng như thế, xin bệ hạ xử trí cả hai, tránh bên nếp bên tẻ!
Đêm nào hắn cũng bị tét mông đến mức bây giờ có đè cho hắn 50 gậy hắn cũng thấy sướng. Cho nên hắn chấp mười thằng Chu Văn Viên, ngon thì nằm xuống, thằng nào dai hơn thằng đó làm ông nội!
Mã Đức Anh đứng nhìn, rốt cuộc chỉ biết thở dài: "Nữa rồi đó."
- Đáng lẽ ngài nên đề xuất kín.
Quán Điện Thiểm khều khều Thiệu Trịnh Minh.
- Trẫm sẽ suy nghĩ thêm. Hôm nay tới đây thôi, bãi triều!
Có lẽ chính Hoàng đế cũng phải chán nản trước cảnh hai đứa này chuẩn bị khẩu chiến. Một đứa thì không biết nhường, đứa thì không biết nhịn, để tụi nó cãi nhau tới sáng hôm sau vẫn chưa xong mất. Thôi, bãi triều sớm, giải thoát cho mình cũng như cho mọi người.
Dứt lời, Hoàng đế đứng dậy đi, trong ánh mắt nhìn về phía Quân Bất Hận. Vốn dĩ tâm tư nhạy bén hơn người, Bất Hận hiểu ra ý tứ của vua cha, bèn bảo ca ca về trước rồi đuổi theo phụ hoàng. Nhìn theo bóng lưng đệ đệ, Bất Hối chỉ thấy nó giống gà con lon ton chạy theo cha chứ chẳng giống vương gia tí nào.
Bất Hận chạy được một đoạn cũng đuổi kịp Hoàng đế. Ngay khi cha vừa quay lại, y quỳ xuống hành lễ như mọi lần.
- Miễn lễ đi, con theo trẫm vào đây.
Quân Thư Triệt vào bên trong Chu Tước điện, dẫn theo bé con nhà mình cùng đi. Đến nơi, ngài cho phép cục vàng được ngồi xuống, sai Trác Xiển Ninh pha món trà, làm tí bánh mà thằng bé thích nhất. Lần nào y đến ngài cũng làm như vậy, cứ như thể đó là một thói quen khó bỏ vậy.
- Phụ hoàng cho gọi nhi thần ạ?
"Ừ." - Quân Thư Triệt lấy một cây bút trên giá xuống. - "Chuyện hôm nay con thấy sao?"
- Ý phụ hoàng thế nào thì ý của nhi thần chính là như vậy ạ!
"Cứ nói thẳng đi, không cần phải ngại." - Trà cũng được mang lên, một Long Tĩnh cho Hoàng đế, một Thiết Quan Âm cho tiểu tử trước mặt ngài.
- Nhi thần thấy Lễ Bộ Thượng Thư nói cũng phải, chỉ có người từng trải mới biết được đề có những lỗi gì cần khắc phục nhưng nếu chỉ như vậy mà đẩy trách nhiệm của chánh chủ khảo lên Hình Bộ Thượng Thư thì thật không đúng. Vốn dĩ ngài ấy làm công việc liên quan tới giấy tờ pháp lí, không đụng tới đề đóm thi cử, nếu có chuyện gì lại quy sạch hết lên đầu ngài ấy thì tội ngài ấy lắm ạ! Nhi thần đồng quan điểm với Phác đại nhân, người nào việc đó!
"Thật ra ý đó là của trẫm." - Quân Thư Triệt nhấp trà. - "Trẫm muốn hắn làm chánh chủ khảo năm nay vì.... ừm, lí do thì như Lễ Bộ Thượng Thư nói. Con thấy thế nào?"
- Nếu đó là ý của phụ hoàng, nhi thần không dám bình phẩm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đứa nhỏ
- Chương 2: Phúc lành hay sao dữ?
- Chương 3: Bái sư
- Chương 4: Biểu tự
- Chương 5: Biến cố
- Chương 6: Miếu hoang
- Chương 7: Bạn mới
- Chương 8: Cưỡng chế
- Chương 9: Xuất quan
- Chương 10: Thay tính đổi nết
- Chương 11: Hiện kim
- Chương 12: Hưởng thụ
- Chương 13: Hồi môn
- Chương 14: Hắn không hiểu
- Chương 15: Âm mưu
- Chương 16: Đi thi đi
- Chương 17: Hương thí
- Chương 18: Con ải con ai?
- Chương 19: Trả bài kiểu mới (R18)
- Chương 20: Phố thị
- Chương 21: Ở nhà một mình
- Chương 22: Ngọc Trúc
- Chương 23: Hội thí
- Chương 24: Hậu quả khó lường
- Chương 25: Lên kinh
- Chương 26: Nhà mới
- Chương 27: Đêm đầu
- Chương 28: Nhân duyên là câu chuyện buồn
- Chương 29: Nhân duyên là câu chuyện buồn (2)
- Chương 30: Dịch Thừa Tiền
- Chương 31: Thi Đình cũng không khó nhỉ?
- Chương 32: Dịch phủ
- Chương 33: Mãi là anh em
- Chương 34: Một đêm mất ngủ
- Chương 35: Nhàn rỗi
- Chương 36: Ái ân
- Chương 37: Người gặp nạn
- Chương 38: Tùy tùng
- Chương 39: Nghi Thái doanh vạn phương
- Chương 40: Đồng hạng
- Chương 41: Đoan Mộc hỉ sự
- Chương 42: Cảnh cáo
- Chương 43: Bái đường ba lạy
- Chương 44: Chia uyên rẽ thúy
- Chương 45: Trận chiến cuối cùng
- Chương 46: Nghỉ ngơi
- Chương 47: Diện kiến thánh nhan
- Chương 48: Đêm lạnh
- Chương 49: Kim bảng đề danh
- Chương 50: Đại phong
- Chương 51: Tặng người?
- Chương 52: Biến loạn trước nhà
- Chương 53: Tảo triều
- Chương 54: Khăng khăng ép tội
- Chương 55: Mỗi người một vẻ
- Chương 56: Yên bình
- Chương 57: Huyền thuật?
- Chương 58: Buôn chuyện tứ phương
- Chương 59: Dưa lê tám hướng
- Chương 60: Nhân vật chính cũng có lúc làm con kì đà
- Chương 61: Người về
- Chương 62: Ngày rằm
- Chương 63: Bán thân
- Chương 64: Thiếu nữ dưới trăng
- Chương 65: Chuyện trong cung
- Chương 66: Chuyện trong cung (2)
- Chương 67: Chạm trán dân tổ
- Chương 68: Chữa bệnh
- Chương 69: Trốn việc
- Chương 70: Khách
- Chương 71: Thư đồng
- Chương 72: Sự kiện
- Chương 73: Ngày nghỉ
- Chương 74: Khải hoàn
- Chương 75: Yến tiệc
- Chương 76: Bái phỏng
- Chương 77: Hàn huyên
- Chương 78: Đấu cờ
- Chương 79: 4 năm
- Chương 80: Triều can
- Chương 81: Phạt
- Chương 82: Nhà là nơi có thể yên bình
- Chương 83: Cầu hôn
- Chương 84: Gương
- Chương 85: Dặn dò của Thượng Thư
- Chương 86: Mật thất
- Chương 87: Rượu
- Chương 88: Say
- Chương 89: Nhà
- Chương 90: Bẩm tấu
- Chương 91: Điện thần
- Chương 92: Thanh lâu
- Chương 93: Cào
- Chương 94: Đồng nghiệp
- Chương 95: Cố nhân
- Chương 96: Chủ vắng nhà, gà vọc niêu tôm
- Chương 97: Nguy kịch
- Chương 98: Bạn đến chơi nhà
- Chương 99: Anh với chả em
- Chương 100: Lễ
- Chương 101: Trốn
- Chương 102: Vãn dạ
- Chương 103: Trăng
- Chương 104: Nóng
- Chương 105: Nghe lén
- Chương 106: Thuyên chuyển
- Chương 107: Trà
- Chương 108: Điều kiện
- Chương 109: Đột nhập
- Chương 110: Chiến
- Chương 111: Vết thương
- Chương 112: Thay thế
- Chương 113: Nhìn trộm
- Chương 114: Chợ đêm
- Chương 115: Công
- Chương 116: Bái kiến
- Chương 117: Lẩu
- Chương 118: Tang chế
- Chương 119: Tắm
- Chương 120: Triệu kiến
- Chương 121: Ban phẩm
- Chương 122: Phu nhân
- Chương 123: Vương
- Chương 124: Nguyền
- Chương 125: Tam tẩu
- Chương 126: Ván cờ
- Chương 127: Của ai?
- Chương 128: Sốt cao
- Chương 129: Đại Lý Tự
- Chương 130: Ly
- Chương 131: Tham mưu
- Chương 132: Hiến kế
- Chương 133: Thiết triều
- Chương 134: Thay đổi
- Chương 135: Trao đổi
- Chương 136: Sứ giả
- Chương 137: Lên đường
- Chương 138: Sổ sách
- Chương 139: Truyện
- bình luận