Đông Phong Bất Dữ - Chương 27: Đêm đầu
Chương trước- Chương 1: Đứa nhỏ
- Chương 2: Phúc lành hay sao dữ?
- Chương 3: Bái sư
- Chương 4: Biểu tự
- Chương 5: Biến cố
- Chương 6: Miếu hoang
- Chương 7: Bạn mới
- Chương 8: Cưỡng chế
- Chương 9: Xuất quan
- Chương 10: Thay tính đổi nết
- Chương 11: Hiện kim
- Chương 12: Hưởng thụ
- Chương 13: Hồi môn
- Chương 14: Hắn không hiểu
- Chương 15: Âm mưu
- Chương 16: Đi thi đi
- Chương 17: Hương thí
- Chương 18: Con ải con ai?
- Chương 19: Trả bài kiểu mới (R18)
- Chương 20: Phố thị
- Chương 21: Ở nhà một mình
- Chương 22: Ngọc Trúc
- Chương 23: Hội thí
- Chương 24: Hậu quả khó lường
- Chương 25: Lên kinh
- Chương 26: Nhà mới
- Chương 27: Đêm đầu
- Chương 28: Nhân duyên là câu chuyện buồn
- Chương 29: Nhân duyên là câu chuyện buồn (2)
- Chương 30: Dịch Thừa Tiền
- Chương 31: Thi Đình cũng không khó nhỉ?
- Chương 32: Dịch phủ
- Chương 33: Mãi là anh em
- Chương 34: Một đêm mất ngủ
- Chương 35: Nhàn rỗi
- Chương 36: Ái ân
- Chương 37: Người gặp nạn
- Chương 38: Tùy tùng
- Chương 39: Nghi Thái doanh vạn phương
- Chương 40: Đồng hạng
- Chương 41: Đoan Mộc hỉ sự
- Chương 42: Cảnh cáo
- Chương 43: Bái đường ba lạy
- Chương 44: Chia uyên rẽ thúy
- Chương 45: Trận chiến cuối cùng
- Chương 46: Nghỉ ngơi
- Chương 47: Diện kiến thánh nhan
- Chương 48: Đêm lạnh
- Chương 49: Kim bảng đề danh
- Chương 50: Đại phong
- Chương 51: Tặng người?
- Chương 52: Biến loạn trước nhà
- Chương 53: Tảo triều
- Chương 54: Khăng khăng ép tội
- Chương 55: Mỗi người một vẻ
- Chương 56: Yên bình
- Chương 57: Huyền thuật?
- Chương 58: Buôn chuyện tứ phương
- Chương 59: Dưa lê tám hướng
- Chương 60: Nhân vật chính cũng có lúc làm con kì đà
- Chương 61: Người về
- Chương 62: Ngày rằm
- Chương 63: Bán thân
- Chương 64: Thiếu nữ dưới trăng
- Chương 65: Chuyện trong cung
- Chương 66: Chuyện trong cung (2)
- Chương 67: Chạm trán dân tổ
- Chương 68: Chữa bệnh
- Chương 69: Trốn việc
- Chương 70: Khách
- Chương 71: Thư đồng
- Chương 72: Sự kiện
- Chương 73: Ngày nghỉ
- Chương 74: Khải hoàn
- Chương 75: Yến tiệc
- Chương 76: Bái phỏng
- Chương 77: Hàn huyên
- Chương 78: Đấu cờ
- Chương 79: 4 năm
- Chương 80: Triều can
- Chương 81: Phạt
- Chương 82: Nhà là nơi có thể yên bình
- Chương 83: Cầu hôn
- Chương 84: Gương
- Chương 85: Dặn dò của Thượng Thư
- Chương 86: Mật thất
- Chương 87: Rượu
- Chương 88: Say
- Chương 89: Nhà
- Chương 90: Bẩm tấu
- Chương 91: Điện thần
- Chương 92: Thanh lâu
- Chương 93: Cào
- Chương 94: Đồng nghiệp
- Chương 95: Cố nhân
- Chương 96: Chủ vắng nhà, gà vọc niêu tôm
- Chương 97: Nguy kịch
- Chương 98: Bạn đến chơi nhà
- Chương 99: Anh với chả em
- Chương 100: Lễ
- Chương 101: Trốn
- Chương 102: Vãn dạ
- Chương 103: Trăng
- Chương 104: Nóng
- Chương 105: Nghe lén
- Chương 106: Thuyên chuyển
- Chương 107: Trà
- Chương 108: Điều kiện
- Chương 109: Đột nhập
- Chương 110: Chiến
- Chương 111: Vết thương
- Chương 112: Thay thế
- Chương 113: Nhìn trộm
- Chương 114: Chợ đêm
- Chương 115: Công
- Chương 116: Bái kiến
- Chương 117: Lẩu
- Chương 118: Tang chế
- Chương 119: Tắm
- Chương 120: Triệu kiến
- Chương 121: Ban phẩm
- Chương 122: Phu nhân
- Chương 123: Vương
- Chương 124: Nguyền
- Chương 125: Tam tẩu
- Chương 126: Ván cờ
- Chương 127: Của ai?
- Chương 128: Sốt cao
- Chương 129: Đại Lý Tự
- Chương 130: Ly
- Chương 131: Tham mưu
- Chương 132: Hiến kế
- Chương 133: Thiết triều
- Chương 134: Thay đổi
- Chương 135: Trao đổi
- Chương 136: Sứ giả
- Chương 137: Lên đường
- Chương 138: Sổ sách
- Chương 139: Truyện
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đông Phong Bất Dữ
Chương 27: Đêm đầu
Mẫn Hi ở trong phòng, vừa trông con vừa học bài, mấy chốc mà thuộc hết quyển sách y đưa. Cùng lúc đó Hoàng Ngự Vũ trở về, tay xách nách mang thêm một đống vật phẩm, ngoài ra còn có mấy xe chở hàng đứng trước phủ. Huynh đài, dặn đi mua có cân sữa, huynh đây là đang quét con mẹ nó sạch cái chợ rồi. Tính không cho các chị em tiểu thương làm ăn nữa hay gì?
- Đừng quá để tâm, ta mở trà quán kiếm thêm thu nhập.
Lại còn bảo không để tâm, đây chính xác là cạnh tranh ra mặt đó! Đầu tư tiền của mua đồ, lại thêm đi lượn chợ thăm dò tình hình lẫn lợi nhuận và thị hiếu hiện tại để chuẩn bị cho kế hoạch tác chiến khi khai trương, y còn tưởng hắn không nhìn ra sao? Hắn đâu có ngây thơ tới mức đó!
Dẫu biết thương trường là chiến trường, song mới chuyển đến thì thật sự không nên như vậy. Mặc dù trước mặt mua hàng của họ thật nhiều là lấy lòng, nhưng đó chỉ là nhất thời, về lâu dài thì đích thị đang gây thù chuốc oán rồi.
- Thục Xuyên suy nghĩ như vậy, sau này có thể làm ông hoàng mua bán, thâu tóm toàn bộ khu này nha!
Hoàng Ngự Vũ cười phá lên. Y chỉ đơn thuần là muốn đi mua sắm thôi, ai dè Mẫn Hi lại suy diễn ra một đống thứ mà đến y cũng chẳng nghĩ tới. Người có học quả nhiên khác biệt, từ suy nghĩ cho tới hành động, cứ luôn phải phức tạp hóa vấn đề lên mới chịu cơ.
Mẫn Hi nghe xong chỉ muốn y ngồi lên cho hắn quỳ xuống lạy phát. Con thua ông, con chỉ mới đi thi, sau này may mắn đỗ đạt, được cấp quan hàm mà đi làm vậy thì có nước mà vào tù uống trà với bổ khoái à? Hắn còn yêu cuộc sống tự tại lắm. Mẫn Hi tuy là con nhà nghèo ăn may có quả thầy đại gia nhưng hắn vẫn thích đeo ngọc trai, bạc trắng trên cổ hơn là đeo gông, đa tạ!
Hắn không để ý đến y nữa, đứng dậy bế Ngọc Trúc di chuyển từ trên giường đặt lên chiếc nôi mới vừa mua ban nãy. Cũng may là người bán có tâm, lót sẵn tấm đệm ở đây, hắn đỡ phải tự làm. Hoàng lão sư của hắn bắt đầu tọc mạch, cầm quyển sách ban nãy giao bài lên nhìn. Chuyện này đủ để cho hắn biết việc mình phải làm tiếp theo.
Chuyện sau đó thì ai cũng biết, có học có trả, có điều trả xong y còn bắt hắn đọc tiếp vài quyển. Ngày thi cũng sắp đến gần, vì thế mà tất cả đều phải tăng hết tốc lực lên. Trong buổi hôm nay, cả hai không hề hay đến sự tồn tại của thời gian vẫn đang luân chuyển xung quanh, trước mắt thấy giấy thư đã đầy khắp phòng, chi chít toàn chữ là chữ. Hắn bên cạnh y chép bài đến mỏi tay, Hoàng Ngự Vũ cũng chẳng chịu thua kém gì mà giảng tới tấp, nhiệt tình.
- Sao lại dừng?
Hoàng Ngự Vũ rướn mày, trên tay còn cầm một quyển sách. Mẫn Hi gục mặt xuống bàn, hắn thừa nhận mình không chịu nổi nữa. Bàn tay của hắn, nó sắp giã từ chủ nhân rồi, còn viết thêm nữa có khi phế luôn quá.
- Ta đau...
Hắn giơ ra trước mặt đối phương. Mấy ngón tay đỏ hỏn, nhìn thôi cũng đủ biết cảm giác của hắn hiện tại là như nào. May sao Hoàng Ngự Vũ còn một chút nhân tính, nhẹ nhàng nâng cả bàn tay lên hôn. Mẫn Hi không hiểu tâm tình của mình lúc này là cái gì, chỉ biết được tim mình đập rất nhanh, dường như nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực hắn. Mọi thứ diễn ra chậm rãi nhưng sao hắn lại thấy thật dồn dập, khó thở.
- Cũng khuya rồi, thôi mai học tiếp vậy.
Liếc mắt nhìn ra bên ngoài, Hoàng Ngự Vũ đặt quyển sách xuống bàn. Hai người đã học lâu hơn y nghĩ. Mới lúc bắt đầu còn là ban sáng thì bây giờ trời đã chập tối. Nếu không nhờ ánh nến luôn thắp sáng bất kể ngày đêm trong những chiếc đèn lồng và cả những ngọn nến kia, có lẽ y cũng không thể dạy tới giờ này. Y đứng dậy, thu dọn hết đám bừa bộn mà nãy giờ bản thân bày ra, xong xuôi sẽ phi tới nhuyễn tháp gần đó nằm ngủ.
Ngay cái lúc y vừa định leo lên nằm, đột nhiên Mẫn Hi níu níu tay áo y lại.
- Vũ ca ca, ngại quá... Có gì ăn không? Ta hơi đói một chút...
Hắn mỉm cười, một cách ngại ngùng, gương mặt thoáng ửng đỏ. Biểu cảm ấy đánh bay chút liêm sỉ cuối cùng của y, đem y từ Hoàng Ngự Vũ biến thành Hoàng Ngự Vã. Đêm nay có lẽ y khó mà cầm lòng đây.
- Có, nhưng ngươi buông áo ta ra trước đi.
Bên trong nhảy tưng tưng như thằng điên, còn bên ngoài y vẫn như bình thường. Một chút biểu cảm lộ ra cũng không có. Y cố nhịn xuống, giờ này mà vã thì không nên, thôi thì để đến đêm vậy.
Hoàng Ngự Vũ bỏ ra ngoài ngay khi hắn vừa rút tay lại, để một mình hắn ở trong phòng với bút mực vẫn còn trên nghiêng. Phượng nhãn đi một vòng xung quanh, trong lúc đó vô tình sa phải hình ảnh của bản thân phản chiếu qua gương. Hắn thấy mình dạo này sao mà tiều tuỵ quá. Xem gương mặt kia kìa, xanh xao, mệt mỏi, lại thêm cả đầu bù tóc rối, nhìn qua ai biết là mới học xong đâu. Khéo người ta lại còn nghĩ là hai người làm chuyện gì không đúng đắn.
Mà thôi bỏ đi, để thi đỗ, đánh đổi bao nhiêu cũng đáng!
Người kia đi khá lâu rồi cũng trở về, mang theo một bình sữa ấm cùng với thực hạp to to. Chuyện phía sau không cần phải nói, cùng nhau dùng bữa, rồi sẽ đi ngủ. Y vẫn như ban đầu, giữ ý định sẽ leo lên nhuyễn tháp nằm, song Mẫn Hi lại dở chứng, tự dưng bắt y nằm ngay bên cạnh mình. Với chiều cao của y, đem so với cái chăn này quả là có chút khó khăn. Bình thường ở nhà cũ, kể từ cái đêm hôm đó, y mà đòi ngủ chung đã nhảy dựng lên, chẳng hiểu hôm nay lại bị cái gì nữa.
Nhưng mà, dở dở ương ương thế này, y thích!
Khuya dần.
Thời tiết đêm kinh thành so với Việt Trạch không khác là bao. Lạnh lẽo và bóng tối là thứ không thể thay đổi. Cũng may có cái cửa sổ đóng kín, có thể chặn được phần nào hơi lạnh bên ngoài.
Hắn tỉnh dậy trong cảm giác đau cả người, nhất là ở phần lưng. Có lẽ là do nhà mới, hắn ngủ không quen. Mơ mơ màng màng sờ sang vị trí bên cạnh, hắn nhận ra nơi đó trống vắng một khoảng to, lại còn không có hơi ấm của người vừa nằm. Xem ra Hoàng Ngự Vũ đã đi đâu rồi, lại còn đi được một khoảng khá lâu.
Căn phòng đêm khá tối, đèn đã tắt hết toàn bộ. Ngoại trừ ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ là thứ soi sáng duy nhất thì chẳng còn gì cả. Mọi thứ chìm trong màn đêm tĩnh mịch. Sự yên lặng của căn phòng làm cho hắn thấy lạnh lẽo. Ngọc Trúc hôm nay ngủ rất yên, không thấy quấy khóc, vì vậy nên hắn không quen. Cái người bên gối cũng lạ, khuya rồi còn đi đâu nữa không biết.
Định xoay người lại ngủ tiếp, song hắn vẫn là bị cơ thể làm phiền. Ban nãy hắn uống hơi nhiều, bây giờ đâm ra có chút nỗi buồn cần giải quyết. Miễn cưỡng đứng dậy, châm đèn rồi cầm ra ngoài. Chọn đại một bụi cây nào đó xả hết những phiền muộn trong lòng, đột nhiên hắn nghe bên tai mình có tiếng hát.
- Tiểu lang quân, tiểu lang quân. Ngươi vì sao lại đi một mình a?
Hắn thuận mồm chửi lớn.
- Khứa điên nào đêm rồi chui vào nhà ông hát hò đấy? Khôn hồn mà cút con mẹ đi, không ông lại xè cho một phát nhá!
Tiếng hát đó không hề dừng lại, thậm chí còn hát to hơn. Nó cứ hát mãi một câu, lang quân đừng rời đi, lang quân đừng rời đi. Âm thanh càng lúc càng trầm xuống sau mỗi lần lặp lại, cuối cùng dẫn đến một chất giọng như xuất phát từ cõi âm ti địa phủ vậy. Hắn tự hỏi, là đứa nào nhây tới như vậy, đuổi cũng không đi.
Kéo quần lên, xách đèn đi tìm tung tích của cái đứa đang làm khùng làm điên trong nhà mình, hắn đến được gần một gốc cây ở hậu viện. Ở đó hắn thấy một người phụ nữ với mái tóc rất dài, cô ta vừa chải đầu vừa hát câu ban nãy mà hắn nghe được. Xung quanh cô ta đầy những đốm lửa ma trơi xanh xanh bay cao bay thấp, có cái còn tiến lại bên cạnh hắn.
Mẫn Hi cầm đèn nuốt nước bọt, quay mặt lại, không dám đối diện với người phụ nữ. Hắn biết kì này mình gặp rắc rối to rồi, đúng là cái miệng hại cái thân mà. Hắn muốn chạy nhưng hai chân cứng đờ lại, giống như đang đeo một tảng đá nặng phía sau.
Người đàn bà kia đứng dậy, tiến lại gần với hắn. Cô ta rất đẹp, nhưng gương mặt mĩ miều đó lại trắng toát, không có thần sắc của một người còn sống. Giây phút hai đôi mắt áp sát nhau, hắn chỉ cảm thấy lạnh, cắt da cắt thịt. Cái rét buốt chẳng giống như trong phòng, là do thời tiết hay hắn thật sự đang đối diện với thứ không thuộc về cõi người nữa nhỉ?
- Đừng quá để tâm, ta mở trà quán kiếm thêm thu nhập.
Lại còn bảo không để tâm, đây chính xác là cạnh tranh ra mặt đó! Đầu tư tiền của mua đồ, lại thêm đi lượn chợ thăm dò tình hình lẫn lợi nhuận và thị hiếu hiện tại để chuẩn bị cho kế hoạch tác chiến khi khai trương, y còn tưởng hắn không nhìn ra sao? Hắn đâu có ngây thơ tới mức đó!
Dẫu biết thương trường là chiến trường, song mới chuyển đến thì thật sự không nên như vậy. Mặc dù trước mặt mua hàng của họ thật nhiều là lấy lòng, nhưng đó chỉ là nhất thời, về lâu dài thì đích thị đang gây thù chuốc oán rồi.
- Thục Xuyên suy nghĩ như vậy, sau này có thể làm ông hoàng mua bán, thâu tóm toàn bộ khu này nha!
Hoàng Ngự Vũ cười phá lên. Y chỉ đơn thuần là muốn đi mua sắm thôi, ai dè Mẫn Hi lại suy diễn ra một đống thứ mà đến y cũng chẳng nghĩ tới. Người có học quả nhiên khác biệt, từ suy nghĩ cho tới hành động, cứ luôn phải phức tạp hóa vấn đề lên mới chịu cơ.
Mẫn Hi nghe xong chỉ muốn y ngồi lên cho hắn quỳ xuống lạy phát. Con thua ông, con chỉ mới đi thi, sau này may mắn đỗ đạt, được cấp quan hàm mà đi làm vậy thì có nước mà vào tù uống trà với bổ khoái à? Hắn còn yêu cuộc sống tự tại lắm. Mẫn Hi tuy là con nhà nghèo ăn may có quả thầy đại gia nhưng hắn vẫn thích đeo ngọc trai, bạc trắng trên cổ hơn là đeo gông, đa tạ!
Hắn không để ý đến y nữa, đứng dậy bế Ngọc Trúc di chuyển từ trên giường đặt lên chiếc nôi mới vừa mua ban nãy. Cũng may là người bán có tâm, lót sẵn tấm đệm ở đây, hắn đỡ phải tự làm. Hoàng lão sư của hắn bắt đầu tọc mạch, cầm quyển sách ban nãy giao bài lên nhìn. Chuyện này đủ để cho hắn biết việc mình phải làm tiếp theo.
Chuyện sau đó thì ai cũng biết, có học có trả, có điều trả xong y còn bắt hắn đọc tiếp vài quyển. Ngày thi cũng sắp đến gần, vì thế mà tất cả đều phải tăng hết tốc lực lên. Trong buổi hôm nay, cả hai không hề hay đến sự tồn tại của thời gian vẫn đang luân chuyển xung quanh, trước mắt thấy giấy thư đã đầy khắp phòng, chi chít toàn chữ là chữ. Hắn bên cạnh y chép bài đến mỏi tay, Hoàng Ngự Vũ cũng chẳng chịu thua kém gì mà giảng tới tấp, nhiệt tình.
- Sao lại dừng?
Hoàng Ngự Vũ rướn mày, trên tay còn cầm một quyển sách. Mẫn Hi gục mặt xuống bàn, hắn thừa nhận mình không chịu nổi nữa. Bàn tay của hắn, nó sắp giã từ chủ nhân rồi, còn viết thêm nữa có khi phế luôn quá.
- Ta đau...
Hắn giơ ra trước mặt đối phương. Mấy ngón tay đỏ hỏn, nhìn thôi cũng đủ biết cảm giác của hắn hiện tại là như nào. May sao Hoàng Ngự Vũ còn một chút nhân tính, nhẹ nhàng nâng cả bàn tay lên hôn. Mẫn Hi không hiểu tâm tình của mình lúc này là cái gì, chỉ biết được tim mình đập rất nhanh, dường như nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực hắn. Mọi thứ diễn ra chậm rãi nhưng sao hắn lại thấy thật dồn dập, khó thở.
- Cũng khuya rồi, thôi mai học tiếp vậy.
Liếc mắt nhìn ra bên ngoài, Hoàng Ngự Vũ đặt quyển sách xuống bàn. Hai người đã học lâu hơn y nghĩ. Mới lúc bắt đầu còn là ban sáng thì bây giờ trời đã chập tối. Nếu không nhờ ánh nến luôn thắp sáng bất kể ngày đêm trong những chiếc đèn lồng và cả những ngọn nến kia, có lẽ y cũng không thể dạy tới giờ này. Y đứng dậy, thu dọn hết đám bừa bộn mà nãy giờ bản thân bày ra, xong xuôi sẽ phi tới nhuyễn tháp gần đó nằm ngủ.
Ngay cái lúc y vừa định leo lên nằm, đột nhiên Mẫn Hi níu níu tay áo y lại.
- Vũ ca ca, ngại quá... Có gì ăn không? Ta hơi đói một chút...
Hắn mỉm cười, một cách ngại ngùng, gương mặt thoáng ửng đỏ. Biểu cảm ấy đánh bay chút liêm sỉ cuối cùng của y, đem y từ Hoàng Ngự Vũ biến thành Hoàng Ngự Vã. Đêm nay có lẽ y khó mà cầm lòng đây.
- Có, nhưng ngươi buông áo ta ra trước đi.
Bên trong nhảy tưng tưng như thằng điên, còn bên ngoài y vẫn như bình thường. Một chút biểu cảm lộ ra cũng không có. Y cố nhịn xuống, giờ này mà vã thì không nên, thôi thì để đến đêm vậy.
Hoàng Ngự Vũ bỏ ra ngoài ngay khi hắn vừa rút tay lại, để một mình hắn ở trong phòng với bút mực vẫn còn trên nghiêng. Phượng nhãn đi một vòng xung quanh, trong lúc đó vô tình sa phải hình ảnh của bản thân phản chiếu qua gương. Hắn thấy mình dạo này sao mà tiều tuỵ quá. Xem gương mặt kia kìa, xanh xao, mệt mỏi, lại thêm cả đầu bù tóc rối, nhìn qua ai biết là mới học xong đâu. Khéo người ta lại còn nghĩ là hai người làm chuyện gì không đúng đắn.
Mà thôi bỏ đi, để thi đỗ, đánh đổi bao nhiêu cũng đáng!
Người kia đi khá lâu rồi cũng trở về, mang theo một bình sữa ấm cùng với thực hạp to to. Chuyện phía sau không cần phải nói, cùng nhau dùng bữa, rồi sẽ đi ngủ. Y vẫn như ban đầu, giữ ý định sẽ leo lên nhuyễn tháp nằm, song Mẫn Hi lại dở chứng, tự dưng bắt y nằm ngay bên cạnh mình. Với chiều cao của y, đem so với cái chăn này quả là có chút khó khăn. Bình thường ở nhà cũ, kể từ cái đêm hôm đó, y mà đòi ngủ chung đã nhảy dựng lên, chẳng hiểu hôm nay lại bị cái gì nữa.
Nhưng mà, dở dở ương ương thế này, y thích!
Khuya dần.
Thời tiết đêm kinh thành so với Việt Trạch không khác là bao. Lạnh lẽo và bóng tối là thứ không thể thay đổi. Cũng may có cái cửa sổ đóng kín, có thể chặn được phần nào hơi lạnh bên ngoài.
Hắn tỉnh dậy trong cảm giác đau cả người, nhất là ở phần lưng. Có lẽ là do nhà mới, hắn ngủ không quen. Mơ mơ màng màng sờ sang vị trí bên cạnh, hắn nhận ra nơi đó trống vắng một khoảng to, lại còn không có hơi ấm của người vừa nằm. Xem ra Hoàng Ngự Vũ đã đi đâu rồi, lại còn đi được một khoảng khá lâu.
Căn phòng đêm khá tối, đèn đã tắt hết toàn bộ. Ngoại trừ ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ là thứ soi sáng duy nhất thì chẳng còn gì cả. Mọi thứ chìm trong màn đêm tĩnh mịch. Sự yên lặng của căn phòng làm cho hắn thấy lạnh lẽo. Ngọc Trúc hôm nay ngủ rất yên, không thấy quấy khóc, vì vậy nên hắn không quen. Cái người bên gối cũng lạ, khuya rồi còn đi đâu nữa không biết.
Định xoay người lại ngủ tiếp, song hắn vẫn là bị cơ thể làm phiền. Ban nãy hắn uống hơi nhiều, bây giờ đâm ra có chút nỗi buồn cần giải quyết. Miễn cưỡng đứng dậy, châm đèn rồi cầm ra ngoài. Chọn đại một bụi cây nào đó xả hết những phiền muộn trong lòng, đột nhiên hắn nghe bên tai mình có tiếng hát.
- Tiểu lang quân, tiểu lang quân. Ngươi vì sao lại đi một mình a?
Hắn thuận mồm chửi lớn.
- Khứa điên nào đêm rồi chui vào nhà ông hát hò đấy? Khôn hồn mà cút con mẹ đi, không ông lại xè cho một phát nhá!
Tiếng hát đó không hề dừng lại, thậm chí còn hát to hơn. Nó cứ hát mãi một câu, lang quân đừng rời đi, lang quân đừng rời đi. Âm thanh càng lúc càng trầm xuống sau mỗi lần lặp lại, cuối cùng dẫn đến một chất giọng như xuất phát từ cõi âm ti địa phủ vậy. Hắn tự hỏi, là đứa nào nhây tới như vậy, đuổi cũng không đi.
Kéo quần lên, xách đèn đi tìm tung tích của cái đứa đang làm khùng làm điên trong nhà mình, hắn đến được gần một gốc cây ở hậu viện. Ở đó hắn thấy một người phụ nữ với mái tóc rất dài, cô ta vừa chải đầu vừa hát câu ban nãy mà hắn nghe được. Xung quanh cô ta đầy những đốm lửa ma trơi xanh xanh bay cao bay thấp, có cái còn tiến lại bên cạnh hắn.
Mẫn Hi cầm đèn nuốt nước bọt, quay mặt lại, không dám đối diện với người phụ nữ. Hắn biết kì này mình gặp rắc rối to rồi, đúng là cái miệng hại cái thân mà. Hắn muốn chạy nhưng hai chân cứng đờ lại, giống như đang đeo một tảng đá nặng phía sau.
Người đàn bà kia đứng dậy, tiến lại gần với hắn. Cô ta rất đẹp, nhưng gương mặt mĩ miều đó lại trắng toát, không có thần sắc của một người còn sống. Giây phút hai đôi mắt áp sát nhau, hắn chỉ cảm thấy lạnh, cắt da cắt thịt. Cái rét buốt chẳng giống như trong phòng, là do thời tiết hay hắn thật sự đang đối diện với thứ không thuộc về cõi người nữa nhỉ?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đứa nhỏ
- Chương 2: Phúc lành hay sao dữ?
- Chương 3: Bái sư
- Chương 4: Biểu tự
- Chương 5: Biến cố
- Chương 6: Miếu hoang
- Chương 7: Bạn mới
- Chương 8: Cưỡng chế
- Chương 9: Xuất quan
- Chương 10: Thay tính đổi nết
- Chương 11: Hiện kim
- Chương 12: Hưởng thụ
- Chương 13: Hồi môn
- Chương 14: Hắn không hiểu
- Chương 15: Âm mưu
- Chương 16: Đi thi đi
- Chương 17: Hương thí
- Chương 18: Con ải con ai?
- Chương 19: Trả bài kiểu mới (R18)
- Chương 20: Phố thị
- Chương 21: Ở nhà một mình
- Chương 22: Ngọc Trúc
- Chương 23: Hội thí
- Chương 24: Hậu quả khó lường
- Chương 25: Lên kinh
- Chương 26: Nhà mới
- Chương 27: Đêm đầu
- Chương 28: Nhân duyên là câu chuyện buồn
- Chương 29: Nhân duyên là câu chuyện buồn (2)
- Chương 30: Dịch Thừa Tiền
- Chương 31: Thi Đình cũng không khó nhỉ?
- Chương 32: Dịch phủ
- Chương 33: Mãi là anh em
- Chương 34: Một đêm mất ngủ
- Chương 35: Nhàn rỗi
- Chương 36: Ái ân
- Chương 37: Người gặp nạn
- Chương 38: Tùy tùng
- Chương 39: Nghi Thái doanh vạn phương
- Chương 40: Đồng hạng
- Chương 41: Đoan Mộc hỉ sự
- Chương 42: Cảnh cáo
- Chương 43: Bái đường ba lạy
- Chương 44: Chia uyên rẽ thúy
- Chương 45: Trận chiến cuối cùng
- Chương 46: Nghỉ ngơi
- Chương 47: Diện kiến thánh nhan
- Chương 48: Đêm lạnh
- Chương 49: Kim bảng đề danh
- Chương 50: Đại phong
- Chương 51: Tặng người?
- Chương 52: Biến loạn trước nhà
- Chương 53: Tảo triều
- Chương 54: Khăng khăng ép tội
- Chương 55: Mỗi người một vẻ
- Chương 56: Yên bình
- Chương 57: Huyền thuật?
- Chương 58: Buôn chuyện tứ phương
- Chương 59: Dưa lê tám hướng
- Chương 60: Nhân vật chính cũng có lúc làm con kì đà
- Chương 61: Người về
- Chương 62: Ngày rằm
- Chương 63: Bán thân
- Chương 64: Thiếu nữ dưới trăng
- Chương 65: Chuyện trong cung
- Chương 66: Chuyện trong cung (2)
- Chương 67: Chạm trán dân tổ
- Chương 68: Chữa bệnh
- Chương 69: Trốn việc
- Chương 70: Khách
- Chương 71: Thư đồng
- Chương 72: Sự kiện
- Chương 73: Ngày nghỉ
- Chương 74: Khải hoàn
- Chương 75: Yến tiệc
- Chương 76: Bái phỏng
- Chương 77: Hàn huyên
- Chương 78: Đấu cờ
- Chương 79: 4 năm
- Chương 80: Triều can
- Chương 81: Phạt
- Chương 82: Nhà là nơi có thể yên bình
- Chương 83: Cầu hôn
- Chương 84: Gương
- Chương 85: Dặn dò của Thượng Thư
- Chương 86: Mật thất
- Chương 87: Rượu
- Chương 88: Say
- Chương 89: Nhà
- Chương 90: Bẩm tấu
- Chương 91: Điện thần
- Chương 92: Thanh lâu
- Chương 93: Cào
- Chương 94: Đồng nghiệp
- Chương 95: Cố nhân
- Chương 96: Chủ vắng nhà, gà vọc niêu tôm
- Chương 97: Nguy kịch
- Chương 98: Bạn đến chơi nhà
- Chương 99: Anh với chả em
- Chương 100: Lễ
- Chương 101: Trốn
- Chương 102: Vãn dạ
- Chương 103: Trăng
- Chương 104: Nóng
- Chương 105: Nghe lén
- Chương 106: Thuyên chuyển
- Chương 107: Trà
- Chương 108: Điều kiện
- Chương 109: Đột nhập
- Chương 110: Chiến
- Chương 111: Vết thương
- Chương 112: Thay thế
- Chương 113: Nhìn trộm
- Chương 114: Chợ đêm
- Chương 115: Công
- Chương 116: Bái kiến
- Chương 117: Lẩu
- Chương 118: Tang chế
- Chương 119: Tắm
- Chương 120: Triệu kiến
- Chương 121: Ban phẩm
- Chương 122: Phu nhân
- Chương 123: Vương
- Chương 124: Nguyền
- Chương 125: Tam tẩu
- Chương 126: Ván cờ
- Chương 127: Của ai?
- Chương 128: Sốt cao
- Chương 129: Đại Lý Tự
- Chương 130: Ly
- Chương 131: Tham mưu
- Chương 132: Hiến kế
- Chương 133: Thiết triều
- Chương 134: Thay đổi
- Chương 135: Trao đổi
- Chương 136: Sứ giả
- Chương 137: Lên đường
- Chương 138: Sổ sách
- Chương 139: Truyện
- bình luận