Đông Phong Bất Dữ - Chương 30: Dịch Thừa Tiền
Chương trước- Chương 1: Đứa nhỏ
- Chương 2: Phúc lành hay sao dữ?
- Chương 3: Bái sư
- Chương 4: Biểu tự
- Chương 5: Biến cố
- Chương 6: Miếu hoang
- Chương 7: Bạn mới
- Chương 8: Cưỡng chế
- Chương 9: Xuất quan
- Chương 10: Thay tính đổi nết
- Chương 11: Hiện kim
- Chương 12: Hưởng thụ
- Chương 13: Hồi môn
- Chương 14: Hắn không hiểu
- Chương 15: Âm mưu
- Chương 16: Đi thi đi
- Chương 17: Hương thí
- Chương 18: Con ải con ai?
- Chương 19: Trả bài kiểu mới (R18)
- Chương 20: Phố thị
- Chương 21: Ở nhà một mình
- Chương 22: Ngọc Trúc
- Chương 23: Hội thí
- Chương 24: Hậu quả khó lường
- Chương 25: Lên kinh
- Chương 26: Nhà mới
- Chương 27: Đêm đầu
- Chương 28: Nhân duyên là câu chuyện buồn
- Chương 29: Nhân duyên là câu chuyện buồn (2)
- Chương 30: Dịch Thừa Tiền
- Chương 31: Thi Đình cũng không khó nhỉ?
- Chương 32: Dịch phủ
- Chương 33: Mãi là anh em
- Chương 34: Một đêm mất ngủ
- Chương 35: Nhàn rỗi
- Chương 36: Ái ân
- Chương 37: Người gặp nạn
- Chương 38: Tùy tùng
- Chương 39: Nghi Thái doanh vạn phương
- Chương 40: Đồng hạng
- Chương 41: Đoan Mộc hỉ sự
- Chương 42: Cảnh cáo
- Chương 43: Bái đường ba lạy
- Chương 44: Chia uyên rẽ thúy
- Chương 45: Trận chiến cuối cùng
- Chương 46: Nghỉ ngơi
- Chương 47: Diện kiến thánh nhan
- Chương 48: Đêm lạnh
- Chương 49: Kim bảng đề danh
- Chương 50: Đại phong
- Chương 51: Tặng người?
- Chương 52: Biến loạn trước nhà
- Chương 53: Tảo triều
- Chương 54: Khăng khăng ép tội
- Chương 55: Mỗi người một vẻ
- Chương 56: Yên bình
- Chương 57: Huyền thuật?
- Chương 58: Buôn chuyện tứ phương
- Chương 59: Dưa lê tám hướng
- Chương 60: Nhân vật chính cũng có lúc làm con kì đà
- Chương 61: Người về
- Chương 62: Ngày rằm
- Chương 63: Bán thân
- Chương 64: Thiếu nữ dưới trăng
- Chương 65: Chuyện trong cung
- Chương 66: Chuyện trong cung (2)
- Chương 67: Chạm trán dân tổ
- Chương 68: Chữa bệnh
- Chương 69: Trốn việc
- Chương 70: Khách
- Chương 71: Thư đồng
- Chương 72: Sự kiện
- Chương 73: Ngày nghỉ
- Chương 74: Khải hoàn
- Chương 75: Yến tiệc
- Chương 76: Bái phỏng
- Chương 77: Hàn huyên
- Chương 78: Đấu cờ
- Chương 79: 4 năm
- Chương 80: Triều can
- Chương 81: Phạt
- Chương 82: Nhà là nơi có thể yên bình
- Chương 83: Cầu hôn
- Chương 84: Gương
- Chương 85: Dặn dò của Thượng Thư
- Chương 86: Mật thất
- Chương 87: Rượu
- Chương 88: Say
- Chương 89: Nhà
- Chương 90: Bẩm tấu
- Chương 91: Điện thần
- Chương 92: Thanh lâu
- Chương 93: Cào
- Chương 94: Đồng nghiệp
- Chương 95: Cố nhân
- Chương 96: Chủ vắng nhà, gà vọc niêu tôm
- Chương 97: Nguy kịch
- Chương 98: Bạn đến chơi nhà
- Chương 99: Anh với chả em
- Chương 100: Lễ
- Chương 101: Trốn
- Chương 102: Vãn dạ
- Chương 103: Trăng
- Chương 104: Nóng
- Chương 105: Nghe lén
- Chương 106: Thuyên chuyển
- Chương 107: Trà
- Chương 108: Điều kiện
- Chương 109: Đột nhập
- Chương 110: Chiến
- Chương 111: Vết thương
- Chương 112: Thay thế
- Chương 113: Nhìn trộm
- Chương 114: Chợ đêm
- Chương 115: Công
- Chương 116: Bái kiến
- Chương 117: Lẩu
- Chương 118: Tang chế
- Chương 119: Tắm
- Chương 120: Triệu kiến
- Chương 121: Ban phẩm
- Chương 122: Phu nhân
- Chương 123: Vương
- Chương 124: Nguyền
- Chương 125: Tam tẩu
- Chương 126: Ván cờ
- Chương 127: Của ai?
- Chương 128: Sốt cao
- Chương 129: Đại Lý Tự
- Chương 130: Ly
- Chương 131: Tham mưu
- Chương 132: Hiến kế
- Chương 133: Thiết triều
- Chương 134: Thay đổi
- Chương 135: Trao đổi
- Chương 136: Sứ giả
- Chương 137: Lên đường
- Chương 138: Sổ sách
- Chương 139: Truyện
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đông Phong Bất Dữ
Chương 30: Dịch Thừa Tiền
Ngày thi Đình cuối cùng rồi cũng đã tới.
Toàn bộ sĩ tử trong nước tập trung tại kinh đô Trúc An, tham dự kì thi quyết định vận mệnh của mình. Một là cuộc đời nở hoa, hai là cuộc sống bế tắc. Đậu thì tiếp tục tiến vào kì thi tại điện rồng, tạch thì mình về quê nuôi cá và trồng thêm rau. Chính vì tính chất quan trọng này mà những người tham gia dự thi đều đã tự trang bị cho mình một tâm lí vững chãi cùng với lượng kiến thức khổng lồ.
Mẫn Hi cũng vậy. Hắn vì ngày hôm nay mà học rất nhiều, học cả những thứ nằm bên ngoài nước. Hắn tin rằng chúng sẽ không dư thừa, nếu dư thì cũng không sao, biết nhiều hơn một chút cũng tốt. Đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, hắn thấy kinh thành đúng là khác xa với Việt Trạch của hắn. Ngày đó trường thi Việt Trạch náo một thì bây giờ ở Trúc An ồn ào gấp 10 lần. Trà quán, thơ lầu cũng xa hoa hơn rất nhiều. Đi kèm với đó là cái giá cắt cổ cho một lần vào thăm.
Hắn nhấp trà, nghĩ tới giá tiền của cái thứ mình đang uống, chợt thấy đau nhói ở bụng trái. Lời đồn Trúc An trăm năm thanh bình, mùa xuân hoa khai khắp thành quả là không sai. Nãy hắn đi trên đường có một chút mà cánh đào hoa đã rơi đầy đầu rồi. Đám hoa này đem về ghép lại có khi thành được một bông lớn. Hôm nay cũng may là không có Hoàng Ngự Vũ theo sau, chứ có thì y cười hắn chết mất.
Nhìn qua nhìn lại, liếc xuôi rồi đến liếc dọc, hắn thấy mấy hàng nước hôm nay có vẻ buôn may bán đắt. Mùa thi đến kéo theo thí sinh đến, mà thí sinh đến thì thần tài đến. Thần tài đến thì sao?
Thì tiền về chứ còn sao nữa?
Ngoài ra thì đối thơ có lẽ là sở thích của dân chúng tri thức ở đất thành đô. Trong trà quán hắn đang ngồi, ở khu vực trung tâm luôn vang tiếng đối đáp rất lớn. Trộm liếc mắt nhìn sang cũng thấy nơi đó tập trung đông người, có vẻ rất vui đấy nhưng mà thôi, hắn không tham gia đâu. Bản tính Mẫn Hi không thích mấy chỗ quá náo nhiệt như này....
Thôi thôi ông đừng có mà mồm điêu, không biết đối thì nói đại đi.
Ừ thì hắn không biết đối thơ thật. Chuyện này được hắn giấu kín từ lúc còn học ở nhà thầy cho tới bây giờ. Mỗi lần có ai đó bảo hắn đối thơ, hắn liền tùy tiện tìm một cái lí do để né tránh. Có khi là đau bụng, có lúc buồn nôn, nói chung là điệu nghệ đến mức có thể trốn được ngần ấy năm. Hắn thừa nhận mình diễn giỏi thật, đôi lúc thấy lỡ thi tạch thì về theo đoàn hát cũng kiếm bộn tiền.
Đột nhiên từ cửa trà quán xuất hiện một nhân vật toàn thân đồ đen. Chẳng biết là thiếu gia nhà ai nhưng hắn phỏng đoán cũng là kẻ đao to búa lớn, nếu không thì sao tất cả mọi người trong trà quán đều đặt sự chú ý lên khi người đó bước tới.
- Không biết trước khi thi, đại thiếu gia đây có nhã hứng cùng với tại hạ hàn huyên một chút chứ?
Được gọi như vậy, có lẽ là con trai của một gia đình giàu có nào đó. Mẫn Hi chú ý lắng nghe, muốn thăm dò thêm thân thế của người này. Biết đâu lại trúng Tứ Đại Thế Gia thì hắn sẽ cố gắng làm quen, sau này có cái đùi để ôm cũng thuận tiện.
- Các người chơi đi! Hôm nay ta chỉ muốn uống trà cho khuây khỏa thôi.
Thiếu niên kia chỉ chạc tuổi hắn, hoặc lớn hơn một chút. Gã ta hướng đám thư sinh kia vừa hành lễ vừa trả lời, nụ cười vẫn giữ trên môi. Câu trả lời của gã khiến mấy tên còn lại có vẻ không được vui, nhưng rồi cũng tiếp tục cuộc chơi của mình. Gã phe phẩy chiết phiến trên tay, từ từ tiến lại phía hắn, rồi hạ tọa xuống trước mặt hắn.
Mẫn Hi vẫn im lặng không nhúc nhích. Những động tác này không phải là hắn không thấy, chẳng qua là hắn đang rén nên mới không có phản ứng lại. Tự dưng bố xuất hiện với cái cách mọi người gọi bố như thế, sau đó bố tiến đến chỗ con, rồi bố ngồi đối diện con với cái khí tức đó, con sợ đấy bố. Con người chứ có phải con gì đâu mà không biết rén.
- Tiểu bằng hữu đây vì sao lại không ra kia chung vui?
Giọng gã ta khá ấm, xem ra không có ác ý nhưng cái câu hỏi kia thì như chạm phải vảy ngược của hắn vậy. Mẫn Hi hạ chén trà xuống, lòng không muốn nhưng cũng phải trả lời: "Tại hạ không có hứng thú quá nhiều với việc này. Còn ngài, vì sao lại đến đây ngồi cùng bàn với tại hạ vậy?
Vẻ mặt hắn bình thản, như thể chưa từng trải qua cơn bão lòng, lo sợ vừa rồi. Hắn nói rồi, ngoại trừ người có học chữ ra thì hắn còn có cả khả năng diễn xuất nữa. Không một ai có thể nhìn thấu hắn đâu, không một ai....
- Haha, chứ không phải tiểu bằng hữu đây không biết đối thơ hả?
Thôi, cho phép hắn rút lại câu vừa rồi nhé.
Người đối diện hắn cười phá lên nhưng vẫn giữ được nét nhã nhặn. Vừa cười vừa phẩy quạt, điệu bộ này làm hắn có phần hơi lo ngại. Vãi thật, thằng cha này là ai, lai lịch thế nào mà có thể nhìn thấu hắn ngay từ lần gặp đầu tiên thế này. Cao thủ phương nào, hãy mau khai báo danh tính!
- Đại nhân đây thật khéo đùa. Người như ngài nhìn sơ đã thấy rằng khí độ bất phàm, chẳng hay có thể cho tại hạ có vinh dự được biết cao danh quý tánh của ngài chứ?
Hắn mỉm cười. Bây giờ ngước mắt lên nhìn kĩ mới thấy, diện mạo người này cũng không tệ. Gã không tràn đầy soái khí giống Hoàng Ngự Vũ, cũng chẳng cao to giống như phụ thân hắn nhưng bù lại mi mục thanh tú, gương mặt nét cạnh. Đặc biệt là nụ cười kia, nếu hắn là nữ nhân hoặc thành phần quá dễ dãi có lẽ đã sa lưới gã ngay rồi.
Gã ta nghe cho hết câu, xong mới nói. Người này đúng thật đẳng cấp. Vừa vào, chả cần gọi món vậy mà phục vụ đã biết đường mang lên rồi. Chắc chắn là khách quen ở đây chứ không lý nào mà lại được hưởng đặc quyền như kia.
- Ta họ Dịch...
Ô con cháu danh môn thế gia thật này.
- Tên Thừa Tiền. Ban nãy thấy ngươi ngồi một mình đột nhiên muốn lại xem thử.
Ô nguyên bộ luôn này. Má nó, đã giàu rồi còn tên Thừa Tiền, bộ sợ người ta không biết nhà mình giàu hay gì á.
- Hm... Nãy giờ gọi ngươi là tiểu bằng hữu ta thấy nó cứ dài dài bất tiện sao ấy. Hay là vậy đi, ngươi cho ta biết tên, để có gì ta kêu cho dễ.
Giọng điệu này...
Dân chơi chắc luôn!
Thật, mấy thằng mà xin cái tên thôi cũng dài dòng thì đa phần là văn vở để dụ dỗ con gái người ta. Mà thôi kệ đi, hắn có người trong lòng rồi, dụ dỗ không có tác dụng đâu!!!
- Ngài cứ gọi ta Thục Xuyên.
Dịch Thừa Tiền đột nhiên cười gian, đưa tay không cầm quạt còn lại lên vuốt nhẹ tóc mai hắn: "Tên đẹp, người cũng thật đẹp"
Như thế này khiến hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện nếu Hoàng Ngự Vũ đang ở đây, ngay lúc này thì y sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Tự dưng tò mò ghê nơi, không lẽ bây giờ về dắt y ra nhỉ?
- Ngài đừng trêu tại hạ nữa.
Cười một cách miễn cưỡng, hắn biết hôm nay mình gặp phải dân chơi hàng thật giá thật rồi. Cũng tại cái mồm thối của hắn, hồi đó cứ ao ước một lần gặp dạng nam nhân thích trêu hoa ghẹo nguyệt làm gì? Bây giờ gặp thật thì rén cụp đuôi đây này.
Dịch Thừa Tiền nghe vậy nhếch mắt một chút, hướng sang cổng trường thi ở gần đó. Gã nhấp môi ít trà, đoạn phẩy quạt nói: "Vừa nhìn ngươi đã biết không phải sĩ tử ở đây, Thục Xuyên là từ đâu mà đến thế?"
Mắt nhìn người của gã này cũng thật khéo. Nãy giờ thoáng sơ mà đã bóc ra hai thứ của hắn, một là không biết làm thơ, hai là không phải người Trúc An. Hắn nghĩ, ngồi lâu thêm một chút có lẽ người này còn bóc ra nhiều thứ của hắn nữa.
- Không giấu gì thiếu gia đây, tại hạ vốn dĩ là người ở Việt Trạch, may mắn trúng tuyển nên lên kinh dự thi.
Dịch Thừa Tiền kia vừa nghe đến Việt Trạch đã chuyển biến thái độ. Gã gấp vội cây quạt, gõ lên tay vài cái, vẻ mặt tràn đầy hứng thú quay sang hắn: "Ngươi là cái người đỗ Hội Nguyên ở cụm thi Việt Trạch - Niệm Chân đấy hả?"
Toàn bộ sĩ tử trong nước tập trung tại kinh đô Trúc An, tham dự kì thi quyết định vận mệnh của mình. Một là cuộc đời nở hoa, hai là cuộc sống bế tắc. Đậu thì tiếp tục tiến vào kì thi tại điện rồng, tạch thì mình về quê nuôi cá và trồng thêm rau. Chính vì tính chất quan trọng này mà những người tham gia dự thi đều đã tự trang bị cho mình một tâm lí vững chãi cùng với lượng kiến thức khổng lồ.
Mẫn Hi cũng vậy. Hắn vì ngày hôm nay mà học rất nhiều, học cả những thứ nằm bên ngoài nước. Hắn tin rằng chúng sẽ không dư thừa, nếu dư thì cũng không sao, biết nhiều hơn một chút cũng tốt. Đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, hắn thấy kinh thành đúng là khác xa với Việt Trạch của hắn. Ngày đó trường thi Việt Trạch náo một thì bây giờ ở Trúc An ồn ào gấp 10 lần. Trà quán, thơ lầu cũng xa hoa hơn rất nhiều. Đi kèm với đó là cái giá cắt cổ cho một lần vào thăm.
Hắn nhấp trà, nghĩ tới giá tiền của cái thứ mình đang uống, chợt thấy đau nhói ở bụng trái. Lời đồn Trúc An trăm năm thanh bình, mùa xuân hoa khai khắp thành quả là không sai. Nãy hắn đi trên đường có một chút mà cánh đào hoa đã rơi đầy đầu rồi. Đám hoa này đem về ghép lại có khi thành được một bông lớn. Hôm nay cũng may là không có Hoàng Ngự Vũ theo sau, chứ có thì y cười hắn chết mất.
Nhìn qua nhìn lại, liếc xuôi rồi đến liếc dọc, hắn thấy mấy hàng nước hôm nay có vẻ buôn may bán đắt. Mùa thi đến kéo theo thí sinh đến, mà thí sinh đến thì thần tài đến. Thần tài đến thì sao?
Thì tiền về chứ còn sao nữa?
Ngoài ra thì đối thơ có lẽ là sở thích của dân chúng tri thức ở đất thành đô. Trong trà quán hắn đang ngồi, ở khu vực trung tâm luôn vang tiếng đối đáp rất lớn. Trộm liếc mắt nhìn sang cũng thấy nơi đó tập trung đông người, có vẻ rất vui đấy nhưng mà thôi, hắn không tham gia đâu. Bản tính Mẫn Hi không thích mấy chỗ quá náo nhiệt như này....
Thôi thôi ông đừng có mà mồm điêu, không biết đối thì nói đại đi.
Ừ thì hắn không biết đối thơ thật. Chuyện này được hắn giấu kín từ lúc còn học ở nhà thầy cho tới bây giờ. Mỗi lần có ai đó bảo hắn đối thơ, hắn liền tùy tiện tìm một cái lí do để né tránh. Có khi là đau bụng, có lúc buồn nôn, nói chung là điệu nghệ đến mức có thể trốn được ngần ấy năm. Hắn thừa nhận mình diễn giỏi thật, đôi lúc thấy lỡ thi tạch thì về theo đoàn hát cũng kiếm bộn tiền.
Đột nhiên từ cửa trà quán xuất hiện một nhân vật toàn thân đồ đen. Chẳng biết là thiếu gia nhà ai nhưng hắn phỏng đoán cũng là kẻ đao to búa lớn, nếu không thì sao tất cả mọi người trong trà quán đều đặt sự chú ý lên khi người đó bước tới.
- Không biết trước khi thi, đại thiếu gia đây có nhã hứng cùng với tại hạ hàn huyên một chút chứ?
Được gọi như vậy, có lẽ là con trai của một gia đình giàu có nào đó. Mẫn Hi chú ý lắng nghe, muốn thăm dò thêm thân thế của người này. Biết đâu lại trúng Tứ Đại Thế Gia thì hắn sẽ cố gắng làm quen, sau này có cái đùi để ôm cũng thuận tiện.
- Các người chơi đi! Hôm nay ta chỉ muốn uống trà cho khuây khỏa thôi.
Thiếu niên kia chỉ chạc tuổi hắn, hoặc lớn hơn một chút. Gã ta hướng đám thư sinh kia vừa hành lễ vừa trả lời, nụ cười vẫn giữ trên môi. Câu trả lời của gã khiến mấy tên còn lại có vẻ không được vui, nhưng rồi cũng tiếp tục cuộc chơi của mình. Gã phe phẩy chiết phiến trên tay, từ từ tiến lại phía hắn, rồi hạ tọa xuống trước mặt hắn.
Mẫn Hi vẫn im lặng không nhúc nhích. Những động tác này không phải là hắn không thấy, chẳng qua là hắn đang rén nên mới không có phản ứng lại. Tự dưng bố xuất hiện với cái cách mọi người gọi bố như thế, sau đó bố tiến đến chỗ con, rồi bố ngồi đối diện con với cái khí tức đó, con sợ đấy bố. Con người chứ có phải con gì đâu mà không biết rén.
- Tiểu bằng hữu đây vì sao lại không ra kia chung vui?
Giọng gã ta khá ấm, xem ra không có ác ý nhưng cái câu hỏi kia thì như chạm phải vảy ngược của hắn vậy. Mẫn Hi hạ chén trà xuống, lòng không muốn nhưng cũng phải trả lời: "Tại hạ không có hứng thú quá nhiều với việc này. Còn ngài, vì sao lại đến đây ngồi cùng bàn với tại hạ vậy?
Vẻ mặt hắn bình thản, như thể chưa từng trải qua cơn bão lòng, lo sợ vừa rồi. Hắn nói rồi, ngoại trừ người có học chữ ra thì hắn còn có cả khả năng diễn xuất nữa. Không một ai có thể nhìn thấu hắn đâu, không một ai....
- Haha, chứ không phải tiểu bằng hữu đây không biết đối thơ hả?
Thôi, cho phép hắn rút lại câu vừa rồi nhé.
Người đối diện hắn cười phá lên nhưng vẫn giữ được nét nhã nhặn. Vừa cười vừa phẩy quạt, điệu bộ này làm hắn có phần hơi lo ngại. Vãi thật, thằng cha này là ai, lai lịch thế nào mà có thể nhìn thấu hắn ngay từ lần gặp đầu tiên thế này. Cao thủ phương nào, hãy mau khai báo danh tính!
- Đại nhân đây thật khéo đùa. Người như ngài nhìn sơ đã thấy rằng khí độ bất phàm, chẳng hay có thể cho tại hạ có vinh dự được biết cao danh quý tánh của ngài chứ?
Hắn mỉm cười. Bây giờ ngước mắt lên nhìn kĩ mới thấy, diện mạo người này cũng không tệ. Gã không tràn đầy soái khí giống Hoàng Ngự Vũ, cũng chẳng cao to giống như phụ thân hắn nhưng bù lại mi mục thanh tú, gương mặt nét cạnh. Đặc biệt là nụ cười kia, nếu hắn là nữ nhân hoặc thành phần quá dễ dãi có lẽ đã sa lưới gã ngay rồi.
Gã ta nghe cho hết câu, xong mới nói. Người này đúng thật đẳng cấp. Vừa vào, chả cần gọi món vậy mà phục vụ đã biết đường mang lên rồi. Chắc chắn là khách quen ở đây chứ không lý nào mà lại được hưởng đặc quyền như kia.
- Ta họ Dịch...
Ô con cháu danh môn thế gia thật này.
- Tên Thừa Tiền. Ban nãy thấy ngươi ngồi một mình đột nhiên muốn lại xem thử.
Ô nguyên bộ luôn này. Má nó, đã giàu rồi còn tên Thừa Tiền, bộ sợ người ta không biết nhà mình giàu hay gì á.
- Hm... Nãy giờ gọi ngươi là tiểu bằng hữu ta thấy nó cứ dài dài bất tiện sao ấy. Hay là vậy đi, ngươi cho ta biết tên, để có gì ta kêu cho dễ.
Giọng điệu này...
Dân chơi chắc luôn!
Thật, mấy thằng mà xin cái tên thôi cũng dài dòng thì đa phần là văn vở để dụ dỗ con gái người ta. Mà thôi kệ đi, hắn có người trong lòng rồi, dụ dỗ không có tác dụng đâu!!!
- Ngài cứ gọi ta Thục Xuyên.
Dịch Thừa Tiền đột nhiên cười gian, đưa tay không cầm quạt còn lại lên vuốt nhẹ tóc mai hắn: "Tên đẹp, người cũng thật đẹp"
Như thế này khiến hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện nếu Hoàng Ngự Vũ đang ở đây, ngay lúc này thì y sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Tự dưng tò mò ghê nơi, không lẽ bây giờ về dắt y ra nhỉ?
- Ngài đừng trêu tại hạ nữa.
Cười một cách miễn cưỡng, hắn biết hôm nay mình gặp phải dân chơi hàng thật giá thật rồi. Cũng tại cái mồm thối của hắn, hồi đó cứ ao ước một lần gặp dạng nam nhân thích trêu hoa ghẹo nguyệt làm gì? Bây giờ gặp thật thì rén cụp đuôi đây này.
Dịch Thừa Tiền nghe vậy nhếch mắt một chút, hướng sang cổng trường thi ở gần đó. Gã nhấp môi ít trà, đoạn phẩy quạt nói: "Vừa nhìn ngươi đã biết không phải sĩ tử ở đây, Thục Xuyên là từ đâu mà đến thế?"
Mắt nhìn người của gã này cũng thật khéo. Nãy giờ thoáng sơ mà đã bóc ra hai thứ của hắn, một là không biết làm thơ, hai là không phải người Trúc An. Hắn nghĩ, ngồi lâu thêm một chút có lẽ người này còn bóc ra nhiều thứ của hắn nữa.
- Không giấu gì thiếu gia đây, tại hạ vốn dĩ là người ở Việt Trạch, may mắn trúng tuyển nên lên kinh dự thi.
Dịch Thừa Tiền kia vừa nghe đến Việt Trạch đã chuyển biến thái độ. Gã gấp vội cây quạt, gõ lên tay vài cái, vẻ mặt tràn đầy hứng thú quay sang hắn: "Ngươi là cái người đỗ Hội Nguyên ở cụm thi Việt Trạch - Niệm Chân đấy hả?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đứa nhỏ
- Chương 2: Phúc lành hay sao dữ?
- Chương 3: Bái sư
- Chương 4: Biểu tự
- Chương 5: Biến cố
- Chương 6: Miếu hoang
- Chương 7: Bạn mới
- Chương 8: Cưỡng chế
- Chương 9: Xuất quan
- Chương 10: Thay tính đổi nết
- Chương 11: Hiện kim
- Chương 12: Hưởng thụ
- Chương 13: Hồi môn
- Chương 14: Hắn không hiểu
- Chương 15: Âm mưu
- Chương 16: Đi thi đi
- Chương 17: Hương thí
- Chương 18: Con ải con ai?
- Chương 19: Trả bài kiểu mới (R18)
- Chương 20: Phố thị
- Chương 21: Ở nhà một mình
- Chương 22: Ngọc Trúc
- Chương 23: Hội thí
- Chương 24: Hậu quả khó lường
- Chương 25: Lên kinh
- Chương 26: Nhà mới
- Chương 27: Đêm đầu
- Chương 28: Nhân duyên là câu chuyện buồn
- Chương 29: Nhân duyên là câu chuyện buồn (2)
- Chương 30: Dịch Thừa Tiền
- Chương 31: Thi Đình cũng không khó nhỉ?
- Chương 32: Dịch phủ
- Chương 33: Mãi là anh em
- Chương 34: Một đêm mất ngủ
- Chương 35: Nhàn rỗi
- Chương 36: Ái ân
- Chương 37: Người gặp nạn
- Chương 38: Tùy tùng
- Chương 39: Nghi Thái doanh vạn phương
- Chương 40: Đồng hạng
- Chương 41: Đoan Mộc hỉ sự
- Chương 42: Cảnh cáo
- Chương 43: Bái đường ba lạy
- Chương 44: Chia uyên rẽ thúy
- Chương 45: Trận chiến cuối cùng
- Chương 46: Nghỉ ngơi
- Chương 47: Diện kiến thánh nhan
- Chương 48: Đêm lạnh
- Chương 49: Kim bảng đề danh
- Chương 50: Đại phong
- Chương 51: Tặng người?
- Chương 52: Biến loạn trước nhà
- Chương 53: Tảo triều
- Chương 54: Khăng khăng ép tội
- Chương 55: Mỗi người một vẻ
- Chương 56: Yên bình
- Chương 57: Huyền thuật?
- Chương 58: Buôn chuyện tứ phương
- Chương 59: Dưa lê tám hướng
- Chương 60: Nhân vật chính cũng có lúc làm con kì đà
- Chương 61: Người về
- Chương 62: Ngày rằm
- Chương 63: Bán thân
- Chương 64: Thiếu nữ dưới trăng
- Chương 65: Chuyện trong cung
- Chương 66: Chuyện trong cung (2)
- Chương 67: Chạm trán dân tổ
- Chương 68: Chữa bệnh
- Chương 69: Trốn việc
- Chương 70: Khách
- Chương 71: Thư đồng
- Chương 72: Sự kiện
- Chương 73: Ngày nghỉ
- Chương 74: Khải hoàn
- Chương 75: Yến tiệc
- Chương 76: Bái phỏng
- Chương 77: Hàn huyên
- Chương 78: Đấu cờ
- Chương 79: 4 năm
- Chương 80: Triều can
- Chương 81: Phạt
- Chương 82: Nhà là nơi có thể yên bình
- Chương 83: Cầu hôn
- Chương 84: Gương
- Chương 85: Dặn dò của Thượng Thư
- Chương 86: Mật thất
- Chương 87: Rượu
- Chương 88: Say
- Chương 89: Nhà
- Chương 90: Bẩm tấu
- Chương 91: Điện thần
- Chương 92: Thanh lâu
- Chương 93: Cào
- Chương 94: Đồng nghiệp
- Chương 95: Cố nhân
- Chương 96: Chủ vắng nhà, gà vọc niêu tôm
- Chương 97: Nguy kịch
- Chương 98: Bạn đến chơi nhà
- Chương 99: Anh với chả em
- Chương 100: Lễ
- Chương 101: Trốn
- Chương 102: Vãn dạ
- Chương 103: Trăng
- Chương 104: Nóng
- Chương 105: Nghe lén
- Chương 106: Thuyên chuyển
- Chương 107: Trà
- Chương 108: Điều kiện
- Chương 109: Đột nhập
- Chương 110: Chiến
- Chương 111: Vết thương
- Chương 112: Thay thế
- Chương 113: Nhìn trộm
- Chương 114: Chợ đêm
- Chương 115: Công
- Chương 116: Bái kiến
- Chương 117: Lẩu
- Chương 118: Tang chế
- Chương 119: Tắm
- Chương 120: Triệu kiến
- Chương 121: Ban phẩm
- Chương 122: Phu nhân
- Chương 123: Vương
- Chương 124: Nguyền
- Chương 125: Tam tẩu
- Chương 126: Ván cờ
- Chương 127: Của ai?
- Chương 128: Sốt cao
- Chương 129: Đại Lý Tự
- Chương 130: Ly
- Chương 131: Tham mưu
- Chương 132: Hiến kế
- Chương 133: Thiết triều
- Chương 134: Thay đổi
- Chương 135: Trao đổi
- Chương 136: Sứ giả
- Chương 137: Lên đường
- Chương 138: Sổ sách
- Chương 139: Truyện