Đông Phong Bất Dữ - Chương 9: Xuất quan
Chương trước- Chương 1: Đứa nhỏ
- Chương 2: Phúc lành hay sao dữ?
- Chương 3: Bái sư
- Chương 4: Biểu tự
- Chương 5: Biến cố
- Chương 6: Miếu hoang
- Chương 7: Bạn mới
- Chương 8: Cưỡng chế
- Chương 9: Xuất quan
- Chương 10: Thay tính đổi nết
- Chương 11: Hiện kim
- Chương 12: Hưởng thụ
- Chương 13: Hồi môn
- Chương 14: Hắn không hiểu
- Chương 15: Âm mưu
- Chương 16: Đi thi đi
- Chương 17: Hương thí
- Chương 18: Con ải con ai?
- Chương 19: Trả bài kiểu mới (R18)
- Chương 20: Phố thị
- Chương 21: Ở nhà một mình
- Chương 22: Ngọc Trúc
- Chương 23: Hội thí
- Chương 24: Hậu quả khó lường
- Chương 25: Lên kinh
- Chương 26: Nhà mới
- Chương 27: Đêm đầu
- Chương 28: Nhân duyên là câu chuyện buồn
- Chương 29: Nhân duyên là câu chuyện buồn (2)
- Chương 30: Dịch Thừa Tiền
- Chương 31: Thi Đình cũng không khó nhỉ?
- Chương 32: Dịch phủ
- Chương 33: Mãi là anh em
- Chương 34: Một đêm mất ngủ
- Chương 35: Nhàn rỗi
- Chương 36: Ái ân
- Chương 37: Người gặp nạn
- Chương 38: Tùy tùng
- Chương 39: Nghi Thái doanh vạn phương
- Chương 40: Đồng hạng
- Chương 41: Đoan Mộc hỉ sự
- Chương 42: Cảnh cáo
- Chương 43: Bái đường ba lạy
- Chương 44: Chia uyên rẽ thúy
- Chương 45: Trận chiến cuối cùng
- Chương 46: Nghỉ ngơi
- Chương 47: Diện kiến thánh nhan
- Chương 48: Đêm lạnh
- Chương 49: Kim bảng đề danh
- Chương 50: Đại phong
- Chương 51: Tặng người?
- Chương 52: Biến loạn trước nhà
- Chương 53: Tảo triều
- Chương 54: Khăng khăng ép tội
- Chương 55: Mỗi người một vẻ
- Chương 56: Yên bình
- Chương 57: Huyền thuật?
- Chương 58: Buôn chuyện tứ phương
- Chương 59: Dưa lê tám hướng
- Chương 60: Nhân vật chính cũng có lúc làm con kì đà
- Chương 61: Người về
- Chương 62: Ngày rằm
- Chương 63: Bán thân
- Chương 64: Thiếu nữ dưới trăng
- Chương 65: Chuyện trong cung
- Chương 66: Chuyện trong cung (2)
- Chương 67: Chạm trán dân tổ
- Chương 68: Chữa bệnh
- Chương 69: Trốn việc
- Chương 70: Khách
- Chương 71: Thư đồng
- Chương 72: Sự kiện
- Chương 73: Ngày nghỉ
- Chương 74: Khải hoàn
- Chương 75: Yến tiệc
- Chương 76: Bái phỏng
- Chương 77: Hàn huyên
- Chương 78: Đấu cờ
- Chương 79: 4 năm
- Chương 80: Triều can
- Chương 81: Phạt
- Chương 82: Nhà là nơi có thể yên bình
- Chương 83: Cầu hôn
- Chương 84: Gương
- Chương 85: Dặn dò của Thượng Thư
- Chương 86: Mật thất
- Chương 87: Rượu
- Chương 88: Say
- Chương 89: Nhà
- Chương 90: Bẩm tấu
- Chương 91: Điện thần
- Chương 92: Thanh lâu
- Chương 93: Cào
- Chương 94: Đồng nghiệp
- Chương 95: Cố nhân
- Chương 96: Chủ vắng nhà, gà vọc niêu tôm
- Chương 97: Nguy kịch
- Chương 98: Bạn đến chơi nhà
- Chương 99: Anh với chả em
- Chương 100: Lễ
- Chương 101: Trốn
- Chương 102: Vãn dạ
- Chương 103: Trăng
- Chương 104: Nóng
- Chương 105: Nghe lén
- Chương 106: Thuyên chuyển
- Chương 107: Trà
- Chương 108: Điều kiện
- Chương 109: Đột nhập
- Chương 110: Chiến
- Chương 111: Vết thương
- Chương 112: Thay thế
- Chương 113: Nhìn trộm
- Chương 114: Chợ đêm
- Chương 115: Công
- Chương 116: Bái kiến
- Chương 117: Lẩu
- Chương 118: Tang chế
- Chương 119: Tắm
- Chương 120: Triệu kiến
- Chương 121: Ban phẩm
- Chương 122: Phu nhân
- Chương 123: Vương
- Chương 124: Nguyền
- Chương 125: Tam tẩu
- Chương 126: Ván cờ
- Chương 127: Của ai?
- Chương 128: Sốt cao
- Chương 129: Đại Lý Tự
- Chương 130: Ly
- Chương 131: Tham mưu
- Chương 132: Hiến kế
- Chương 133: Thiết triều
- Chương 134: Thay đổi
- Chương 135: Trao đổi
- Chương 136: Sứ giả
- Chương 137: Lên đường
- Chương 138: Sổ sách
- Chương 139: Truyện
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đông Phong Bất Dữ
Chương 9: Xuất quan
Giây phút tổ tiên phù hộ này hắn chắc chắn phải nắm cho bằng được. Hoàng Ngự Vũ kia say mê đến mức cả hai tay mần mò xuống bên dưới, không để tâm đến việc mình đã ngưng khóa hắn. Thời cơ như ánh sao vụt ngang qua trời, Mẫn Hi chớp lấy không ngần ngại. Hắn dùng toàn bộ chút sức lực còn lại, đẩy y ra, rồi nhanh chóng ngồi dậy
Chát!
Âm thanh vang lên, khoảng không gian dần dần yên tĩnh đến lạ thường. Hoàng Ngự Vũ lãnh trọn một cái tát từ phía người kia. Y đơ mặt một lúc, đưa tay lên xoa xoa bên má vừa bị đánh. Nơi đó thoáng ửng chút hồng nhạt, đoạn mang lại cảm giác có phần nóng ran.
- Súc sinh!
Ánh mắt Mẫn Hi chứa tầng hơi nước mỏng, mang theo đó là vài tia phẫn nhiên. Hắn kéo tấm chăn, quấn xung quanh mình, đứng dậy có ý định bỏ chạy. Cứ tưởng cái tát kia sẽ làm y sững người trong quãng thời gian đủ để cho mình chạy khỏi phòng này, ai ngờ hắn vừa đi đến cửa đã nghe tiếng Hoàng Ngự Vũ nói đểu.
- Ăn mặc mỏng manh, y phục lại còn bị xé rách như vậy, ngươi định đi đâu với bộ dáng này?
Y khoanh tay, đứng tựa người vào cạnh giường. Hắn nghĩ chuyện vừa rồi sẽ khiến y áy náy, không đụng đến mình trong ít nhất là vài ngày tới. Vậy mà tên này lại không có liêm sỉ như thế, biết vậy hôm qua trốn luôn cho rồi.
- Ta đi đâu cần ngươi quan tâm sao?
Mẫn Hi hơi ngoảnh mặt lại. Hoàng Ngự Vũ tiến về phía hắn, hai người lại lần nữa tiếp xúc ở khoảng cách gần. Y nắm tóc hắn, giật mạnh về phía sau. Mấy ngón tay y bấu sát vào, móng nhọn đâm thẳng vào da đầu làm hắn đau điếng nhíu mày.
- Ngoan ngoãn ở đây, quả nhân sẽ không bạc đãi ngươi.
Hoàng Ngự Vũ quăng hắn về phía giường ngủ, không giải thích gì thêm. Mẫn Hi cảm thấy người này đang đối xử với hắn như một món đồ chơi vậy, chơi chán liền vất thí. Hắn cũng là con người, cũng có cảm giác chứ có phải khúc gỗ đâu mà hoàn toàn vô tri.
Đột nhiên hắn thấy buồn nôn không chịu nổi. Mẫn Hi ngồi trên mặt đất, trong bụng luôn có cảm giác cồn cào. Một tay hắn đưa lên chặn ngay miệng, tay còn lại đặt ở bụng nhỏ, cố gắng nhịn xuống những cảm giác bây giờ, nhưng rồi cũng không nổi.
Nín được tầm mấy giây ngắn ngủi lại bị cảm giác tanh nồng trong cổ họng làm cho bắt buộc phải tống khứ hết mấy cái thứ kia ra ngoài. Cúi đầu, hắn nhìn những thứ mình vừa nôn ra một cách hoảng sợ.
Máu...
Không phải bất kì loại dịch nào khác, nó là máu tươi. Chất lỏng màu đỏ kia rõ mồm một lên sàn nhà, đến mức hắn không muốn tin cũng phải tin. Mùi tanh tưởi vẫn còn trong cuống họng, bụng quặng đau từng cơn, hắn có cảm giác rằng mình sắp sửa làm thêm bãi nữa. Vai nhỏ khẽ run rẩy, giờ đây hắn vừa lạnh vừa đau.
Hoàng Ngự Vũ dường như nhận ra có gì đó không đúng. Mẫn Hi theo lẽ sẽ còn chửi thêm vài câu nữa, bây giờ ngoan ngoãn như vậy thì hơi sai. Y ngoảnh đầu, nhìn thấy đối phương như vậy liền nổi lên một cơn hoảng hốt. Nhanh chóng chạy đến bên cạnh hắn, y ôm lấy vóc dáng nhỏ bé kia, bế thẳng lên giường.
- Đừng cử động.
Y thì thầm vào tai hắn, đoạn với lấy cái áo choàng khoác ngang người đối phương. Hắn nhíu mày, vẫn còn đau, tuy nhiên cảm giác lành lạnh đã giảm đi đôi chút. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hắn dần dần mất đi nhận thức. Thứ kí ức duy nhất còn sót lại trước khi hắn tiến nhập vào hôn mê rất mơ hồ. Chỉ biết mắt hắn mờ đi, Hoàng Ngự Vũ kia hôn trộm (?) rồi bón cho hắn thứ thuốc gì đó. Thuốc này rất đắng, nếu không phải người kia bóp miệng ép hắn nuốt xuống thì có lẽ hắn đã nôn thêm đợt nữa rồi.
Hoàng Ngự Vũ ôm lấy hắn. Cho tay vào túi áo rồi lấy ra một chiếc lắc, y giúp hắn đeo nó vào tay phải. Nâng bàn tay nhỏ, áp mặt gần ở vị trí thứ vừa được đeo vào, Hoàng Ngự Vũ thì thầm vài tiếng gì đó không nghe rõ nhưng chắc chắn đó không phải quốc ngữ của Đại Hưng, chiếc lắc hiện lên mấy đường hoa văn dạng chữ đỏ rực. Dòng chữ giống hệt mấy chữ mà các thầy pháp thường viết trên lá bùa vậy, có điều nó sáng rực lên trong suốt quãng thời gian y đọc thần chú rồi lại tắt lịm đi. Lắc tay chi chít chữ bây giờ trở lại thành một món trang sức bình thường, thậm chí còn khá bắt mắt bởi thiết kế của nó.
Y đặt hắn nằm xuống, cẩn thận quấn chăn ủ ấm đối phương. Xong xuôi, y ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn hắn một chút. Hoàng Ngự Vũ ôn nhu xoa đầu hắn, thái độ khác hoàn toàn với lúc hung hăng xâm phạm hắn. Ở dây chỉ có sự dịu dàng, cưỡng chế bạo ngược dường như đã biến đi mất rồi.
Y bỏ ra ngoài, để hắn lại một mình trong phòng. Trước khi đi cũng không quên ngoảnh mặt lại nhìn hắn, ra khỏi rồi liền chú ý đóng cửa phòng cẩn thận. Hoàng Ngự Vũ không biết đang lo sợ thứ mà còn cẩn thận vẽ pháp trận lên cánh cửa, cũng là màu đỏ rực. Sau khi y rời khỏi, những vết tích đó đều bay màu đi hết.
Y rời khỏi biệt phủ, lấy lại vẻ lãnh đạm ban đầu, dường như là muốn xuống núi. Vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy hai bên có người đứng sẵn đợi, Hoàng Ngự Vũ cũng không lấy làm lạ. Bình tĩnh huýt sáo một hơi ngắn, mấy tên đứng chờ tiến lại phía y, đi thành hàng ngang. Mỗi tên diện một màu trên người, kẻ nguyên cây xanh lè, đứa thì cây tím, nói chung trông như hộp bút chì màu. Một băng bốn người, y liếc mắt một vòng như điểm danh, thấy có gì đó không ổn.
Ơ sao bọn này nổi thế?
- Chúng mày đi dự tết Setsubun à? Đang ở Đại Hưng chứ có ở Đại Hoà méo đâu?
Thằng xanh đọt chuối, thằng thì tím, thằng thì hồng cánh sen, lũ này đích thị đang định trình diễn thời trang 3 mùa, y nghĩ, vừa nói vừa vả đầu ba đứa kia, mỗi người một cái.
- Đại ca nói quá, tụi em lúc nào mà chả mặc như thế?
Tên màu hồng cánh sen xoa xoa chỗ vừa bị đánh, giọng điệu uất ức tâu lại. Thì ra mấy đứa này là đám lâu la dưới trướng Hoàng Ngự Vũ, cầm đầu băng đảng, chỉ nghe lệnh của y. Hôm nay xuất hiện ở đây âu cũng là do y hẹn trước.
- Chúng mày thử mặc thế này xuống chợ nhân loại xem có bị quân triều đình bế đi vì nghi ngờ là phiến loạn không?
Mấy tên thủ hạ nghe vậy liền mắt chữ O mồm chữ A. Bọn chúng thấy có gì lùng bùng lỗ tai, phân vân liệu mình có đang nghe nhầm không. Đơ ra một lúc nhìn ông chủ, thoáng sau lại bị y đạp cho vài cái.
- Cút đi đổi đồ, nhanh!
Hoàng Ngự Vũ hậm hực. Y không biết phải nói sao với mấy đứa này, lại càng không hiểu chuyện hồi đó mình nhặt về chúng nó tỉnh lắm mà sao càng lớn lại càng điên vậy.
Trong thời gian đợi bọn chúng canh y, Hoàng Ngự Vũ tự mình châm điếu thuốc. Y bắt đầu nghĩ về chuyện của Mẫn Hi hôm nay, vừa rồi tổn thương đến mức thổ huyết, có lẽ nên mua một ít nhân sâm để bồi bổ. Chính bản thân y cũng không nghĩ đến trường hợp là hắn sẽ nôn ra một bãi máu như thế.
- Đi!
Mấy tên kia đổi đồ cũng nhanh, hoặc là do không dám để y đợi lâu nên làm nhanh. Ban nãy là các chúa hề, bây giờ đổi cái áo cái thành ra bảnh tỏn hơn hẳn. Y nhìn đám đàn em, nhả ra một hơi khói, tiến lại chỗ tụi nó.
- À, các ngươi giấu cho kỹ vào, bị lộ là chết cả lũ đấy.
Y phất tay, bước đi lên trước, ba đứa còn lại nhanh chóng bước theo sau. Vừa đi Hoàng Ngự Vũ vừa trợn tròn mắt, chủ yếu biểu thị việc y chán mấy thằng em ra mặt. Y nhớ mình cũng dặn dò bọn nó giống con người một chút cẩn thận lắm, sao bọn này lại não phẳng đến mức quên luôn lời y vậy.
- Đại ca, hôm nay sao huynh lại muốn đến chợ của nhân loại vậy?
Một tên hỏi, đứa đi bên cạnh gã ta cũng bồi thêm một câu hùa. Bọn chúng trước đây chưa từng thấy Hoàng Ngự Vũ muốn đích thân đi đến một nơi nào đó, huống chi là nơi có nhiều con người. Ai mà chả biết anh đại bọn chúng ghét nhân loại như nào, hôm nay đột nhiên đi đến chắc là có lí do.
- Hay là có thằng nào thiếu nợ huynh à? Nếu vậy thì cứ để bọn đệ đi đòi là được, hà cớ gì tự mình tốn công?
Đứa còn lại bạo dạn hơn, tiến lên bóp bóp vai y. Hoàng Ngự Vũ cảm thấy khó chịu với hành động này, lập tức gạt phăng cái tay kia đi. Y lạnh lùng, ném cho nó một cái liếc xéo.
- Từ khi nào chuyện bổn tọa làm đến lượt các ngươi chen chân vào vậy?
Đàn em nghe vậy cũng không dám hỏi thêm, chỉ có thể tự vấn nội bộ rằng sao hôm nay lão đại khó tính thế. Bình thường chúng nó cũng bóp vai cho y, hôm nay bóp có một cái lại mặt nặng mày nhẹ, đụng tới là cọc đụng tới là cáu.
Đột nhiên tụi nó nghĩ đến một chuyện, có khi nào lão đại là nữ mà giấu, mấy biểu hiện này là do tới tháng không ta?
Nghĩ đến đây bất chợt rùng mình sợ hãi. Gì chứ? Hoàng Ngự Vũ mà là nữ nhân thì luật Trời cũng chỉ là một quyển sách rách. Bỏ đi bỏ đi, lão đại như vậy nhìn sợ lắm.
- Có khi là thằng chả phải lòng nhỏ nào ở dưới thôn, giờ muốn xuống đó lấy le với gái đấy.
Bàn từ vấn đề này sang vấn đề khác, bọn này phải nói là đẳng cấp dựng chuyện. Thề, chúng nó mà không theo Hoàng Ngự Vũ làm đàn em thì có khi lại trở thành ba vị biên kịch nổi danh trong giang hồ đó.
- Nhanh cái chân lên!
Hoàng Ngự Vũ cảm thấy mình bỏ xa mấy thằng em liền quay lại lên tiếng hối thúc. Giọng điệu càu nhàu, hậm hực của y khiến người ta đứng ngoài nghe thôi cũng thấy rén. Vậy mà lại dùng nó nạt thẳng tiểu đệ cơ đấy, còn chút lương tâm nào không?
- Vì gái quên em, con dẫm tình yêu quật chả cú này đau phết!
- Im đi, ổng lóc da cả lũ bây giờ.
Chát!
Âm thanh vang lên, khoảng không gian dần dần yên tĩnh đến lạ thường. Hoàng Ngự Vũ lãnh trọn một cái tát từ phía người kia. Y đơ mặt một lúc, đưa tay lên xoa xoa bên má vừa bị đánh. Nơi đó thoáng ửng chút hồng nhạt, đoạn mang lại cảm giác có phần nóng ran.
- Súc sinh!
Ánh mắt Mẫn Hi chứa tầng hơi nước mỏng, mang theo đó là vài tia phẫn nhiên. Hắn kéo tấm chăn, quấn xung quanh mình, đứng dậy có ý định bỏ chạy. Cứ tưởng cái tát kia sẽ làm y sững người trong quãng thời gian đủ để cho mình chạy khỏi phòng này, ai ngờ hắn vừa đi đến cửa đã nghe tiếng Hoàng Ngự Vũ nói đểu.
- Ăn mặc mỏng manh, y phục lại còn bị xé rách như vậy, ngươi định đi đâu với bộ dáng này?
Y khoanh tay, đứng tựa người vào cạnh giường. Hắn nghĩ chuyện vừa rồi sẽ khiến y áy náy, không đụng đến mình trong ít nhất là vài ngày tới. Vậy mà tên này lại không có liêm sỉ như thế, biết vậy hôm qua trốn luôn cho rồi.
- Ta đi đâu cần ngươi quan tâm sao?
Mẫn Hi hơi ngoảnh mặt lại. Hoàng Ngự Vũ tiến về phía hắn, hai người lại lần nữa tiếp xúc ở khoảng cách gần. Y nắm tóc hắn, giật mạnh về phía sau. Mấy ngón tay y bấu sát vào, móng nhọn đâm thẳng vào da đầu làm hắn đau điếng nhíu mày.
- Ngoan ngoãn ở đây, quả nhân sẽ không bạc đãi ngươi.
Hoàng Ngự Vũ quăng hắn về phía giường ngủ, không giải thích gì thêm. Mẫn Hi cảm thấy người này đang đối xử với hắn như một món đồ chơi vậy, chơi chán liền vất thí. Hắn cũng là con người, cũng có cảm giác chứ có phải khúc gỗ đâu mà hoàn toàn vô tri.
Đột nhiên hắn thấy buồn nôn không chịu nổi. Mẫn Hi ngồi trên mặt đất, trong bụng luôn có cảm giác cồn cào. Một tay hắn đưa lên chặn ngay miệng, tay còn lại đặt ở bụng nhỏ, cố gắng nhịn xuống những cảm giác bây giờ, nhưng rồi cũng không nổi.
Nín được tầm mấy giây ngắn ngủi lại bị cảm giác tanh nồng trong cổ họng làm cho bắt buộc phải tống khứ hết mấy cái thứ kia ra ngoài. Cúi đầu, hắn nhìn những thứ mình vừa nôn ra một cách hoảng sợ.
Máu...
Không phải bất kì loại dịch nào khác, nó là máu tươi. Chất lỏng màu đỏ kia rõ mồm một lên sàn nhà, đến mức hắn không muốn tin cũng phải tin. Mùi tanh tưởi vẫn còn trong cuống họng, bụng quặng đau từng cơn, hắn có cảm giác rằng mình sắp sửa làm thêm bãi nữa. Vai nhỏ khẽ run rẩy, giờ đây hắn vừa lạnh vừa đau.
Hoàng Ngự Vũ dường như nhận ra có gì đó không đúng. Mẫn Hi theo lẽ sẽ còn chửi thêm vài câu nữa, bây giờ ngoan ngoãn như vậy thì hơi sai. Y ngoảnh đầu, nhìn thấy đối phương như vậy liền nổi lên một cơn hoảng hốt. Nhanh chóng chạy đến bên cạnh hắn, y ôm lấy vóc dáng nhỏ bé kia, bế thẳng lên giường.
- Đừng cử động.
Y thì thầm vào tai hắn, đoạn với lấy cái áo choàng khoác ngang người đối phương. Hắn nhíu mày, vẫn còn đau, tuy nhiên cảm giác lành lạnh đã giảm đi đôi chút. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hắn dần dần mất đi nhận thức. Thứ kí ức duy nhất còn sót lại trước khi hắn tiến nhập vào hôn mê rất mơ hồ. Chỉ biết mắt hắn mờ đi, Hoàng Ngự Vũ kia hôn trộm (?) rồi bón cho hắn thứ thuốc gì đó. Thuốc này rất đắng, nếu không phải người kia bóp miệng ép hắn nuốt xuống thì có lẽ hắn đã nôn thêm đợt nữa rồi.
Hoàng Ngự Vũ ôm lấy hắn. Cho tay vào túi áo rồi lấy ra một chiếc lắc, y giúp hắn đeo nó vào tay phải. Nâng bàn tay nhỏ, áp mặt gần ở vị trí thứ vừa được đeo vào, Hoàng Ngự Vũ thì thầm vài tiếng gì đó không nghe rõ nhưng chắc chắn đó không phải quốc ngữ của Đại Hưng, chiếc lắc hiện lên mấy đường hoa văn dạng chữ đỏ rực. Dòng chữ giống hệt mấy chữ mà các thầy pháp thường viết trên lá bùa vậy, có điều nó sáng rực lên trong suốt quãng thời gian y đọc thần chú rồi lại tắt lịm đi. Lắc tay chi chít chữ bây giờ trở lại thành một món trang sức bình thường, thậm chí còn khá bắt mắt bởi thiết kế của nó.
Y đặt hắn nằm xuống, cẩn thận quấn chăn ủ ấm đối phương. Xong xuôi, y ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn hắn một chút. Hoàng Ngự Vũ ôn nhu xoa đầu hắn, thái độ khác hoàn toàn với lúc hung hăng xâm phạm hắn. Ở dây chỉ có sự dịu dàng, cưỡng chế bạo ngược dường như đã biến đi mất rồi.
Y bỏ ra ngoài, để hắn lại một mình trong phòng. Trước khi đi cũng không quên ngoảnh mặt lại nhìn hắn, ra khỏi rồi liền chú ý đóng cửa phòng cẩn thận. Hoàng Ngự Vũ không biết đang lo sợ thứ mà còn cẩn thận vẽ pháp trận lên cánh cửa, cũng là màu đỏ rực. Sau khi y rời khỏi, những vết tích đó đều bay màu đi hết.
Y rời khỏi biệt phủ, lấy lại vẻ lãnh đạm ban đầu, dường như là muốn xuống núi. Vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy hai bên có người đứng sẵn đợi, Hoàng Ngự Vũ cũng không lấy làm lạ. Bình tĩnh huýt sáo một hơi ngắn, mấy tên đứng chờ tiến lại phía y, đi thành hàng ngang. Mỗi tên diện một màu trên người, kẻ nguyên cây xanh lè, đứa thì cây tím, nói chung trông như hộp bút chì màu. Một băng bốn người, y liếc mắt một vòng như điểm danh, thấy có gì đó không ổn.
Ơ sao bọn này nổi thế?
- Chúng mày đi dự tết Setsubun à? Đang ở Đại Hưng chứ có ở Đại Hoà méo đâu?
Thằng xanh đọt chuối, thằng thì tím, thằng thì hồng cánh sen, lũ này đích thị đang định trình diễn thời trang 3 mùa, y nghĩ, vừa nói vừa vả đầu ba đứa kia, mỗi người một cái.
- Đại ca nói quá, tụi em lúc nào mà chả mặc như thế?
Tên màu hồng cánh sen xoa xoa chỗ vừa bị đánh, giọng điệu uất ức tâu lại. Thì ra mấy đứa này là đám lâu la dưới trướng Hoàng Ngự Vũ, cầm đầu băng đảng, chỉ nghe lệnh của y. Hôm nay xuất hiện ở đây âu cũng là do y hẹn trước.
- Chúng mày thử mặc thế này xuống chợ nhân loại xem có bị quân triều đình bế đi vì nghi ngờ là phiến loạn không?
Mấy tên thủ hạ nghe vậy liền mắt chữ O mồm chữ A. Bọn chúng thấy có gì lùng bùng lỗ tai, phân vân liệu mình có đang nghe nhầm không. Đơ ra một lúc nhìn ông chủ, thoáng sau lại bị y đạp cho vài cái.
- Cút đi đổi đồ, nhanh!
Hoàng Ngự Vũ hậm hực. Y không biết phải nói sao với mấy đứa này, lại càng không hiểu chuyện hồi đó mình nhặt về chúng nó tỉnh lắm mà sao càng lớn lại càng điên vậy.
Trong thời gian đợi bọn chúng canh y, Hoàng Ngự Vũ tự mình châm điếu thuốc. Y bắt đầu nghĩ về chuyện của Mẫn Hi hôm nay, vừa rồi tổn thương đến mức thổ huyết, có lẽ nên mua một ít nhân sâm để bồi bổ. Chính bản thân y cũng không nghĩ đến trường hợp là hắn sẽ nôn ra một bãi máu như thế.
- Đi!
Mấy tên kia đổi đồ cũng nhanh, hoặc là do không dám để y đợi lâu nên làm nhanh. Ban nãy là các chúa hề, bây giờ đổi cái áo cái thành ra bảnh tỏn hơn hẳn. Y nhìn đám đàn em, nhả ra một hơi khói, tiến lại chỗ tụi nó.
- À, các ngươi giấu cho kỹ vào, bị lộ là chết cả lũ đấy.
Y phất tay, bước đi lên trước, ba đứa còn lại nhanh chóng bước theo sau. Vừa đi Hoàng Ngự Vũ vừa trợn tròn mắt, chủ yếu biểu thị việc y chán mấy thằng em ra mặt. Y nhớ mình cũng dặn dò bọn nó giống con người một chút cẩn thận lắm, sao bọn này lại não phẳng đến mức quên luôn lời y vậy.
- Đại ca, hôm nay sao huynh lại muốn đến chợ của nhân loại vậy?
Một tên hỏi, đứa đi bên cạnh gã ta cũng bồi thêm một câu hùa. Bọn chúng trước đây chưa từng thấy Hoàng Ngự Vũ muốn đích thân đi đến một nơi nào đó, huống chi là nơi có nhiều con người. Ai mà chả biết anh đại bọn chúng ghét nhân loại như nào, hôm nay đột nhiên đi đến chắc là có lí do.
- Hay là có thằng nào thiếu nợ huynh à? Nếu vậy thì cứ để bọn đệ đi đòi là được, hà cớ gì tự mình tốn công?
Đứa còn lại bạo dạn hơn, tiến lên bóp bóp vai y. Hoàng Ngự Vũ cảm thấy khó chịu với hành động này, lập tức gạt phăng cái tay kia đi. Y lạnh lùng, ném cho nó một cái liếc xéo.
- Từ khi nào chuyện bổn tọa làm đến lượt các ngươi chen chân vào vậy?
Đàn em nghe vậy cũng không dám hỏi thêm, chỉ có thể tự vấn nội bộ rằng sao hôm nay lão đại khó tính thế. Bình thường chúng nó cũng bóp vai cho y, hôm nay bóp có một cái lại mặt nặng mày nhẹ, đụng tới là cọc đụng tới là cáu.
Đột nhiên tụi nó nghĩ đến một chuyện, có khi nào lão đại là nữ mà giấu, mấy biểu hiện này là do tới tháng không ta?
Nghĩ đến đây bất chợt rùng mình sợ hãi. Gì chứ? Hoàng Ngự Vũ mà là nữ nhân thì luật Trời cũng chỉ là một quyển sách rách. Bỏ đi bỏ đi, lão đại như vậy nhìn sợ lắm.
- Có khi là thằng chả phải lòng nhỏ nào ở dưới thôn, giờ muốn xuống đó lấy le với gái đấy.
Bàn từ vấn đề này sang vấn đề khác, bọn này phải nói là đẳng cấp dựng chuyện. Thề, chúng nó mà không theo Hoàng Ngự Vũ làm đàn em thì có khi lại trở thành ba vị biên kịch nổi danh trong giang hồ đó.
- Nhanh cái chân lên!
Hoàng Ngự Vũ cảm thấy mình bỏ xa mấy thằng em liền quay lại lên tiếng hối thúc. Giọng điệu càu nhàu, hậm hực của y khiến người ta đứng ngoài nghe thôi cũng thấy rén. Vậy mà lại dùng nó nạt thẳng tiểu đệ cơ đấy, còn chút lương tâm nào không?
- Vì gái quên em, con dẫm tình yêu quật chả cú này đau phết!
- Im đi, ổng lóc da cả lũ bây giờ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đứa nhỏ
- Chương 2: Phúc lành hay sao dữ?
- Chương 3: Bái sư
- Chương 4: Biểu tự
- Chương 5: Biến cố
- Chương 6: Miếu hoang
- Chương 7: Bạn mới
- Chương 8: Cưỡng chế
- Chương 9: Xuất quan
- Chương 10: Thay tính đổi nết
- Chương 11: Hiện kim
- Chương 12: Hưởng thụ
- Chương 13: Hồi môn
- Chương 14: Hắn không hiểu
- Chương 15: Âm mưu
- Chương 16: Đi thi đi
- Chương 17: Hương thí
- Chương 18: Con ải con ai?
- Chương 19: Trả bài kiểu mới (R18)
- Chương 20: Phố thị
- Chương 21: Ở nhà một mình
- Chương 22: Ngọc Trúc
- Chương 23: Hội thí
- Chương 24: Hậu quả khó lường
- Chương 25: Lên kinh
- Chương 26: Nhà mới
- Chương 27: Đêm đầu
- Chương 28: Nhân duyên là câu chuyện buồn
- Chương 29: Nhân duyên là câu chuyện buồn (2)
- Chương 30: Dịch Thừa Tiền
- Chương 31: Thi Đình cũng không khó nhỉ?
- Chương 32: Dịch phủ
- Chương 33: Mãi là anh em
- Chương 34: Một đêm mất ngủ
- Chương 35: Nhàn rỗi
- Chương 36: Ái ân
- Chương 37: Người gặp nạn
- Chương 38: Tùy tùng
- Chương 39: Nghi Thái doanh vạn phương
- Chương 40: Đồng hạng
- Chương 41: Đoan Mộc hỉ sự
- Chương 42: Cảnh cáo
- Chương 43: Bái đường ba lạy
- Chương 44: Chia uyên rẽ thúy
- Chương 45: Trận chiến cuối cùng
- Chương 46: Nghỉ ngơi
- Chương 47: Diện kiến thánh nhan
- Chương 48: Đêm lạnh
- Chương 49: Kim bảng đề danh
- Chương 50: Đại phong
- Chương 51: Tặng người?
- Chương 52: Biến loạn trước nhà
- Chương 53: Tảo triều
- Chương 54: Khăng khăng ép tội
- Chương 55: Mỗi người một vẻ
- Chương 56: Yên bình
- Chương 57: Huyền thuật?
- Chương 58: Buôn chuyện tứ phương
- Chương 59: Dưa lê tám hướng
- Chương 60: Nhân vật chính cũng có lúc làm con kì đà
- Chương 61: Người về
- Chương 62: Ngày rằm
- Chương 63: Bán thân
- Chương 64: Thiếu nữ dưới trăng
- Chương 65: Chuyện trong cung
- Chương 66: Chuyện trong cung (2)
- Chương 67: Chạm trán dân tổ
- Chương 68: Chữa bệnh
- Chương 69: Trốn việc
- Chương 70: Khách
- Chương 71: Thư đồng
- Chương 72: Sự kiện
- Chương 73: Ngày nghỉ
- Chương 74: Khải hoàn
- Chương 75: Yến tiệc
- Chương 76: Bái phỏng
- Chương 77: Hàn huyên
- Chương 78: Đấu cờ
- Chương 79: 4 năm
- Chương 80: Triều can
- Chương 81: Phạt
- Chương 82: Nhà là nơi có thể yên bình
- Chương 83: Cầu hôn
- Chương 84: Gương
- Chương 85: Dặn dò của Thượng Thư
- Chương 86: Mật thất
- Chương 87: Rượu
- Chương 88: Say
- Chương 89: Nhà
- Chương 90: Bẩm tấu
- Chương 91: Điện thần
- Chương 92: Thanh lâu
- Chương 93: Cào
- Chương 94: Đồng nghiệp
- Chương 95: Cố nhân
- Chương 96: Chủ vắng nhà, gà vọc niêu tôm
- Chương 97: Nguy kịch
- Chương 98: Bạn đến chơi nhà
- Chương 99: Anh với chả em
- Chương 100: Lễ
- Chương 101: Trốn
- Chương 102: Vãn dạ
- Chương 103: Trăng
- Chương 104: Nóng
- Chương 105: Nghe lén
- Chương 106: Thuyên chuyển
- Chương 107: Trà
- Chương 108: Điều kiện
- Chương 109: Đột nhập
- Chương 110: Chiến
- Chương 111: Vết thương
- Chương 112: Thay thế
- Chương 113: Nhìn trộm
- Chương 114: Chợ đêm
- Chương 115: Công
- Chương 116: Bái kiến
- Chương 117: Lẩu
- Chương 118: Tang chế
- Chương 119: Tắm
- Chương 120: Triệu kiến
- Chương 121: Ban phẩm
- Chương 122: Phu nhân
- Chương 123: Vương
- Chương 124: Nguyền
- Chương 125: Tam tẩu
- Chương 126: Ván cờ
- Chương 127: Của ai?
- Chương 128: Sốt cao
- Chương 129: Đại Lý Tự
- Chương 130: Ly
- Chương 131: Tham mưu
- Chương 132: Hiến kế
- Chương 133: Thiết triều
- Chương 134: Thay đổi
- Chương 135: Trao đổi
- Chương 136: Sứ giả
- Chương 137: Lên đường
- Chương 138: Sổ sách
- Chương 139: Truyện
- bình luận