Đông Phong Bất Dữ
Chương 85: Dặn dò của Thượng Thư
Hai ba bước nữa là hắn đến được chỗ của Thượng Thư. Thú thật là trong 4 năm qua, dù quen biết kha khá mối ở Trúc An nhưng hắn vẫn không thấy nhà ai to bằng nhà hắn, à không, nói đúng hơn là nhà của y mua cho hắn. Nếu không tính hoàng cung và mấy cái cơ quan nhà nước thì có thể nói Huỳnh phủ của hắn to nhất Trúc An. Mấy năm qua có đi tham khảo giá nhà đất, hắn biết được rằng tại kinh đô không dễ mà mua được 1 công, vậy mà y lại xây dinh phủ lớn như vậy, hơn nữa lại còn để hắn đứng tên. Lúc mới đỗ, bệ hạ định tặng thêm căn nữa nhưng hắn không lấy, nếu không là hắn có 3 căn rồi. Người ta là trẻ tuổi, nhiều tiền, bảnh trai, giỏi miệng, còn hắn là trẻ tuổi, nhiều nhà, bảnh với dẻo miệng không thì không chắc.
- Tiên sinh.
Vừa đến cổng Đằng phủ, hắn thấy mấy tên gác cúi đầu chào. Cái cách gọi tiên sinh với kiểu chào này chắc chắn là dành cho Thuận Anh. Thằng nhóc này coi vậy mà cũng có giá, tuy làm người hầu nhưng được người ta tôn kính gọi tiên sinh này nọ. Cũng phải thôi, nó là người ở nhưng là ở cho Thượng Thư, thân phận nhỉnh hơn tụi kia là đúng.
Băng qua một dãy hành lang treo đầy đèn lồng ở hai bên, cuối cùng hắn cũng đến được căn phòng mà Thượng Thư đang đợi hắn. Trên đường đi, hắn quan sát thấy Đằng phủ thiết kế theo lối tối giản, không quá cầu kì như Dịch phủ nhưng cũng không kém phần sang trọng. Kiểu làm nhà này góp phần nói lên tính cách của chủ nhân, một người thích sự gọn gàng, ngăn nắp và có trách nhiệm cao.
- Đằng đại nhân đang ở bên trong, xin mời ngài.
Thuận Anh từ lúc qua nhà mời hắn đến bây giờ thì đây là câu đầu tiên mà nó nói với hắn. Làm việc đã lâu trong Hình Bộ, hắn cũng biết thằng bé này khá kiệm lời với mọi người. Nó chỉ nói nhiều với Đằng Trác Phù hoặc khi cần truyền lời của ngài xuống, ngoài ra với mọi người thì nó không có nhu cầu giao tiếp. Chủ tớ nhà này cũng thật lạ, chủ một tính, tớ một tính, vậy mà ở với nhau lâu mới hay chứ.
Cánh cửa mở ra, đợi hắn bước vào liền đóng lại. Hắn thấy Đằng Trác Phù vẫn đang cặm cụi làm việc trên thư hán. Mẫn Hi tiến lại đối diện với ngài mà cấp cái lễ nghi chu toàn theo như quy định, mà kể cả không phải quy định hắn vẫn làm. Người ta lớn hơn hắn, đến không hành lễ, khác gì nói người ta ngang hàng hắn?
- Đến rồi à? Ngồi đó đi.
Thượng Thư dừng bút, ngước mắt lên nhìn hắn rồi lại nhìn về phía cái ghế gần đó. Ngài gác bút lên nghiên mực, đóng quyển công văn đang làm dở lại, tranh thủ thu dọn lại mớ giấy lộn trên bàn.
Mẫn Hi từ từ ngồi xuống, phát hiện ra trên cái bàn bên cạnh có đặt một chén trà lạnh. Hắn bắt đầu thấy không ổn. Bình thường Đằng Trác Phù không bao giờ uống trà lạnh vì theo như lời đồn đại thì bụng của ngài khá yếu, ăn uống bừa một chút thôi liền sẽ đau đến vật vã. Người như vậy làm sao có thể uống trà lạnh mà đem ra đây để?
- Ngươi mới đến, uống ít trà đi rồi chúng ta vào việc.
"Trời vẫn còn sáng, sao đại nhân lại đóng kín cửa thế này?" - Hắn cười, rồi hỏi lại. Vừa rồi hắn vừa vào, cửa phòng liền đóng sầm lại khiến hắn hơi sợ. Trong căn phòng này gần như tối, chỉ có vài tia nắng len lói qua khe cửa cùng với ánh đèn trên bàn làm việc của Đằng Trác Phù soi sáng. Trời hãy còn sớm mà đóng cửa như thế này là có ý gì đây? Chắc sẽ không làm gì hắn đâu nhỉ?
- À, làm việc ban đêm quen rồi nên để bóng tối rồi giải quyết giấy tờ cho nhanh ấy mà.
Nhiều người có thói quen giống Đằng Trác Phù. Phải là trong bóng tối mới có thể tập trung hết sức cao độ được, có điều với Đằng Trác Phù mà nói thì sáng hay tối ngài ấy đều làm việc một cách chăm chỉ, chắc là do cường độ ánh sáng khác nhau, ngài ấy quen chạy đêm nên càng tối sẽ càng tốt.
- Nếu không quen thì ta mở cửa ra vậy.
"Không, ngài thấy thoải mái là được." - Hắn nhìn thấy Đằng Trác Phù định đứng lên mở cửa đâm ra có một chút cảm giác kì kì bên trong mình. Hắn đã đến nhà người ta mà còn để chủ nhà chiều theo ta hắn thì coi sao được? - "Ngài gọi hạ quan đến là có việc gì cần sai bảo?"
- Ban sáng ngươi cũng nghe bệ hạ nói phải không?
Đằng Trác Phù đan mười ngón tay lại, nhìn thẳng vào mặt hắn.
- Hạ quan có nghe.
"Tốt, ít ra ngươi không ngủ trong giờ tảo triều." - Trường hợp này Đằng Trác Phù đã nhìn thấy rất nhiều, hầu như từ già trẻ lớn bé, lứa thi năm Giáp Tỵ hay Ất Dậu đều có ít nhất một thằng cứ lên triều là ngủ. Thường thì mấy đứa như vậy sẽ không trụ lại lâu nổi với Quân Thư Triệt. Hoàng đế cứ như thầy đồ, hở chút là gọi lên khi ngươi mất tập trung, có điều trả lời sai ý thầy đồ thì còn có cơ hội về nhà suy nghĩ, hôm sau làm lại còn trả lời sai ý Hoàng Đế thì cũng được về nhà, vào ngày rằm hàng tháng. - "Ngươi định thế nào?"
Câu hỏi khiến Mẫn Hi có phần khó hiểu. Hiện tại hắn chưa có định hướng gì trong vụ này, tính là đợi ba người kia đi hay ở rồi ngã theo: "Hạ quan định xem xét một chút, coi hướng nào ổn thì theo hướng đó."
Đằng Trác Phù ngưng một chút, đợi hắn trả lời, nhưng rồi thấy hắn có vẻ không biết nên đáp lại thế nào liền nói tiếp: "Bốn năm rồi vẫn ở một vị trí, không định leo lên phẩm cao hơn sao?"
- Thăng tiến trong công việc là chuyện ai cũng muốn, có điều hạ quan nghĩ thời mình chưa tới thưa đại nhân.
"Ta lại không nghĩ thế." - Thượng Thư đứng dậy, vòng ra phía sau chiếc ghế. Ngài lấy cái bình nhỏ trên kệ, nhìn nó một cách đắm đuối, vừa nhìn vừa đi ra phía trước bàn. Đứng hơi dựa vào thư án, Đằng Trác Phù nói: "Năm xưa ta cũng vì vào sinh ra tử với bệ hạ mà lên được đến Thượng Thư. Chiến loạn là lúc sinh anh hùng, dù cho mỗi thời mỗi khác nhưng hào kiệt lúc nào cũng có, cơ hội cũng vậy, quan trọng là ngươi có kịp chụp lấy nó hay không."
Hắn hiểu ý cấp trên đề cập là gì. Dùng chính bản thân mình làm ví dụ điển hình cho hắn, tuy Đằng Trác Phù không nói thẳng nhưng đang bảo hắn hãy tham gia cuộc chiến lần này đi. Sống thì lên chức, chết rồi thì cả nhà hưởng vinh. Bản thân Mẫn Hi là quan văn, so với võ tướng mà nói thì an toàn hơn một bậc bởi hắn chỉ cần ở phía sau lo việc sổ sách quân doanh, không cần trực tiếp đối đầu.
Hắn vẫn tập trung vào động tác của Đằng Trác Phù, cho đến khi ngài buông tay, để cái bình rơi tự do. Vật nhỏ vừa chạm vào mặt đất đã vỡ toang, nhìn kiểu dáng với thiết kế ắt hẳn là đồ đắt tiền, bị vỡ như vậy khiến người ta không khỏi xót cái ví. Ngài nhìn nó, mặt không biến sắc, một chút tiếc nuối với nó cũng không có.
- Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, hiểu chứ?
Ý tứ của Thượng Thư quá rõ ràng, không nhận ra nữa thì vất thí mười mấy năm học hành đi. Đằng Trác Phù đã nói vậy thì chắc chắn muốn hắn tham gia rồi. Gì chứ cấp trên nói thì kèo này hắn phải nghe, nếu không sau này rất khó nhìn mặt nhau. Quả này còn nước về thuyết phục ba ông tướng kia đi chung chứ hắn đi một mình thì buồn lắm.
- Thôi, cũng tới giờ cơm rồi. Nếu ngươi đã hiểu thông thì về đi!
"Vậy hạ quan xin lui, chúc đại nhân dùng bữa ngon miệng." - Mẫn Hi không còn lí do nào để ở lại, đành đứng dậy hành lễ rồi đi lùi rời khỏi căn phòng. Vừa rồi đối diện với Đằng Trác Phù cho hắn một cảm giác khác với thường ngày, cứ như thể người này không phải Thượng Thư của hắn. Cái cảm giác này thật sự rất quen thuộc, cứ như thể lúc nào hắn cũng gặp nó vậy.
Sau khi Mẫn Hi rời đi, Thuận Anh chạy vào bên trong phòng. Lúc này Đằng Trác Phù đột nhiên giật lên một cái, giống như có gì đó vừa thoát ra từ trong cơ thể ngài. Thuận Anh hoảng hốt chạy lại đỡ chủ, luôn miệng hỏi thăm ngài có làm sao không. Thần trí Đằng Trác Phù có vẻ không ổn định, liên tục toát mồ hôi, tay nắm chặt lấy Thuận Anh. Những chuyện thế này bản thân Thuận Anh cũng không rõ mặc dù đã hầu hạ ngài nhiều năm, có thể nói đây là lần đầu tiên nó thấy ngài như vậy. Hiện tại những chuyện nó biết mình nên làm chỉ gói gọn trong việc đỡ chủ ngồi xuống ghế.
- Ngài ổn không ạ? Để Thuận Anh gọi thái y nhé?
Đằng Trác Phù vẫy vẫy tay, ngụ ý bảo Thuận Anh thôi đi. Dường như ngài ấy nói không nổi, chỉ về phía cốc trà trên bàn của mình. Thuận Anh thông minh lanh lợi, cộng thêm là người bên cạnh Đằng Trác Phù, ít nhiều cũng hiểu ngài đang muốn gì, liền cầm chén trà đến cho chủ.
Thượng Thư chụp lấy chén trà, một hơi uống cạn. Bộ dáng hoảng hốt xen lẫn chút sợ sệt này không giống với thường ngày của chủ nhân Đằng phủ. Nó khiến Thuận Anh cảm thấy lo lắng không ngừng, bất tri bất giác vuốt ngực người ta.
- Ngài thấy trong người sao rồi?
"Nhà cửa sao tối thui vậy? Còn sớm mà đóng kín mít lại làm gì?"
- Đại nhân, là ngài sai Thuận Anh đóng lại mà?
Giây phút này Thuận Anh thật sự rất hoang mang. Nó không biết chuyện gì đang xảy ra với chủ nhân cũng như trong chính căn nhà của ngài. Vừa nãy rõ ràng là Đằng Trác Phù sai nó đi đóng cửa, bây giờ lại làm ra vẻ không biết gì hết là như nào? Chuyện quái gì đây nhỉ?
- Sao ta...?
Ngài nheo mắt, nhíu mày, một tay đưa lên dụi dụi.
- Đại nhân?
"Mở ra đi." - Hơi thở của Đằng Trác Phù đã ổn định đôi chút, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa theo hướng đi của Thuận Anh. Ánh sáng chiếu vào khiến người ta dễ chịu một chút.
Ban nãy ngài nhìn thấy mình đứng giữa bốn bề bóng tối, chỉ có bản thân độc bước. Ngài gọi mãi mà chẳng ai đáp lời, mọi nỗ lực kêu tên Thuận Anh rồi tới Mẫn Hi đều trở nên vô vọng. Giây phút đó, Đằng Trác Phù nghe được tiếng của Mẫn Hi, đồng thời nghe được giọng của chính mình, thậm chí thấy hắn trước mặt nhưng không tài nào chạm đến. Ngài thấy mình nói những gì mình định sẽ dặn dò hắn, có điều không thể điều khiển được bản thân. Chân tay như có một sợi dây vô hình trói chặt, thấy giống như bị bóng đè vậy.
Đằng Trác Phù chỉ thực sự thoải mái khi cái thứ đang chiếm hữu cơ thể ngài thoát ra. Ngay thời khắc đó, ngài mới thật sự là chính mình.
Mọi thứ dần ổn định trở lại. Thấy hắn đã hiểu xong những gì ngài muốn nói, thành ra Đằng Trác Phù cũng kệ. Nhìn quanh nơi mình đang ở một vòng rồi lại nhìn xuống đất, trái tim nhỏ của Đằng Trác Phù chính thức tan nát.
Trời ơi, cái bình ngọc bích bản giới hạn mà năm đó Phác Minh Thành tặng ngài, hiện tại đang nằm dưới đất, vỡ toang!
Là ai tàn nhẫn tới như vậy?
Không còn bàn cãi gì nữa, Đằng Trác Phù nhìn thấy cái bình bị như vậy chẳng khác gì một đả kích lớn với ngài, trực tiếp xỉu luôn.
- Đại nhân!
Thuận Anh lại lần nữa hoảng hốt, nhìn xuống sàn lại hiểu ra vấn đề. Nó cúi xuống, đỡ một tay chủ vòng qua vai mình rồi vác về phòng riêng, chuẩn bị gọi thái y. Mấy công việc như quét dọn mảnh vỡ đã có người hầu khác lo, bây giờ nó cần tập trung vào chủ nhân đã.
Mọi thứ trong Đằng phủ diễn ra một cách bình thường, tất nhiên là trừ Đằng Trác Phù ra. Nó bình thường như một lẽ hiển nhiên, đến mức chẳng ai quan tâm, cũng chẳng ai để ý ở chiếc gương gần đó, trên mặt phản lại một bóng người vừa lướt nhẹ qua mặc dù chẳng có ai lại gần.