Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia - Chương 30: Công khai tình cảm
Chương trước- Chương 1: Ông trùm
- Chương 2: Trộm đến nhà
- Chương 3: Đấu với cọp
- Chương 4: Bắn súng
- Chương 5: Fif
- Chương 6: Cứu người
- Chương 7: Bị thương
- Chương 8: Lo lắng
- Chương 9: Ghi sổ nợ
- Chương 10: Trò chơi bắt đầu
- Chương 11: Casser
- Chương 12: Chăm sóc
- Chương 13: Mất tích
- Chương 14: Je vous aime
- Chương 15: Ngắm trời đêm
- Chương 16: Quay về Thẩm Gia
- Chương 17: Sáng tỏ lòng mình
- Chương 18: Gặp nguy hiểm
- Chương 19: Phát điên (1)
- Chương 20: Phát điên (2)
- Chương 21: Trúng độc
- Chương 22: Sống chết
- Chương 23: Lệnh báo tử
- Chương 24: Ông trùm ra tay
- Chương 25: Tiêu diệt
- Chương 26: Tiêu diệt (2)
- Chương 27: Hai mươi năm trước
- Chương 28: Kết thúc
- Chương 29: Quan trọng với anh
- Chương 30: Công khai tình cảm
- Chương 31: Ngượng
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Khó khăn
- Chương 34: Đưa ra quyết định
- Chương 35: Biến mất
- Chương 36: Gặp lại
- Chương 37: Vì em mà chịu đựng
- Chương 38: Giận
- Chương 39: Níu giữ tình cảm
- Chương 40: Đánh dấu chủ quyền
- Chương 41: Thân phận
- Chương 42: Buổi tối ngọt ngào
- Chương 43: Tìm được giác mạc
- Chương 44: Phẫu thuật
- Chương 45: Tâm tư
- Chương 46: Nuông chiều
- Chương 47: Tháo băng
- Chương 48: Hồi phục tốt
- Chương 49: Dạy dỗ
- Chương 50: Tính sổ
- Chương 51: Sợ
- Chương 52: Nỗi lòng của anh
- Chương 53: Cưng chiều
- Chương 54: Cầu hôn
- Chương 55
- Chương 56: Kết hôn
- Chương 57: Có biến
- Chương 58: Hẹn em kiếp sau
- Chương 59: Mất đi
- Chương 60
- Chương 61: Anh vẫn ở đây
- Chương 62: Manh mối
- Chương 63: Kế hoạch
- Chương 64: Thôi miên
- Chương 65: Tấn công
- Chương 66: Tiêu diệt
- Chương 67: Gặp lại
- Chương 68: Đau lòng
- Chương 69: Không thể vì mình
- Chương 70: Hẹn ước
- Chương 71: Mất đi
- Chương 72: Ngọn đồi nhỏ
- Chương 73: Mang theo cuộc sống của anh
- Chương 74: Em ơi…
- Chương 75: Vực dậy
- Chương 76: Người xấu
- Chương 77: Cuộc sống trong hai năm
- Chương 78
- Chương 79: Đến bar
- Chương 80: Náo loạn
- Chương 81: Luật cũ
- Chương 82: Nghén
- Chương 83: Đi sinh
- Chương 84: Dụ dỗ (Hoàn)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia
Chương 30: Công khai tình cảm
Một con người ngang tàn trên thương trường, liều mình trong hắc đạo nhưng lại luôn mong mỏi thứ tình cảm ấm áp của gia đình, thứ tình cảm mà hai mươi mốt năm qua Hạ Nhiên được nhận rất nhiều từ ba mẹ, còn Doãn Bách Thần đến hơi ấm cũng chẳng thể cảm nhận.
Anh chỉ im lặng rời khỏi ghế bước về phòng ngủ, bóng lưng to lớn ấy phảng phất sự cô đơn lạnh lẽo, cơ thể mất hết sức sống, mệt nhoài ủ rũ biến mất sau cánh cửa. Ba người dặn dò cô an ủi anh xong cũng ra về chuẩn bị dọn dẹp tàn cuộc.
Còn lại một mình Hạ Nhiên ngồi trên sofa. Cô cầm điện thoại họi về cho gia đình, vừa nghẹn ngào vừa kể lại chuyện của anh cho ba mẹ nghe, khi cúp máy còn cẩn thận dặn dò một câu.
“Khi về mọi người hãy đối xử với anh ấy thật tốt nhé”
Bỏ điện thoại xuống, cô đến phòng ngủ của anh mở cửa đi vào đã thấy anh ngồi trên giường, áo choàng tắm chủ khoác qua loa, tóc rũ nước chẳng buồn lau khô.
Bước đến chỉnh điều hoà rồi lấy khăn lau tóc cho anh, cả hai chẳng nói lời nào, cử chỉ chăm sóc của cô cũng rất nhẹ nhàng. Cô khuỵ xuống bàn tay vuốt ve mặt anh cất giọng dịu dàng.
“Mọi chuyện đã qua rồi, thù cũng đã trả rồi, anh làm rất tốt, đừng buồn nữa”
Một giọt nước nóng hổi chạm vào mu bàn tay Hạ Nhiên, anh bật khóc trong vòng tay cô, lần đầu tiên cô thấy anh khóc bản thân lại chẳng giúp được gì chỉ biết bên cạnh anh an ủi.
Đêm nay anh không ngủ, nhìn cô gối đầu lên tay mình ngủ ngon lành anh thở dài nhìn ra cửa sổ, toàn bộ thành phố chìm trong đêm đen tĩnh mịch. Vài ánh đèn nhấp nháy nhỏ li ti như những ngôi sao thỉnh thoảng chớp tắt. Đôi mắt không rõ ưu tư nhìn xuống vòng tay mình có người đang ngủ say, thỉnh thoảng bờ mi dài khẽ động miệng nhỏ mấp máy trông vô cùng đáng yêu.
Khi cô mở mắt đã là tám giờ sáng hôm sau, ánh nắng bị ngăn cách bởi rèm cửa. Xoay người qua bên cạnh không thấy anh đâu, cô dụi mắt xuống giường làm vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài tìm. Động tác dừng lại khi thấy anh trên sofa, tay đút vào túi áo bằng loing dài màu đen, đầu cuối xuống ủ rũ.
Dáng vẻ trầm lặng này cô ít khi chứng kiến, cực kì không thích anh ấy như vậy, trong lòng cũng nặng trĩu theo. Bước đến bên cạnh nằm xuống, kê đầu lên chân anh, đưa mặt đối diện anh. Doãn Bách Thần lúc này chủ giãn môi cười nhẹ, cúi xuống hôn lên môi nhỏ một cái.
Đôi mặt to tròn long lanh nhìn anh, anh cũng chẳng ngần ngại đối mặt với cô, dường như đôi mắt trong sáng thuần khiết đến nỗi có thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh.
“Có thể ra ngoài đi dạo không? Hít thở không khí ngoài trời sẽ thoải mái hơn, với lại em muốn mua đồ”
“Được, chuẩn bị anh dẫn em đi”
Hôm nay trời se lạnh không nắng gắt như mọi hôm, hai người nắm tay nhau đi trên đường ung dung thoải mái, thỉnh thoảng còn ôm eo kề cổ ní gì đó với nhau trông thật đẹp đôi. Một cặp tình nhân đi trước, mười người vệ sĩ theo sau. Mẹ ơi đây là cảnh tượng gì?.
Người đi đường nhanh chóng nhận ra anh là người trong video hôm trước vì vóc dáng đến ánh mắt, cũng chẳng có ai có nhiều vệ sĩ như anh. Rất nhanh đã thu hút mọi người đến xem, hôm qua còn khó chịu vì bin chụp ảnh nhưng hôm nay ánh mắt lại tràn đầy ngọt ngào nhùn người bên cạnh. Hình ảnh hai người được chia sẻ rầm rộ trên mạng xã hội.
Doãn Bách Thần vẫn làm lơ mọi người xung quanh nói chuyện cùng cô.
“Cục cưng, nhiều người như vậy em có khó chịu không?”
“Không có, càng nhiều người biết càng tốt, để mọi người biết anh là của em, càng lan truyền càng tốt”
Nụ cười rạng rỡ tựa như nắng bình minh làm anh cũng tươi tỉnh hẳn lên, buồn phiền vơi đi một nửa, cất giọng nuông chiều cô hết mực.
“ Được, càng nhiều người biết càng tốt”
_________________________
Anh chỉ im lặng rời khỏi ghế bước về phòng ngủ, bóng lưng to lớn ấy phảng phất sự cô đơn lạnh lẽo, cơ thể mất hết sức sống, mệt nhoài ủ rũ biến mất sau cánh cửa. Ba người dặn dò cô an ủi anh xong cũng ra về chuẩn bị dọn dẹp tàn cuộc.
Còn lại một mình Hạ Nhiên ngồi trên sofa. Cô cầm điện thoại họi về cho gia đình, vừa nghẹn ngào vừa kể lại chuyện của anh cho ba mẹ nghe, khi cúp máy còn cẩn thận dặn dò một câu.
“Khi về mọi người hãy đối xử với anh ấy thật tốt nhé”
Bỏ điện thoại xuống, cô đến phòng ngủ của anh mở cửa đi vào đã thấy anh ngồi trên giường, áo choàng tắm chủ khoác qua loa, tóc rũ nước chẳng buồn lau khô.
Bước đến chỉnh điều hoà rồi lấy khăn lau tóc cho anh, cả hai chẳng nói lời nào, cử chỉ chăm sóc của cô cũng rất nhẹ nhàng. Cô khuỵ xuống bàn tay vuốt ve mặt anh cất giọng dịu dàng.
“Mọi chuyện đã qua rồi, thù cũng đã trả rồi, anh làm rất tốt, đừng buồn nữa”
Một giọt nước nóng hổi chạm vào mu bàn tay Hạ Nhiên, anh bật khóc trong vòng tay cô, lần đầu tiên cô thấy anh khóc bản thân lại chẳng giúp được gì chỉ biết bên cạnh anh an ủi.
Đêm nay anh không ngủ, nhìn cô gối đầu lên tay mình ngủ ngon lành anh thở dài nhìn ra cửa sổ, toàn bộ thành phố chìm trong đêm đen tĩnh mịch. Vài ánh đèn nhấp nháy nhỏ li ti như những ngôi sao thỉnh thoảng chớp tắt. Đôi mắt không rõ ưu tư nhìn xuống vòng tay mình có người đang ngủ say, thỉnh thoảng bờ mi dài khẽ động miệng nhỏ mấp máy trông vô cùng đáng yêu.
Khi cô mở mắt đã là tám giờ sáng hôm sau, ánh nắng bị ngăn cách bởi rèm cửa. Xoay người qua bên cạnh không thấy anh đâu, cô dụi mắt xuống giường làm vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài tìm. Động tác dừng lại khi thấy anh trên sofa, tay đút vào túi áo bằng loing dài màu đen, đầu cuối xuống ủ rũ.
Dáng vẻ trầm lặng này cô ít khi chứng kiến, cực kì không thích anh ấy như vậy, trong lòng cũng nặng trĩu theo. Bước đến bên cạnh nằm xuống, kê đầu lên chân anh, đưa mặt đối diện anh. Doãn Bách Thần lúc này chủ giãn môi cười nhẹ, cúi xuống hôn lên môi nhỏ một cái.
Đôi mặt to tròn long lanh nhìn anh, anh cũng chẳng ngần ngại đối mặt với cô, dường như đôi mắt trong sáng thuần khiết đến nỗi có thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh.
“Có thể ra ngoài đi dạo không? Hít thở không khí ngoài trời sẽ thoải mái hơn, với lại em muốn mua đồ”
“Được, chuẩn bị anh dẫn em đi”
Hôm nay trời se lạnh không nắng gắt như mọi hôm, hai người nắm tay nhau đi trên đường ung dung thoải mái, thỉnh thoảng còn ôm eo kề cổ ní gì đó với nhau trông thật đẹp đôi. Một cặp tình nhân đi trước, mười người vệ sĩ theo sau. Mẹ ơi đây là cảnh tượng gì?.
Người đi đường nhanh chóng nhận ra anh là người trong video hôm trước vì vóc dáng đến ánh mắt, cũng chẳng có ai có nhiều vệ sĩ như anh. Rất nhanh đã thu hút mọi người đến xem, hôm qua còn khó chịu vì bin chụp ảnh nhưng hôm nay ánh mắt lại tràn đầy ngọt ngào nhùn người bên cạnh. Hình ảnh hai người được chia sẻ rầm rộ trên mạng xã hội.
Doãn Bách Thần vẫn làm lơ mọi người xung quanh nói chuyện cùng cô.
“Cục cưng, nhiều người như vậy em có khó chịu không?”
“Không có, càng nhiều người biết càng tốt, để mọi người biết anh là của em, càng lan truyền càng tốt”
Nụ cười rạng rỡ tựa như nắng bình minh làm anh cũng tươi tỉnh hẳn lên, buồn phiền vơi đi một nửa, cất giọng nuông chiều cô hết mực.
“ Được, càng nhiều người biết càng tốt”
_________________________
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ông trùm
- Chương 2: Trộm đến nhà
- Chương 3: Đấu với cọp
- Chương 4: Bắn súng
- Chương 5: Fif
- Chương 6: Cứu người
- Chương 7: Bị thương
- Chương 8: Lo lắng
- Chương 9: Ghi sổ nợ
- Chương 10: Trò chơi bắt đầu
- Chương 11: Casser
- Chương 12: Chăm sóc
- Chương 13: Mất tích
- Chương 14: Je vous aime
- Chương 15: Ngắm trời đêm
- Chương 16: Quay về Thẩm Gia
- Chương 17: Sáng tỏ lòng mình
- Chương 18: Gặp nguy hiểm
- Chương 19: Phát điên (1)
- Chương 20: Phát điên (2)
- Chương 21: Trúng độc
- Chương 22: Sống chết
- Chương 23: Lệnh báo tử
- Chương 24: Ông trùm ra tay
- Chương 25: Tiêu diệt
- Chương 26: Tiêu diệt (2)
- Chương 27: Hai mươi năm trước
- Chương 28: Kết thúc
- Chương 29: Quan trọng với anh
- Chương 30: Công khai tình cảm
- Chương 31: Ngượng
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Khó khăn
- Chương 34: Đưa ra quyết định
- Chương 35: Biến mất
- Chương 36: Gặp lại
- Chương 37: Vì em mà chịu đựng
- Chương 38: Giận
- Chương 39: Níu giữ tình cảm
- Chương 40: Đánh dấu chủ quyền
- Chương 41: Thân phận
- Chương 42: Buổi tối ngọt ngào
- Chương 43: Tìm được giác mạc
- Chương 44: Phẫu thuật
- Chương 45: Tâm tư
- Chương 46: Nuông chiều
- Chương 47: Tháo băng
- Chương 48: Hồi phục tốt
- Chương 49: Dạy dỗ
- Chương 50: Tính sổ
- Chương 51: Sợ
- Chương 52: Nỗi lòng của anh
- Chương 53: Cưng chiều
- Chương 54: Cầu hôn
- Chương 55
- Chương 56: Kết hôn
- Chương 57: Có biến
- Chương 58: Hẹn em kiếp sau
- Chương 59: Mất đi
- Chương 60
- Chương 61: Anh vẫn ở đây
- Chương 62: Manh mối
- Chương 63: Kế hoạch
- Chương 64: Thôi miên
- Chương 65: Tấn công
- Chương 66: Tiêu diệt
- Chương 67: Gặp lại
- Chương 68: Đau lòng
- Chương 69: Không thể vì mình
- Chương 70: Hẹn ước
- Chương 71: Mất đi
- Chương 72: Ngọn đồi nhỏ
- Chương 73: Mang theo cuộc sống của anh
- Chương 74: Em ơi…
- Chương 75: Vực dậy
- Chương 76: Người xấu
- Chương 77: Cuộc sống trong hai năm
- Chương 78
- Chương 79: Đến bar
- Chương 80: Náo loạn
- Chương 81: Luật cũ
- Chương 82: Nghén
- Chương 83: Đi sinh
- Chương 84: Dụ dỗ (Hoàn)
- bình luận