Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia - Chương 58: Hẹn em kiếp sau
Chương trước- Chương 1: Ông trùm
- Chương 2: Trộm đến nhà
- Chương 3: Đấu với cọp
- Chương 4: Bắn súng
- Chương 5: Fif
- Chương 6: Cứu người
- Chương 7: Bị thương
- Chương 8: Lo lắng
- Chương 9: Ghi sổ nợ
- Chương 10: Trò chơi bắt đầu
- Chương 11: Casser
- Chương 12: Chăm sóc
- Chương 13: Mất tích
- Chương 14: Je vous aime
- Chương 15: Ngắm trời đêm
- Chương 16: Quay về Thẩm Gia
- Chương 17: Sáng tỏ lòng mình
- Chương 18: Gặp nguy hiểm
- Chương 19: Phát điên (1)
- Chương 20: Phát điên (2)
- Chương 21: Trúng độc
- Chương 22: Sống chết
- Chương 23: Lệnh báo tử
- Chương 24: Ông trùm ra tay
- Chương 25: Tiêu diệt
- Chương 26: Tiêu diệt (2)
- Chương 27: Hai mươi năm trước
- Chương 28: Kết thúc
- Chương 29: Quan trọng với anh
- Chương 30: Công khai tình cảm
- Chương 31: Ngượng
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Khó khăn
- Chương 34: Đưa ra quyết định
- Chương 35: Biến mất
- Chương 36: Gặp lại
- Chương 37: Vì em mà chịu đựng
- Chương 38: Giận
- Chương 39: Níu giữ tình cảm
- Chương 40: Đánh dấu chủ quyền
- Chương 41: Thân phận
- Chương 42: Buổi tối ngọt ngào
- Chương 43: Tìm được giác mạc
- Chương 44: Phẫu thuật
- Chương 45: Tâm tư
- Chương 46: Nuông chiều
- Chương 47: Tháo băng
- Chương 48: Hồi phục tốt
- Chương 49: Dạy dỗ
- Chương 50: Tính sổ
- Chương 51: Sợ
- Chương 52: Nỗi lòng của anh
- Chương 53: Cưng chiều
- Chương 54: Cầu hôn
- Chương 55
- Chương 56: Kết hôn
- Chương 57: Có biến
- Chương 58: Hẹn em kiếp sau
- Chương 59: Mất đi
- Chương 60
- Chương 61: Anh vẫn ở đây
- Chương 62: Manh mối
- Chương 63: Kế hoạch
- Chương 64: Thôi miên
- Chương 65: Tấn công
- Chương 66: Tiêu diệt
- Chương 67: Gặp lại
- Chương 68: Đau lòng
- Chương 69: Không thể vì mình
- Chương 70: Hẹn ước
- Chương 71: Mất đi
- Chương 72: Ngọn đồi nhỏ
- Chương 73: Mang theo cuộc sống của anh
- Chương 74: Em ơi…
- Chương 75: Vực dậy
- Chương 76: Người xấu
- Chương 77: Cuộc sống trong hai năm
- Chương 78
- Chương 79: Đến bar
- Chương 80: Náo loạn
- Chương 81: Luật cũ
- Chương 82: Nghén
- Chương 83: Đi sinh
- Chương 84: Dụ dỗ (Hoàn)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia
Chương 58: Hẹn em kiếp sau
Hạ Nhiên ôm chặt mẹ vào lòng nhắm mắt chuẩn bị ăn đạn, bọn chúng thao tác quá nhanh, vừa xoay mẹ vào lòng đã nghe liên tục ba phát súng vang lên.
Nhưng cô không cảm thấy đau, từ phía sau lưng cảm giác có vật gì đó từ từ áp lên người mình, nặng dần nặng dần. Mùi trầm hương nhè nhẹ toả ra từ sau gáy chầm chậm chui vào cánh mũi. Anh ôm chặt lấy cô, hơi thở dần trở nên nặng nề chậm chạp.
Cô hoảng hốt la lớn, cùng lúc đó Time và hai người kia vừa đến nơi. Will và K8 bắn ngược lại hai chiếc máy bay kia, Time chạy đến ôm lấy anh xem xét.
Doãm Bách Thần nghiến răng ôm lấy vết thương trên bụng, ba viên đạn ghim sâu vào trong người khiến anh không thở nổi. Gằn giọng nói với Time.
“Đưa mọi người rời khỏi đây nhanh! Tôi sẽ bắn hạ bọn chúng!”
“Không được! Anh đi cùng em, em cõng anh, nhanh lên!”
Hạ Nhiên hoảng loạn giọng run run, nước mắt chực trào rơi ra liên tục.
Hai chiếc trực thăng bắt đầu tiếp tục xả đạn ép cho anh và cô phải lộ diện, Hạ Nhiên lánh khỏi làn đạn vào trong tìm vũ khí, rốt cuộc trong hộp đen dưới gầm cũng tìm được hai khẩu súng mạnh, sức công phá gần bằng đại bác. Thao tác nhanh gọn trong ba mươi giây đã lắp đạn sẵn sàng.
Thân thể nhanh nhẹn chạy đến bên anh, bộ lễ phục cưới trắng tinh khôi giờ đây đã thấm đãm một màu đỏ chói loá. Anh không ngừng nôn ra máu, ngồi dựa ở mui thuyền thở yếu ớt.
Giác quan của cô đã đúng, nỗi lo sợ lúc này đã thành sự thật, anh lần nào cũng vì cô mà gặp nguy hiểm. Anh gượng dậy cầm lấy khẩu súng nhắm vào chiếc máy bay trực thăng lớn mà bắn.
*Ầm…*
Một tiếng nổ vang trời, chiếc trực thăng lảo đảo rơi xuống biển, nước biển văng tung toé tràn lên chỗ anh, một ít bị bắn lên lưng thấm vào vết thương càng thêm đau rát.
Chiếc máy bay nhỏ lúc nãy thấy vậy liền rút lui, cô ngắm bắn thẳng vào đầu máy bay, một tiếng nổ lớn lại vang lên.
Time lái thuyền đến boong tàu, Hạ Nhiên đang dìu anh đến. Hoá ra ba mẹ và hai người kia rời đi trước chỉ để lại Time để lái tàu, anh đang bị thương không thể lái, cô không biết lái, để lại Time là thích hợp.
“Time! Đến gần hơn nữa đi! Thần anh ấy không thể đi được nữa! Anh ấy yếu quá!”
Sắp bước chân lên thuyền, Doãn Bách Thần đột nhiên đẩy mạnh cô lên lách người sang đỡ giúp cô một viên nữa, lần này đạn bắn xuyên từ sau lưng đến phía trước, bên bụng trái đau nhói như muốn chết đi sống lại. Máu lan ra từng hồi từng hồi.
Máu chảy ướt đẫm áo cưới màu trắng, anh cảm thấy dường như mình không còn máu để chảy nữa. Tầm mắt mơ hồ dần, tay chân không còn sức nữa. Quỵ xuống quay người lại nhìn, gần năm tên địch đang lặn dưới nước leo lên thuyền.
Hạ Nhiên bị anh đẩy mất thăng bằng ngã xuống sàn may mắn tránh được viên đạn. Nhưng nhìn lại mới không phải, chú rễ của cô đã quỵ xuống nơi tàu bên kia, tay ôm bụng trái đầy máu nhìn cô. Anh hét lớn giọng nói run rẩy đau đớn như con dao nhọn đâm thẳng vào ngực cô.
“Time! Lái nhanh lên! Bọn chúng sắp nổ tàu rồi!”
“Không được! Để em qua đó! Anh con mẹ nó im miệng đi!”
Nhìn cô đang chật vật ngồi dậy chạy đến bên kia, tay chân đã run rẩy đến vô lực. Lại nhìn sang anh, nghiến răng lau nước mắt đi đến gần cô, đánh một phát mạnh vào sau gáy.
Cô nằm ngã xuống thuyền, chỉ thấy anh khẽ giãn môi hài lòng, lái thuyền rời đi nhưng không ngừng nhìn về phía sau.
“Tôi tin cậu.”
Trên du thuyền hoang tàn, nửa tiếng trước là lễ cưới ngọt ngào hạnh phúc, nửa tiếng sau là vết cháy nổ đạn súng, vết máu tràn lan.
“Thẩm Hạ Nhiên, kiếp này không thể cùng em, hẹn lại kiếp sau chúng ta tiếp tục. Hoặc là… đợi thêm hai mươi năm nữa, khi đó em đã là bà cô anh mới tuổi đôi mươi, anh lại đến tìm em.”
Cuối cùng vẫn là không thể cùng nhau đến hết cuộc đời.
______________________
12:23-19/07/22
Nhưng cô không cảm thấy đau, từ phía sau lưng cảm giác có vật gì đó từ từ áp lên người mình, nặng dần nặng dần. Mùi trầm hương nhè nhẹ toả ra từ sau gáy chầm chậm chui vào cánh mũi. Anh ôm chặt lấy cô, hơi thở dần trở nên nặng nề chậm chạp.
Cô hoảng hốt la lớn, cùng lúc đó Time và hai người kia vừa đến nơi. Will và K8 bắn ngược lại hai chiếc máy bay kia, Time chạy đến ôm lấy anh xem xét.
Doãm Bách Thần nghiến răng ôm lấy vết thương trên bụng, ba viên đạn ghim sâu vào trong người khiến anh không thở nổi. Gằn giọng nói với Time.
“Đưa mọi người rời khỏi đây nhanh! Tôi sẽ bắn hạ bọn chúng!”
“Không được! Anh đi cùng em, em cõng anh, nhanh lên!”
Hạ Nhiên hoảng loạn giọng run run, nước mắt chực trào rơi ra liên tục.
Hai chiếc trực thăng bắt đầu tiếp tục xả đạn ép cho anh và cô phải lộ diện, Hạ Nhiên lánh khỏi làn đạn vào trong tìm vũ khí, rốt cuộc trong hộp đen dưới gầm cũng tìm được hai khẩu súng mạnh, sức công phá gần bằng đại bác. Thao tác nhanh gọn trong ba mươi giây đã lắp đạn sẵn sàng.
Thân thể nhanh nhẹn chạy đến bên anh, bộ lễ phục cưới trắng tinh khôi giờ đây đã thấm đãm một màu đỏ chói loá. Anh không ngừng nôn ra máu, ngồi dựa ở mui thuyền thở yếu ớt.
Giác quan của cô đã đúng, nỗi lo sợ lúc này đã thành sự thật, anh lần nào cũng vì cô mà gặp nguy hiểm. Anh gượng dậy cầm lấy khẩu súng nhắm vào chiếc máy bay trực thăng lớn mà bắn.
*Ầm…*
Một tiếng nổ vang trời, chiếc trực thăng lảo đảo rơi xuống biển, nước biển văng tung toé tràn lên chỗ anh, một ít bị bắn lên lưng thấm vào vết thương càng thêm đau rát.
Chiếc máy bay nhỏ lúc nãy thấy vậy liền rút lui, cô ngắm bắn thẳng vào đầu máy bay, một tiếng nổ lớn lại vang lên.
Time lái thuyền đến boong tàu, Hạ Nhiên đang dìu anh đến. Hoá ra ba mẹ và hai người kia rời đi trước chỉ để lại Time để lái tàu, anh đang bị thương không thể lái, cô không biết lái, để lại Time là thích hợp.
“Time! Đến gần hơn nữa đi! Thần anh ấy không thể đi được nữa! Anh ấy yếu quá!”
Sắp bước chân lên thuyền, Doãn Bách Thần đột nhiên đẩy mạnh cô lên lách người sang đỡ giúp cô một viên nữa, lần này đạn bắn xuyên từ sau lưng đến phía trước, bên bụng trái đau nhói như muốn chết đi sống lại. Máu lan ra từng hồi từng hồi.
Máu chảy ướt đẫm áo cưới màu trắng, anh cảm thấy dường như mình không còn máu để chảy nữa. Tầm mắt mơ hồ dần, tay chân không còn sức nữa. Quỵ xuống quay người lại nhìn, gần năm tên địch đang lặn dưới nước leo lên thuyền.
Hạ Nhiên bị anh đẩy mất thăng bằng ngã xuống sàn may mắn tránh được viên đạn. Nhưng nhìn lại mới không phải, chú rễ của cô đã quỵ xuống nơi tàu bên kia, tay ôm bụng trái đầy máu nhìn cô. Anh hét lớn giọng nói run rẩy đau đớn như con dao nhọn đâm thẳng vào ngực cô.
“Time! Lái nhanh lên! Bọn chúng sắp nổ tàu rồi!”
“Không được! Để em qua đó! Anh con mẹ nó im miệng đi!”
Nhìn cô đang chật vật ngồi dậy chạy đến bên kia, tay chân đã run rẩy đến vô lực. Lại nhìn sang anh, nghiến răng lau nước mắt đi đến gần cô, đánh một phát mạnh vào sau gáy.
Cô nằm ngã xuống thuyền, chỉ thấy anh khẽ giãn môi hài lòng, lái thuyền rời đi nhưng không ngừng nhìn về phía sau.
“Tôi tin cậu.”
Trên du thuyền hoang tàn, nửa tiếng trước là lễ cưới ngọt ngào hạnh phúc, nửa tiếng sau là vết cháy nổ đạn súng, vết máu tràn lan.
“Thẩm Hạ Nhiên, kiếp này không thể cùng em, hẹn lại kiếp sau chúng ta tiếp tục. Hoặc là… đợi thêm hai mươi năm nữa, khi đó em đã là bà cô anh mới tuổi đôi mươi, anh lại đến tìm em.”
Cuối cùng vẫn là không thể cùng nhau đến hết cuộc đời.
______________________
12:23-19/07/22
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ông trùm
- Chương 2: Trộm đến nhà
- Chương 3: Đấu với cọp
- Chương 4: Bắn súng
- Chương 5: Fif
- Chương 6: Cứu người
- Chương 7: Bị thương
- Chương 8: Lo lắng
- Chương 9: Ghi sổ nợ
- Chương 10: Trò chơi bắt đầu
- Chương 11: Casser
- Chương 12: Chăm sóc
- Chương 13: Mất tích
- Chương 14: Je vous aime
- Chương 15: Ngắm trời đêm
- Chương 16: Quay về Thẩm Gia
- Chương 17: Sáng tỏ lòng mình
- Chương 18: Gặp nguy hiểm
- Chương 19: Phát điên (1)
- Chương 20: Phát điên (2)
- Chương 21: Trúng độc
- Chương 22: Sống chết
- Chương 23: Lệnh báo tử
- Chương 24: Ông trùm ra tay
- Chương 25: Tiêu diệt
- Chương 26: Tiêu diệt (2)
- Chương 27: Hai mươi năm trước
- Chương 28: Kết thúc
- Chương 29: Quan trọng với anh
- Chương 30: Công khai tình cảm
- Chương 31: Ngượng
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Khó khăn
- Chương 34: Đưa ra quyết định
- Chương 35: Biến mất
- Chương 36: Gặp lại
- Chương 37: Vì em mà chịu đựng
- Chương 38: Giận
- Chương 39: Níu giữ tình cảm
- Chương 40: Đánh dấu chủ quyền
- Chương 41: Thân phận
- Chương 42: Buổi tối ngọt ngào
- Chương 43: Tìm được giác mạc
- Chương 44: Phẫu thuật
- Chương 45: Tâm tư
- Chương 46: Nuông chiều
- Chương 47: Tháo băng
- Chương 48: Hồi phục tốt
- Chương 49: Dạy dỗ
- Chương 50: Tính sổ
- Chương 51: Sợ
- Chương 52: Nỗi lòng của anh
- Chương 53: Cưng chiều
- Chương 54: Cầu hôn
- Chương 55
- Chương 56: Kết hôn
- Chương 57: Có biến
- Chương 58: Hẹn em kiếp sau
- Chương 59: Mất đi
- Chương 60
- Chương 61: Anh vẫn ở đây
- Chương 62: Manh mối
- Chương 63: Kế hoạch
- Chương 64: Thôi miên
- Chương 65: Tấn công
- Chương 66: Tiêu diệt
- Chương 67: Gặp lại
- Chương 68: Đau lòng
- Chương 69: Không thể vì mình
- Chương 70: Hẹn ước
- Chương 71: Mất đi
- Chương 72: Ngọn đồi nhỏ
- Chương 73: Mang theo cuộc sống của anh
- Chương 74: Em ơi…
- Chương 75: Vực dậy
- Chương 76: Người xấu
- Chương 77: Cuộc sống trong hai năm
- Chương 78
- Chương 79: Đến bar
- Chương 80: Náo loạn
- Chương 81: Luật cũ
- Chương 82: Nghén
- Chương 83: Đi sinh
- Chương 84: Dụ dỗ (Hoàn)
- bình luận