Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia - Chương 71: Mất đi
Chương trước- Chương 1: Ông trùm
- Chương 2: Trộm đến nhà
- Chương 3: Đấu với cọp
- Chương 4: Bắn súng
- Chương 5: Fif
- Chương 6: Cứu người
- Chương 7: Bị thương
- Chương 8: Lo lắng
- Chương 9: Ghi sổ nợ
- Chương 10: Trò chơi bắt đầu
- Chương 11: Casser
- Chương 12: Chăm sóc
- Chương 13: Mất tích
- Chương 14: Je vous aime
- Chương 15: Ngắm trời đêm
- Chương 16: Quay về Thẩm Gia
- Chương 17: Sáng tỏ lòng mình
- Chương 18: Gặp nguy hiểm
- Chương 19: Phát điên (1)
- Chương 20: Phát điên (2)
- Chương 21: Trúng độc
- Chương 22: Sống chết
- Chương 23: Lệnh báo tử
- Chương 24: Ông trùm ra tay
- Chương 25: Tiêu diệt
- Chương 26: Tiêu diệt (2)
- Chương 27: Hai mươi năm trước
- Chương 28: Kết thúc
- Chương 29: Quan trọng với anh
- Chương 30: Công khai tình cảm
- Chương 31: Ngượng
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Khó khăn
- Chương 34: Đưa ra quyết định
- Chương 35: Biến mất
- Chương 36: Gặp lại
- Chương 37: Vì em mà chịu đựng
- Chương 38: Giận
- Chương 39: Níu giữ tình cảm
- Chương 40: Đánh dấu chủ quyền
- Chương 41: Thân phận
- Chương 42: Buổi tối ngọt ngào
- Chương 43: Tìm được giác mạc
- Chương 44: Phẫu thuật
- Chương 45: Tâm tư
- Chương 46: Nuông chiều
- Chương 47: Tháo băng
- Chương 48: Hồi phục tốt
- Chương 49: Dạy dỗ
- Chương 50: Tính sổ
- Chương 51: Sợ
- Chương 52: Nỗi lòng của anh
- Chương 53: Cưng chiều
- Chương 54: Cầu hôn
- Chương 55
- Chương 56: Kết hôn
- Chương 57: Có biến
- Chương 58: Hẹn em kiếp sau
- Chương 59: Mất đi
- Chương 60
- Chương 61: Anh vẫn ở đây
- Chương 62: Manh mối
- Chương 63: Kế hoạch
- Chương 64: Thôi miên
- Chương 65: Tấn công
- Chương 66: Tiêu diệt
- Chương 67: Gặp lại
- Chương 68: Đau lòng
- Chương 69: Không thể vì mình
- Chương 70: Hẹn ước
- Chương 71: Mất đi
- Chương 72: Ngọn đồi nhỏ
- Chương 73: Mang theo cuộc sống của anh
- Chương 74: Em ơi…
- Chương 75: Vực dậy
- Chương 76: Người xấu
- Chương 77: Cuộc sống trong hai năm
- Chương 78
- Chương 79: Đến bar
- Chương 80: Náo loạn
- Chương 81: Luật cũ
- Chương 82: Nghén
- Chương 83: Đi sinh
- Chương 84: Dụ dỗ (Hoàn)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia
Chương 71: Mất đi
Vừa đóng cửa đi được vài bước mới nhớ ra quên mang theo tiền, anh quay lại định mở cửa vào, vì cái gì đó mà lại muốn nghe trộm cuộc nói chuyện của hai người họ. Cửa phòng khép hờ nên anh nghe rất rõ.
"Ông có mang thuốc của anh ấy đến không? Anh ấy đã hết thuốc hai ngày nay rồi."
"Hiện giờ tôi không có mang theo sang Hải Thành đành phải gửi từ bên Mỹ qua đây thôi, mất khoảng nửa tháng."
"Lâu như vậy? Vậy liệu có vấn đề gì không? Anh ấy có nhớ lại không?"
"Sẽ có một chút thưa cô. Nhưng cô đừng lo, dừng thuốc khoảng hai tháng thì ký ức mới được từ từ khôi phục lại."
"Được rồi, cảm ơn, ông về được rồi."
Anh mở cửa bước vào, ngồi xuống bên cạnh Mia hỏi han săn sóc.
"Em có sợ lắm không?”
"Không Duật, cảm ơn vì đã tin tưởng em. Duật! Anh nói có thật không? Chúng ta sắp cưới nhau ư?"
Anh do dự một lúc cũng gật đầu.
"Nhưng anh cần thời gian chuẩn bị cho lễ cưới, ba tháng nữa."
"Được. Em rất vui!"
Mia ôm chặt lấy anh, anh cũng ôm cô vào lòng nhưng tầm mắt lại hướng về phía biển xanh kia. Trong lòng dấy lên nỗi lo lắng khó tả. Hạ Nhiên ra sao rồi?
Ngày hôm sau anh cùng cô quay trở lại Italia, tiếp nhận công ty của Brei mà quản lý. Nhờ có anh mà tình hình cổ phiếu rất nhanh đã được ổn định, giữ được công ty khỏi bờ vực phá sản.
Đến hai tháng sau cơn đau đầu của anh ngày một nhiều, trí nhớ như những mảnh vỡ thủy tinh, mơ hồ không rõ đâm vào trí óc khiến anh đau nhói. Những kỷ niệm của anh và Hạ Nhiên trở về nhiều hơn.
Suốt hai tháng này thuốc của Mia đưa cho anh anh đều bí mật bỏ đi. Phần cô lại tin tưởng anh không nghi ngờ.
"Sao dạo này anh hay đau đầu vậy? Em gọi Martin đến khám cho anh nhé?"
"Không sao. Công việc nhiều quá thôi. Trễ rồi em đi ngủ đi, anh cũng nghỉ ngay đây."
Cô hôn nhẹ lên má anh rồi đi ngủ trước, còn chưa đến một tháng nữa là kết hôn, cô nôn nao đến khi đó vô cùng. Anh lại nhớ về ánh mắt Hạ Nhiên nhìn anh lúc đó. Còn lời hẹn yêu cô ta nói với anh, nghe có chút quen thuộc.
Cơn đau lại ập đến khiến anh ôm đầu chịu đựng. Câu nói đó, câu nói đó...anh đã từng nói! Đúng vậy! Anh đã từng nói!
“Hạ Nhiên, kiếp này không thể cùng em, hẹn lại kiếp sau chúng ta tiếp tục. Hoặc là, đợi thêm hai mươi năm nữa, khi em trở thành một bà cô rồi, anh mới tuổi đôi mươi, vẫn lại đi tìm em. Đợi anh!”
Đúng vậy, trên chiếc du thuyền lạnh lẽo đó anh đã từng nói như vậy. Hạ Nhiên! Nhiên Nhiên! Ngữ điệu nghe thật quen thuộc làm sao! Hai người đã làm lễ cưới, một đám cưới ngập tràn hạnh phúc, một đám cưới ngập tràn đau thương.
Từng chút từng chút một trí nhớ ùa về như sóng biển vỗ vào đầu anh, như chiếc cốc thủy tinh chứa nước bị vỡ vụn, nước trong cốc sẽ trào ra ngoài bắn lên tung toé.
Hạ Nhiên! Hạ Nhiên! Hàn Phong Duật hoảng hốt cầm lấy điện thoại chạy ra khỏi phòng. Số của Time..số điện thoại của Time...anh lập tức bấm lại dãy số quen thuộc đó, tiếng tút tút vang lên rừng hồi chậm rãi kéo theo nhịp tim của anh như ngừng đập.
Đầu bên kia bắt máy. Âm điệu lạnh lùng vang lên.
"Alo? Ai?"
"Là tôi! Time! Là tôi! Tôi nhớ lại được rồi, tất cả mọi chuyện đều nhớ được rồi! Tôi sẽ trở về ngay, tôi sẽ..."
“Không cần về nữa. Em ấy không còn nữa.”
Time cúp máy để lại anh như chết lặng trong đêm tối. Cái gì gọi là không còn nữa? Tay chân anh run rẩy vô lực không thể đứng dậy.
Nhiên Nhiên của anh...không còn nữa!
Hàn Phong Duật quỳ gối trên sàn thẫn thờ một hồi lâu, Mia đứng nhìn anh đầy lo sợ, anh ấy đã nhớ lại rồi. Tất cả mọi chuyện. Cô đứng tựa lưng vào tường nhìn anh. Hạnh phúc nắm trong tay chưa được bao lâu lại vụt mất.
Mia biết rõ thứ hạnh phúc này là dùng nước mắt của người khác mà có được. Nhưng tình yêu như đóa hoa anh túc nở rộ, tỏa ra mùi hương nghiện ngập khiến cô dẫu biết sai nhưng vẫn lao đầu vào yêu.
Cuối cùng, hậu quả là tự mình gánh chịu. Doãn Bách Thần, giá như anh là một chàng trai bình thường, hai chúng ta đều bình thường, có lẽ tình yêu của chúng ta sẽ dễ dàng hơn được một chút. Nhưng em biết dù cho có như vậy anh vẫn sẽ chọn Thẩm Hạ Nhiên. Sẽ vẫn là cô ta.
Hàn Phong Duật đứng dậy cầm lấy điện thoại và áo khoác lập tức rời đi, căn nhà rộng lớn chỉ còn lại mình cô đứng đó. Nỗi cô đơn cùng đau đớn bao trùm lấy nơi này. Anh rời đi, anh ấy tiện tay lấy cả ánh sáng của cô ta đi mất.
Thẩm Hạ Nhiên, cô là ai? Cô là ai trong cuộc đời anh ấy? Cô là ai mà có thể khiến anh ấy hao tổn tâm tư như thế? Rốt cuộc cô là ai! Chỉ một chút nữa thôi, cần một chút nữa thôi chúng tôi sẽ kết hôn! Một chút nữa thôi là tôi đã có thể có được anh ấy, dù rằng có được anh ấy dù chỉ một chút.
"Ông có mang thuốc của anh ấy đến không? Anh ấy đã hết thuốc hai ngày nay rồi."
"Hiện giờ tôi không có mang theo sang Hải Thành đành phải gửi từ bên Mỹ qua đây thôi, mất khoảng nửa tháng."
"Lâu như vậy? Vậy liệu có vấn đề gì không? Anh ấy có nhớ lại không?"
"Sẽ có một chút thưa cô. Nhưng cô đừng lo, dừng thuốc khoảng hai tháng thì ký ức mới được từ từ khôi phục lại."
"Được rồi, cảm ơn, ông về được rồi."
Anh mở cửa bước vào, ngồi xuống bên cạnh Mia hỏi han săn sóc.
"Em có sợ lắm không?”
"Không Duật, cảm ơn vì đã tin tưởng em. Duật! Anh nói có thật không? Chúng ta sắp cưới nhau ư?"
Anh do dự một lúc cũng gật đầu.
"Nhưng anh cần thời gian chuẩn bị cho lễ cưới, ba tháng nữa."
"Được. Em rất vui!"
Mia ôm chặt lấy anh, anh cũng ôm cô vào lòng nhưng tầm mắt lại hướng về phía biển xanh kia. Trong lòng dấy lên nỗi lo lắng khó tả. Hạ Nhiên ra sao rồi?
Ngày hôm sau anh cùng cô quay trở lại Italia, tiếp nhận công ty của Brei mà quản lý. Nhờ có anh mà tình hình cổ phiếu rất nhanh đã được ổn định, giữ được công ty khỏi bờ vực phá sản.
Đến hai tháng sau cơn đau đầu của anh ngày một nhiều, trí nhớ như những mảnh vỡ thủy tinh, mơ hồ không rõ đâm vào trí óc khiến anh đau nhói. Những kỷ niệm của anh và Hạ Nhiên trở về nhiều hơn.
Suốt hai tháng này thuốc của Mia đưa cho anh anh đều bí mật bỏ đi. Phần cô lại tin tưởng anh không nghi ngờ.
"Sao dạo này anh hay đau đầu vậy? Em gọi Martin đến khám cho anh nhé?"
"Không sao. Công việc nhiều quá thôi. Trễ rồi em đi ngủ đi, anh cũng nghỉ ngay đây."
Cô hôn nhẹ lên má anh rồi đi ngủ trước, còn chưa đến một tháng nữa là kết hôn, cô nôn nao đến khi đó vô cùng. Anh lại nhớ về ánh mắt Hạ Nhiên nhìn anh lúc đó. Còn lời hẹn yêu cô ta nói với anh, nghe có chút quen thuộc.
Cơn đau lại ập đến khiến anh ôm đầu chịu đựng. Câu nói đó, câu nói đó...anh đã từng nói! Đúng vậy! Anh đã từng nói!
“Hạ Nhiên, kiếp này không thể cùng em, hẹn lại kiếp sau chúng ta tiếp tục. Hoặc là, đợi thêm hai mươi năm nữa, khi em trở thành một bà cô rồi, anh mới tuổi đôi mươi, vẫn lại đi tìm em. Đợi anh!”
Đúng vậy, trên chiếc du thuyền lạnh lẽo đó anh đã từng nói như vậy. Hạ Nhiên! Nhiên Nhiên! Ngữ điệu nghe thật quen thuộc làm sao! Hai người đã làm lễ cưới, một đám cưới ngập tràn hạnh phúc, một đám cưới ngập tràn đau thương.
Từng chút từng chút một trí nhớ ùa về như sóng biển vỗ vào đầu anh, như chiếc cốc thủy tinh chứa nước bị vỡ vụn, nước trong cốc sẽ trào ra ngoài bắn lên tung toé.
Hạ Nhiên! Hạ Nhiên! Hàn Phong Duật hoảng hốt cầm lấy điện thoại chạy ra khỏi phòng. Số của Time..số điện thoại của Time...anh lập tức bấm lại dãy số quen thuộc đó, tiếng tút tút vang lên rừng hồi chậm rãi kéo theo nhịp tim của anh như ngừng đập.
Đầu bên kia bắt máy. Âm điệu lạnh lùng vang lên.
"Alo? Ai?"
"Là tôi! Time! Là tôi! Tôi nhớ lại được rồi, tất cả mọi chuyện đều nhớ được rồi! Tôi sẽ trở về ngay, tôi sẽ..."
“Không cần về nữa. Em ấy không còn nữa.”
Time cúp máy để lại anh như chết lặng trong đêm tối. Cái gì gọi là không còn nữa? Tay chân anh run rẩy vô lực không thể đứng dậy.
Nhiên Nhiên của anh...không còn nữa!
Hàn Phong Duật quỳ gối trên sàn thẫn thờ một hồi lâu, Mia đứng nhìn anh đầy lo sợ, anh ấy đã nhớ lại rồi. Tất cả mọi chuyện. Cô đứng tựa lưng vào tường nhìn anh. Hạnh phúc nắm trong tay chưa được bao lâu lại vụt mất.
Mia biết rõ thứ hạnh phúc này là dùng nước mắt của người khác mà có được. Nhưng tình yêu như đóa hoa anh túc nở rộ, tỏa ra mùi hương nghiện ngập khiến cô dẫu biết sai nhưng vẫn lao đầu vào yêu.
Cuối cùng, hậu quả là tự mình gánh chịu. Doãn Bách Thần, giá như anh là một chàng trai bình thường, hai chúng ta đều bình thường, có lẽ tình yêu của chúng ta sẽ dễ dàng hơn được một chút. Nhưng em biết dù cho có như vậy anh vẫn sẽ chọn Thẩm Hạ Nhiên. Sẽ vẫn là cô ta.
Hàn Phong Duật đứng dậy cầm lấy điện thoại và áo khoác lập tức rời đi, căn nhà rộng lớn chỉ còn lại mình cô đứng đó. Nỗi cô đơn cùng đau đớn bao trùm lấy nơi này. Anh rời đi, anh ấy tiện tay lấy cả ánh sáng của cô ta đi mất.
Thẩm Hạ Nhiên, cô là ai? Cô là ai trong cuộc đời anh ấy? Cô là ai mà có thể khiến anh ấy hao tổn tâm tư như thế? Rốt cuộc cô là ai! Chỉ một chút nữa thôi, cần một chút nữa thôi chúng tôi sẽ kết hôn! Một chút nữa thôi là tôi đã có thể có được anh ấy, dù rằng có được anh ấy dù chỉ một chút.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ông trùm
- Chương 2: Trộm đến nhà
- Chương 3: Đấu với cọp
- Chương 4: Bắn súng
- Chương 5: Fif
- Chương 6: Cứu người
- Chương 7: Bị thương
- Chương 8: Lo lắng
- Chương 9: Ghi sổ nợ
- Chương 10: Trò chơi bắt đầu
- Chương 11: Casser
- Chương 12: Chăm sóc
- Chương 13: Mất tích
- Chương 14: Je vous aime
- Chương 15: Ngắm trời đêm
- Chương 16: Quay về Thẩm Gia
- Chương 17: Sáng tỏ lòng mình
- Chương 18: Gặp nguy hiểm
- Chương 19: Phát điên (1)
- Chương 20: Phát điên (2)
- Chương 21: Trúng độc
- Chương 22: Sống chết
- Chương 23: Lệnh báo tử
- Chương 24: Ông trùm ra tay
- Chương 25: Tiêu diệt
- Chương 26: Tiêu diệt (2)
- Chương 27: Hai mươi năm trước
- Chương 28: Kết thúc
- Chương 29: Quan trọng với anh
- Chương 30: Công khai tình cảm
- Chương 31: Ngượng
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Khó khăn
- Chương 34: Đưa ra quyết định
- Chương 35: Biến mất
- Chương 36: Gặp lại
- Chương 37: Vì em mà chịu đựng
- Chương 38: Giận
- Chương 39: Níu giữ tình cảm
- Chương 40: Đánh dấu chủ quyền
- Chương 41: Thân phận
- Chương 42: Buổi tối ngọt ngào
- Chương 43: Tìm được giác mạc
- Chương 44: Phẫu thuật
- Chương 45: Tâm tư
- Chương 46: Nuông chiều
- Chương 47: Tháo băng
- Chương 48: Hồi phục tốt
- Chương 49: Dạy dỗ
- Chương 50: Tính sổ
- Chương 51: Sợ
- Chương 52: Nỗi lòng của anh
- Chương 53: Cưng chiều
- Chương 54: Cầu hôn
- Chương 55
- Chương 56: Kết hôn
- Chương 57: Có biến
- Chương 58: Hẹn em kiếp sau
- Chương 59: Mất đi
- Chương 60
- Chương 61: Anh vẫn ở đây
- Chương 62: Manh mối
- Chương 63: Kế hoạch
- Chương 64: Thôi miên
- Chương 65: Tấn công
- Chương 66: Tiêu diệt
- Chương 67: Gặp lại
- Chương 68: Đau lòng
- Chương 69: Không thể vì mình
- Chương 70: Hẹn ước
- Chương 71: Mất đi
- Chương 72: Ngọn đồi nhỏ
- Chương 73: Mang theo cuộc sống của anh
- Chương 74: Em ơi…
- Chương 75: Vực dậy
- Chương 76: Người xấu
- Chương 77: Cuộc sống trong hai năm
- Chương 78
- Chương 79: Đến bar
- Chương 80: Náo loạn
- Chương 81: Luật cũ
- Chương 82: Nghén
- Chương 83: Đi sinh
- Chương 84: Dụ dỗ (Hoàn)
- bình luận