Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia - Chương 69: Không thể vì mình
Chương trước- Chương 1: Ông trùm
- Chương 2: Trộm đến nhà
- Chương 3: Đấu với cọp
- Chương 4: Bắn súng
- Chương 5: Fif
- Chương 6: Cứu người
- Chương 7: Bị thương
- Chương 8: Lo lắng
- Chương 9: Ghi sổ nợ
- Chương 10: Trò chơi bắt đầu
- Chương 11: Casser
- Chương 12: Chăm sóc
- Chương 13: Mất tích
- Chương 14: Je vous aime
- Chương 15: Ngắm trời đêm
- Chương 16: Quay về Thẩm Gia
- Chương 17: Sáng tỏ lòng mình
- Chương 18: Gặp nguy hiểm
- Chương 19: Phát điên (1)
- Chương 20: Phát điên (2)
- Chương 21: Trúng độc
- Chương 22: Sống chết
- Chương 23: Lệnh báo tử
- Chương 24: Ông trùm ra tay
- Chương 25: Tiêu diệt
- Chương 26: Tiêu diệt (2)
- Chương 27: Hai mươi năm trước
- Chương 28: Kết thúc
- Chương 29: Quan trọng với anh
- Chương 30: Công khai tình cảm
- Chương 31: Ngượng
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Khó khăn
- Chương 34: Đưa ra quyết định
- Chương 35: Biến mất
- Chương 36: Gặp lại
- Chương 37: Vì em mà chịu đựng
- Chương 38: Giận
- Chương 39: Níu giữ tình cảm
- Chương 40: Đánh dấu chủ quyền
- Chương 41: Thân phận
- Chương 42: Buổi tối ngọt ngào
- Chương 43: Tìm được giác mạc
- Chương 44: Phẫu thuật
- Chương 45: Tâm tư
- Chương 46: Nuông chiều
- Chương 47: Tháo băng
- Chương 48: Hồi phục tốt
- Chương 49: Dạy dỗ
- Chương 50: Tính sổ
- Chương 51: Sợ
- Chương 52: Nỗi lòng của anh
- Chương 53: Cưng chiều
- Chương 54: Cầu hôn
- Chương 55
- Chương 56: Kết hôn
- Chương 57: Có biến
- Chương 58: Hẹn em kiếp sau
- Chương 59: Mất đi
- Chương 60
- Chương 61: Anh vẫn ở đây
- Chương 62: Manh mối
- Chương 63: Kế hoạch
- Chương 64: Thôi miên
- Chương 65: Tấn công
- Chương 66: Tiêu diệt
- Chương 67: Gặp lại
- Chương 68: Đau lòng
- Chương 69: Không thể vì mình
- Chương 70: Hẹn ước
- Chương 71: Mất đi
- Chương 72: Ngọn đồi nhỏ
- Chương 73: Mang theo cuộc sống của anh
- Chương 74: Em ơi…
- Chương 75: Vực dậy
- Chương 76: Người xấu
- Chương 77: Cuộc sống trong hai năm
- Chương 78
- Chương 79: Đến bar
- Chương 80: Náo loạn
- Chương 81: Luật cũ
- Chương 82: Nghén
- Chương 83: Đi sinh
- Chương 84: Dụ dỗ (Hoàn)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia
Chương 69: Không thể vì mình
Buổi sáng tỉnh dậy Mia có việc tìm vài người quen, anh không hỏi đến nhiều chỉ gật gù rồi ngủ tiếp. Anh ngủ đến chín giờ sáng thì thức giấc. Đứng từ cửa sổ khách sạn nhìn xuống, vẫn là quán ăn nhỏ đó sát bờ biển, từ xa một bóng dáng ỉu xìu đang lững thững đi đến, là Thẩm Hạ Nhiên!
Cơn tò mò trỗi dậy, anh đội nón rộng vành màu đen, mặc bộ đồ dài rồi bịt mặt bằng khẩu trang màu đen nốt xuống lầu, hướng về phía quán ăn đó mà đi tới.
Hạ Nhiên buổi sáng tỉnh dậy mắt trợn tròng, miệng há lớn, la hét thất thanh. Trùng hợp ba người kia đến thăm cậu, nghe tiếng hét liền chạy lên tầng. Đến nơi thấy cô mặc áo choàng tắm đứng trước gương, xoay người lại trên cổ toàn dấu vết kích tình để lại, nhìn xung quanh căn phòng đầy dư vị của "ai đó" để lại. Ba người họ chỉ nhìn nhau rồi nhìn cô, Time cười ngượng với cô.
"Em...à...bọn anh đợi em dưới quán nhỏ ngoài biển nhé!"
Mọi người rời đi để lại cô không biết làm sao. Cô ngã ra giường khóc huhu, thất thân rồi! Thất thân rồi! Thần Em bị người ta ấy ấy rồi huhu!
Hơn một tiếng sau bọn họ mới thấy cô đi đến với bộ dạng ỉu xìu. Hàn Phong Duật vừa xuống đến nơi cô cũng vừa kéo ghế ngồi xuống. Anh ngồi quay lưng với bốn người, ở bàn sát bên cạnh, cuộc trò chuyện của họ tuột thẳng vào tai anh.
Hạ Nhiên gục mặt xuống bàn chán nản, ba người kia muốn cười không được muốn khóc cũng không xong. Time hắng giọng vài cái rồi hỏi cô.
"Rốt cuộc em làm sao lại như vậy? Kể bọn anh nghe xem nào!"
Hạ Nhiên mắt rưng rưng nước ngước nhìn các anh tức tưởi.
"Em...em không biết...hức...hức...đêm qua em ra đây uống rượu say, không nhớ là nắm tay kẻ nào đó kéo về nhà, rồi...thì...rồi..."
Ba người họ nghe xong đều cười ha ha. Cô nghe các anh cười lại càng tủi thân khóc còn thương tâm hơn. Anh ngồi bên cạnh nghe xong càng buồn cười, giả vờ đi lấy nước uống mà cười run cả vai.
Một lát sau quay lại thấy cậu vẫn còn lau nước mắt, anh đeo kính râm bịt kín mặt ngồi đối diện cậu xem kịch vui. K8 ngồi cùng cô vén nhẹ mái tóc đen xoã dài ra sau tai, an ủi.
"Chuyện đã lỡ rồi! Nhiên Nhiên cũng lớn rồi không phải sao? Lần sau chú ý một chút, như vậy rất nguy hiểm, bảo người đến canh gác em lại không chịu!"
"Không được gọi là Nhiên Nhiên, chỉ có Thần mới được gọi em như vậy!"
Các anh cười cười vì sự đáng yêu của cô, môi nhỏ chu chu như thế chẳng mấy người được nhìn thấy, chỉ có Doãn Bách Thần và họ thì cô mới thoải mái như vậy. Hàn Phong Duật ngồi nhìn cô cũng vô thức mỉm cười theo. Đột nhiên K8 hỏi khiến không khí thay đổi.
"Đã có tin tức gì của cô ta chưa?"
Time thở dài chán nản.
"Chưa! Chỉ biết được cô ta tên thật là Mia, còn lại tung tích đều không có."
Will ngả người dựa lưng vào ghế trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.
"Cậu ta mất một năm rồi! Thù cũng đã trả được, Hạ Nhiên, tuổi em còn trẻ, em có dự định gì không? Bọn anh sẽ thay em quản lý công ty và trụ sở, em cứ làm những gì mà mình thích đi!"
Time và K8 đều gật đầu, riêng cô lắc đầu nguầy nguậy.
"Không, lúc trước em có thích vẽ, cuối cùng những thứ em vẽ được chỉ là khuôn mặt của anh ấy, ngoài ra chẳng vẽ được thứ gì ra hồn cả. Còn công ty và trụ sở em không có hứng thú gì, nhưng đó là tâm huyết của anh ấy, em muốn giúp anh ấy một chút."
Vừa nói vừa lau nước mắt, cô khiến mọi người đau lòng vô cùng, cả người ngồi lặng im ở đối diện cũng đau lòng theo. Bọn họ nói trả thù cái gì? Không phải anh mới là người nên trả thù họ sao?
Còn Thẩm Hạ Nhiên kia, bộ dáng không giống giả vờ thương tâm chút nào. Có lẽ anh nên nhìn lại chuyện này một chút.
Time cưng chiều cô, nói với cô bằng giọng dịu dàng như anh trai với em út.
"Hạ Nhiên à! Anh nói có lẽ hơi khó nghe thật, nhưng là lời thật lòng của anh. Bọn anh xem em như em gái, em luôn ngoan ngoãn khiến người khác hài lòng như thế, bọn anh rất thương em. Em còn trẻ, chuyện đêm qua đừng quá để ý, cứ xem như một tai nạn, sau này rút kinh nghiệm là được. Có lẽ sau này sẽ có người khác đến yêu thương chiều chuộng em như cách mà cậu ấy đã làm, nên là hãy sống cho tương lai của em, đừng sống vì quá khứ nữa, đừng tự biến mình thành một cỗ máy sống một cuộc sống rập khuôn như thế. Cậu ta cũng sẽ không muốn em như thế, cậu ấy luôn muốn em được hạnh phúc. Hạ Nhiên! Đến lúc em sống vì bản thân mình rồi!"
Cô vẫn lắc đầu, bàn tay che mặt rồi vuốt mạnh, trả lời Si bằng giọng kiên định vô cùng.
"Time, em biết các anh rất cưng chiều em, quan tâm em. Cuộc sống bây giờ đối với em vậy là rất ổn rồi. Buổi sáng thức dậy có thể nhìn thấy anh ấy, vào phòng đánh răng cũng thấy anh ấy. Làm gì cũng có anh ấy cùng em.
Ai cũng nói sống cùng quá khứ là không tốt, nhưng mà chính những hồi ức đó đã nuôi sống tâm hồn em suốt một năm nay. Có vui vẻ, có đau thương mới là yêu. Có chung sống, có cách xa mới là cuộc đời. Đối với em anh ấy là độc duy, không ai có thể thay thế. Bản thân em cũng không cho ai bất cứ cơ hội nào bước vào cuộc đời em lần nữa. Cho dù bây giờ em có rời tổ chức nhưng vẫn còn ba mẹ em, còn cả sự nghiệp Thẩm gia em đang gánh, thật sự không thể sống vì mình rồi.”
_____________________________
12:45-02/08/22
Cơn tò mò trỗi dậy, anh đội nón rộng vành màu đen, mặc bộ đồ dài rồi bịt mặt bằng khẩu trang màu đen nốt xuống lầu, hướng về phía quán ăn đó mà đi tới.
Hạ Nhiên buổi sáng tỉnh dậy mắt trợn tròng, miệng há lớn, la hét thất thanh. Trùng hợp ba người kia đến thăm cậu, nghe tiếng hét liền chạy lên tầng. Đến nơi thấy cô mặc áo choàng tắm đứng trước gương, xoay người lại trên cổ toàn dấu vết kích tình để lại, nhìn xung quanh căn phòng đầy dư vị của "ai đó" để lại. Ba người họ chỉ nhìn nhau rồi nhìn cô, Time cười ngượng với cô.
"Em...à...bọn anh đợi em dưới quán nhỏ ngoài biển nhé!"
Mọi người rời đi để lại cô không biết làm sao. Cô ngã ra giường khóc huhu, thất thân rồi! Thất thân rồi! Thần Em bị người ta ấy ấy rồi huhu!
Hơn một tiếng sau bọn họ mới thấy cô đi đến với bộ dạng ỉu xìu. Hàn Phong Duật vừa xuống đến nơi cô cũng vừa kéo ghế ngồi xuống. Anh ngồi quay lưng với bốn người, ở bàn sát bên cạnh, cuộc trò chuyện của họ tuột thẳng vào tai anh.
Hạ Nhiên gục mặt xuống bàn chán nản, ba người kia muốn cười không được muốn khóc cũng không xong. Time hắng giọng vài cái rồi hỏi cô.
"Rốt cuộc em làm sao lại như vậy? Kể bọn anh nghe xem nào!"
Hạ Nhiên mắt rưng rưng nước ngước nhìn các anh tức tưởi.
"Em...em không biết...hức...hức...đêm qua em ra đây uống rượu say, không nhớ là nắm tay kẻ nào đó kéo về nhà, rồi...thì...rồi..."
Ba người họ nghe xong đều cười ha ha. Cô nghe các anh cười lại càng tủi thân khóc còn thương tâm hơn. Anh ngồi bên cạnh nghe xong càng buồn cười, giả vờ đi lấy nước uống mà cười run cả vai.
Một lát sau quay lại thấy cậu vẫn còn lau nước mắt, anh đeo kính râm bịt kín mặt ngồi đối diện cậu xem kịch vui. K8 ngồi cùng cô vén nhẹ mái tóc đen xoã dài ra sau tai, an ủi.
"Chuyện đã lỡ rồi! Nhiên Nhiên cũng lớn rồi không phải sao? Lần sau chú ý một chút, như vậy rất nguy hiểm, bảo người đến canh gác em lại không chịu!"
"Không được gọi là Nhiên Nhiên, chỉ có Thần mới được gọi em như vậy!"
Các anh cười cười vì sự đáng yêu của cô, môi nhỏ chu chu như thế chẳng mấy người được nhìn thấy, chỉ có Doãn Bách Thần và họ thì cô mới thoải mái như vậy. Hàn Phong Duật ngồi nhìn cô cũng vô thức mỉm cười theo. Đột nhiên K8 hỏi khiến không khí thay đổi.
"Đã có tin tức gì của cô ta chưa?"
Time thở dài chán nản.
"Chưa! Chỉ biết được cô ta tên thật là Mia, còn lại tung tích đều không có."
Will ngả người dựa lưng vào ghế trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.
"Cậu ta mất một năm rồi! Thù cũng đã trả được, Hạ Nhiên, tuổi em còn trẻ, em có dự định gì không? Bọn anh sẽ thay em quản lý công ty và trụ sở, em cứ làm những gì mà mình thích đi!"
Time và K8 đều gật đầu, riêng cô lắc đầu nguầy nguậy.
"Không, lúc trước em có thích vẽ, cuối cùng những thứ em vẽ được chỉ là khuôn mặt của anh ấy, ngoài ra chẳng vẽ được thứ gì ra hồn cả. Còn công ty và trụ sở em không có hứng thú gì, nhưng đó là tâm huyết của anh ấy, em muốn giúp anh ấy một chút."
Vừa nói vừa lau nước mắt, cô khiến mọi người đau lòng vô cùng, cả người ngồi lặng im ở đối diện cũng đau lòng theo. Bọn họ nói trả thù cái gì? Không phải anh mới là người nên trả thù họ sao?
Còn Thẩm Hạ Nhiên kia, bộ dáng không giống giả vờ thương tâm chút nào. Có lẽ anh nên nhìn lại chuyện này một chút.
Time cưng chiều cô, nói với cô bằng giọng dịu dàng như anh trai với em út.
"Hạ Nhiên à! Anh nói có lẽ hơi khó nghe thật, nhưng là lời thật lòng của anh. Bọn anh xem em như em gái, em luôn ngoan ngoãn khiến người khác hài lòng như thế, bọn anh rất thương em. Em còn trẻ, chuyện đêm qua đừng quá để ý, cứ xem như một tai nạn, sau này rút kinh nghiệm là được. Có lẽ sau này sẽ có người khác đến yêu thương chiều chuộng em như cách mà cậu ấy đã làm, nên là hãy sống cho tương lai của em, đừng sống vì quá khứ nữa, đừng tự biến mình thành một cỗ máy sống một cuộc sống rập khuôn như thế. Cậu ta cũng sẽ không muốn em như thế, cậu ấy luôn muốn em được hạnh phúc. Hạ Nhiên! Đến lúc em sống vì bản thân mình rồi!"
Cô vẫn lắc đầu, bàn tay che mặt rồi vuốt mạnh, trả lời Si bằng giọng kiên định vô cùng.
"Time, em biết các anh rất cưng chiều em, quan tâm em. Cuộc sống bây giờ đối với em vậy là rất ổn rồi. Buổi sáng thức dậy có thể nhìn thấy anh ấy, vào phòng đánh răng cũng thấy anh ấy. Làm gì cũng có anh ấy cùng em.
Ai cũng nói sống cùng quá khứ là không tốt, nhưng mà chính những hồi ức đó đã nuôi sống tâm hồn em suốt một năm nay. Có vui vẻ, có đau thương mới là yêu. Có chung sống, có cách xa mới là cuộc đời. Đối với em anh ấy là độc duy, không ai có thể thay thế. Bản thân em cũng không cho ai bất cứ cơ hội nào bước vào cuộc đời em lần nữa. Cho dù bây giờ em có rời tổ chức nhưng vẫn còn ba mẹ em, còn cả sự nghiệp Thẩm gia em đang gánh, thật sự không thể sống vì mình rồi.”
_____________________________
12:45-02/08/22
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ông trùm
- Chương 2: Trộm đến nhà
- Chương 3: Đấu với cọp
- Chương 4: Bắn súng
- Chương 5: Fif
- Chương 6: Cứu người
- Chương 7: Bị thương
- Chương 8: Lo lắng
- Chương 9: Ghi sổ nợ
- Chương 10: Trò chơi bắt đầu
- Chương 11: Casser
- Chương 12: Chăm sóc
- Chương 13: Mất tích
- Chương 14: Je vous aime
- Chương 15: Ngắm trời đêm
- Chương 16: Quay về Thẩm Gia
- Chương 17: Sáng tỏ lòng mình
- Chương 18: Gặp nguy hiểm
- Chương 19: Phát điên (1)
- Chương 20: Phát điên (2)
- Chương 21: Trúng độc
- Chương 22: Sống chết
- Chương 23: Lệnh báo tử
- Chương 24: Ông trùm ra tay
- Chương 25: Tiêu diệt
- Chương 26: Tiêu diệt (2)
- Chương 27: Hai mươi năm trước
- Chương 28: Kết thúc
- Chương 29: Quan trọng với anh
- Chương 30: Công khai tình cảm
- Chương 31: Ngượng
- Chương 32: Tai nạn
- Chương 33: Khó khăn
- Chương 34: Đưa ra quyết định
- Chương 35: Biến mất
- Chương 36: Gặp lại
- Chương 37: Vì em mà chịu đựng
- Chương 38: Giận
- Chương 39: Níu giữ tình cảm
- Chương 40: Đánh dấu chủ quyền
- Chương 41: Thân phận
- Chương 42: Buổi tối ngọt ngào
- Chương 43: Tìm được giác mạc
- Chương 44: Phẫu thuật
- Chương 45: Tâm tư
- Chương 46: Nuông chiều
- Chương 47: Tháo băng
- Chương 48: Hồi phục tốt
- Chương 49: Dạy dỗ
- Chương 50: Tính sổ
- Chương 51: Sợ
- Chương 52: Nỗi lòng của anh
- Chương 53: Cưng chiều
- Chương 54: Cầu hôn
- Chương 55
- Chương 56: Kết hôn
- Chương 57: Có biến
- Chương 58: Hẹn em kiếp sau
- Chương 59: Mất đi
- Chương 60
- Chương 61: Anh vẫn ở đây
- Chương 62: Manh mối
- Chương 63: Kế hoạch
- Chương 64: Thôi miên
- Chương 65: Tấn công
- Chương 66: Tiêu diệt
- Chương 67: Gặp lại
- Chương 68: Đau lòng
- Chương 69: Không thể vì mình
- Chương 70: Hẹn ước
- Chương 71: Mất đi
- Chương 72: Ngọn đồi nhỏ
- Chương 73: Mang theo cuộc sống của anh
- Chương 74: Em ơi…
- Chương 75: Vực dậy
- Chương 76: Người xấu
- Chương 77: Cuộc sống trong hai năm
- Chương 78
- Chương 79: Đến bar
- Chương 80: Náo loạn
- Chương 81: Luật cũ
- Chương 82: Nghén
- Chương 83: Đi sinh
- Chương 84: Dụ dỗ (Hoàn)
- bình luận