Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư - Chương 1157: Ngoài dự đoán của mọi người (7)

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư Chương 1157: Ngoài dự đoán của mọi người (7)
Nhưng mặc kệ Lý Dao Dao có thét chói tai đến mức nào đi chăng nữa thì Tuyết Lạc Toan Nghê vẫn mang theo chiến ý nồng nặc lao thẳng về phía nàng!

“Không, không, không cần…” Lý Dao Dao biết sức chiến đấu của Tuyết Lạc Toan Nghê, nàng xoay người muốn chạy trốn, nhưng uy áp của tầng chứ chín này thực sự quá mạnh.

Lý Dao Dao tăng tốc độ lên tới cực hạn, nhưng thoạt nhìn vẫn giống như đang nhảy múa chậm chạp. 

Lý Dao Dao gấp đến độ mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống trán.

Tốc độ của Tuyết Lạc Toan Nghê có lẽ sẽ chậm hơn Lý Dao Dao, nhưng người ta thông minh hơn nha, hơn nữa bọn nó cũng có số lượng nhiều, ba con quay vòng giam Lý Dao Dao vào bên trong, khiến Lý Dao Dao không còn chỗ trốn, sau đó mới chậm rãi tới gần.

“Nhị sư huynh!” Mắt thấy đùi đã sắp bị cắn, Lý Dao Dao gấp đến độ lớn tiếng khóc kêu. 

Tư Đồ Minh đang giải quyết một con Tuyết Lạc Toan Nghê, thấy Lý Dao Dao kêu cứu như vậy, hắn bỗng nhiên quay đầu lại.

Nhìn thấy tình trạng của Lý Dao Dao, Tư Đồ Minh tức khắc khẩn trương, không màng tới Tuyết Lạc Toan Nghê đang nhào tới phía sau lưng hắn, Tư Đồ Minh chạy như bay sang chỗ Lý Dao Dao.

Tư Đồ Minh đuổi theo như điên, rốt cuộc cũng đuổi kịp tới bên cạnh Lý Dao Dao, đá văng con Tuyết Lạc Toan Nghê kia chỉ với một chân! 

“Nhị sư huynh! Hu huh u!” Lý Dao Dao bấu lấy áo của Tư Đồ Minh, khóc vô cùng thương tâm tuyệt vọng.

“Dao Dao, không khóc, không khóc, có nhị sư huynh ở đây.” Tư Đồ Minh cười khổ mà an ủi Lý Dao Dao.

Lúc này, còn có bốn người chưa gia nhập vào vòng chiến đấu. 

Bốn người này đương nhiên là bọn Tô Lạc.

“Tư Đồ Minh thật đúng là đào tim đào phổi cho Lý Dao Dao, nhìn xem, xương cốt sau lưng đã lòi ra hết rồi.” Tô Lạc chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng Tư Đồ Minh.

Tử Nghiên lau đi mồ hôi không ngừng toát ra trên trán, sắc mặt không vui mà nhìn chằm chằm Lý Dao Dao đang tránh sau lưng Tư Đồ Minh, hừ một tiếng: “Không có nhị sư huynh, nàng đã sớm chết một trăm lần!” 

Nhưng mà, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, Tử Nghiên cũng không có bất kì thiện cảm gì với Tư Đồ Minh.

Hiện ra ở trước mắt bọn họ là động tác quay chậm.

Bởi vì phải chịu ảnh hưởng của uy áp cực mạnh nên mỗi một động tác của bọn họ đều giống như đang quay chậm vậy, thoạt nhìn buồn cười vô cùng, rồi lại hết sức nguy hiểm. 

Có Tư Đồ Minh che chở, Lý Dao Dao sẽ an tâm kê cao gối mà ngủ, bởi vì khi Tuyết Lạc Toan Nghê muốn nhào lên cắn nàng, Tư Đồ Minh tình nguyện dùng chính cánh tay của mình để chắn, cũng sẽ không để Lý Dao Dao chịu bất kì tổn thương nào.

Khi chiến đấu kết thúc, trên người Tư Đồ Minh thậm chí không còn chỗ nào là lành lặn. Không phải bị Tuyết Lạc Toan Nghê cào bị thương thì bị Tuyết Lạc Toan Nghê cắn bị thương.

Nhưng mà, hắn lại giữ chặt Lý Dao Dao trước, khẩn trương đến mức xem nàng từ trên xuống dưới: “Thế nào? Có bị thương hay không?” 

Kỳ thật Lý Dao Dao ngoại trừ mất một cánh tay thì trên người ngay cả một chút máu tươi cũng không có, nhưng nàng vẫn lã chã chực khóc gật gật đầu: “Vừa rồi thật đáng sợ…”

“Chớ sợ chớ sợ, nhị sư huynh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh, ngươi bảo hộ ngươi.” Tư Đồ Minh đau lòng mà ôm nàng.

Xuyên qua bả vai Tư Đồ Minh, Lý Dao Dao khiêu khích mà trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Dù không có tam sư huynh, nàng vẫn còn một nhị sư huynh luôn có thể chết vì nàng!” 

Tô Lạc cười như không cười mà nhướng mày, thực tự nhiên ôm lấy cánh tay của Nam Cung Lưu Vân.

Tuy rằng nàng không nói gì, nhưng chỉ một động tác nho nhỏ này, hai người đã ngay lập tức phân được cao thấp.

Lý Dao Dao tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không thể làm gì. 

Khi Tư Đồ Minh và Lý Dao Dao đang tình thâm ý trọng, huynh muội Lạc gia vẫn còn đang chiến đấu với Tuyết Lạc Toan Nghê.

Nhưng mà, Lạc Điệp Y thực sự không may mắn như Lý Dao Dao, bởi vì nàng không có một “Nhị sư huynh” chịu chết vì nàng!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận