Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư - Chương 291: Đánh Tới Cửa (8)

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư Chương 291: Đánh Tới Cửa (8)
Tấn Vương điện hạ… Hắn như thế nào sẽ… Liễu Thừa Phong quả thực khó có thể tin. Đồn đãi không phải đều nói Tấn Vương điện hạ tàn khốc vô tình sao? Sao lại để ý một người, hơn nữa vẫn là một thiếu niên…

Liễu Phách Thiên tiến lên một bước che Liễu Thừa Phong ở phía sau: “Điện hạ, giao người nọ ra đây, bằng không chuyện tới trước mặt bệ hạ, tất cả mọi người đều khó coi.”

“Là ngươi khó coi, bổn vương không sao cả.” Nam Cung Lưu Vân cười lạnh nói: “Bổn vương sẽ để ý ngươi cáo trạng sao?”

Liễu Phách Thiên nghẹn một hơi ở ngực, hắn biết giảng đạo lý là không thể được, vậy chỉ có thể dùng võ lực để giải quyết vấn đề này!

“Một khi đã như vậy, vậy để ông trời quyết định đi!” Liễu Phách Thiên vừa rồi bị Nam Cung Lưu Vân ngăn lại, đối với hắn tâm sinh kiêng kị, kiến nghị nói: “Để thiếu niên kia và Thừa Phong luận võ, xem bọn họ ai thắng ai thua, ai thắng, tinh thạch màu xanh lá sẽ là của người đó!”

Đây rõ ràng là hiệp ước không bình đẳng. Tinh thạch xanh lá rõ ràng chính là của Tô Lạc, nếu thua, sẽ không cánh mà bay.

Sao Nam Cung Lưu Vân lại để Tô Lạc ký hiệp ước không bình đẳng này? Hắn đang muốn mỉa mai vài tiếng, lại bị Tô Lạc kéo lại.

Liễu Thừa Phong bôi nhọ nàng, Liễu lão gia tử lại khí thế ồ ạt đánh vào nhà người khác, Tô Lạc luôn luôn thích ghi thù sao có thể buông tha bọn họ đơn giản như vậy? Dù vũ lực không được, âm cũng muốn âm bọn họ khóc không ra nước mắt mới được.

Tô Lạc không chút để ý cười, nhìn Liễu lão gia tử, châm chọc trong đáy mắt vô cùng rõ ràng: “Bàn tính của ngài tính giỏi quá rồi đấy, nếu thua, một chút tổn thất cũng không có, nếu thắng, không những có thể trả thù ta còn có thể miễn phí lấy được tinh thạch màu xanh lá, vụ mua bán này thật đúng là lời to. Liễu lão gia tử rất giỏi tính kế nha, không hổ danh có thể mua được sản nghiệp lớn như Liễu phủ, bội phục bội phục.”

Chỉ một câu nói cũng đã mang theo mỉa mai, nói đến mức Liễu lão gia tử không dám ngẩng đầu.

Hắn bế quan mười năm, không ngờ vừa mới đi ra đã lập tức chịu sỉ nhục, bị một thiếu niên nho nhỏ tát lên mặt hắn, một chút mặt mũi cũng không còn.

Hắn đều hoài nghi liệu Tấn Vương phủ và hắn có phải cùng một khung khắc ra hay không, nếu không sao cứ gặp ai cũng miệng lưỡi sắc bén, giống như bôi thuốc độc trên miệng vậy, lời nói chói tai đến cực điểm.

Nam Cung Lưu Vân gợi lên nụ cười vừa lòng, Lạc nha đầu của hắn trước giờ đều không làm hắn thất vọng. Hắn mang theo ý cười dạt dào ngóng nhìn Tô Lạc, một đôi mắt đào hoa ngập nước, trong mắt lóe nhu tình say lòng người, nữ tử bình thường nếu nhìn phải một cái, chỉ sợ sẽ phải lầm chung thân.

Nhưng Tô Lạc lại nhìn như không thấy, đẩy hắn sang một bên, ngại hắn chắn tầm mắt của nàng.

Nam Cung Lưu Vân bất đắc dĩ thở dài, Lạc nha đầu của hắn sao lại không dễ theo đuổi như vậy chứ?

Thấy Liễu lão gia tử nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lạc nha đầu của hắn, Nam Cung Lưu Vân không hài lòng, hắn hừ hừ vài tiếng, hắng giọng nói, mắt liếc xéo: “Sao? Liễu Phách Thiên, ngươi thẹn quá hóa giận sao?”

Liễu lão gia tử nghẹn một búng máu trong cổ họng, sắc mặt bị ép đến đỏ bừng.

Nam Cung Lưu Vân lại giống như không thấy được, nhàn nhạt nói: “Nếu không phải, vậy công bằng chút một chút. Tinh thạch màu xanh trong tay Tô Vân có giá trị năm vạn đồng vàng, Liễu phủ cũng không phải kẻ nghèo hèn, cầm ra năm vạn đồng vàng tới đánh cuộc, ai thắng kẻ đó sở hữu cả vàng lẫn tinh thạch, lúc này mới công bằng.”

Liễu Phách Thiên ngẫm lại, xác thật đúng vậy.

Hơn nữa vừa rồi hắn thử cảm ứng, thiếu niên đối diện kia ngay cả một chút linh lực cũng không có, hoàn toàn là một phế vật, sao có thể so với bảo bối tôn tử nhà hắn?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận