Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư - Chương 45: Lão hổ không phát uy liền tưởng là con mèo bệnh ah (1)

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư Chương 45: Lão hổ không phát uy liền tưởng là con mèo bệnh ah (1)
"Nói sau, còn có ba mảnh ghép khác của tàng bảo đồ, cũng không biết đang ở nơi nào." Nam Cung Lưu Vân im lặng nhìn Tô Lạc, "Ngươi nha đầu này, vận khí thật sự là quá tốt. Ta rất hoài nghi, ngày nào đó ngươi chỉ cần nhắm mắt lại, tàng bảo đồ sẽ tự động bay đến trước mặt ngươi. Xem ra cái trách nhiệm này cũng chỉ có thể giao cho ngươi thôi."

Về sau nữa, Nam Cung Lưu Vân thật sự trơ mắt nhìn một mảnh ghép của tàng bảo đồ đó tự động bay đến trong tay Tô Lạc, song hồi tưởng lại lời hắn đã từng nói qua hôm nay, hắn thật thật sự muốn khóc... Sẽ nói mình là đế vương dự đoán.

"Vận khí tốt hay không tốt đều do nhân phẩm." Tô Lạc mịt mờ mà trào phúng nói Nam Cung Lưu Vân một câu, "Đúng rồi, hiện tại đã có không gian thảo, đã có Thiên Linh Thủy, vậy lúc nào chúng ta đi tìm Long chi huyết?"

Trải qua đêm nay Nam Cung Lưu Vân đánh nhau với Tô Bác Vũ, Tô Lạc minh bạch, ở cái thế giới này, có thực lực mới được coi là Vương Đạo.

Không gian của nàng chậm chạp không thể mở ra, song hệ mộc và hỏa cũng chậm trễ không thể tu luyện, thật sự là khiến nàng khó xử đến chết.

Cảm giác biết rõ có bảo vật lại tìm không ra cái chìa khóa, điều này thật sự là rất phiền muộn.

Nam Cung Lưu Vân sờ sờ đầu của nàng, nhẹ nhàng nhắm mắt phượng lại, giọng điệu hơi sủng nịnh: "Ngươi muốn đi lúc nào?"

"Đợi chuyện này lắng xuống rồi nói sau." Tô Lạc thở dài, nàng thật sự là tự tạo cho một mình một đề tài nan giải.

Lạc Nhật sơn mạch cũng không gần, đi lại một chuyến, cho dù thuận lợi thế nào cũng mất thời gian một tháng.

Nếu như bây giờ nàng đột nhiên biến mất, nàng sẽ tạo tiện nghi cho mấy lão tía kia đặt ánh mắt hoài nghi lên trên người nàng, nó có thể không ổn.

Xem ra nàng sẽ phải tìm một biện pháp khiến nàng âm thầm biến mất trong một thời gian ngắn mới được. 

Đôi mắt dễ thương của nàng nhắm lại, lâm vào trầm tư...

Chỉ là Tô Lạc không nghĩ tới, không đợi nàng nghĩ ra biện pháp, cũng đã có người tự động tới cửa giúp nàng giải quyết khó khăn này.

Người này không phải ai khác, mà là Tam tỷ tỷ Tô Vãn của Tô Lạc.

Ngày đó, Tô Lạc ăn  cơm trưa xong liền đi ra ngoài tản bộ. 

Lúc trở lại, lại phát hiện sân nhỏ của mình bị người ta đập phá, nha hoàn duy nhất là Lục La cũng bị đánh đến sưng đỏ cả mặt, trên người đầy thương tích.

Mà giờ khắc này, Tô Vãn đang ở chính chỗ này diễu võ dương oai, trước hết dùng trường tiên nhắm vào Lục La mà đánh, giống như đang làm nhục một con chó! "Dừng tay!" đôi mắt Tô Lạc nhắm lại, hét lớn một tiếng.

Tô Vãn quay đầu lại liền nhìn thấy Tô Lạc, khinh miệt mà quét ánh mắt lên người nàng, sau đó trước hết trường tiên (roi) bay thẳng về phía nàng!

Tay Tô Lạc dùng sức, một phát liền bắt được, ngăn cản đầu roi kia, đáy mắt hiện lên một vòng hàn ý: "Ngươi hiện là tại tìm chết sao?"

Khóe miệng Tô Vãn lộ ra một nụ cười chế nhạo: "Tô Lạc, người khôn ngoan nên tự mình hiểu lấy, một người bình thường như ngươi mà dám nói chuyện như vậy với ta sao? Ngươi muốn tìm cái chết hả?"

Bây giờ Tô Vãn là nhất giai võ giả, tuy chưa đủ để so sánh với người khác, nhưng so với củi mục như Tô Lạc, nàng cũng có cảm giác rất tự hào. 

Tô Lạc lạnh lùng cười cười: "Như vậy xin hỏi các hạ cao quý nhất giai võ giả, ngươi đi tới tiểu viện của ta là làm cái gì?"

"Tô Lạc, đến bây giờ ngươi còn muốn giấu diếm sao? Hừ! Ngày đó sự tình ở ao hoa sen, có phải ngươi có nhìn thấy không? !" Tô Vãn từ ngày đó về sau, một mực bị Tô Khê nhục nhã, nhục mạ,thời gian như vậy nàng quả thực không có cách nào dễ dàng trôi qua.

Về sau, nàng nghe được lời nói từ trong miệng một nha hoàn, mới vô tình biết được ngày hôm ấy Tô Lạc vậy mà đi qua chỗ đó, nàng nghĩ tới  bộ dáng của chính mình chật vật như vậy lại bị Tô Lạc nhìn thấy, một luồng tức giận cũng như hổ thẹn liền không nhịn được xuất hiện.

Tô Vãn hoàn toàn không nghĩ tới, Tô Lạc không chỉ có đi qua chỗ đó, mà nàng còn là người khởi xướng.

Nếu là Tô Vãn biết nói, chỉ sợ tâm đều đã muốn giết Tô Lạc.

Ở trước mặt người khác Tô Vãn luôn ôn nhu nhân từ, nhưng ở trước mặt Tô Lạc thì bản tính bộc lộ ra hết, vì nàng cơ bản chẳng muốn giả bộ!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận