Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư - Chương 771: Tu Thành Xuất Quan (9)

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư Chương 771: Tu Thành Xuất Quan (9)
Người thứ hai…

Người thứ ba…

Cuối cùng cũng tới rồi, dường như tất cả mọi người đều cùng lúc trợn mắt nhìn Tô Lạc, miệng chữ A, mắt chữ O.

Đồng thời, bọn họ tập trung lại hành lễ với Tô Lạc.

Ở trong số đám người đó, Dao Trì tiên tử là người sợ nhất.

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Hôm nay, Dao Trì tiên tử vốn đã bị đả kích đến mức lung lay sắp đổ, nên khi nhìn thấy Tô Lạc xuất hiện thì thái độ lập tức giống như nhìn thấy ma.

Ngón tay tinh tế của nàng chỉ thẳng vào Tô Lạc, đôi mắt trợn trừng thật lớn, lắp bắp nói không thành câu.

Tô Lạc bước từng bước một đến chỗ Lý Dao Dao.

Lúc này, khóe miệng nàng vẽ lên một nụ cười lạnh tà ác, giống như Tu La từ trong địa ngục bước ra, vẻ tươi cười kia lạnh đến thấu xương, còn mang theo cảm giác đáng sợ.

Cuối cùng, Tô Lạc đã tới gần Lý Dao Dao, cười như không cười mà nhìn nàng, thanh âm đầy mỉa mai vang lên: “Nghe nói, ngươi đi rêu rao khắp nơi rằng ta đã chết rồi?”

Lý Dao Dao kinh ngạc mà mở thật to mắt nhìn Tô Lạc, nàng bị Tô Lạc ép lui từng bước, trong đầu nàng lúc này giống như muốn phát điên.

Tiểu tiện nhân này không phải đã chết rồi sao? Nàng không phải bị Linh Đạn Cầu cấp chín đánh chết sao? Làm thế nào nàng lại đang đứng ở đây?

Chuyện này là sao? Là sao chứ?

Thái độ của Tô Lạc hùng hổ dọa người, từng bước ép sát Lý Dao Dao, khóe miệng nàng vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lùng tà ác: “Nhìn thấy ta còn sống, cảm thấy không vui sao?”

Lý Dao Dao đụng vào cây cột khiến nàng té ngã, gây ra một tiếng bộp thật lớn.

Nhưng Tô Lạc vẫn chưa muốn buông tha nàng. Tô Lạc từ trên cao nhìn xuống Lý Dao Dao đang ngồi bệt trên đất: “Linh Đạn Cầu cấp chín, thật đúng là danh tác của Lý gia các ngươi, trong mắt các ngươi, muốn giết được ta phải dùng tới Linh Đạn Cầu cấp chín cơ đấy.”

Tô Lạc tuy rằng không nói thẳng ra là Lý Dao Dao quăng Linh Đạn Cầu cấp chín vào người nàng, nhưng hàm ý trong lời nói lại giống như vậy.

“Xôn xao.”

Lời Tô lạc vừa nói ra, lập tức, khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc!

Tô Lạc không chết!

Lý Dao Dao vì muốn giết Tô Lạc, mà sử dụng Linh Đạn Cầu cấp chín để đánh nàng!

Một tiểu bối như Lý Dao Dao muốn tạo ra Linh Đạn Cầu cấp chính đâu phải chuyện đơn giản? Sao có thể không có vị trưởng bối nào đó đứng sau lưng giúp đỡ chứ?

Người có thể đứng trong điện Kim Loan, chắc chắn không phải là kẻ ngốc!

Chuyện đơn giản như vậy thì không cần dùng não cũng hiểu được.

Vì thế, không cần Tô Lạc nói thẳng ra, nhưng mọi người đều biết rõ chân tướng thật sự.

“Không, không, ngươi nói dối!” Đúng lúc này, Lý Dao Dao dường như mới từ trong mộng tỉnh lại, nàng lớn tiếng quát Tô Lạc: “Linh Đạn Cầu cấp chín gì chứ, ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

“Lý Dao Dao, ngươi còn không chịu thừa nhận sao? Ha hả, có cần ta nói cho mọi người biết, lí do tại sao lúc ngươi rời khỏi nơi đó, đã thay một bộ y phục khác không?” Tô Lạc cười như không cười mà nhướng mày.

“Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!” Đoạn ký ức kia là hồi ức đáng hận nhất trong lòng Lý Dao Dao, hiện tại lại bị Tô Lạc nhắc đến trước mặt mọi người. Nàng tức giận đến nỗi, chỉ hận không thể nhào đến xé xác Tô Lạc thành những mảnh nhỏ.

Nhìn thấy bộ dạng giống như phát cuồng của Lý Dao Dao, làm tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Dao Trì tiên tử không phải là người ưu nhã đoan trang, ôn nhu dịu dàng sao? Nàng của ngày hôm nay hoàn toàn khác với nàng của ngày bình thường.

Nhưng mà, đối với nỗi thắc mắc mà Tô Lạc nêu ra, mọi người hiển nhiên đều thấy hiếu kì, cả đám tò mò mà nhìn Tô Lạc.

Lý Dao Dao lúc này đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nàng lớn tiếng hét về phía Tô Lạc: “Nếu ngươi từ hang động ma quỷ đi ra, vậy thì trong tay ngươi hiện tại có bao nhiêu viên Hỏa Nguyên Thạch?”

Nghe được những lời này của Dao Trì tiên tử, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc phức tạp.

Dao Trì tiên tử muốn ám chỉ điều gì, tất cả bọn họ đều hiểu rõ.

Nghe vậy, Tô Lạc có chút tiếc nuối mà lấy trong ngực áo ra Hỏa Nguyên Thạch, tỏ vẻ bất đắc dĩ mà nói: “Ta mới chỉ lấy được hai viên, không nhiều bằng ngươi. Thật là đáng tiếc mà.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận