Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư - Chương 225: Chọc Ghẹo Ăn Chơi Trác Táng (13)

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư Chương 225: Chọc Ghẹo Ăn Chơi Trác Táng (13)
Răng của Tiểu Thần Long sắc bén đến mức nào chứ? Lúc trước, mũi tên ẩn chứa lực lượng trời đất của Dao Trì tiên tử cũng bị nó gặm mất như gặm mía, huống chi là thân thể con người của Liễu Thừa Phong?

Nhưng Tiểu Thần Long dù sao vẫn đang trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, cho nên động tác dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, chỉ gặm một miếng thịt nho nhỏ.

Liễu Thừa Phong nhìn mu bàn tay thiếu mất một miếng thịt, máu tươi chảy ra như suối, tức khắc tức giận: “Nha đầu thúi! Hôm nay, ngươi chết chắc rồi! Ngươi đừng mơ bước ra khỏi cánh cửa này!”

Hành động của bọn họ quá lớn, khiến Lão Trần đang ở trong phòng chú ý.

Lúc này hắn cau mày, thẳng lưng, đôi tay chắp ở sau lưng, đi ra từng bước một, đáy mắt hiện lên không kiên nhẫn: “Đừng ồn! Ồn nữa đều cút đi!”

Nếu Lão Trần chỉ là chủ nhân của một cửa hàng bình thường thì thôi, nhưng hắn lại không phải, tất cả mọi người đều biết Trần lão và Boss đứng phía sau thương trường nguyên liệu này có quan hệ với nhau, cho nên trong phủ của Lão Trần, không có người dám làm càn.

Nếu đắc tội Lão Trần rồi bị liệt vào sổ đen, như vậy sau này ngay cả cửa lớn của thương trường cũng không vào được.

Cho nên, dù Liễu Thừa Phong tức giận vô cùng, nhưng hắn căn bản không dám động thủ trước mặt Lão Trần.

Chỉ là, ánh mắt chứa đầy hung ác nham hiểm của hắn âm trầm nhìn chằm chằm Tô Lạc, dùng ánh mắt đó để chứng minh phẫn nộ trong lòng hắn cao đến mức nào.

Tô Lạc chỉ cười nhạt, giống như không để bụng gì.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Tiểu Thần Long trong lòng ngực Tô Lạc động đậy.

Nó nhẹ nhàng rơi xuống đất, ưu nhã như mèo, chỉ thấy nó nhanh chóng chạy tới nơi Liễu Thừa Phong vừa mới cắt nguyên thạch, cuối cùng nó dừng lại bên cạnh khối nguyên thạch cuối cùng mà Liễu Thừa Phong cắt ra.

Khối nguyên thạch hình trứng kia đã bị Liễu Thừa Phong cắt thành hai, chia thành hai cái bán cầu to như nhau.

Mà Tiểu Thần Long chóng nhảy lên nửa khối nguyên thạch bên phải, trong miệng kêu ngao ô ngao ô.

Tô Lạc vui vẻ trong lòng!

Tiểu Thần Long là cái gì? Chính là máy dò tinh thạch di động nha. Tinh thạch có thể làm nó hưng phấn sẽ kém sao?

Nhưng khi Tô Lạc còn đang hưng phấn, Liễu Thừa Phong cũng phục hồi tinh thần lại, hắn đi nhanh đến chỗ khối nguyên thạch kia, đẩy Tiểu Thần Long ra một bên.

Nhưng Tiểu Thần Long lại nhe răng trợn mắt với hắn.

Tô Lạc dừng chân lại, có chút phiền não đỡ trán.

Không phải người đúng là không phải người, cho dù có là thần long thì chỉ số thông minh cũng… Thật khiến người ta lo lắng cho nó!

Nguyên thạch này vốn là của Liễu Thừa Phong, bây giờ Tiểu Thần Long biểu hiện nóng bỏng như vậy, là người đều biết nó có vấn đề. Tuy Liễu Thừa Phong không biết Tiểu Thần Long có thể dò ra tinh thạch, nhưng đây cũng là dấu hiệu tốt, là người đều sẽ cắt ra xem.

Quả nhiên.

Lúc này, Liễu Thừa Phong âm hiểm cười liên tục, nói với thủ hạ của hắn: “Đuổi con chó này đi! Sau đó, nâng nửa khối nguyên thạch này lên máy cắt, bản công tử phải cắt cho tốt, nhìn xem bên trong có tinh thạch hay không!”

Tô Lạc có chút tiếc nuối thở dài. Xem ra, lần này lại vì người khác may áo cưới.

Chỉ là, Liễu Thừa Phong quá được lời, vốn hắn đã vứt bỏ… Thật mẹ nó nghẹn.

Nhưng vào lúc này, mọi chuyện đã thay đổi.

Chỉ thấy Tiểu Thần Long gắt gao ôm khối nguyên thạch kia, nửa ngày cũng không chịu buông tay. Mắt thấy tất cả mọi người đang vây quanh nó, nó tức khắc nóng nảy, gấp đến mức xoay quanh nửa khối nguyên thạch đó.

Cuối cùng, cái khó ló cái khôn…
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận