Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư - Chương 130: Đi Mòn Giày Sắt Không Tìm Thấy (1)

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư Chương 130: Đi Mòn Giày Sắt Không Tìm Thấy (1)
Trên xe ngựa, Lãnh dược sư không ngừng mà dò hỏi Tô Lạc, muốn moi tin tức về đơn thuốc thượng cổ kia từ trong miệng nàng ra, nhưng Tô Lạc lại luôn có thể tránh nặng tìm nhẹ nói sang chuyện khác.

Một người hằng năm luôn đắm chìm trong luyện dược như Lãnh dược sư sao lại có thể là đối thủ của nàng? Cuối cùng chỉ có thể bại trận.

Tốc độ của xe ngựa vô cùng nhanh.

Qua ước chừng nửa canh giờ, đoàn người đã trở lại trang viên.

Lăng Phong nhìn đến Tô Lạc thật sự có thể mời Lãnh dược sư đến, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng mà hắn phục hồi tinh thần lại thật nhanh, giữ chặt Lãnh dược sư mạnh mẽ kéo đến trước mặt Nam Cung Lưu Vân, gấp gáp nói: “Mau, mau khám bệnh cho chủ tử của chúng ta!”

Lãnh dược sư đang muốn nổi giận, nhưng là Tô Lạc lại lắc lắc tờ giấy mỏng kia, hai mắt của hắn ngay lập tức tỏa ánh sáng, lập tức đè nén những cảm xúc kia xuống,

Ngưng thần nín thở mà bắt mạch, ước chừng qua nửa canh giờ, Lãnh dược sư mới mở mắt ra.

Tô Lạc từ lúc bắt đầu đã mắt đã dính trên người hắn, không buông tha bất kì sự khác thường nào.

Thấy hắn trợn mắt, Tô Lạc chạy nhanh tiến lên vài bước: “Lãnh dược sư, như thế nào? Nghiêm trọng lắm sao?”

Ánh mắt Lãnh dược sư nhíu chặt, trên mặt hắn hiện lên vẻ ngưng trọng, sau một lúc lâu mới liếc nhìn Tô Lạc một cái: “Ngũ tạng lục phủ đều bị lệch, nội tạng liên tục chảy máu, kinh mạch hỗn loạn chạy khắp nơi trong cơ thể, kinh mạch không thông, không thể truyền thẳng, không truyền lên được, không hạ xuống được, ngươi xem có nghiêm trọng không?”

Không ngờ nghiêm trọng như vậy!

Thần sắc Tô Lạc như cũ, nhưng là trong lòng lại không biết nên làm thế nào.

Lời của Lãnh dược sư nói và lời của Lăng Phong rất giống nhau. Thì ra, những lời Lăng Phong nói đều là thật sự. Nam Cung Lưu Vân thật sự vì nàng mạnh mẽ thu công, lại mạnh mẽ áp chế lên cấp, làm thân thể vốn đã bị thương càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Mà nàng lại đánh hắn một quyền thật mạnh, dậu đổ bìm leo khi hắn đang trong lúc suy ngược nhất, thế nên tình trạng hiện giờ của hắn mới nghiêm trọng như vậy.

Tô Lạc nắm chặt tay, thần sắc ngưng trọng, nàng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lãnh dược sư: “Ngài nói xem làm sao mới có thể chữa khỏi?”

Lãnh dược sư suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Muốn chữa khỏi hắn, rất khó, vô cùng khó.”

“Ngài nói!” Tô Lạc cùng Lăng Phong trăm miệng một lời.

Chỉ là, có thể làm Lãnh dược sư nói ra câu rất khó, thật sự rất khó khăn…… Tô Lạc cùng Lăng Phong đều có chút bồn chồn, là khó tới mức độ nào?

Lãnh dược sư vuốt cằm, trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Cần có tinh thạch, cần số lượng lớn tinh thạch cấp sáu, đương nhiên cấp cao hơn cấp sáu cáng tốt, trong vòng ba ngày, các ngươi làm được không?”

“Tinh thạch cấp sáu? Hoặc cao hơn?”

Tô Lạc còn chưa kịp nghe hiểu nghĩa của mấy chữ này thì Lăng Phong đã hét lên một tiếng.

“Đúng vậy, cần có tinh thạch cấp sáu, nếu không thì khó có thể khơi thông kinh mạch, dù sau này có trị hết, Tấn Vương điện hạ cũng chỉ có thể dừng lại ở cấp sáu, những năm tháng sau này dù có tu luyện thế nào cũng không thể lên cấp được nữa.” Lãnh dược sư thần sắc đông lạnh, gằn từng chữ một nói kỹ càng tỉ mỉ.

Khi bắt mạch hắn phát hiện đối phương thế mà lại có thực lực cấp sáu, tưởng tượng một chút là có thể nghĩ đến, người duy nhất ở đế quốc đã thăng lên cấp sáu, hơn nữa còn sắp bước vào cấp bảy chỉ có Tấn Vương điện hạ mà thôi.

Phát hiện sự thật này, Lãnh dược sư trấn định đến mấy cũng không khỏi có chút bồn chồn. Tấn Vương điện hạ là hy vọng của đế quốc, hắn không trị thì thôi, nếu hắn chữa lợn lành thành lợn què thì còn khổ nữa.

Lăng Phong nhăn mày, nôn nóng mà ở trong phòng đi tới đi lui: “Đi đâu mà tìm tinh thạch cấp sáu? Lại còn cần số lượng lớn!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận