Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư - Chương 513: Tiểu thần long ra oai (2)

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư Chương 513: Tiểu thần long ra oai (2)
Mọi người đều thề thốt mà nhận định rằng Tô Lạc tuyệt đối không thể gọi ra được một con rồng. Nhưng mà, đó là chuyện không thể nào có thể xảy ra.

Song, khi bọn họ thấy rõ ràng trên vai Tô Lạc xuất hiện một con chó con trắng muốt, nhiều người cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa hộc máu.

Không có rồng thì thôi đi, vậy mà nàng... nàng lại gọi ra một con chó con chưa dứt sữa cho đủ nhân số? Quả thực là... làm trò cười cho thiên hạ! 

Toàn khán đài đều tức khắc cười rộ lên, mọi người cười đến nghiêng ngã. Bọn họ cười đến đau cả bụng, giờ phút này bụng đã sớm bị cười đến rút gân.

Nhưng trên mặt Tô Lạc lại mang theo một ý cười lạnh lùng mà tự tin, dường như đứng trên vai nàng không phải là chó con mà là một con thú xứng danh với rồng.

Khi Tô Thanh nhìn thấy trên vai Tô Lạc là một con chó con, cũng như thái độ của khán giả dưới đài, đôi mắt liền hiện lên ý cười lạnh lùng mà khinh thường. 

“Một đóm lửa nhỏ mà muốn tranh tỏa sáng với mặt trăng mặt trời sao? Tìm chết à!”

“Tìm chết? Ta thấy người tìm chết chính là ngươi.” Tô Lạc ôm con chó trên vai vào trong lòng, vuốt ve da lông trắng muốt xinh đẹp của nó: “Nhìn cho rõ, của ta mới chính là con rồng thực thụ!”

“Ha ha ha.” Người xem dưới đài ai nấy đều cười rần rần. 

Tô Thanh hoàn toàn không thể tưởng tượng được, ngày đó nàng muốn lợi dụng Liệp Báo cắn nuốt Tô Lạc, nhưng ngược lại lại khiến khế ước thú của chính mình nháo loạn Tô phủ khiến người ngã ngựa đổ, vậy mà kẻ đầu xỏ sau một màn náo loạn đó lại là con chó con nhìn chướng mắt này.

Lúc này, trong mắt Tô Thanh hiển thị sát ý nồng đậm, phất tay một cái, một cỗ linh lực vô cùng cường hãn hội tụ trong lòng bàn tay.

“Đi.” Tô Thanh phất tay, bắn ra một luồng linh lực. 

Nhất thời, linh lực cuồng bạo như cuồng phong bạo vũ bay thẳng đến chỗ Tô Lạc.

Theo cỗ linh lực có sức sát thương, Tích Dịch Long đồng thời ngửa mặt lên trời thét dài, sát khí nồng đậm rung trời, sau đó, nó quay người lao về phía Tô Lạc.

Sát khí vô cùng cường đại! 

Công kích mãnh liệt vừa xuất hiện khiến biết bao nhiêu ánh mắt khiếp sợ, thậm chí có những cường giả cấp năm cũng cảm nhận được cảm giác áp bách và uy hiếp mãnh liệt.

Dưới cảm giác bị uy hiếp, bọn họ dường như bước đi cũng khó khăn, toàn thân cứng đờ.

“Thật đáng sợ... Con rồng này ít nhất cũng phải cấp sáu trở lên? Lần này Tô Lạc thật sự xong đời.” 

“Đây chỉ mới là rồng con trong thời kỳ trưởng thành, sau khi trưởng thành càng thêm khó lường! Tử Quỳ Môn thật đúng là hào phóng nha.”

“Ôi, xem ra lần này ta thua sạch vốn rồi.”

“Ai bảo ngươi tham lam một hai mong muốn có kết quả bất ngờ, nhất định phải cược Tô Lạc thắng.” 

“Đặt Tô Lạc là một ăn một trăm, đặt Tô Thanh chỉ là một ăn một, nếu muốn kiếm tiền, đương nhiên là phải đặt Tô Lạc rồi.”

“Hiện tại hối hận rồi chứ gì? Nhưng có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.”

Dưới khán đài, mọi người nghị luận sôi nổi, bọn họ đều nghĩ rằng lần này Tô Lạc thua chắc. 

Suy cho cùng, Tô Thanh bên kia có Tích Dịch Long, Tô Lạc còn có thể làm sao bây giờ? Trên vai nàng hiện tại chính là một con chó con bình thường, thậm chí đến dân chúng bình thường còn không thèm nuôi.

Một chú chó con sẽ tan tành mây khói dưới hơi thở mạnh mẽ của con rồng kia.

Nhất thời, tất cả dân cờ bạc vì hy vọng kết quả bất ngờ nên đã cược Tô Lạc thắng đồng loạt hai tay ôm đầu, thở dài một hơi. Bọn họ hoàn toàn không nỡ nhìn cảnh tượng Tô Lạc trên Giác Đấu Tràng bị Tích Dịch Long xé xác thành trăm mảnh. 

Bởi vì, cảnh tượng đó thực sự rất thảm...

“Rống.” Thân hình khổng lồ của Tích Dịch Long bay nhanh tới, mạnh mẽ lao đến trước mặt Tô Lạc, khí thế chẻ tre khiến lòng người run sợ.

Lực lượng kình khí cuồng bạo lao tới, khiến ánh mắt Tô Lạc hơi đông lạnh. 

“Nháy!” Tô Lạc nhìn Tích Dịch Long như toà núi lao đến, thân hình nhanh như tia chớp, sử dụng Linh Vũ Bộ nhanh chóng uyển chuyển chạy về phía bên phải.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận