Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư - Chương 64: Sơn Mạch Lạc Nhật (1)

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư Chương 64: Sơn Mạch Lạc Nhật (1)
Sơn mạch Lạc Nhật cực kỳ to lớn, dãy núi trùng điệp liên miên, cây cổ thụ che trời, các loại chim quý thú lạ bay ra bay vào.

Phạm vi núi non ước chừng to bằng một tỉnh, càng tới gần khu trung tâm, càng có nhiều loại thảo dược quý hiếm.

Ma thú đều có ý thức địa bàn, càng là ma thú có thực lực cường đại, càng chiếm cứ vị trí núi non gần khu trung tâm, cho nên tỉ lệ người có thể đi vào là cực nhỏ. Qua ngàn vạn năm tích lũy, dược thảo quý hiếm nhiều đến mức đếm không xuể.

Nam Cung Lưu Vân mang theo Tô Lạc từ con đường nhỏ uốn lượn phía đông vào.

“Còn bao lâu mới có thể nhìn thấy thiết giáp tích bối long?” Vài sợi tóc trên trán Tô Lạc hơi hơi uốn lượn, cộng thêm một đôi mắt to long lanh nước trong suốt như ngọc, động lòng người đến nói không nên lời.

Tiến vào sơn mạch đã hai ngày, nhưng hai ngày này bọn họ gặp được không phải là ma thú thỏ thì là ma thú hoẵng, bọn họ vẫn còn đang đảo quanh ở bên ngoài.

“Thiết giáp tích bối lưng sống ở trung tâm rừng rậm, ít nhất còn cần ba bốn ngày nữa.” Nam Cung Lưu Vân cưng chiều sờ đầu nàng, một đôi mắt đẹp cất dấu nhu tình, hỏi: “Sao vậy, mệt sao?”

Giọng nói của Nam Cung Lưu Vân mang theo chút quan tâm.

Ở càng gần, Tô Lạc càng có thể ngửi được hương khí nhàn nhạt trên người hắn, một loại hương vị ấm áp ôn nhuận, rất dễ ngửi, làm người ta không nỡ rời khỏi hắn.

“Không phải.” Tô Lạc tiếc nuối chỉ những dược liệu xung quanh.

“Nhìn, nơi nơi có thể thấy được linh chi trăm năm, nhân sâm trăm năm, vấn đề là không mang đi được, thật là tiếc nuối, nếu ta có không gian, những dược liệu quý hiếm này ta chắc chắn sẽ lấy đi hết.”

“Những thứ đó có dược hiệu quá kém.” Nam Cung Lưu Vân lắc đầu, ghét bỏ mà nói: “Chờ lúc đi vào trung tâm rừng rậm rồi ngươi sẽ biết, đến lúc đó đảm bảo ngươi hái rất vui vẻ.”

Nam Cung Lưu Vân lại nói một câu: “Dược liệu ở sâu bên trong trung tâm rừng rậm sẽ càng thêm trân quý, cho nên những dược liệu này không cần hái cũng được, không cần tốn thời gian ở nơi này.”

“Đúng rồi, những người đó vẫn luôn đi theo sau chúng ta, không có vấn đề gì sao?” Tô Lạc ngẩng đầu, mắt trong như nước nghiêm túc nhìn chăm chú Nam Cung Lưu Vân.

Hai ngày trước, sau khi Nam Cung Lưu Vân cứu Liễu Nhược Hoa, tiểu đội kia đã bám theo sau bọn họ vào sơn mạch Lạc Nhật.

Nhưng mà, bọn họ đi theo không xa không gần, cũng không tiến lên đây chào hỏi. Đáy mắt Tô Lạc hiện lên chút nghi ngờ.

Cũng không biết lần này Nam Cung Lưu Vân nghĩ như thế nào, thế nhưng ngầm đồng ý cho bọn họ theo ở phía sau, tuy rằng chỉ cách có khoảng 100 mét.

Nhưng theo tính cách trước đây của Nam Cung Lưu Vân, hắn đáng nhẽ phải có biểu cảm phiền chán sau đó đuổi những người đó đi mới phải.

Cho nên, có phải hắn đang tính kế cái gì hay không? Tô Lạc nghĩ trong lòng.

“Dù là phế vật cũng có chút tác dụng, cho nên phải dùng hết lợi ích của nó, không cần tùy tiện lãng phí.” Đây là câu trả lời của Nam Cung Lưu Vân.

Chỉ là, đáp án này làm Tô Lạc càng khó hiểu.

Nhìn đôi mắt đẹp mênh mông đang chuyển động của nha đầu trước mắt, có nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, Nam Cung Lưu Vân cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

Nam Cung Lưu Vân cười thần bí, cưng chiều sờ đầu nàng: “Ngươi sẽ biết nhanh thôi.”

Âm thanh của hắn dịu dàng lười biếng, dễ nghe vô cùng.

Cổ mộc che trời, cỏ cây xanh um, đúng như cảnh tượng của rừng rậm hoang dã.

Cách thật xa cũng có thể nghe được tiếng ma thú gầm gừ đinh tai nhức óc.

Làm Tô Lạc có chút nghi hoặc chính là việc Nam Cung Lưu Vân không đi thẳng vào trong mà cứ vòng vèo luẩn quẩn, hình như đang tìm thứ gì đó.

“Sợ hãi sao?” Đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân phản xạ ánh nắng lấp lánh, như ánh sáng của đá quý, mang theo cảm giác ôn hòa.

Tô Lạc tuy rằng có thiên phú kinh người, nhưng nàng hiện tại vẫn là người thường không có chút linh lực nào, trong rừng cây nguyên thủy ma thú hoành hành, ai cũng không biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận