Giang Tục nâng chặt mặt cô, làm cô có muốn chạy cũng không được, chỉ có thể để mặc anh tùy ý điều khiển
So với lần trước chỉ chạm nhẹ rồi kết thúc, lúc này, cô cảm thấy hơi thở của anh, phảng phất kịch liệt như sóng cuộn, mà cô như người chết đuối, khi sóng lớn ập đến, chỉ có thể mặc nó cuốn đi
Mũi chạm mũi, mắt nhìn thẳng, gần sát mặt, anh cắn chặt môi cô, Lâm Tây có cảm giác hít thở không thông
Bị cắn đau đến phẫn nộ, theo bản năng cũng cắn lại anh một cái. Không giống như trong tiểu thuyết miêu tả, cũng không giống khi nghe kể lại. Không giống thạch trái cây, không có hơi thở ngọt ngào, cũng không có cảm giác mềm mại. Thậm chí còn thoang thoảng mùi vị gỉ sắt, đó là hương vị của máu
Tay cô được nới lỏng, đánh mạnh lên người Giang Tục, Giang Tục thường xuyên chơi thể thao, cơ bắp trên người rất rắn chắc, thấy cô giãy dụa, anh khóa cứng hai tay cô, kẹp chặt sau lưng cô
Anh không cắn nữa, mà là thâm tình trằn trọc trên môi. Động tác nhẹ nhàng, như một loại độc dược làm người ta say mê, Lâm Tây dần dần quên giãy dụa
Bởi vì thấp hơn, Lâm Tây phải ngửa đầu lên thật cao, giống như phải cao ngang bằng Giang Tục cô mới hít thở được
Cô không nhớ nổi đã hôn bao lâu rồi, tóm lại, thời điểm cô được buông ra, đầu cô bị thiếu dưỡng khí
Cả mặt đỏ bừng lên, trên mặt Giang Tục cũng nổi lên chút đỏ ửng hiếm thấy. Nhưng hiển nhiên, anh vẫn bình tĩnh hơn cô nhiều
Trên môi anh còn in lại dấu răng của cô, xem ra cô dùng sức khá mạnh
Mặt anh không cảm xúc, giống như không có cảm giác đau, gắt gao ôm eo cô, cúi đầu xuống chạm vào trán cô: “Lâm Tây, tôi đợi lâu lắm rồi, không muốn chờ thêm nữa, cho tôi một đáp án đi.”
Lâm Tây không dám nhìn vào mắt anh, trong đầu cũng đang loạn. Tay cô để trước ngực anh, tim đập rất nhanh
“Cậu buông tôi ra trước đã rồi nói.”
Giang Tục nhìn cô, hơi do dự một chút: “Đừng hòng chạy, chạy cũng không thoát đâu.”
…
--- ---
Giang Tục vừa buông ra, Lâm Tây không chút nghĩ ngợi, quay đầu bỏ chạy
Cô thừa nhận, cô sợ thật rồi.
Nhưng cô thật sự không biết phải đối mặt với anh thế nào, cô làm gì có đáp án chứ? Cô đang rất rối
Cả đêm Lâm Tây không nói một lời, rõ ràng là đã lau rất nhiều lần, nhưng hơi thở Giang Tục vẫn còn lại giống như chưa từng tan biến
Cô không biết đến cuối cùng thì dấu vết này là còn lưu lại trên bờ môi, trong tâm trí, hay trong lòng cô
Kéo chăn lên qua đầu, cơ thể có hơi nóng lên, cảm nhận dấu vết trên môi càng thêm sâu sắc
Giang Tục này, không phải cầm tinh con thỏ mà là con chó rồi
Cùng lúc đó, Giang Tục về phòng
Lâm Minh Vũ vẫn còn thức, tuy máy tính đang mở, nhưng vẫn không dùng, vẫn luôn ngồi chờ. Giang Tục vừa vào, Lâm Minh Vũ vội đi đến
Tuy rằng anh uống không ít rượu, nhưng vẫn rất tỉnh táo. Vẫn còn rất quan tâm đến em gái nhà mình, còn hơn cả chuyện của bản thân
“Sao lại thế này?” Vừa đến đã thấy bên khóe miệng Giang Tuc có vết thương, nhịn không được khẽ trừng mắt, nắm lấy cổ áo Giang Tục: “Cậu đã làm gì Lâm Tây nhà chúng tôi?”
Giang Tục bị anh đẩy hai cái, hơi nhíu mày: “Buông tay.”
“Cậu còn chưa trả lời tôi!”
Giang Tục cũng không để ý anh, chỉ lấy ánh mắt sắc bén liếc nhìn, Lâm Minh Vũ có chút khó chịu, nhưng vẫn thả tay ra
Giang Tục tùy tay đặt trái cam bị dập lên bàn, sau đó xoay người đi rửa tay
Lâm Minh Vũ nhìn anh ra ban công, vội lấy trái cam lên nghiên cứu, vừa xoay mới phát hiện, một bên mặt bị dập có nét chữ: “Cái gì đây? Ai lại còn viết chữ lên trên đây?”
Giang Tục vừa rửa tay xong, vừa lúc đi đến. Nhìn Lâm Minh Vũ, lạnh lùng trả lời: “Em gái cậu.”
“Lâm Tây?” Lâm Minh Vũ cẩn thận nhìn chằm chằm: “Này là chữ gì? ‘I’ ‘c’??”
Một bên mặt trái cam bị dập, nước cam chảy nhòe chữ, không còn thấy rõ: “Cái này hẳn là chữ ‘I’. Còn đây là ‘c’ không biết nghĩa là gì”
“ Tôi đoán chữ này là ‘I’? ‘c’ có phải là ‘kiếp’? ‘Mẹ kiếp’, rất giống câu Lâm Tây hay nói với cậu.”
Giang Tục: “...Cút.”
--- ----
Sợ bị Giang Tục ngồi chờ sẵn, Lâm Tây không dám ra ngoài ăn cơm, mọi chuyện đều nhờ bạn cùng phòng làm giúp
Có vài người bạn của Giang Tục gọi điện hỏi, Lâm Tây cũng không dám nhận. Cứ như vậy kép dài đến ba ngày
Sáu giờ tối thứ sáu, Nhà trường thông báo sinh hoạt cuối năm, Lâm Tây không thể không chấm dứt cuộc sông trốn chui trốn nhủi, mà bước ra ánh sáng.
Là buổi sinh hoạt toàn trường, trên đường Lâm Tây gặp không ít người quen. Từ khu ký túc đến dãy lầu học, trên đường người đến người đi, nhưng Lâm Tây vừa liếc mắt đã thấy Lục Nhân Giả và bạn thời trung học của cậu ta
Hai người đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt, có thể thấy tình cảm ngày một tăng, vì rõ ràng nữ sinh này không phải sinh viên đại học C, còn cố ý đến đây đi với cậu ta, hai người trên đường thắm thiết, thật sự có hơi gây chú ý
Lâm Tây vốn muốn lẳng lặng lướt qua, không ngờ Lục Nhân Giả tinh mắt, liếc mắt đã gọi cô lại: “Lâm Tây!”
Lâm Tây dừng bước, không thể không nói vài câu với cậu ta
“Lâm Tây, hết học kỳ này, tôi phải sang Mỹ rồi.” Thời điểm cậu ta nói những lời này, vẻ mặt trông rất sung sướng. Cậu ta và bạn gái đan tay vào nhau, vẻ mặt hạnh phúc: “Chúng tôi cùng đi.”
Lâm Tây có hơi ngại: “Vậy thì chúc mừng cậu.”
“Thay tôi cảm ơn Giang Tục, nếu không phải cậu ta cố ý nhường tôi, tôi cũng không thể đạt được hạng nhất.”
“... thay cậu cái gì cơ?”
Lục Nhân Giả và bạn gái liếc nhìn nhau, buồn cười: “Có thể là cậu ta hiểu lầm mối quan hệ của cậu và tôi, còn cố ý đến tìm tôi. Cậu ta nhường cho tôi, có thể muốn tôi nhanh nhanh xuất ngoại. Nhưng cho dù cậu ta vì mục đích gì, hiện tại chúng tôi đã đạt được ước muốn rồi.”
Lục Nhân Giả vỗ vỗ bả vai Lâm Tây: “Sau này chúng ta có gặp lại, hy vọng hai người đã tiến xa hơn.”
Lâm Tây: “...”
Sinh hoạt xong, Lâm Tây đến căn tin ăn cơm, lại đụng phải Long Đào Bính
Cậu ta và bạn gái vẻ mặt rạng rỡ ngồi đối diện Lâm Tây, chuẩn bị cho Lâm Tây thêm đồ ăn
Lần đầu tiên thấy Long Đào Bính hoạt bát như vậy, lúc nói chuyện vẫn luôn tươi cười: “Trước kỳ nghỉ, khi nào cậu và Giang Tục có thời gian, chúng tôi mời hai người dùng cơm.”
“...Vì sao?”
“Tôi đã nói hết với thầy Long, ông ấy rất tức giận, nhưng tôi không từ bỏ, ông ấy tuy giận nhưng cũng nhượng bộ rồi.”
“Thầy Long sẽ nhượng bộ sao?” Lâm Tây có chút ngạc nhiên, vì dù sao thầy Long cũng là người khá bảo thủ.
Long Đào Bính nắm tay người yêu, trên mặt là nụ cười hạnh phúc: “Ông ấy nói trong vòng năm năm chúng tôi không được kết hôn, nếu năm năm sau chúng tôi còn bên nhau, sẽ cho chúng tôi kết hôn. Vậy là đủ rồi, có thể ông ấy không tin chúng tôi có thể kiên trì đến năm năm, có thể cô ấy cũng không tin, tôi chỉ nghĩ, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
“Mặc kệ ra sao, vẫn là chúc phúc cho hai người, ít nhất có thể đường đường chính chính ở cạnh nhau rồi.”
Long Đào Bính cũng có chút cảm khái: “Việc này phải cảm ơn Giang Tục, cậu ta nói đúng, là đàn ông, không nên lén lút.” Long Đào Bính cười cười: “Thực ra là bản thân tôi lo sợ, tôi không muốn sự việc tệ hại như vậy. Giang Tục đúng.”
“...” Lại là Giang Tục, rốt cuộc sau lưng cô câu ta đã làm bao nhiêu chuyện rồi? Vì sao trước kia cô hoàn toàn không biết gì?
Long Đào Bính đang nói, chỗ ngồi kế ben Lâm Tây đột nhiên có người mang vẻ mặt không tốt ngồi xuống.
Thấy rõ là ai, trên mặt cậu ta mang theo nụ cười chân thành: “Giang Tục, tôi đang nói đến cậu, khi nào cậu có thời gian? Tôi mời hai người ăn cơm.”
Thấy Long Đào Bính nắm tay người yêu, vẻ mặt vui mừng, Giang Tục đã biết kết quả mọi việc, nhàn nhạt nói một câu “Chúc mừng”
“...”
Khó khăn lắm mới gặp được Giang Tục, Long Đào Bính vội nhân cơ hội này cảm ơn anh, biểu đạt niềm vui sướng khổ tận cam lai, mà mặt Giang Tục, ngày càng đen lại
Hiển nhiên, có nhiều việc không thích hợp nói trước mặt Lâm Tây, mà giờ cô đã biết hết mọi chuyện
Giang Tục cho là cô sẽ xù lông lên, nhưng cô lại ngồi yên lặng giống như không có việc gì
Rõ ràng, điều này không giống tính cách của cô
Long Đào Bính nói xong thì rời khỏi, sau khi cậu ta đi, rất nhanh Lâm Tây đã ăn cơm xong
Lúc đi cô cũng không nói gì với Giang Tục, nhưng anh vẫn đi theo sau cô
Bữa cơm này ăn muộn, lúc về đã là tám giờ tối. Trời tối đen, trên đường chỉ có ánh đèn, chiếu lên hai người
Giờ phút này, Lâm Tây không muốn gặp Giang Tục, nhưng anh vẫn không buông tha cô
Anh đi phía sau Lâm Tây, thấy cô đi cũng không quay đầu lại, vội bắt lấy cô, cau mày nói: “Cậu có gì muốn nói thì nói, muốn hỏi thì hỏi ngay đi.”
Lâm Tây nghe anh nói vậy, cũng yên tĩnh trở lại
Cô dừng bước, ngẩng đầu lên, lúc nhìn anh, ánh mắt không tự giác dừng ở vết thương trên môi anh, hồi lâu mới bắt buộc bản thân dời mắt đi
Hai tay cô để trong túi, lạnh mặt hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
Giang Tục không ngờ Lâm Tây để ý chuyện này, cũng hơi sửng sốt, một lúc lâu sau, chỉ trả lời bốn chữ, giống như mở đầu một câu chuyện cổ tích: “Rất lâu về trước.”
“Từ năm nhất sao?”
Giang Tục không nói, nhưng nhìn vẻ mặt, rõ ràng là cam chịu rồi.
Nếu không phải có kinh nghiệm bi thương từ đời trước đến ba mươi tuổi còn chưa yêu đương, cũng không có người theo đuổi, có lẽ cô sẽ cảm thấy cách theo đuổi này của Giang Tục rất ngọt ngào
Nhưng hiện tại nhớ lại, hết thảy đêu là do anh ban tặng, cảm giác này đã hoàn toàn không còn như vậy.
Lâm Tây càng nghĩ càng khó chịu, không muốn nói chuyện nữa
Cô tránh đi hai lần đều không được, quay đầu trừng mắt nhìn Giang Tục: “Buông ra! Họ Giang kia!”
Giang Tục cũng có chút buồn bực, nhưng vẫn cực lực nhẫn nại: “Cậu không tránh tôi, tôi cần như vậy sao?”
“Cậu...” Tuy Lâm Tây không giỏi nói chuyện, nhưng cũng không ngốc. Cô nghiêm mặt, vẻ quật cường: “Không phải cậu, tôi đã sớm có bạn trai rồi! Tại sao tôi phải cùng với cậu? Chẳng lẽ không thể cùng với người khác sao? Tôi không thể thích người khác sao?”
Giang Tục không chút suy nghĩ, cường thế trả lời: “Không thể.”
“Cậu...” Lâm Tây bị thái độ này của anh làm cho tức chết: “Sao cậu lại muốn thế?”
Giang Tục cũng chưa từng càn quấy với người nào đến vậy
Giang Tục kéo Lâm Tây đến trước mặt, bắt buộc cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt dịu dàng, mang theo sự tức giận mà Lâm Tây chưa từng thấy trước đây: “Cậu hỏi tôi tại sao ư?”
Lâm Tây không nhìn thẳng anh, quay đầu đi, trả lời: “Tôi không biết.”
Cảm xúc của Giang Tục dần chìm xuống
Rất lâu sau, chỉ nghe thấy anh gằn từng chữ: “Bởi vì tôi muốn trở thành bạn trai của cậu, sau này sẽ thành chồng cậu.”
“...”
Lời nói của Giang Tục, gợi lên vài phần uất ức trong lòng Lâm Tây
Cô quật cường ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu biết không? Tôi đã viết câu trả lời trên trái cam đó.” Giọng cô mang theo vài phần nghẹn ngào: “Tôi viết ‘I do’. Tiếng Anh của cậu tốt như vậy, chắc phải hiểu được nó có ý gì chứ?”
Giang Tục cho rằng nét đó là chữ ‘c’, không ngờ lại là chữ ‘d’
Biết được chân tướng, anh cũng có chút vội vàng
“Lâm Tây.”
“Nhưng cậu lại ném nó đi.” Lâm Tây càng nghĩ càng khổ sở: “Cậu chỉ quan tâm đến chính mình, cậu thích làm gì thì làm, tôi như kẻ ngốc, bị cậu đùa giỡn. Kết quả cậu còn trách tôi, trách tôi ngu ngốc, trách tôi không hiểu, trách tôi phụ lòng cậu.”
“Giang Tục, cậu thật sự rất ích kỷ.”
...
--- ---
Thi cuối kỳ đã xong, tuy là theo quy định của trường, còn chưa tới ngày nghỉ, nhưng không ít sinh viên đã mua vé tàu. Sau khi kết thúc một học kỳ vất vả mới đến kỳ nghỉ, ai lại quan tâm đến những quy định ấy chứ.
Lâm Tây gọi điện cho ba mẹ, chủ nhật họ sẽ tới đón cô về
Thời điểm đang sửa sang lại hành lý, nhận được điện thoại của Tiết Sênh Dật. Tán gẫu với cậu ta, nói chút tình hình gần đây, nghe giọng, tựa hồ là dáng vẻ rất thích thú
Cuối cuộc gọi, Tết Sênh Dật hỏi cô: “Gần đây với Giang Tục sao rồi? Cậu ta theo đuổi được chưa?”
Nghe thấy hai chữ “Giang Tục”, Lâm Tây nhịn không được lại khó chịu
“Đừng nhắc đến cậu ta, nói chuyện khác đi.”
“A, cãi nhau rồi sao?”
Lâm Tây và Giang Tục đã cãi nhau rồi
Trên cơ bản mọi người đền thấy
Nhưng Lâm Tây cố tình không nhận: “Tôi và cậu ta có quan hệ gì, cãi nhau gì chứ!”
Tuy không hòa hợp với Giang Tục, nhưng vào thời điểm quan trọng vẫn đứng về phía anh: “Giang Tục rất để tâm đến cậu, thiếu chút nữa là đã tìm tôi thách đấu rồi. Một đại thần, theo đuổi người khác đến như vậy, thật không dễ dàng.”
“Phải phải phải, cậu ta là đại thần, cậu ta là người có địa vị cao lại nhượng bộ trước người có địa vị thấp, tôi là người thường, nên bị đùa giỡn!”
“Này...”
Lâm Tây đưa điện thoại ra xa, tức giận nói: “Đừng nhắc cậu ta với tôi, tôi không muốn nghe thấy tên của cậu ta.”
“...”
----
Gần đây tâm trạng của Giang Tục không tốt, so với khoảng thời gian lâm vào bể tình trước kia, dáng vẻ hoàn toàn bât đồng
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khôi phục lại dáng vẻ cấm người khác lại gần, giống như ma quỷ trước kia
Cường độ luyện tập của đội bóng cũng gia tăng, những thành viên mới vào kêu khổ không ngừng, nhưng Giang Tục hoàn toàn không quan tâm
Một giờ chiều, Giang Tục lại là người đến sân tập đầu tiên trước một tiếng. Anh vừa ngồi xuống, di động vang lên, liếc nhìn tên người gọi, nghe máy
“...”
“Có chuyện gì? Sao không gọi cho mẹ? Không cần mẹ giúp gì sao?” Giọng nữ bên kia điện thoại mang theo vài phần vui mừng: “Không phải lúc trước còn muốn mẹ ra mặt giúp đỡ sao? Mẹ cũng đã chuẩn bị gọi cho Hiệu trưởng của con luôn rồi.”
“Đã giải quyết rồi.” Giọng Giang Tục lạnh lùng
“Haiz, đứa nhỏ này, sao lại không đáng yêu vậy chứ?” Giọng bên kia có chút mất mác: “Từ nhỏ đến lớn cũng không cho mẹ cơ hội thể hiện một chút.” Bà hơi dừng lại: “Nói đi nói lại, có phải vì một cô gái không?:”
Giang Tục nghe nhắc đến Lâm Tây, cau mày lại
“Nghỉ đông đưa về gặp mẹ! Có đẹp không? Học ngành gì? Gia đình làm gì? Là bạn học của con à? Sao lại muốn giấu mẹ như vậy? Yêu thì cứ yêu đi.” Mẹ Giang cảm khái một tiếng, nhất thời kích động, dùng câu cũng sai: “Củ cải trắng nhà ta trồng lâu như vậy, rốt cuộc cũng có heo tới ăn rồi.”
Giang Tục nghe đến đó, nhịn không được gằn từng chữ: “Quả đúng thật là heo!”
“Ôi chao, ôi ôi ôi, ai, ôi! Nói mẹ nghe xem nào, là con gái nhà nào!”
Giang Tục suy nghĩ lại khó chịu: “Không nói, con phải tập luyện rồi.”
“Này, này này... Này!”
... ........
Giang Tục tắt máy, vừa lúc Lâm Minh Vũ tới sân bóng
Anh rón ra rón rén ngồi xuống cạnh Giang Tục đổi giày, chân thối, làm Giang Tục không nhịn được nhíu mày lại
Bản thân Lâm Minh Vũ như không hề ngửi thấy gì, vừa đổi giày vừa nói chuyện
“Cậu với Lâm Tây cãi nhau rồi sao?”
Giang Tục cúi đầu buộc dây giày, không nói chuyện
“Cuối tuần này Lâm Tây về nhà, chú và thím tôi đến đón, cậu biết không?”
Giang Tục buộc xong chiếc này, lại chuyển sang chiếc khác
“Lần đi này của Lâm Tây, người làm anh họ tôi đây không giúp được cậu rồi. Chú thím tôi chỉ có một cô con gái, là bảo bối đó, chỉ cần về đến nhà, thì không ra ngoài được.”
Giang Tục vẫn là dáng vẻ lạnh lùng không lay động
“Cậu tính vẫn để tình trạng thế này sao? Cãi nhau một trận, cãi đến già luôn hả.” Lâm Minh Vũ hơi dừng lại, dò xét Giang Tục: “Cậu xác định vậy sao?”
Giang Tục buộc xong giày. Hồi lâu, anh ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, dáng vẻ như đang bày mưu tính kế: “Cô ấy sẽ không về.”
“Con bé sẽ về, chú thím sắp đến đây rồi.”Lâm Minh Vũ nói: “Tôi thấy cậu nên nhanh nói chuyện với con bé, giải hòa đi.”
“Tôi sẽ không để cô ấy về.”
--- --------
Lâm Tây muốn nghỉ ngơi thật tốt trong kỳ nghỉ này, không có ý định thực tập. Nhưng Lâm Minh Vũ cũng không biết bị gì, lại tìm được công việc thực tập, thời điểm ba mẹ đến đón, Lâm Minh Vũ ra sức biểu diễn, làm ba mẹ Lâm Tây cảm thấy, cô là người không có động lực sống và làm việc
Cuối cùng Lâm Minh Vũ nói, công ty anh thực tập còn nhận người, Lâm Tây cũng có thể đến, ba mẹ mới để cô đi
Vốn có thể về nhà ăn uống hưởng thụ, cái này vừa không được về nhà, còn phải đi làm khổ cực, Lâm Tây cảm thấy, Lâm Minh Vũ nhất định là kẻ thù kiếp trước của cô, kiếp này sinh ra là để khắc cô mà
Vốn tính ở lại nhà bác, kết quả là công ty thực tập khá xa, một bên thành đông, một bên thành tây. Để thuận tiện đi lại, Lâm Minh Vũ thuê một phòng trọ nhỏ ở ngoài, Lâm Tây lười dậy sớm, để thuận tiện, cô cũng dọn qua
Tuy sinh viên đã được nghỉ, nhưng người lớn vẫn phải đi làm, không có người hỗ trợ. Sáng sớm tinh mơ Lâm Minh Vũ chuyển hành lý, xa như vậy, thật ngược thân mà. Bình thường Lâm Minh Vũ không có chỗ nào dùng, nhưng lại rất khỏe, xách túi lớn túi nhỏ giúp cô chuyển nhà.
Lần đầu tiên Lâm Tây đến đây, chỉ nghe nói là ba phòng hai sảnh, hoàn cảnh xung quanh cũng tốt, nên cô cũng không đến khảo sát
Lúc này theo Lâm Minh Vũ đến tiểu khu, nhìn an ninh nghiêm ngặt và cây xanh dày đặc Lâm Tây bị dọa đến sợ, nhịn không được hỏi anh: “Bác trai bác gái cho bao nhiêu tiền vậy? Phòng này cũng sang quá rồi?”
“Không cần...” Lâm Minh Vũ nói một nửa vội ngưng lại, sau đó mới nói: “Không cần em ra tiền, anh đây bao, ở một tháng có bao nhiêu đâu chứ.”
Thấy dáng vẻ đánh ghét như vậy của Lâm Minh Vũ, Lâm Tây nhịn không được ‘Hừ” một tiếng
Lâm Minh Vũ thuê ở tầng 12, anh đi trước, dẫn Lâm Tây vào trong, vừa đi vừa giới thiệu: “Hoàn cảnh ở đây rất tốt, là khu ấm nhất trong thành phố. Em nghĩ có ấm như nhà mình ở phía Nam không? Hơn nữa phòng cũng lớn, cái gì cũng có, đi làm về còn có thể chơi trò chơi với nhau.”
Lâm Tây cũng lười nghe anh ba hoa, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Lâm Minh Vũ lấy chìa mở khóa, mang hành lý vào cửa, vẫy vẩy tay với cô
“Nào, vào tham quan một chút.”
Lâm Minh Vũ giới thiệu từng phòng: “Đây là toilet, phòng bếp, phòng ngủ chính, em ở phòng này, trong phòng có toilet, đây là phòng thứ, anh ở đây, đây là phòng cho khách, trong đó có người...”
Lâm Minh Vũ nói tới đây, đột nhiên dừng lại
Lâm Tây đi phía sau, có chút kinh ngạc: “Có người gì cơ?”
Cô tiến lên trước, thấy trong phòng có người, không ai khác, chính là Giang Tục
Lúc này, anh đang ngồi trước bàn sách, trên mặt mang kính mắt gọng vàng, tập trung nhìn máy tính.
Nghe thấy giọng Lâm Minh Vũ, anh chậm rãi quay đầu
Lâm Minh Vũ mở to hai mắt, run rẩy chỉ vào Giang Tục: “Cậu cậu cậu.... Sao cậu lại ở đây?”
Giang Tục ra vẻ rất đương nhiên: “Phòng của tôi, tôi không thể tới sao?”
“Cái rắm!” Lâm Minh Vũ nghe đến đây, mới hiểu rõ, anh bị lợi dụng, vội chắn trước người Lâm Tây: “Giang Tục, tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng nghĩ rằng ở chung một phòng có thể làm gì thì làm, nghĩ vậy thì cậu sai rồi! Em gái tôi! Tôi sẽ bảo vệ!”
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Minh Vũ: Độc giả luôn oán trách, nói tôi không giúp đỡ gì, toàn đưa dê vào miệng cọp
Lâm Tây: Họ nói rất đúng!
Giang Tục: Ăn chay đã lâu, đã quên mất vị thịt rồi
Đạo diễn hình ảnh: Kịch bản phát triển theo hướng tôi đã không thể khống chế được