Trước khi gặp được cô, anh như một thiên chi kiêu tử vô dục vô cầu
Từ nhỏ đến lớn, làm việc gì cũng hoàn thành xuất sắc, chính là bởi vì dễ dàng đạt được, cho nên không có nhiều hứng thú với nhiều việc
Ngoại trừ thể thao, dường như cũng không có đam mê không lành mạnh, không yêu đương qua mạng, cũng không muốn lãng phí thời gian cho các mối quan hệ đó, cuộc sống gò bó, không thú vị như cuộc sống của những người già vậy
Sau khi gặp được cô, anh mới phát hiện thế giới này lại có một kiểu người như vậy
Ngu ngốc, nói một trăm lần cũng có thể quên mất, nhiệt huyết, chuyện không liên quan đến mình cũng muốn tham gia, người không được bình thường, giống như bộ não này không phải của người bình thường vậy, kiên cường, gặp phải chuyện đau khổ cũng có thể tự mình đứng lên, độc lập, rõ ràng có thể nhờ người làm nhưng cũng là tự mình làm, đơn thuần, chỉ cần không gây hại đến cô cũng đều có thể trở thành bạn, thiện lương, cư nhiên tâm nguyện thật sự có thể là hòa bình thế giới...
Cô là một cá thể phức tạp, có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có nhiều ưu điểm. Nhìn qua là người hoàn toàn khác với thế giới của anh, nhưng anh lại rung động
Nhìn cô bày ra tư thế ngu ngốc, nghe cô nói câu ‘Bởi vì đây có nghĩa là ‘Tôi thích cậu’’, Giang Tục cảm thấy cô như con sâu nhỏ, chui vào trong tim anh, làm trong lòng anh một trận tê dại
Giang Tục nâng tay lên ôm Lâm Tây vào ngực, hồi lâu, anh vô cùng trịnh trọng nói: “Tôi sẽ không cho phép chia tay.”
Lâm Tây bị anh ôm vào ngực, ngưỡng cổ, cảm nhận được hơi thở của anh, hồi lâu, khóe miệng cô nâng lên một đường cong, yên lặng mỉm cười
Cảm giác cái ôm này dùng rất nhiều sức, cũng mang theo rất nhiều cảm kích và chân thật
Quả nhiên, đúng như Lâm Tây suy đoán, đoạn sau bọn họ cũng không đụng phải Lâm Minh Vũ
Lễ hội Carnival tối phi thường náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng kinh hô chói tai, sự nhiệt huyết và hào hứng như muốn đốt cháy không gian này. Đến tham gia Carnival, không chỉ có các cặp đôi yêu nhau, còn có cả các nhóm bạn trẻ. Giang Tục và Lâm Tây chậm rãi đi về phía trước, lẫn vào trong đám người, như vậy cũng không dễ bị phát hiện
Lâm Tây sợ độ cao, lại bị mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng, như là trò tàu lượn siêu tốc, cô tưởng tượng dây an toàn bị bung ra, mất điện hay các loại linh tinh khác nên chạm cô cũng không dám chạm. Chơi xong vòng quay ngựa gỗ, cũng không còn bao nhiêu trò để chơi
Ăn một xâu kẹo hồ lô, dạo dạo vài vòng, đã đi hết khu vui chơi. Lâm Tây mặc hơi ít, càng đi càng cảm thấy lạnh. Giang Tục thấy cô run run, vội cởi áo khoác xuống, khoác lên người Lâm Tây. Không đợi Lâm Tây nói gì, anh dẫn cô ra cổng
“Không chơi sao?” Lâm Tây thấy Giang Tục phải về, có chút ngoài ý muốn, cô ý thức được là có thể Giang Tục sợ cô lạnh nên mới phải về, hơi sợ anh mất hứng, vội nói: “Kỳ thực mình cũng không cảm thấy quá lạnh, mình mặc cũng dày. Loại lễ hội Carnival này, có thể cả đời cũng chỉ đến một lần ở Giang Bắc thôi đấy.”
“Không đến Giang Bắc cũng sẽ đến các thành phố khác.” Giang Tục quay đầu nhàn nhạt nhìn thẳng vào cô: “Cả đời rất dài, cậu thích, chỉ cần ở trên trái đất, tôi sẽ dẫn cậu đi.”
Thời điểm Giang Tục nói ra những lời này, mũi Lâm Tây có hơi chua xót
Người này, bình thường thì lạnh như băng, lúc nói lời tâm tình thì hoàn toàn đạt đến cấp bậc đại thần rồi
Đơn giản cô không phải là đối thủ mà!
Rất nhanh hai người đã về nhà, Lâm Minh Vũ còn chưa về. Lâm Tây nghĩ Lâm Minh Vũ và Phó Tiểu Phương có thể đã đi chơi riêng, nghĩ đến trong khoảng thời gian này hành vi của anh như cái bóng đèn vậy, nhất thời Lâm Tây nổi lên tà tâm. Lấy điện thoại bấm số Lâm Minh Vũ
Đô - - đô - - đô
Điện thoại kết nối, lại không có người nhận, lại chờ vài giây, bên tai Lâm Tây lại truyền đến tiếng ‘Tít tít tít’
Anh anh anh... lại dám tắt máy!
Lâm Tây nhất thời tức giận, lại gọi cho Phó Tiểu Phương
Điện thoại Phó Tiểu Phương đổ chuông thì có người nhận, nhưng người đó lại là Lâm Minh Vũ
“... Em gọi cho anh, anh không nhận, điện thoại của Tiểu Phương thì anh lại nhận rất nhanh nhỉ.” Lâm Tây nhịn không được mà nghiến răng ken két
Đầu dây bên kia Lâm Minh Vũ hơi chậc lưỡi, ầm ĩ nói: “Lâm Tây? Là em hả, sớm biết đã không nhận rồi... Này cô gái, sao số của em lại lưu tên là Dì cả thế? Làm anhh còn tưởng là dì thật.” (Dì cả là người dì thân thiết mỗi tháng đều đáng thăm các cô gái)
“...” Lâm Tây nghe anh nói vậy, lại càng không thích: “Anh đang ở đâu?”
“Đang ăn khuya bên ngoài.” Lâm Minh Vũ còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã nghe tiếng say sỉn của Phó Tiểu Phương truyền đến: “Đến nào! Tiếp tục uống đi! Không uống không phải đàn ông!”
Vừa nghe ăn khuya, Lâm Tây lập tức chảy nước miếng: “Ăn cái gì đó? Món nướng hả? Ở đâu, em cũng tới?”
“Cút đi chỗ khác.” Lâm Minh Vũ không muốn nói chuyện với Lâm Tây, chỉ nghe từ loa truyền đến tiếng loảng xoảng, giống như là điện thoại bị rơi xuống đất, theo sau đó là văng vẳng một tiếng mắng: “Phó Tiểu Phương em là con gái sao? Sao lại uống thành như vậy?”
Nắm điện thoại đã bị cúp máy, Lâm Tây nhịn không được muốn vẽ bùa nguyền rủa Lâm Minh Vũ
Giọng Lâm Minh Vũ lớn, dù không mở loa ngoài, Giang Tục cũng biết phát sinh chuyện gì rồi
Anh kéo lê dép đi ngang qua Lâm Tây, nhàn nhạt nói một câu: “Cậu ta sẽ không về đâu?”
“Hả?” Lâm Tây vội đi theo sau: “Sao cậu biết?”
“Một nam một nữ cùng nhau uống rượu, còn có thể về nhà?”
“...” Lúc này Lâm Tây mới ý thức được ý trong lời Giang Tục, mặt đỏ lên: “Sẽ không, Tiểu Phương không thích anh ấy.” Nói xong lại kiên định nói: “Không, không chỉ không thích, cậu ấy còn chán ghét anh ấy nữa.”
Giang Tục nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Tây, đối với chuyện này cũng không có hứng thú: “Có lẽ vậy.”
Lâm Minh Vũ không về nhà, nhưng lại làm Lâm Tây có cảm giác hơi ngại ngùng
Bình thường một người một phòng, cũng không cảm thấy rộng. Lâm Minh Vũ lại luôn theo sát Giang Tục, hai người không có thời gian tự do nói chuyện, bây giờ không có gì ngăn cách, ngược lại càng rộng rãi hơn
Lúc này cô nam quả nữ sống chung một nhà, tối khuya, trong nhà lại yên tĩnh, Giang Tục có động tĩnh gì, ánh mắt Lâm Tây lại nhịn không được mà dõi theo
Chỉ có hai người bọn họ, cho dù chỉ là ánh mắt giao nhau, cũng mang theo vài phần hàm ý mờ ám, điều này bất giác làm Lâm Tây khẩn trương lên
Giang Tục ngồi trên sofa, mở TV. Tiếng chương trình TV, làm căn phòng trống rỗng trở nên náo nhiệt hơn một chút. Anh một mặt đứng đắn, nghiêm túc xem TV, trái lại là Lâm Tây, suy diễn của cô ngày một lớn, ngược lại có vẻ như hơi xấu xa rồi
Cô vội véo bản thân hai cái, cảnh báo bản thân không nên suy nghĩ bậy bạ
Cô liếm liếm môi, lúng ta lúng túng nói: “Này... Không còn sớm nữa, mình về phòng trước đây.”
Giang Tục nghe thấy tiếng Lâm Tây, cũng không nói gì. Vài giây sau, anh thản nhiên xoay đầu lại nhìn, đột nhiên hỏi Lâm Tây: “Muốn cùng xem phim không?”
“Hả?” Lâm Tây nhìn anh, cảm giác trong mắt anh lờ mờ có sự chờ mong, lời từ chối cũng không nói được. Cô nắm chặt tay lại, đi vài bước về phía sofa: “Vậy... xem gì đây?”
...
Trong nhà Giang Tục có mấy đĩa phim DVD, đều là Lâm Minh Vũ mua, không phải phim kinh dị, thì là phim s*x, nhìn kỹ hình ảnh, gương mặt già của Lâm Tây cũng đỏ lên, vội bỏ xuống
Lâm Minh Vũ người này thật đúng là thấp kém cực kỳ
Lâm Tây tìm tìm trong đống phim, không có phim tình cảm, cũng không có phim bom tấn Hollywood, cuối cùng nhìn thấy một đĩa phim kinh dị tên
Nghĩ nghĩ, Lâm Tây lấy đĩa phim này bỏ vào DVD
Lại lần nữa ngồi xuống sofa, Giang Tục tự nhiên ôm cô vào ngực
“Cậu xem phim này chưa? Hình như ra được vài năm rồi.” Lâm Tây hỏi
“Tôi không xem phim trong nước.”
“Vậy hả.” Lâm Tây nói: “Vậy xem cái này thôi.”
Để tạo nên không gian kinh dị, Lâm Tây còn cố ý tắt đèn phòng khách
Màu phim khá tối và lạnh, thấm đẫm một bầu không khí kinh dị, làm Lâm Tây vẫn luôn có chút khẩn trương
Cô gắt gao bắt lấy phần áo trước ngực Giang Tục, giang tục thuận thế ôm cô ngồi vào lòng
Ngoại trừ hồi nhỏ ngồi vào lòng ba mình, đây là lần đầu tiên Lâm Tây lấy tư thế ôm ngồi này với một người con trai trưởng thành, có chút không được tự nhiên, nhịn không được nhúc nhích hai lần, muốn nhích ra, nhưng bị Giang Tục đè lại
“Xem phim.”
Lâm Tây nhìn ánh mắt chăm chú của Giang Tục, muốn nói lại thôi, lại dời mắt đến TV lần nữa
Dương Thiên Hoa đóng vai vợ của một doanh nhân do Lương Gia Huy đóng, dung mạo không còn xinh đẹp động lòng người như khi còn trẻ, doanh nhân này bao nuôi một cô gái xinh đẹp khác, vì để giữ chồng, Dương Thiên Hoa tìm Bạch Linh, trong vai một người phụ nữ thần bí, lấy thịt trẻ sơ sinh làm thành nhân sủi cảo để ăn, giữ lại vẻ đẹp tuổi trẻ
Lâm Tây cảm thấy cũng không quá kinh dị, nhưng có hơi ghê tởm. Vốn Lâm Tây còn thích ăn sủi cảo, vừa xem thấy vậy, nhìn thấy màu nhân thịt hồng hồng và vỏ sủi cảo trắng trẻo mập mạp, thì có cảm giác buồn nôn
“Nếu không...”
Mấy từ ‘Đổi bộ phim khác’ Lâm Tây còn chưa kịp nói, tình tiết trong phim đã đột nhiên nhảy vọt, sau tình tiết kinh dị, cư nhiên lại còn có cảnh nóng
Lương Gia Huy và người đóng vai Bạch Linh, cư nhiên lại... làm chuyện mà không thể miêu tả giữa nam và nữ...
Điều này làm cho bầu không khí bắt đầu có chút không bình thường. Trong phòng khách cũng chỉ có Giang Tục và Lâm Tây, lại còn đang ôm nhau. Vốn Lâm Tây còn nghĩ, phim kinh dị, khi xem đến cảnh hù dọa, thì trốn vào trong lòng Giang Tục thì sẽ rất ngọt ngào. Kết quả lúc này ...
Trên màn hình đôi nam nữ quấn quýt nhau thật sự rất mãnh liệt, tiếng thở dốc từ trong phim truyền ra, Lâm Tây cảm thấy thân thể mình cũng bắt đầu có hơi khô nóng
Ẩn ẩn nơi khóe mắt là hình dáng rõ nét, đôi mắt thâm thúy của Giang Tục. Hai tay anh ôm chặt, cúi đầu đặt sát vào tai Lâm Tây
“Nếu không cái gì?” Giọng của anh mang theo vài phần khàn khàn không bình thường, rất rõi ràng, loại tình tiết này, cũng làm Giang Tục huyết khí sôi trào
Đến lúc này, lâm tây triệt để tỉnh lại, cô đứng dậy, muốn từ trong lòng Giang Tục đứng lên, đã bị Giang Tục xoay người một cái, đẩy ngã trên sofa
“Phim là cậu chọn, không sai chứ?”
Lâm Tây nằm ngửa trên sofa, cảm nhận sức nặng của Giang Tục đè trên người cô; “Đúng là do mình chọn... Nhưng mà... Minh không biết sẽ...”
Giang Tục ‘Ừm’ một tiếng, cúi đầu nhìn Lâm Tây, từ gò má, đến làn da cổ trắng nõn, lại đến bộ ngực đang phập phồng cao thấp. Ngón tay thon dài gảy gảy tóc Lâm Tây, sau đó nhẹ nhàng vén ra sau tai, sau đó lại từ tai trượt xuống dưới hàm
Ngón tay di chuyển đến nơi nào, đều làm Lâm Tây một trận rung động
Đột nhiên anh cúi đầu cắn lấy vành tai Lâm Tây, lực rất nhẹ, lại tràn đầy tính trêu chọc, nháy mắt trên người Lâm Tây nổi lên một trận da gà
Anh bám vào nơi sườn tai Lâm Tây, gằn từng chữ hỏi cô: “Cậu chọn phim này, có phải đang ám hiệu cho tôi đúng không? Hả?”
“Mình không có...” Làm sao mà cô biết bộ phim tên sủi cảo này, TMD còn có loại tình tiết này chứ! Cái này còn không phải là sủi cảo hư hỏng sao?
Trên màn hình còn đang trong cảnh ái muội, Lương Gia Huy đẩy Bạch Linh ngã trên bàn, trong miệng Bạch Linh còn phát ra âm thanh khiến người ta như muốn nhũn ra, càng làm người xem xấu hổ không chịu được
Giang Tục cúi người nhìn Lâm Tây, giọng nói mang theo tia ẩn nhẫn, lại mang theo vài phần trêu chọc: “Định lực của đàn ông, rất kém.”
Lâm Tây cảm thấy cảm giác này rất xa lạ, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng. Lúc này đây tim cô đập rộn lên, hai tay đặt trước ngực Giang Tục, không biết nên làm thế nào anh mới có thể khôi phục lại bình thường.
“Nếu không... Chúng ta làm cái khác đi... Không xem phim nữa.”
Giang Tục không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng ngay: “Được.”
Lâm Tây nháy mắt: “Mình là nói, chúng ta có thể đánh bài hay gì đó...”
Tác giả có lời muốn nói: Đồ đạo: Có muốn đong đưa một chút trên xe thú nhún trẻ em không, dù sao thì một đồng một lần
Giang Tục cầm tờ một trăm, đặt lên bàn
Đồ đạo: Đây là ý gì?
Giang Tục: Đong đưa một trăm lần trước
Đồ đạo: Buôn bán vầy thực sự không lời mà!