Tôi Chưa Từng Biết Yêu - Chương 71

Tôi Chưa Từng Biết Yêu Chương 71
Lâm Tây muốn lấy tay ra, nhưng lại bị Giang Tục đè chặt lại
Giang Tục ép Lâm Tây vào ghế phụ, dư quang khóe mắt cô bất an nhìn lại kín chắn gió. Kín chắn gió không bị che, bất luận từ ngoài vào trong, hay từ trong ra ngoài đều có thể nhìn thấy rõ
Tuy rằng bây giờ trong khuôn viên khu công nghiệp không có ai. Nhưng đây cũng là tuyến đường chính, chẳng may có người hay xe đi tới, thì rất xấu hổ
Lâm Tây vùng vẫy tay, không thoát ra được, cuối cùng chỉ có thể giả bộ tức giận: “Làm loạn nữa thì mình sẽ giận đó.”
“Không có ai đến hết.”
“Cậu cũng biết vậy.” Lâm Tây vừa nói xong, có một chiếc xe tải từ xa chạy đến, điều này làm Lâm Tây càng hoảng, mặt đỏ bừng lên, lấy khủy tay đánh Giang Tục: “Buông tay ra nhanh.”
Giang Tục lườm cái xe tải đang chạy phía xa, cuối cùng thở gấp hai tiếng, buông Lâm Tây ra
Sau khi xe tải đã chạy xa, Lâm Tây lại nhịn không được mà trừng mắt liếc nhìn Giang Tục: “Cậu không thể kiềm chế một chút sao?”
Giang Tục vân vê áo khoác, khụ khụ hai tiếng: “Kiềm chế cũng mấy chục năm rồi.”
Lâm Tây nghĩ đến đời trước, Giang Tục đã đến ba mươi tuổi cũng chưa có bạn gái. Với thái độ đói khát này của anh, đời trước sao có thể nhịn được nhỉ?
Nghĩ như vậy, lại nhịn không được mà hỏi: “... Này chẳng may... Cậu không có bạn gái, thì cậu làm sao?”
“Bây giờ không phải có rồi sao?”
“Mình nói là, nếu không có thì sao?” Lâm Tây nghĩ đến những chuyện thực tế sau này. Mọi người đều nói muốn để đàn ông quản được nửa người dưới của họ, thì còn khó hơn lên trời nữa. Vậy thì sao Giang Tục có thể vượt qua được?
Nghe Lâm Tây hỏi vậy, Giang Tục nhíu mày lại: “Có lúc sẽ không nghĩ đến, nhưng nếu không nghĩ đến thì không phải đàn ông.”
Lâm Tây nghi ngờ liếc nhìn anh: “Mình cảm thấy cậu bây giờ giống hệt như quỷ háo sắc. Chẳng may mình về nhà ăn tết, cậu không nhịn được, có phải sẽ đi tìm cô gái khác đúng không?”
“Cũng không nhất thiết phải là nữ.” Giang Tục bị đánh giá như vậy, trừng mắt liếc nhìn Lâm Tây. Anh im lặng vài giây, cuối cùng quy mặt đi, ngượng ngùng nói nhỏ: “Mình không có tay sao?”
Lâm Tây im lặng hai giây, tưởng tượng hình ảnh này một chút, nhịn không được mà cười lên ha hả: “Ha ha ha ha Giang Tục à, cậu thật sự là người đàn ông tốt mà, vừa đúng giờ lại độc lập nữa!”
Trên mặt Giang Tục nổi lên hai vệt đỏ, cực kỳ tức giận nhưng cũng không thể đánh cái cô ngốc này. Anh cũng đoán được Lâm Tây sẽ không bỏ qua cơ hội để cười nhạo anh, nhưng để cô suy nghĩ lung tung thì, bị cười nhạo cũng không sao
Ai bảo anh là đàn ông cơ chứ?
Chuyện này vừa khơi ra, Lâm Tây lập tức động não
“Nếu, mình nói là nếu nhé, cậu đến ba mươi tuổi cũng không có bạn gái, chẳng lẽ cậu cũng thủ thân đến ba mươi năm?”
“Nếu không thì sao?”
Lâm Tây nghĩ nghĩ: “Cậu có thể yêu đương mà.”
“Mình thích cậu, nên mới mong muốn được gần gũi cậu hơn.” Giang Tục quay mặt lại, ánh mắt kiên định, vẻ mặt nghiêm túc: “Vì loại chuyện này, làm với người mình không yêu, thì người và động vật có khác gì nhau?”
Lúc Giang Tục nói lời này, tam trạng Lâm Tây từ chế nhạo chuyển sang nghiêm túc suy nghĩ. Sau một lúc lâu, cô thu lại chút cười đùa nơi khóe miệng
“Mình cho rằng chỉ có con gái mới nghĩ như vậy.”
Nghĩ đến tình cảnh đời trước, Lâm Tây có vài phần thương cảm: “Thôi, nói cậu cũng không hiểu. Miệng nói thì rất dễ còn không phải mỗi ngày đều suy nghĩ về loại chuyện này sao?”
Lâm Tây dừng một chút lại nói: “Người mà mình quen biết, chỉ thấy con gái sẽ vì tình yêu mà thủ thân như ngọc, chưa nghe nói đàn ông cũng sẽ vì tình yêu mà thủ thân như ngọc.”
Giang Tục không nói gì, chỉ im lặng khởi động xe, tiếng động cơ êm dịu rời khỏi khu công nghiệp
Phong cảnh ngoài cửa sổ cứ ngược xuôi, yên tĩnh và lặp lại
Trong xe cũng yên tĩnh, cũng rất ấm áp
Lâm Tây dậy sớm, lại chạy qua chạy lại cả ngày, bắt đầu có chút buồn ngủ
Lúc sau, sau khi lâm tây đã ngủ, đột nhiên Giang Tục nói:
“Thật ra, có một người như vậy, chỉ là cậu không biết mà thôi.”
Trở lại công ty, Lâm Tây cũng tỉnh dậy, bước xuống xe, gió lạnh thổi vù vù dưới bãi đậu xe, Lâm Tây bị thổi đến run người, Giang Tục cởi áo khoác khoác lên cho cô
Giang Tục lên trả chìa khóa, Lâm Tây từ bãi giữ xe lên tầng trệt, chờ dưới sảnh công ty
Trên tay mang theo hai túi giấy từ trong xe ra, lúc này Lâm Tây mới nhớ quên đưa quà của Bùi Giác Đinh
Bên ngoài hai túi giấy nhìn hoàn toàn giống nhau, vốn Lâm Tây cầm quà của Bùi Giác Đinh bên tay trái, của Phó Tiểu Phương trả cho Lâm Minh Vũ bên tay phải, sau đó do Giang Tục làm loạn, hai túi giấy cũng bị lộn xộn, lúc này cũng không phân biệt được
Để phòng ngừa đưa sai quà, Lâm Tây suy đi nghĩ lại, mở hai túi quà ra xem thử
Không mở thì thôi, vừa mở ra, cũng làm cô phát hoảng
Trong phần quà đó, có thứ Lâm Tây rất quen thuộc
Bì vì đời trước, Lâm Tây cũng thay Phó Tiểu Phương đưa trả một thứ như vậy
Là đoạn thời gian họ tốt nghiệp, Lâm Minh Vũ cũng vì bạn gái cũ mà đánh nhau một trận, ở bệnh viện vài ngày, làm người nhà họ Lâm lo lắng
Cũng bởi vì chuyện đánh nhau này, bác trai bác gái mới quyết định, tống Lâm Minh Vũ ra nước ngoài tu thân dưỡng tính rèn luyện vài năm
Chuyện Lâm Minh Vũ xuất ngoại rất nhiều người biết, tất cả mọi người đều đến tặng quà lưu niệm cho Lâm Minh Vũ, Phó Tiểu Phương cũng có một cái. Quà chồng chất thành núi, sau này Lâm Tây cũng quên mất
Một món trang sức bằng pha lê, mặt dây chuyền hình máy bay. Lúc đó Lâm Tây còn cảm thấy kỳ quái, Phó Tiểu Phương làm sao có thể tặng một món đồ con gái như vậy
Trước ngày đi bận khá nhiều việc, tiệc chia tay ngày đó, mọi người cũng uống nhiều, chờ đến lúc cô nhớ còn nhiều món quà chưa kịp trao, thì Lâm Minh Vũ đã bay đến bên kia đại dương rồi, cô vẫn luôn để món quà kia ở nhà không quản nữa
Từ nhỏ đến lớn, người khác tặng quà cho Lâm Minh Vũ, hơn phân nửa đều là Lâm Tây lấy, bọn họ là anh em nên cũng quen rồi
Bây giờ thình lình nhìn thấy sợi dây chuyền này, lòng Lâm Tây bỗng cảm thấy nặng nề
Lâm Tây mở hộp trang sức, mới phát hiện phía dưới lớp xốp có một tờ giấy nhỏ
Là chữ của Phó Tiểu Phương, Lâm Tây rất quen thuộc
Cô viết trên giấy
[Nếu có một ngày, anh quên được cô ta, thì gọi cho em, em không đổi số]
Chẳng trách Phó Tiểu Phương lại đưa cho Lâm Minh Vũ món quà như của con gái thế này, thì ra, vốn nó là quà Lâm Minh Vũ tặng cho Phó Tiểu Phương, chẳng trách lúc Lâm Minh Vũ rời đi, uống thành dáng vẻ như chó, khi đó Lâm Tây còn nghĩ là anh luyến tiếc không muốn xuất ngoại
Nghĩ đến cuộc sống sau này của hai người, hai mắt Lâm Tây không khỏi đỏ hoe
Sau hai năm tốt nghiệp, Phó Tiểu Phương bị công ty điều đi nơi khác, cô chỉ chuyển vùng số điện thoại*, cũng không đổi số, lúc đó Lâm Tây nói cô lãng phí tiền, cô ấy còn cười nói bản thân nhớ tình bạn cũ. Đã qua nhiều năm, không yêu đương, cũng không kết hôn, cho đến khi bị trong nhà làm cho không còn biện pháp nào... Lâm Minh Vũ, đã chia tay bạn gái cũ nhiều năm, sau này xuất ngoại cũng xem như ở hẳn bên đó, tám năm chỉ trở về không quá một hai lần, Lâm Tây chỉ ngẫu nhiên thấy Instagram của anh cập nhật trạng thái, anh yêu đương, ở chung, chia tay, lại yêu...
(*Giống như sđt bàn ở nước ta vậy, mỗi tỉnh một đầu số, thì ở Trung mỗi thành phố sẽ có mã vùng khác nhau. Bởi vì giá cước ở mỗi thành phố cũng khác nhau, giá cuộc gọi và chuyển vùng cũng cao, nên lúc trước khi chuyển đến thành phố khác thì thường họ sẽ đổi sđt có mã vùng đó luôn. Nhưng với thời đại phát triển Internet như bây giờ, 1 sđt sẽ liên kết ngân hàng, app thanh toán, các trang web, ứng dụng và nhiều thưứ khác nưữa, cộng với việc các cuộc gọi cũng ít và giá cước chuyển vùng cũng đã hủy, nên bây giờ hầu như mọi người đều không đổi sđt để tránh rắc rối và chi phí phát sinh lớn khi thay sđt đăng ký trên các ứng dụng)
Mãi cho đến khi Phó Tiểu Phương đưa quà cho cô, cô cũng không biết được cô ấy đã thích Lâm Minh Vũ
Thì ra, Lâm Tây đã vô tình, thay đổi vận mệnh của hai người thân nhất của cô
Cô đã quá sai sót, năm đó lại không phát hiện vấn đề giữa hai người bọn họ
Lúc Giang Tục xuống lầu, Lâm Tây còn đang lau nước mắt
Điều này làm Giang Tục không khỏi lo lắng kinh ngạc, vội chạy đến bên cạnh cô: “Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Tây nắm chặt sợi dây chuyền: “Giang Tục, mình muốn đi tìm Lâm Minh Vũ.”
Lúc này, Lâm Minh Vũ đã tan làm
Trước kia Lâm Minh Vũ vừa tan làm đã vội chạy đến chỗ Phó Tiểu Phương, nhưng gần đây, anh cạo đầu, mỗi ngày đều ở nhà. Không xem TV, thì là chơi game, thỉnh thoảng còn khui bia uống, suy sụp như chó chết
Nhiều lúc Lâm Tây muốn ở một mình với Giang Tục, còn cảm thấy anh ở nhà, rất đáng ghét, lại không chú ý đến lý do vì sao anh lại không ra khỏi nhà
Giang Tục nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Giang Tục, đột nhiên mình cảm thấy, mình thật sự rất ngu ngốc...”
....
Từ công ty về nhà cũng không xa, bình thường đi từ từ cũng không đến mười phút, lúc này Lâm Tây lại chạy như bay, như muốn nổ phổi
Vừa về nhà, Lâm Tây thô lỗ đẩy cửa ra
Lâm Minh Vũ đang ngổi trên sofa uống bia, trên TV là phim truyền hình vô bổ mà bình thường anh sẽ không xem, anh cũng không xem, chỉ nghe tiếng, để trong nhà có chút náo nhiệt hơn
Thấy Lâm Tây và Giang Tục về nhà, Lâm Minh Vũ có chút ngại ngùng, đứng dậy đón
“Hai người về rồi hả? Ăn cơm chứ?”
Lâm Tây bước hai bước vọt tới trước mặt Lâm Minh Vũ, lấy dây chuyền đẩy đến trước ngực anh
Lâm Minh Vũ theo bản năng đỡ lấy sợi dây chuyền. Vừa thấy rõ món đồ, biểu cảm trên mặt anh cũng thay đổi
“Sao em lại có thứ này?” Không đợi Lâm Tây trả lời, trong mắt Lâm Minh Vũ toát lên vài phần thất vọng: “Cô ấy không cần, đưa cho em trả lại sao?”
Lâm Tây nhìn anh trai nhà mình, ngẫm lại tình cảm của Phó Tiểu Phương ở đời trước, nhịn không được mà mắng anh: “Anh thích bạn gái cũ nhiều đến vậy hả?!”
Lâm Minh Vũ khẽ nhíu mày, mở miệng phủ nhận: “Anh đã sớm hết thích cô ta rồi.”
“Hết thích thì còn đánh nhau vì cô ta làm gì! Anh có phải kẻ ngốc không!”
“... Vì không thể nhìn con gái bị đánh được.”
Nghĩ đến vẻ mặt cô đơn của Phó Tiểu Phương khi nói đến việc này, Lâm Tây lại đánh hai cái lên tay Lâm Minh Vũ: “Con gái nhìn sẽ hiểu lầm! Vì bạn gái cũ mà đánh nhau, ai thấy mà không nghĩ nhiều chứ hả?! Anh đúng là heo mà!”
Lâm Tây nghĩ lại, càng nghĩ càng giận, nhịn không được mà muốn đấm đá thêm mấy cái, cuối cùng là Giang Tục đứng phía sau, ôm chế ngự Lâm Tây đang mất kiểm soát lại, làm mấy cú đấm đá chỉ có thể vung trong không khí
“Còn không đi?” Giang Tục ở một bên nghe xong, cũng hiểu rõ đại khái
Lâm Minh Vũ nắm sợi dây chuyền, có chút hoang mang: “Đi đâu?”
“Lâm Tây nói nhiều như vậy cậu còn không hiểu?” Giang Tục thật sự rất bất lực với EQ và IQ của hai anh em nhà này: “con gái người ta để ý chuyện cậu đánh nhau vì bạn gái cũ, cậu nói xem là vì sao?”
“Cô ấy để ý chuyện tôi đánh nhau vì bạn gái cũ?” Lâm Minh Vũ ngây ngốc nhìn Giang Tục: “Nhưng cô ấy nói với tôi là, không thích tôi, không cần tôi chịu trách nhiệm.”
“Chịu trách nhiệm?” Vốn vất vả lắm Lâm Tây mới yên tĩnh lại, nghe thấy ba từ ‘Chịu trách nhiệm’ lại bùng nổ lên: “Mẹ nó, anh còn làm chuyện không bằng heo chó gì nữa hả? Anh đã làm gì với Tiểu Phương của em!”
Giang Tục nháy mắt ra hiệu với Lâm Minh Vũ: “Nhanh đi tìm người cậu nên tìm đi.”
Lâm Minh Vũ yên tĩnh suy nghĩ kỹ, đột nhiên trên mặt có ý cười
“Ý của cậu là, cô ấy thích tôi?” Lâm Minh Vũ nghĩ đến kêt luận này, đột nhiên lập tức nói tục một câu: “Chết tiệt! Hôm nay cô ấy sẽ về quê!”
... ....
Một đêm đó, Lâm Minh Vũ rời đi, cũng không trở về. Dùng đầu ngón chân để nghĩ, cũng biết là anh làm gì
Lúc này, Lâm Tây cũng không khinh bỉ anh
Ngược lại lại có cảm giác thoải mái
Mười năm, vận mệnh để cô quay lại lần nữa, để cô vặn lại các khớp mà cô đã vặn sai
Bất luận là Giang Tục, hay Lâm Minh Vũ
Tất cả những điều này đều tốt đẹp như mơ vậy
********
Hơn mười hai giờ khuya, rốt cuộc Lâm Tây cũng dọn xong hành lý cho ngày mai về nhà
Giang Tục vẫn luôn im lặng ở một bên chờ cô thu dọn, kéo khóa lại, thay cô chuyển hành lý đặt trong phòng khách
Đồng hồ tích tắc quay, lặng lẽ và yên bình, trong phòng trống rỗng, chỉ có hai người Giang Tục và Lâm Tây
Lúc thu dọn hành lý còn chưa cảm thấy bầu không khí vi diệu, dọn xong rồi mới thấy, bầu không khí này tựa hồ như làm cho người ra phải bắt đầu suy nghĩ lung tung
Giang Tục cất kỹ hành lý, rồi đứng trước Lâm Tây không nhúc nhích
Lâm Tây có chút ngại, thu dọn hành lý xong thì đầu cô cũng mồ hôi nhễ nhãi
“Chắc là đêm nay anh ấy cũng sẽ không về.” Lâm Tây ngập ngừng
“Ừm.” Giang Tục liếc nhìn đồng hồ, thở dài: “Heo lớn không thể giữ.”
Năm chữ này, làm Lâm Tây không nhịn được cười
Lâm Tây vỗ vỗ bụi trên tay, dè dặt cẩn thận hỏi: “Ngày mai lúc ba mẹ mình đến đón, cậu đừng ở nhà.”
Giang Tục nhìn cô đầy ẩn ý, cuối cùng gật đầu: “Ừm.”
“Mình đi tắm đây.”
Nói xong, nhìn hai mắt Giang Tục, thấy anh không có phản ứng gì, Lâm Tây mới đi vào phòng. Ai ngờ khi cô vừa đi hai bước, lại bị Giang Tục kéo lại
“Cứ như vậy?” Giang Tục nhìn cô: “Ngày mai về rồi, rất lâu cũng không thể gặp.”
“Cũng không bao lâu, chỉ mười ngày thôi mà.”
“Cậu đối xử với bạn trai như vậy sao?” Ánh mắt Giang Tục âm trầm: “Mình nghĩ là, sẽ được an ủi một chút.”
Lâm Tây biết Giang Tục muốn nói đến cái gì, có chút e lệ, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm ngực Giang Tục, lấy đôi tay đầy bụi bẩn lượn vòng vòng trên nút áo anh
“Bẩn như vậy, không tắm thì không tốt lắm.”
Giang Tục nhất quyết không tha, nâng cằm cô lên, ép cô đối diện với tầm mắt anh: “Tắm xong thì?”
Lâm Tây đảo tròn mắt, bĩu môi nói: “Trong nhà cũng không có ai, có thể đánh bài.”
Vừa nghe hai chữ ‘Đánh bài’, Giang Tục hiểu, lập tức buông Lâm Tây ra để cô đi tắm
Nhìn dáng vẻ gấp gáp này của anh, Lâm Tây nhịn không được mà châm chọc: “Quả nhiên, đàn ông chính là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà.”
Lâm Tây tắm rất lâu, gội đầu, thoa dầu xả, xả nước, thoa kem dưỡng thể
Chờ đến khi cô làm xong hết và leo lên giường, Giang Tục đã nằm bất động trên giường rồi
Cả ngày hôm nay anh cũng rất mệt, Lâm Tây có ý tốt không muốn đánh thức anh
Tắt đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối, Lâm Tây rón rén trèo lên giường, động tác vén chăn cũng rất nhẹ, sợ đánh thức Giang Tục
Người vừa tiến vào chăn, bên phải Giang Tục đã ngủ yên, hơi lạnh trên người Lâm Tây vẫn chưa tan hết, thoáng nhích lại gần anh, muốn ké chút hơi ấm từ cơ thể anh
Người vừa dời qua, Giang Tục đã xoay người, chống lên phía trên Lâm Tây
Chớp mở hai mắt, nào có vẻ mệt mỏi nào, rõ ràng là ánh mắt nguy hiểm đang trực chờ cơ hội mà
“Cậu lâu quá đó.” Giang Tục nói xong, lại cúi đầu ngửi ngửi tóc và cổ cô: “Nhưng mà, thơm quá.”
“Cậu giả vờ ngủ?”
“Là nhắm mắt dưỡng thần.”
Trong bóng đêm, hai người xếp chồng lên nhau, trong chăn rất nhanh đã ấm lên, Lâm Tây bất an giật giật, đã nửa ngày cũng không thấy Giang Tục có động tác gì, cô ngượng ngùng cúi gằm mặt vào cái gối bên cạnh
“Không còn sớm nữa, có ngủ hay không đây.”
Giang Tục cũng không nói gì, chỉ là không nhanh không chậm cởi từng nút áo Lâm Tây
Lâm Tây liếm liếm môi, không khí tràn đầy vẻ ái muội, tai Lâm Tây ửng hồng, một lúc lâu sau thì nói một câu: “Hôm nay cậu cũng nhân từ thật đấy, còn giúp mình thúc đẩy Lâm Minh Vũ.”
“Ừm.” Giang Tục đã cởi ra ngăn cách giữa hai người, nụ hôn nóng bỏng đáp lên vành tai và cổ Lâm Tây
“Cậu ta không đi, thì mình sẽ không có phúc lợi.”
Lâm Tây nghẹn họng không biết nói sao: “Cậu chính là nghĩ như vậy?”
“Nếu không thì việc gì phải giúp cậu ta?”
Lâm Tây: “...”
Biểu cảm nhỏ này của Lâm Tây làm Giang Tục rất hài lòng, anh cười cười, ngón tay thon dài bắt đầu chạy khắp người Lâm Tây, cuối cùng dừng lại nơi mềm mại nhất
Giang Tục cúi người, dịu dàng hôn lên vùng thái dương, lại hôn lên mi tâm cô
“Nhìn mình.” Anh nói
Lâm Tây chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt như sói của anh, anh đã tiến vào không chút thương tiếc
Tuy không phải lần đầu, vẫn có chút khó chịu như trước, làm Lâm Tây không khỏi hơi khẩn trương
Giang Tục nắm chặt tay Lâm Tây, cơ thể anh ép chặt vào cô, buộc chân cô quấn chặt lấy eo anh, để anh thuận lợi tiến vào
Giọng nói đứt quãng, tay không thể động, thân thể cũng không còn sức, chỉ có thể để anh tùy ý chiếm lấy, trong miệng chỉ còn những thanh âm khiến lòng anh ngọt ngào
Ở phương diện này đàn ông tiến bộ rất nhanh, mới chỉ qua vài ngày, từ cùng vạch xuất phát nhưng Giang Tục đã vượt xa Lâm Tây
“Chỉ một cái nhắm mắt mở mắt, rất nhanh đã trôi qua hả.” Giang Tục cười lạnh hai tiếng, vẻ mặt như đang tính sổ với cô, thân thể cường tráng đè ép lên Lâm Tây: “Để mình xem, sau này cậu còn dám nói mấy lời phản nghịch đó nữa không.”
....
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Tây: Truyện của chúng ta không phải chỉ là truyện tình cảm trong sáng thôi sao? Sao mỗi ngày đều có màn giở trò lưu manh vậy?
Đồ đạo: Giờ thì người đọc vui rồi
Lâm Tây: Tôi cảm thấy, cái này hơi nhiều rồi
Người đọc: Còn chưa đủ còn chưa đủ đâu!
Giang Tục: Ha ha, đúng là còn chưa đủ
Đồ đạo: Haiz, làm dâu trăm họ mà ~~~~
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận