Rửa mặt xong, lại thay một bộ quần áo khác, lúc này Lâm Tây mới vào phòng khách
Sofa bốn người, Giang Tục ngồi bên góc phải, Tiểu Phương ngồi góc trái, chính giữa là Lâm Minh Vũ. Ba mẹ Lâm ngồi trên sofa đơn kế bên
Lúc này Lâm Tây đi tới, nhìn vị trí bên cạnh của Giang Tục và Phó Tiểu Phương do dự một hồi, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Phó Tiểu Phương, cũng bởi vậy mà bị Giang Tục nhìn chòng chọc thật lâu
Bác trai bác gái ở nhà ông bà nội phụ làm cơm tất niên, ‘Con dâu’ nhà mình còn chưa kịp nhìn bao nhiêu, đã bị Lâm Minh Vũ dẫn tới nhà lâm tây rồi. Tất nhiên là ba mẹ Lâm nhiệt tình tiếp đãi, lấy nước, lại nhiệt tình lấy hạt dưa, rửa trái cây
Người lớn vừa đi, Phó Tiểu Phương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm lấy cánh tay Lâm Tây, khẽ nói bên tai Lâm Tây: “Khẩn trương chết mình.”
Lâm Minh Vũ tựa vào vai Phó Tiểu Phương, vẻ mặt hưng phấn: “Anh còn tưởng em sẽ không đến.”
Phó Tiểu Phương giật giật bả vai, ghét bỏ mà đẩy Lâm Minh Vũ ra: “Đừng nháo.”
Lâm Tây nhìn về hướng phòng bếp, lại nhìn Phó Tiểu Phương và Giang Tục: “Sao các cậu đến đây?”
Nhất là Giang Tục, điên rồi sao?
Đối với vấn đề này, Giang Tục như có chuẩn bị, bình tĩnh mà trả lời: “Lâm Minh Vũ nói, chúng ta có thể đến hồ chứa nước chơi hai ngày
Lâm Minh Vũ liếc nhìn Giang Tục, lập tưức tiếp lời: “Đúng vậy! Là anh nói!”
Lâm Tây: “...”
Chuyện còn chưa kịp nói, mẹ Lâm đã từ trong bếp gọi ra một tiếng: “Tây Tử, giúp mẹ lấy ít đồ.”
Lâm Tây là chủ, mọi người là khách, tất nhiên cô phải làm. Cũng không chuẩn bị tâm lý gì, vào trong bếp
Trên kệ bếp đã có một nửa trái táo đang cắt, ba Lâm còn đang rửa lê, mẹ Lâm liếc nhìn Lâm Tây, ánh mắt đầy ý sâu xa
Bà cầm dao trên thớt gỗ, tiếp tục cắt táo, mỗi nhát dao đều rất ngoan độc
“Bạn trai?”
Còn chưa chờ Lâm Tây trả lời, mẹ lâm lại một dao, lưu loát cắt một trái táo mới. Một dao này cắt xuống rất mạnh, làm Lâm Tây sợ đến mức khẽ run rẩy
“...Sao mẹ biết?”
Ba Lâm cười một tiếng, mẹ Lâm nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ
“Cậu ta và bạn gái Lâm Minh Vũ là quan hệ gì, lại giúp dẫn người ta đến quê nhà bạn trai? Mà Lâm Minh Vũ còn yên tâm như vậy, một chút cũng không tức giận?” Mẹ Lâm sống đến tuổi này, chút vấn đề kia còn không biết sao: “Nãy giờ cũng không nói gì, con vừa ra, ánh mắt lập tức sáng lên, vừa nhìn là biết nhớ thương con gái mẹ.”
Mẹ Lâm cắt xong táo, cắm mấy cây tăm lên. Một lúc lâu sau, rất đắc ý vén vén tóc: “Con đó, không có ưu điểm gì khác, ngoại trừ thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, trêu hoa ghẹo nguyệt cũng bình thường mà.”
Lâm Tây: “... Không phải mẹ không muốn con yêu đương sao?”
“Không cho con yêu giờ con còn không yêu đây hả?” Mẹ Lâm gõ lên trán Lâm Tây: “Biết là con sẽ không nghe lời như vậy mà.”
Cô xoa xoa trán bị mẹ gõ đau, bĩu môi oán giận: “Mấy đứa nhỏ nhà khác học đại học không phải yêu hết rồi đó sao? Nếu không phải sợ mẹ mắng, con cũng đâu cần nói dối.”
Mẹ lâm trộm lướt nhìn ra bên ngoài, dường như khá vừa lòng với Giang Tục, lại hỏi một câu: “Trong nhà làm gì?”
Lâm Tây cắm cây tăm vào một miếng táo lên ăn: “Tự mẹ đi hỏi đi, con yêu đương với cậu ấy, cũng không phải với người nhà cậu ấy, sao con biết được?”
“Con nhóc chết tiệt, cũng bởi vì con không có mắt nhìn, mẹ mới không cho con yêu đương đó.”
....
Vốn còn lo lắng đề phòng trước sau, lúc này lại bị hỏa nhãn kim tinh của mẹ già nhà cô vạch trần, ngược lại lại thoải mái hơn nhiều
Bưng trái cây vào phòng khách, trực tiếp ngồi xuống kế bên Giang Tục
Giang tục thấy cô cười hì hì ngồi xuống, đầu tiên là sửng sốt, nhìn ánh mắt cô, lập tức ngầm hiểu
Lại ngẩng đầu lên, ba mẹ Lâm từ trong đi ra, anh vội đứng lên, lấy dĩa trái cây trên tay họ đặt lên bàn
Sau đó tất nhiên là cuộc tổng điều tra lý lịch rồi
Đối với Lâm Minh Vũ và Phó Tiểu Phương, ba mẹ lâm chỉ hỏi một câu tượng trưng, toàn bộ quá trình đều nhắm đến Giang Tục
Cùng Giang Tục yêu đương một thời gian, nhưng qua cuộc tổng điều tra của ba mẹ Lâm, cô mới hiểu biết được hết toàn bộ việc liên quan đến Giang Tục
Không thể không nói, đúng là gừng càng già càng cay mà
Tập tục mỗi nơi khác nhau, ở quê Giang Tục và Phó Tiểu Phương không có thói quen ăn cơm tất niên vào ngày hai mươi sáu tháng chạp, lúc này vào góp vui chung với nhà họ Lâm, cảm thấy rất thú vị
Trước khi bắt đầu, thế hệ đời thứ ba là Lâm Minh Vũ và Lâm Tây, đều nghiêm trang giới thiệu một chút về Phó Tiểu Phương và Giang Tục, người lớn không biết đã chuẩn bị khi nào, đều phát lì xì cho mỗi người
Trong bữa cơm, tất cả mọi người đều vui vẻ hòa thuận. Thấy mục tiêu không còn nhắm đến bọn họ, Lâm Tây vội sờ sờ bao lì xì mà mọi người cho Giang Tục, không phải nói, dĩ nhiên rất dày, còn sờ lại bao lì xì của bản thân, Lâm Tây nhịn không được nói khẽ với anh: “Mình mới là ruột thịt, sao lì xì cho cậu còn nhiều hơn của mình vậy?”
Giang Tục cười cười, bóc một con tôm bỏ vào chén Lâm Tây, nói nhỏ: “Mừng năm mới đến nhà mình thăm nhà, sẽ kiếm lại được không ít đó.”
Lâm Tây sợ nhất là gặp mặt người lớn, vội lắc đầu: “Mình cũng không phải kiểu người vì tiền mà cúi đầu.”
“Mình đã nói với chú và dì rồi, đến lúc đó sẽ đến đón cậu.”
Lâm Tây: “...”
Không dám để cô yêu đương ha, giờ lại không giữ lời như vậy, vừa ý ‘Con rể’ Giang Tục này đến vậy sao? Vừa ý đến đâu cũng không thể thay đổi nhanh vậy chứ, cũng không có nguyên tắc gì hết mà, Lâm Tây thầm khinh bỉ nhẹ ba mẹ Lâm
Sau khi ăn xong, nhà ông bà nội không có gì chơi, mấy đứa nhỏ đều chạy đến nhà Lâm Tây
Trong nhà Lâm Tây có một bàn mạt chược tự động, sau khi ăn xong tất nhiên mọi người muốn hoạt động gân cốt một chút rồi
Sau khi thương lượng, cuối cùng các tuyển thủ trên bàn chính là, Lâm Minh Vũ, Lâm Tây, Giang Tục và mẹ Lâm
Lâm Minh Vũ và Lâm Tây ước lượng tiền lì xì còn nóng hổi trên bàn, nhìn nhau, sẽ phải có một trận gió tanh mưa máu rồi
Mẹ Lâm đếm tiền, cười hì hì nói: “Đánh với mấy đứa thì mẹ không thua được rồi, mấy đứa cố gắng hơn một chút, kiếm tiền mua quần áo...”
Lâm Minh Vũ cười hắc hắc: “Vậy con cũng không khách sáo nữa.”
Lâm Tây khinh bỉ nhìn anh: “Trước đây đều là một mình em đại sát tứ phương.”
Bàn mạt chược khởi động, Lâm Minh Vũ nhịn không được bắt đầu phổ cập lịch sử huy hoàng của Lâm Tây: “Giang Tục, cậu không biết con nhóc Lâm Tây này đâu, vận đỏ đen của con nhóc này rất tốt, chỉ cần chơi mạc chược, chơi là thắng, hàng năm đều ăn sạch tiền mừng tuổi của bọn tôi.”
Giang Tục nhìn lâm tây, cười cười: “Vậy sao cậu còn muốn chơi với cậu ấy?”
“Không tin vận may của con nhóc này sẽ tốt đến như vậy? Chẳng lẽ năm nào cũng thắng?”
Lâm Tây đếm tiền mừng tuổi của mình, cười hì hì: “Nhưng đúng là năm nào em cũng thắng.”
Giang Tục bốc bài của mình lên, cuối cùng cười đầy ẩn ý: “Vậy sao?”
“...”
Lâm Tây cảm thấy, từ nhỏ đến lớn, đây là lần chơi mạc chược không có tôn nghiêm nhất của cô
Giang Tục ngồi cửa trên cô, vốn muốn đánh theo bài ‘Vợ chồng’, kiếm lời một chút, kết quả Giang Tục như là thủ môn, chặn tính hết bài của cô, chuyên môn lấy hết bài tốt của cô, như là khắc tinh vậy
Nếu chỉ như vậy thì không nói, mấu chốt là anh còn hại cô không cách nào thắng được, chính anh cũng không thắng, không bỏ bài cho Lâm Minh Vũ mà lại bỏ cho mẹ Lâm đến tám mươi phần trăm
Mười mấy năm qua lần đầu tiên Lâm Minh Vũ thắng được tiền, tuy rằng không nhiều, nhưng vẫn vui vẻ cười toe tóe, nhịn không được lại chế nhạo: “Có người muốn nịnh hót, tôi cũng theo gà chó lên trời nha.”
Lâm Tây cưực kỳ tưức giận, đánh con cửu vạn ra: “Quả thật là gà chó.”
“Ù rồi*.” Lại là Giang Tục... (* ‘胡了’ mình không biết chơi mạc chược, sau khi tra đi tra lại thì đoán có thể là Ù/Tới trong thuật ngữ của bài mạc chược.)
Chơi đến hơn mười giờ, ba Lâm thúc giục mọi người tan cuộc
Mẹ Lâm thắng được không ít, làm người lớn, tất nhiên là không lấy, chia đều hai phần, phát cho Giang Tục và Phó Tiểu Phương, cuối cùng, hỏi hai anh em nhà họ Lâm: “Không có ý kiến gì chứ?”
Tất nhiên Lâm Minh Vũ không có, Lâm Tây thì rất nhiều: “Mẹ cho con, cho cậu ta làm gì, cũng không phải người nhà mình.”
Bị mẹ Lâm gõ một cái cốc lên đầu
Giang Tục cười ‘ngại ngùng’
Hồ chứa nước cách nhà Lâm Tây cũng không xa, chơi mạc chược xong, thời gian cũng không trễ lắm, Lâm Minh Vũ đưa ý kiến ra hồ chứa nước đốt pháo hoa
Mua không ít pháo hoa, Lâm Minh Vũ lái chiếc xe máy cỡ nhỏ đã lâu không chạy, chở Phó Tiểu Phương, Giang Tục lại chở Lâm Tây trên chiếc xe đạp lúc trước cô dùng để đi học
Xe của nữ nên yên xe khá thấp, Giang Tục phải điều chỉnh một chút mới ngồi lên
Lâm Tây thua sạch tiền mừng tuổi, vẻ mặt khó chịu, toàn bộ quãng đường chỉ ngồi xụ mặt
Tất nhiên tốc độ của xe đạp kém xa xe máy, chốc lát sau, đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu
Gió đêm lành lạnh, càng gần hồ chứa nước thì càng lạnh
Ánh trăng bị mây che khuất, nhìn khí trời, có thể là có tuyết rơi
“Ôm chặt, mình tăng tốc đuổi theo họ.” Giang Tục nói
Lâm Tây không để ý anh, trái lại chỉ nắm chặt yên xe
Thấy Lâm Tây còn tức giận, Giang Tục cũng không nóng vội, chậm rãi tăng tốc, chạy trên đường ngồ ghề, nhiều lần làm Lâm Tây thiếu chút là bị ngã, Lâm Tây sợ chết, cuối cùng không thể không ôm eo Giang Tục
Một tay Giang Tục cầm lái, một tay ôm lấy tay Lâm Tây, nhẹ nhàng vuốt ve
“Còn tức giận?”
“Chúng ta là một nhà à? Sao mỗi lần đánh bài cậu đều muốn thắng mình là sao?”
Giang Tục cười khẽ, nắm chặt tay cô: “Dáng vẻ cậu tức giận, rất đáng yêu.”
“Cậu thật biến thái mà!” Lâm Tây càng nghĩ càng tức hơn: “Cậu muốn nhìn mình tức giận có thể nói với mình. Tiền mừng tuổi của mình... mình còn chuẩn bị đổi điện thoại!”
Giang Tục kéo tay cô, siết chặt lên eo anh, lâm tây không thể không tựa vào lưng anh
Gió thổi giọng anh càng thêm dịu dàng. Anh nói: “Mình mua cho cậu.”
“Ngưng.”
....
Trước kia mỗi năm Lâm Minh Vũ nghỉ hè ở quê, vẫn luôn cùng Lâm Tây đến hồ chứa nước chơi, trong thành phố khá nóng, hồ nước này còn mát hơn là điều hòa trong phòng. Khi đó, họ cảm thấy chơi ở hồ nước còn vui hơn cả khu vui chơi
Sau khi lớn lên, bận học bài làm bài tập, dần dần cũng quen với tiếng ồn nơi thành thị. Rõ ràng cũng không xa, nhưng lại không còn đến nơi này chơi nữa
Những cành cây ngọn cỏ trong trí nhớ, cuối cùng trở thành một phần kỷ niệm tốt đẹp nhất, xi măng cốt thép cũng không thể thay thế được
Mấy chiếc xe được dựng trên cầu chỗ hồ nước
Trời lạnh như vậy, Lâm Minh Vũ lại chơi rất vui. Vừa đốt pháo dọa Phó Tiểu Phương, lại vừa kể lại mấy chuyện thú vị hồi nhỏ, nhiều nhất là mấy chuyện xấu của Lâm Tây
Chuyện ‘Ông nội của em’, lại bị anh nói lại
Trời ngày càng khuya, đột nhiên trên trời bay bay những bông tuyết
Thấy Lâm Minh Vũ vẫn còn kể, Lâm Tây nổi lên tâm tư hung ác
Cô ghé sát vào tai Giang Tục nói khẽ vài câu
Sau đó hai người bắt đầu song kiếm hợp bích mà diễn trò
“Lâm Minh Vũ, cái pháo hoa nhỏ anh cầm đâu, đốt lên đi?”
Giang Tục lập tức hùa theo: “Đừng đốt trên cầu, chẳng may có xe chạy đến thì sao?”
Lâm Minh Vũ là người nhiệt tình ngay thẳng, lập tức cầm pháo hoa xuống dưới cầu, hô to với bọn họ: “Không sao, anh đốt ở bên cạnh!”
Lâm Minh Vũ vừa đi xa, Giang Tục lập tức cướp lấy- - chiếc xe máy chiếm ưu thế
Lâm Minh Vũ còn cắm chìa khóa trên xe, rất nhanh Giang Tục khởi động xe
Anh chạy nhanh đến chở Lâm Tây, Phó Tiểu Phương đuổi theo sau bọn họ hơn mười mét: “Chết tiệt! Lâm Minh Vũ, anh đúng là đầu heo mà!”
Giọng nói phía sau càng lúc càng xa, Lâm Tây không nhịn được mà cười ha hả
Đội mũ lông lên, Lâm Tây vui sướng khi người gặp họa: “Bây giờ trời có tuyết rồi, không biết đi bao lâu mới về tới nhà đây he.”
Giang Tục cười: “Sức cậu ta lớn, không sao đâu.”
“Hai người đúng là anh em bạn bè.”
“Hai người đúng là anh em trong nhà.”
“Ha ha.”
“Tuyết rơi, cậu chạy chậm một chút.” Lâm Tây dặn dò
“Sợ chết hả?” Giang Tục nói xong, đột nhiên lại tăng tốc
Lâm Tây nhẹ nhàng ôm chặt phía sau anh hơn một chút: “Đừng nháo, không muốn sống nữa hả?”
Xe máy vẫn chạy với tốc độ như lúc trên hồ nước
Tuyết kèm với mưa nhỏ tạt vào mặt và tay Lâm Tây, lạnh vô cùng, nhưng tim cũng rất ấm áp
“Mười hai giờ.” Giang Tục nói: “Đến lễ tình nhân rồi.”
Lâm Tây nâng tay nhìn đồng hồ, cười cười: “Cũng bị cậu làm cho được mà, cuối cùng vẫn cùng nhau trải qua lễ tình nhân.”
“Còn mấy chục cái nữa, vẫn chết hết đâu.”
Lâm Tây ôm chặt, dựa vào lưng anh
“Ừm.”
Giờ phút này, cô không muốn nhiều lời phá hư không khí này
Chỉ hy vọng có thể đi hết đoạn đường này, hy vọng thời gian có thể ngừng lại ngay thời khắc này
Tình yêu có hình dáng gì?
Có lẽ chính là những chuyện thế này, kế hoạch đi lệch hướng, sự không tự tin, ngây thơ và những chuyện không ngờ đến
Không có tiêu chuẩn gì, cũng vô lý không thể giải thích
Chỉ có may mắn, may mắn là người ưu tú như vậy, ở bên cạnh cô
May mắn bọn họ có cùng thanh xuân với nhau
May mắn bọn họ tại thời điểm tốt đẹp nhất, yêu nhau
...
Nhớ lại đời trước, lại ngẫm lại đời này, ngoại trừ may mắn, Lâm Tây không biết còn có thể nói gì
“Giang Tục, kỳ thực mình có một bí mật.”
Giang Tục đang lái xe nên không thể quay đầu lại, chỉ có giọng nói trầm thấp mà dịu dàng truyền đến
“Cái gì?”
“Em yêu anh.”
Ba chữ, làm lưng Giang Tục cứng đờ
Hồi lâu, anh cũng không nói gì
“Lâm Tây, kỳ thực, anh cũng có một bí mật.”
“Hả?”
Không chờ Giang Tục nói tiếp, một tiếng ‘Phù phù’ vang lên, nhất thời Giang Tục không để ý, đột nhiên xe máy chạy qua một hố nước nhỏ, hai người đều chấn động
Miếng vải đỏ dùng giữ ấm trên tay cầm xe máy bị Giang Tục làm rơi xuống đất
Trong bóng đêm, Lâm Tây nhìn thấy có thứ gì đó rơi trên đất, theo bản năng hỏi một câu: “Cái gì rớt vậy?”
“Hình như là vớ.”
Lâm Tây cầm cái vớ khác do giang tục tháo xuống trên tay cầm, làm Lâm Tây ghét bỏ đến không chịu được
“Lâm Minh Vũ này, cũng thật là ghê tởm, lại cột vớ vào tay cầm!”
Lưng Giang Tục cũng run lên, nở nụ cười: “Còn là màu hồng nữa.”
“Thật là, ai mang vớ hồng...” Lâm Tây đang muốn châm chọc, đột trong đầu lóe lên: “Vớ hồng, xe máy...”
Những chuyện xảy ra trong đêm Noel ở đời trước, đột nhiên như những thước phim từng cảnh từng cảnh hiện lên
Lâm Tây uống say ném đôi vớ hồng bị bẩn xuống đất
Ông già Noel cái gì, có giỏi thì cho cô một người bạn trai xem, để cô cũng trải qua lễ tình nhân. Cô đã từng nói như vậy
Sau đó, một chiếc xe máy chạy đến, hướng về phía cô
Bởi vì, không biết ánh đèn sáng từ đâu- - chiếu đến
Một đường ánh sáng chiếu thẳng đến làm người ta không không tài nào mở mắt nổi, xe tải không phanh kịp đụng vào xe máy của Giang Tục và Lâm Tây
Lốp xe ma sát trên mặt đường, phát ra một tiếng thật dài
Mọi âm thanh đều biến mất, không gian như ngưng đọng
Tít tít tít tít
Hình như là tiếng đồng hồ báo thức, trong nháy mắt Lâm Tây hốt hoảng
Cô mở to mắt, chỉ thấy ánh mắt Giang Tục phía xa, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung
Ánh mắt mang nhiều lưu luyến, không rời và tiếc nuối đến vậy
Giọng anh truyền đến từ trong gió, anh nói: “Anh yêu em, còn sớm hơn những gì em nghĩ.”
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Minh Vũ: Cú quay xe này, gắt đến không kịp đội mũ nữa.
Đồ đạo: Bình tĩnh, diễn theo kịch bản là được
Lâm Tây: Có phải tôi lại quay lại làm xử nữ rồi không?
Giang Tục: Hay lắm, quả nhiên được diễn lại rồi
Đồ đạo vỗ vai: Lần này biểu hiện cho tốt