Tôi Chưa Từng Biết Yêu - Chương 72

Tôi Chưa Từng Biết Yêu Chương 72
Ngày đi làm cuối cùng, về cơ bản cũng không có gì làm, ngoại trừ các đồng nghiệp người một câu hỏi thăm vết thương trên mặt Giang Tục, thì cũng không có chuyện gì khác
Giữa trưa, mọi người làm một cái tiệc chia tay nho nhỏ trong phòng ăn, lấy coca thay rượu, rất vui vẻ
Trong phòng vốn có ba thực tập sinh, Tô Duyệt Văn không biết có phải biết được chuyện Giang Tục và Lâm Tây yêu nhau hay không, sau đó cũng không đi làm nữa
Lúc này đang tạm biệt hai người, các anh chị trong phòng vây xung quanh bọn họ, thật giống như đang vây quanh một cặp đôi mới kết hôn vậy, làm Lâm Tây có chút ngượng
Uống một bụng coca, Lâm Tây cũng có chút không chịu nổi
Tiệc chia tay kết thúc, Lâm Tây và Giang Tục mang đồ đạc của mình, rời khỏi công ty, mọi người cũng tiễn xuống dưới lầu, lâm tây thiếu chút cũng khóc
Giang Tục đối với tình cảnh này cũng không cảm thấy gì, đồ của Lâm Tây đề là anh cầm, cúi đầu nhìn cô, sau một lúc lâu, ghé vào tai cô nói: “Mình cảm thấy, tư thế đi đứng hôm nay của cậu, có chút mất tự nhiên?”
Giọng Giang Tục ấm áp hơi thở nóng ấm thổi qua tai Lâm Tây, cô nghĩ trước mặt mọi người mà anh lại giở trò lưu manh, nhịn không được mà xấu hổ trợn mắt nhìn anh: “Mình thấy là cậu bị đánh còn chưa đủ mà.”
Nói hết câu, lặng lẽ cúi đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng chột dạ khép hai chân lại, đi bước nhỏ, hình ảnh hài hước này làm Giang Tục không nhịn được cười
Cả một buổi sáng Lâm Tây đều không còn sức, đầu sỏ gây chuyện là tên đàn ông có vẻ ngoài hào hoa phong nhã kia
Vì chứng minh bản thân là xạ thủ tốc độ, Lâm Tây bị ép buộc đến mức thiếu chút là không thể rời giường
Nhớ đến đêm qua, mặt Lâm Tây đỏ bừng lên như bị phỏng vậy
Trong phòng vốn có máy sưởi, lại trùm kín chăn, cái sức nóng này làm hai người đều mồ hôi đầm đìa
Không biết đã qua bao nhiêu cái năm phút, Giang Tục hoàn toàn khồn có ý muốn phóng ra
Lâm Tây có chút giận, nhịn không được mà châm chọc anh: “Có phải cậu muốn lấy lại danh dự, nên cố chịu đựng không?”
Giang Tục nghe cô nói vậy, đột nhiên xoay người, ôm lấy cô, ép cô ngồi lên người anh, tầm mắt hai người giao nhau, bất ngờ không đề phòng
Loại tư thế này làm thân thể Lâm Tây mềm nhũn như nước vậy, lưng cũng không thể thẳng nổi
Anh mang vẻ mặt như đang xem kịch vui mà nhìn Lâm Tây: “Muốn nhanh, thì tự mình đến.”
Lâm Tây nào biết mấy việc này, xấu hổ nằm trên người Giang Tục không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới thì thào nói nhỏ: “Sẽ không.”
Giang Tục ôm hôn Lâm Tây, đôi mắt tràn đầy vẻ trìu mến, vuốt ve trên lưưng cô: “Nếu không thì cố học chăm chỉ vào.”
Cũng không biết anh học ở đâu mấy tư thế loạn thất bát tao, mỗi một cái đều rất tò mò mà cố gắng phải thử. Lâm Tây bị bắt theo anh, chỉ trong một đêm mà tiến bộ vượt bậc
Không thể không nói, con trai lúc hai mươi tuổi thật sự là bùng nổ nội tiết. Như lang như hổ, một khi đã cho ăn mặn, mỗi ngày chỉ cho chút dầu mỡ cho đỡ thèm, thì chắc chắn không có khả năng rồi
Đến cuối cùng, một chút sức lực để đẩy anh Lâm Tây cũng không còn, chỉ dùng ngón tay khều khều cằm anh, yếu ớt nói: “Cậu cứ từ từ mà ra, mình mệt quá, đi ngủ trước.”
Giang Tục thấy mí mắt cô thật sự sắp đánh nhau, đột nhiên thấy bẽ mặt, lại ôm lấy cô, tiến công mạnh mẽ, kiên quyết đánh thức cô, cùng nhau đai vào thế giới mới
Trên người dính ngấy khó chịu, nhưng Lâm Tây đã quá mệt, vừa kết thúc đã ngủ mất. Buổi sáng nửa tỉnh nửa mê, được Giang Tục ôm đi tắm, vốn nghĩ có thể thoải mái một chút, kết quả anh lại lại lại.... động dục rồi
Vậy thì xin hỏi, cô còn có thể đi đứng tự nhiên sao?
Trước khi ba mẹ đến, Giang Tục lấy xe cậu anh chở lâm tây về trường một chuyến, đưa quà của Bùi Giác Đinh cho cô Lữ kia, thông qua nói chuyện, mới biết được thì ra cô Lữ là bạn học của Bùi Giác Đinh, cũng là bạn cùng khoa của Lâm Tây, hơn cô ba khóa. Thời điểm còn đi học hai người có yêu nhau, chỉ là sau này không biết vì sao lại chia tay. Quả nhiên như Bùi Giác Đinh nói, người không muốn gặp, quà cũng không muốn nhận. Cô Lữ kia đang kháng cự anh ta
Nhớ lại vẻ mặt của Bùi Giác Đinh, Lâm Tây nghĩ, đoán chừng lại là vì hiểu lầm mà chia tay rồi, vì muốn làm chuyện tốt nên cô nói: “Anh Bùi bắt em nhất định phải chuyển quà đến cô trước lễ tình nhân, nếu không thì cô gọi điện thoại cho anh ấy, để nói chuyện?”
Cô Lữ cầm túi giấy, như có đăm chiêu: “Anh ta vẫn chưa yêu ai sao?”
Nhớ lại dáng vẻ bình thường như quỷ phóng đãng của Bùi Giác Đinh, Lâm Tây ghét bỏ mà trả lời: “Không có ai để ý anh ta hết.”
Cô Lữ cũng không làm khó lâm tây, nhận quà, cuối cùng chỉ nói: “Cảm ơn.”
Lâm Tây vốn phải đi, lại nhớ đến chuyện của bản thân và Giang Tục ở đời trước, lại quay lại, nghiêm túc nói với cô ấy: “Cô Lữ, em cảm thấy trong chuyện tình cảm phải gặp mặt nói chuyện rõ ràng, mặc kệ cuối cùng hai người có thể bên nhau hay không, không có hiểu lầm sẽ không hối hận và tiếc nuối, lúc trước bởi vì em hiểu lầm một người, đã bỏ lỡ mười năm. Tuy là cũng không có quá đau khổ, nhưng lại cảm thấy rất nuối tiếc.”
Lâm Tây nói những lời sâu sắc không hợp với độ tuổi này, làm cô Lữ nhịn không được mà cười cười, cô sờ sờ đầu Lâm Tây, cười nói: “Em mới bao lớn, mười năm trước cũng chỉ mới tiểu học, chuyện trẻ nhỏ, sao giống chuyện của bọn cô được.” Cô hơi dừng lại rồi nói: “Nhưng cũng rất cảm ơn em, cô sẽ suy xét điều này.”
Đưa quà xong, Giang Tục chở lâm tây về
Giữa đường, Giang Tục còn có chút không tha, đang đợi đèn đỏ, dựa vào tay lái hỏi cô: “Sau lễ tình nhân thì quay lại chứ?”
Lâm Tây lắc đầu như trống bỏi, tận tình mà khuyên nhủ Giang Tục: “Giang Tục, túng dục quá độ, không tốt cho cơ thể. Trước kia mình có đọc được một tin, một chàng trai trẻ, bởi vì túng dục quá độ, mà mới hai mươi hai tuổi đã ed rồi!”
Ánh mắt Giang Tục âm trầm, khóe miệng khẽ nhếch, không trả lời trọng tâm vấn đề của Lâm Tây, mà lại hỏi cô: “Ed có nghĩa là gì?”
“Gì?”
“Erectile Dysfunction*.” Giang Tục gõ tay lên đầu lâm tây, hơi dừng lại, rồi lại rất tự tin mà nói: “Nhớ kỹ, chồng cậu vĩnh viễn cũng sẽ không bị bệnh này.” (*Bệnh rồi loạn cương dương)
Lâm Tây: “... Tự phụ.”
Buổi tối lúc ba mẹ lâm tây đến đón, đã không còn bóng dáng giang tục trong nhà
Có lẽ Lâm Minh Vũ đã thu phục được Phó Tiểu Phương, người còn vui vẻ hơn cả Hao Thiên Khuyển, thật sự là hỉ nộ ái ố gì đều viết hết lên trên mặt
Bác trai và bác gái đã về quê rồi, Lâm Minh Vũ theo một nhà Lâm Tây cùng về
Đi hơn một tiếng đã về tới nhà, vừa vào nhà ông bà, trên bàn tròn lớn trong phòng khách đã sớm dọn xong cơm, từ lúc nghỉ đông đến nay, đây là bữa cơm mà tất cả mọi người trong nhà quây quần cùng nhau ăn
Kiểu liên hoan gia tộc này, đề tài trọng tâm của người lớn đều chỉ quay xung quanh mấy đứa nhỏ
Lúc này là thời điểm giả vờ của Lâm Minh Vũ, nhảy lên nhảy xuống làm tùy tùng, gắp thức ăn cho bên này thêm cơm cho bên kia, tất cả mọi người đều khen anh hiểu chuyện
Ngược lại là Lâm Tây, thật sự có vẻ hơi khù khờ, ân cần không được, nói ngọt cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể ôm bát đũa tự ăn, cũng may đều là người trong nhà, cũng không ai để tâm
Đang ăn, đột nhiên ánh mắt mẹ Lâm sắc bén, thấy cái nhẫn vàng trên ngón tay Lâm Tây, trước mặt mọi người, hỏi một câu: “Con mua nhẫn lúc nào?”
Lâm Tây vội nắm chặt tay lại, cũng bắt đầu khẩn trương lên
Nhẫn này là Giang Tục đưa
Lúc đó Giang Tục đang tính rời phòng ở trước, trước khi đi, đột nhiên lấy cái nhẫn ra mang vào ngón tay cô
Là một món trang sức rất đơn giản, không đính đá quý hay hình dáng cầu kỳ gì, cũ mà đơn giản
“Thật xấu mà.” Lâm Tây gần như là buột miệng
Đầu Giang Tục cụng một cái vào đầu cô: “Đây là nhẫn gia truyền nhiều đời của nhà mình, chỉ truyền cho cháu dâu. Không cho chọn.”
Lâm Tây ngắm nghía cái nhẫn, rất quý trọng mà nắm chặt trong lòng bàn tay
Sợ bị Giang Tục cười, lâm tây bĩu mội nói: “Nếu gạt mình, cậu nhất định sẽ chết.”
“Cậu ngốc như vậy, gạt cậu cũng không có cảm giác thành tựu gì.” Nói xong, Giang Tục thở dài một hơi: “Mình thật là có lỗi với tổ tiên nhà họ Giang mà, tìm phải một cô dâu ngốc như vậy.”
Bị Lâm Tây cho một trận
Sau đó lại có nhiều việc, làm Lâm Tây cũng quên mất nó
Lúc này bị mẹ già nhà mình vặn hỏi, đầu Lâm Tây vội xoay chuyển: “Con lấy lương thực tập mua. Mua vàng để đảm bảo tiền gửi, để đầu tư đó mà!”
Mẹ Lâm nghi ngờ mà liếc nhìn, đột nhiên nói như có ẩn ý: “Con đó, đừng học người ta yêu đương, lúc trước, lão Phùng bạn mẹ, con gái bà ấy đột nhiên liên hệ không được. Chúng ta cùng đi tìm, thật nghiệp chướng mà, ngoan ngoãn ở nhà không chịu, học gì không học, học người ta sống thử. Tìm được phòng trọ của bọn nó, đi vào, nhìn trong thùng rác đều là mấy món đồ bát nháo. Không có chút tự ái nào mà.”
Lâm Tây nghe đến đây, trong lòng rơi lộp bộp
“Thật sự là con tự mình mua mà, nào có nhẫn cặp hẹn hò gì chứ?” Lâm Tây vội nói dối: “Bây giờ mọi người đều ưa chuộng mang nhẫn bạc mà.” Nói xong, chỉ chỉ Lâm Minh Vũ: “Đó, là kiểu trên tay anh ấy đó.”
Một trận lửa bỗng chốc thổi lên người Lâm Minh Vũ, anh cũng vừa mua nhẫn đôi, thật đúng là phòng cháy phòng trộm phòng em gái, mới nói một câu mọi người đã bị cô gạt
Tiêu điểm của người lớn, lập tức chuyển dời đến trên người Lâm Minh Vũ
Cũng may Lâm Minh Vũ là con trai, đối với người lớn, con trai yêu đương cũng không chịu thiệt bao nhiêu, mọi người đều ôm tâm tình nhiều chuyện mà hỏi han, hỏi đến Lâm Minh Vũ cũng thấy phiền
Sau khi ăn xong mẹ Lâm và bác gái ở lại, giúp bà nội chuẩn bị cơm tất niên ngày mai
Đây là truyền thống nhà họ lâm, đêm tất niên mỗi năm đều phải ăn bữa cơm đoàn viên
Lâm Minh Vũ là con trai, có thể đi chơi. Lâm Tây là nữ, bị người lớn giữ lại, mục tiêu của bọn họ, là trước khi gả đi muốn bồi dưỡng Lâm Tây thành người có thể một mình nấu được bữa cơm đoàn viên
Đây cũng là một trong những nguyên nhân giúp Lâm Tây luyện nên một tay nghề như bây giờ
Bận đến tối muộn, sau đó gần như là lưng cô vừa chạm tới giường đã ngủ luôn
Sáng hôm sau, mới tám giờ hơn, kẻ không có nhân tính Lâm Minh Vũ, đập rầm rầm lên cửa phòng cô
“Lâm Tây! Dậy mau! Dậy mau!” Lâm Minh Vũ gào lớn trước cửa: “Đi với anh ra nhà ga đón người!”
Vốn Lâm Tây ngủ rất muộn nên mệt, lúc này mới ngủ được không bao lâu đã bị đánh thức, còn có thể có tính tình gì đây, cơ hồ là muốn lật trời luôn rồi
Cô tùy tay nhặt cuốn tạp chí bên giường ném lên trên cửa: “Cút!”
Lâm Minh Vũ bị tiếng đồ vật ném lên cửa làm hết hồn, im lặng chừng hai phút, lại bắt đầu đập cửa: “Lâm Tây, dậy mau! Đi với anh, là Tiểu Phương đến.”
“Tự anh đi di!”
“Tiểu Phương có phải chị em với em không vậy?”
“Là chị em, nên một mình anh đi là được rồi.”
Thấy Lâm Tây không dậy, Lâm Minh Vũ đạp mạnh lên cửa một cái, ném xuống một câu ngoan độc: “Để chút nữa ông đây xem em hối hận!”
Lâm Tây lấy chăn trùm đầu lại, nhắm mắt ngủ lại
Lạnh thế này, không chút hơi ấm, Lâm Minh Vũ đi một mình là được rồi, cô chỉ muốn ngủ!
Lúc sau tỉnh lại, là vì mẹ Lâm xốc chăn lên, làm cô bị lạnh tỉnh
Loại thời tiết này, sẽ có tuyết rơi, thật sự sẽ còn lạnh hơn nữa, vừa tỉnh cũng không ngủ được nữa
“Một hai cái ầm ĩ, là đang làm gì đây!” Lâm Tây gãi gãi mái tóc như ổ gà của mình, bộ đồ ngủ bằng vải gai, kiểu dáng áo ngủ nhìn như đồ mấy bác gái hay mặc
Mẹ Lâm nhanh nhẹn gấp chăn lại trãi lên giường
“Nhanh rửa mặt, bạn gái anh con đến đây, còn có bạn học của con nữa.”
Lâm Tây tưởng là nói Phó Tiểu Phương, tức giận lê dép ra khỏi phòng: “Sớm biết vậy đã không để Lâm Minh Vũ với cậu ấy quen nhau, đã quen lâu vậy rồi, còn làm lễ chào đón chị dâu gì nữa, thật muốn đòi mạng mà.”
Một bụng oán khí, vừa muốn vào toilet, khóe mắt cô nhìn nhìn mấy người ngồi trong phòng khách
Mấy bóng dáng cao thấp, cả trai lẫn gái, trong đó có một người cách lâm tây gần nhất, lâm tây cảm thấy có chút quen mắt
Lâm Tây dụi dụi mắt, lại tập trung nhìn vào
“Giang Tục?!” Gần như là thốt lên tên Giang Tục
Đáp lại cô, là nụ cười tươi lịch sự của Giang Tục
“Dậy rồi hả?”
Tất cả mọi người đều đầy vẻ nhiệt tình, chỉ có Lâm Tây là mang vẻ mặt như chó cắn
Trợn mắt nhìn dáng vẻ của mọi người, lại nhìn hình tượng của bản thân mình lúc này, lâm tây thiếu chút nữa nhịn không được muốn biểu diễn một màn đập vỡ đá trên ngực rồi
Bụm mặt chạy về phía toilet, trước khi đi vẫn không nhịn được mà rên một câu:
“Hình tượng của mình...”
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Tây: Tác giả, cô làm vậy mà được sao? Đến cuối cùng tôi còn chút hào quang nữ chính nào không?
Giang Tục: Không mặt quần áo cũng thấy rồi, còn gì nữa?
Lâm Tây: ....
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận