Ngày đó, ba mẹ Lâm và Giang Tục nói chuyện rất lâu, cũng không biết đến cùng là bọn họ nói gì, dù sao sau đó ba mẹ Lâm cũng tiếp nhận chuyện Lâm Tây và Giang Tục đang yêu nhau
Ở bệnh viện tịnh dưỡng vài ngày, cuối cùng cũng có thể xuất viện, người nhà họ Lâm cùng nhau về quê, tất nhiên cũng mang theo Giang Tục
Thành phố nhà Lâm Tây sống cũng không lớn lắm, trong khu cũng chỉ toàn là người quen.
Lần này Lâm Tây dẫn bạn trai về, thân thích láng giềng đến đây không ít, tất cả mọi người đều tò mò vây xem đối tượng của ‘Gái lỡ thì’ Lâm Tây
Chuyện khó này cuối cùng cũng có người nhận, ánh mắt mọi người nhìn Giang Tục, làm Lâm Tây cảm thấy, Giang Tục giống như vĩ nhân vậy
Ở nhà ông bà nội ăn cơm xong, ba mẹ Lâm muốn ở nhà ông bà nội dọn dẹp, Lâm Minh Vũ cũng bị bọn họ bắt ở lại, đuổi Lâm Tây và Giang Tục về nhà, dùng đủ loại ánh mắt để ám chỉ, Lâm Tây quả thực không biết nói gì
Nghĩ lại lúc trước, bà đề phòng Lâm Tây yêu đương như phòng cướp phòng giặc, bây giờ lại yên tâm như vậy, như ước gì đêm nay bọn họ nên nhanh nhanh làm chút chuyện gì đó, mang thai rồi thì Giang Tục sẽ không chạy được
“Ngày đó, anh với ba mẹ em nói chuyện gì vậy? Sao đột nhiên ba mẹ em lại thích anh đến vậy hả?”
Giang Tục ôm một bình đựng dưa muối từ nhà ông bà nội, nhìn hình ảnh này, tràn ngập hơi thở cuộc sống
Anh mỉm cười bước đi, không nhanh không chậm mà trả lời: “Thương lượng với họ chuyện kết hôn?”
“Kết hôn?” Lâm Tây la lên: “Loại chuyện này không phải là nên thương lượng với em trước sao?”
“Ừm.
” Giang Tục cũng không phản đối chuyện này: “Cho nên, em cảm thấy khi nào thì thích hợp gả cho anh đây?”
Lâm Tây nhìn thoáng qua bình dưa muối Giang Tục đang ôm, không thể nhịn được nữa mà nói một câu: “Không có hoa tươi và nhẫn thì cũng thôi, nhưng anh nhất định phải ôm cái bình dưa muối này mà nói với em chuyện này sao?”
Giang Tục cúi đầu nhìn, tự cười với hình ảnh này của mình: “Ừm, chút nữa ôm em rồi nói lại.
”
Lâm Tây: “Hừ.
”
Đến nhà, Lâm Tây cũng mệt, trực tiếp về phòng
Mười năm, dường như phòng Lâm Tây cũng không có biến hóa gì.
Sau khi tốt nghiệp vẫn không ở lại, cũng không có dịp về.
Thay đổi duy nhất là cái giường này, từ giường đơn thành giường đôi rồi
Sau khi Giang Tục trùng sinh, chỉ thấy phòng lâm tây khi hai mươi tuổi, lúc nhìn có sự thay đổi, cũng tò mò: “Em mập hơn nên phải đổi giường à?”
Lâm Tây trợn mắt liếc nhìn anh: “Mẹ em nói, sợ em dẫn bạn trai về sẽ không có chỗ ngủ, nên mới đổi.
”
“Vậy sao.
” Giang Tục ngồi trên giường, vuốt vuốt đầu giường: “Xem ra cũng không có công dụng gì.
”
Lâm Tây bị anh chế nhạo, mặt khó chịu: “Sau này cũng không cần nằm, anh ra khách sạn ngủ đi.
”
Giang Tục liếc nhìn lâm tây với thâm ý khác, cánh tay duỗi ra, ôm cô vào lòng: “Không thể lãng phí ý tốt của mẹ vợ được.
”
Lâm Tây đánh lên trán anh: “Nghĩ tốt quá nhỉ!”
Ở phương diện này, Giang Tục hoàn toàn không có chút phong độ nào, Lâm Tây không theo, anh chơi xấu ngay, ôm chặt lâm tây không cho cô động đậy
Hai người nằm trên giường đùa giỡn, cuối cùng Giang Tục nghiêng người, đè Lâm Tây dưới thân
Hơi thở của cô gấp gáp hơn, tay để trước ngực Giang Tục.
Anh hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Thoáng một cái đã mười năm, cũng nên bỏ lệnh cấm cho anh rồi.
”
“Ở đâu ra mười năm, mới vừa tỉnh dậy khỏi cơn mơ thôi!”
“Cơ thể anh đúng là đã đợi mười năm mà.
”
Thấy anh tỏ vẻ đúng lý hợp tình, Lâm Tây nhịn không được mà trêu chọc: “Sao anh lại không biết xấu hổ thế hả?”
Hai người ôm lấy nhau, đang trong thời điểm tên đã lên dây, đột nhiên cửa bị người đập mạnh, giọng Lâm Minh Vũ gấp gáp truyền vào từ ngoài cửa: “Lâm Tây, mở cửa ra! Anh có việc muốn hỏi em!”
Giang Tục đang hào hứng, bị người ta đánh gãy như vậy, tất nhiên là một mặt nghẹn ứ
“Sao anh cảm thấy, Lâm Minh Vũ là khắc tinh của anh?” Giang Tục bất mãn nói
Lâm Tây mới không để ý anh, được cứu, nên vội chạy đi mở cửa
Lâm Minh Vũ kích động, nắm lấy tay Lâm Tây: “Anh nghe thím nói, Phó Tiểu Phương ly hôn rồi hả? Tại sao?”
Bị Lâm Minh Vũ hỏi thế, cô mới nhớ đến chuyện của Lâm Minh Vũ và Phó Tiểu Phương, bỗng chốc áy náy lên
Sau khi từ năm hai mươi tuổi trở về cũng chỉ chú ý đến chuyện của bản thân, hoàn toàn quên mất sai lầm mình đã phạm phải
“Cậu ấy ly hôn vài năm rồi, việc này nói ra thì dài dòng.
” Lâm Tây nói xong, xoay người như muốn lật tung căn nhà lên để tìm quà năm đó Phó Tiểu Phương nhờ cô đưa cho Lâm Minh Vũ
Bên trong thật sự có một tờ giấy, viết:
[Nếu có một ngày, anh quên được cô ta, gọi điện cho em, em không đổi số.
]
Giống với khi Lâm Tây trùng sinh
Lâm tây thấy có lỗi, đưa tờ giấy cho Lâm Minh Vũ: “Năm đó anh giấu giếm em, em hoàn toàn không nghĩ đến hai người lại có tầng quan hệ này, nếu biết được, dù cho đuổi đến chân trời góc biển, em cũng nhất định sẽ đưa cái này đến cho anh.
”
Lâm Minh Vũ nhìn tờ giấy, rất lâu sau đó, cũng không nói thêm câu nào, lúc mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn
“Không trách em được, nếu năm đó anh dũng cảm hơn, có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế này.
” Tay anh hơi run run, cuối cùng, nắm chặt tờ giấy
“Hai người nghỉ ngơi sớm đi, anh đi trước.
”
Lâm Tây thấy anh muốn đi, đưa tay giữ lại: “Cứ như vậy thôi sao?”
Ánh mắt Lâm Minh Vũ có chút cô đơn: “Không thì thế nào? Đã nhiều năm như vậy, chắc cô ấy đã sớm quên rồi.
”
Lâm Tây khẽ cau mày nhìn Lâm Minh Vũ: “Không phải anh ngại Tiểu Phương từng ly hôn chứ?”
“Em không hiểu đâu, thực tế không đơn giản như vậy.
”
Lâm Tây lấy điện thoại, mở vòng bạn bè cho anh xem: “Hiện tại cậu ấy đang đi công tác ở Las Vegas, hôm qua mới gọi điện cho em, tuần sau sẽ về.
” Lâm Tây dừng một chút lại nói: “Anh có một tuần để suy nghĩ.
”
Ánh mắt Lâm Minh Vũ hết sức phức tạp, lúc sau, anh mới nói: “Nếu mọi chuyện đều không xảy ra, thì
.