Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi! - Chương 1: Đóa hoa kỳ lạ
Chương trước- Chương 1: Đóa hoa kỳ lạ
- Chương 2: Bị hoa "ăn" sạch sẽ
- Chương 3: Phải chịu trách nhiệm
- Chương 4: Ta muốn nàng hàng ngày cho ta ăn...
- Chương 5: Nguyện vọng
- Chương 6: Trở về tuổi thơ
- Chương 7: Đi học
- Chương 8: Bán ve chai
- Chương 9: Mộc chân
- Chương 10: Nâng cấp không gian?
- Chương 11: Âm dương khí
- Chương 12: Xuyên qua
- Chương 13: Không gian mở rộng
- Chương 14: Trừng trị côn đồ
- Chương 15: Đốt nhà bếp
- Chương 16: Dọn đến Thanh vân các
- Chương 17: Tâm sự Tứ vương gia
- Chương 18: Trừng trị Trương ma ma
- Chương 19: Nàng từng bị xâm phạm?
- Chương 20: Cuộc đời Tuyết Ưu
- Chương 21: Chữa trị
- Chương 22: Ngoại truyện: Công chúa Tuyết Ưu
- Chương 23: Bán khoai
- Chương 24: Trúng số
- Chương 25: Vạn Mị tĩnh lại
- Chương 26: Xuyên qua
- Chương 27: Vào núi
- Chương 28: Ngắm hoàng hôn
- Chương 29: Thành người
- Chương 30: Đi thị trấn
- Chương 31: Nhà bị cháy
- Chương 32: Ngọn núi này là của ta
- Chương 33: Tìm ra manh mối
- Chương 34: Lại bị cưỡng hôn
- Chương 35: Tu luyện ra không gian
- Chương 36: Trở về
- Chương 37: Đi chợ
- Chương 38: Gặp lại Kim Nhân
- Chương 39: Đưa về nhà
- Chương 40: Lại xuyên
- Chương 41: Bị điểm huyệt
- Chương 42: Vào phủ quốc sư
- Chương 43: Ta cũng là cương thi
- Chương 44: Huyết ngọc lưu ly
- Chương 45: Đau
- Chương 46: Sắp xếp
- Chương 47: Tình địch
- Chương 48: Xuyên thành mèo
- Chương 49: Xây nhà mới
- Chương 50: Mừng nhà mới
- Chương 51: Đi chơi tết
- Chương 52: Đón giao thừa
- Chương 53: Ba ngày tết
- Chương 54: Tôn Ngộ Không
- Chương 55: Lạc vào lòng núi
- Chương 56: Làm vợ thì sao?
- Chương 57: Đánh nhau
- Chương 58: Bị đòn
- Chương 59: Một ngày mới
- Chương 60: Chung Vô Diệm
- Chương 61: Nhát ma
- Chương 62: Sủng ái
- Chương 63: Yến tiệc
- Chương 64: Lễ vật
- Chương 65: Diện mạo thật
- Chương 66: Ăn đòn
- Chương 67: Tìm thấy
- Chương 68: Tề Cảnh Tuyên
- Chương 69: Gặp Tề Cảnh Tuyên
- Chương 70: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 71: Lưu lại
- Chương 72: Vực sâu cứu người
- Chương 73: Thoát khỏi
- Chương 74: Hóa giải
- Chương 75: Hoa tigon
- Chương 76: Kẻ thù
- Chương 77: Địa cung
- Chương 78: Hút độc
- Chương 79: Tâm sự
- Chương 80: Nàng là khắc tinh của ta!
- Chương 81: Giết người hủy xác
- Chương 82: Mưa
- Chương 83: Chia tay
- Chương 84: Ma vương
- Chương 85: Có được nàng
- Chương 86: Vạn vương
- Chương 87: Huấn luyện
- Chương 88: 5 năm sau
- Chương 89: Gặp lại Vạn Vương
- Chương 90: Dương xuân đan
- Chương 91: Thầy giáo mới
- Chương 92: Tha hồ Mà ăn
- Chương 93: Biểu diễn
- Chương 94: Tạo không gian
- Chương 95: Chuyện xưa
- Chương 96: Mất sức
- Chương 97: Tinh thần lực
- Chương 98: Đi chơi
- Chương 99: Mị Cơ
- Chương 100: Ký ức 10 vạn kiếp trước
- Chương 101: Khai mở tinh thần lực
- Chương 102: Khai mở cho chị Linh và em Thành
- Chương 103: Uống máu
- Chương 104: Không gian của Vô Ưu
- Chương 105: Không gian trong mi tâm
- Chương 106: Xin ý kiến
- Chương 107: Tạo không gian cho cha mẹ
- Chương 108: Bị bắt cốc
- Chương 109: Đến thế giới tinh thần lực
- Chương 110: Gặp gỡ thủ lĩnh
- Chương 111: Đánh văng mặt nạ
- Chương 112: Ăn trộm
- Chương 113: Lấy thánh đỉnh
- Chương 114: Báo thù
- Chương 115: Chiến đấu
- Chương 116: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi!
Chương 1: Đóa hoa kỳ lạ
Ngọc Vô Ưu 34 tuổi, là quản lý của một cửa hàng bách hóa. Chưa có gia đình, hiện đang sống một mình tại một căn hộ cho thuê tại thành phố X. Hôm nay cũng như mọi ngày, sáng đi làm, 21 giờ đi về. Nhưng hôm nay cô nhận được một cuộc điện thoại từ người yêu cô nói rằng:
- Vô Ưu! Chúng ta chia tay đi!
Không ngạc nhiên lắm về điều này vì đây cũng không phải lần đầu tiên. Cô chỉ nhẹ " Ừ" một tiếng rồi tắt máy. Nói không buồn kỳ thật là hơi bị giả dối, dù đã quen nhưng cô cũng thấy hơi hụt hẫng.
Đã 14 năm từ khi cô quen người tình đầu tiên. Kể từ lúc đó, cứ hai tháng cô lại chia tay người yêu mà bản thân cô cũng chẳng hiểu lý do như thế nào. Rồi một người khác lại đến xin được làm bạn trai của cô, cứ thế cứ tuần hoàn cho đến hôm nay. Có lúc cô cũng tự hỏi " rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào?" Nhưng trả lời cô chỉ có ngọn gió vô tình thôi bay những chiếc lá rụng dưới tàn cây.
Trái tim đã lạnh giá, cô không còn cảm nhận được tình yêu là gì. Không còn rung động trước bất kỳ một lời tỏ tình nào. Người đến không làm cô vui, người đi cũng chẳng khiến cô buồn. Giống như dòng nước chảy đẩy cánh bèo trôi trôi mãi trôi mãi đến tận nơi nào không biết được. Không có tình yêu, không có muộn phiền, có công việc ổn định, bạn bè quan tâm, người thân thương yêu. Có lẽ cứ như thế trôi qua, cuộc đời cô cũng sẽ giống như cái tên của cô vậy. Nhưng có " vô ưu" hay không thì chỉ có mình cô biết.
Tan ca 9 giờ, về đến nhà chỉ mất 15 phút, sửa soạn tắm rửa, ăn nhẹ rồi đi ngủ. Cứ như mọi ngày, vừa bước vào nhà khóa cửa là cô lại ngay vào nhà tắm, cởi quấn áo, mở vòi sen nhưng vòi sen hôm nay lại như thế nào cũng không thấy phun ra nước, chỉ nhỏ từng giọt như bị nghẹt. Cô mở thử vòi nước rửa mặt thì vẫn chảy bình thường. Chắc đúng là bị hư rồi! Cô đành quấn khăn tắm bước vào bếp lấy cái ca vào vặn nước tắm thôi. Nhưng vừa trở lại phòng tắm thì cô dẫm ngay vũng nước nhỏ giọt của vòi sen lúc nãy và bị trượt ngã chống vó.
- Ôi! Cái mông của mình!
Cô than nhẹ, cố đẩy tay đứng lên. Nhưng cô kinh hoàng phát hiện xung quanh tối om.
- Gì thế này. Chẳng lẽ cúp điện?
Cô đứng dậy sờ soạn xung quanh nhưng cô lại kinh hoàng phát hiện, cô không đụng vào vách tường nào cả. Nhà tắm chỉ có 2m2 dang tay ra thì đã đụng vách tường. Thế nhưng nãy giờ cô sờ soạn tứ phía, thậm chí di chuyển mấy bước cũng chỉ là trống không. Cô vô cùng hoảng sợ, nhưng thật mau đã lấy lại bình tĩnh. Theo bản năng cô di chuyển từ bước về phía trước. Đi vài bước cũng không có gì chướng ngại. Cô mạnh dạn bước dài, thế nhưng chân cô lại đạp vài khoảng không và bắt đầu rơi xuống.
- Aaaaaa! Cứu với!
Tưởng là chết chắc, thế nhưng cô phát hiện mình được thứ gì đó đỡ được, nó mềm mại như nhung và có mùi rất thơm. Cô mở mắt ra thì phát hiện mình đang ngồi trên một đóa hoa rất to. Xung quanh có phần tối tăm nhưng tại nơi đóa hoa này lại có ánh sáng nhàn nhạt. Cô trượt khỏi đóa hoa và nhè nhàng tiếp đất. Cô ngắm nhìn đóa hoa kỳ lạ. Nó rất to, đường kính cỡ 2m hơn. Giống hoa đồng tiền, nhưng màu sắc của nhụy thì có đến 7 màu sắc cầu vòng. Cánh hoa thì trong suốt như thủy tinh. Lá thì giống như lá hoa loa kèn nhưng rất to và dài nhưng cũng trong suốt như thủy tinh. Ở giữa thân cây còn có một nụ hoa nhỏ bằng bàn tay chưa nở cũng có màu bảy sắc.
Cô lại gần sờ thử vào thân cây. Nó rất mát và hơi mềm mại.
- Cảm ơn vừa rồi đã cứu tôi!
Dù biết chỉ là một loại thực vật nhưng cô vẫn cảm ơn nó. Giống như nó hiểu lời cô nói. Đóa hoa to lay động một chút giống như nói " không có gì". Nhưng Vô Ưu không thể thấy được vì đóa hoa cao hơn cô đến cả hai cái đầu. Bây giờ cô mới nhìn xung quanh, dưới ánh sáng mờ nhạt từ cây hoa phát ra, cô phát hiện nơi này là một cái động thẳng đứng xung quanh chẳng có một khe nức nào, cũng không có một ngọn cỏ hay con vật nào trừ cái cây hoa kỳ lạ kia. Tuy nhiên, phía bên phải cây hoa kỳ lạ, cách vài bước lại là một ao nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy.
- Kỳ lạ? Đây là nơi nào? Tại sao mình lại đến được đây? Rõ ràng là mình đang ở trong phòng tắm mà?
Nhìn lại thân mình chỉ quấn một chiếc khăn. Vô Ưu nhéo mặt mình một cái, cảm giác đau cho thấy cô không phải đang nằm mơ. Cô vô cũng hoảng sợ, không biết mình phải làm như thế nào. Cố gắng hít sâu vài hơi để lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn nhìn xung quanh tự an ủi chính mình.
- Không sao! Không sao! Không chừng trời sáng sẽ tìm được đường ra.
Ọc ọc oc. Bụng vang lên một tiếng kêu quen thuộc. Vô Ưu sờ bụng rồi thở dài.
- Ở đây không có gì ăn cả làm sao đây?
Cô ngước nhìn lên cũng chỉ thấy tối đen một mảnh, cô buồn rầu cuối đầu xuống ủ rủ. Sợ hãi, buồn bã, đói bụng, không biết phải làm gì cô đành đi lại ôm thân cây khóc thút thích. Thân cây to bằng một con người đàn ông vạm vỡ, khi Vô Ưu choàng hai tay ôm cũng thấy không hết. Chẳng hiểu sao Vô Ưu cảm giác thân cây dường như ấm lên. Nhưng cô chỉ có thể nghĩ là do nhiệt độ cơ thể mình phát ra.
Khóc đủ rồi, cô bèn đi đến cạnh ao nước rửa mặt. Nước thật mát, thật diệu, cô cảm thấy mắt mình dường như sáng hơn, ngủ quan cũng cảm giác rất nhạy. Cô không khỏi ngạc nhiên, bèn uống thử một ngụm. Nước thật ngọt, thật sảng khoái, dòng nước nuốt vào bụng đi đến đâu chổ đó liền cảm giác như có gì tưới mát, thật sảng khoái. Cô không khỏi uống thêm vài ngụm. Bất chợt cô nhìn ảnh ngược của mình trong nước, không khỏi ngay người.
- Đây... đây...không phải là mình?
Người trong nước có gương mặt diễm lệ, ngủ quan tinh xảo, làn da mịn màng như trẻ con, sáng bóng gần như trong suốt. Nhưng khi nhìn kỹ lại cô lại thấy có vài phần giống mình.
- Chẳng lẽ là do nước này?
Để chứng minh suy đoán, cô bèn lấy ít nước thoa lên cánh tay. Đều kỳ lạ đã xẩy ra. Thoa đến đâu, làn da bắt đầu mịn màng trắng bóng đến đó, thậm chị lỗ chân lông cũng không thấy. Cô vui mừng khôn xiết, lập tức cởi bỏ khăn tắm ra và dùng nước thoa toàn thân, không chừa một chỗ nào. Phụ nữ ai lại chẳng thích đẹp. Cô không trực tiếp nhảy vào ao vì cô nghĩ nước này vô cùng thần kỳ, trực tiếp nhảy vào thì quá lãng phí.
Đang lúc vui sướng " làm đẹp" cô không để ý cách vài bước, đóa hoa kỳ lạ kia có phần đổi màu hơi đỏ đỏ, từ giữa nhụy chảy ra một giọt nước óng ánh như mật hoa. Còn nụ hoa ở giữa dường như muốn nở rộ.
- Vô Ưu! Chúng ta chia tay đi!
Không ngạc nhiên lắm về điều này vì đây cũng không phải lần đầu tiên. Cô chỉ nhẹ " Ừ" một tiếng rồi tắt máy. Nói không buồn kỳ thật là hơi bị giả dối, dù đã quen nhưng cô cũng thấy hơi hụt hẫng.
Đã 14 năm từ khi cô quen người tình đầu tiên. Kể từ lúc đó, cứ hai tháng cô lại chia tay người yêu mà bản thân cô cũng chẳng hiểu lý do như thế nào. Rồi một người khác lại đến xin được làm bạn trai của cô, cứ thế cứ tuần hoàn cho đến hôm nay. Có lúc cô cũng tự hỏi " rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào?" Nhưng trả lời cô chỉ có ngọn gió vô tình thôi bay những chiếc lá rụng dưới tàn cây.
Trái tim đã lạnh giá, cô không còn cảm nhận được tình yêu là gì. Không còn rung động trước bất kỳ một lời tỏ tình nào. Người đến không làm cô vui, người đi cũng chẳng khiến cô buồn. Giống như dòng nước chảy đẩy cánh bèo trôi trôi mãi trôi mãi đến tận nơi nào không biết được. Không có tình yêu, không có muộn phiền, có công việc ổn định, bạn bè quan tâm, người thân thương yêu. Có lẽ cứ như thế trôi qua, cuộc đời cô cũng sẽ giống như cái tên của cô vậy. Nhưng có " vô ưu" hay không thì chỉ có mình cô biết.
Tan ca 9 giờ, về đến nhà chỉ mất 15 phút, sửa soạn tắm rửa, ăn nhẹ rồi đi ngủ. Cứ như mọi ngày, vừa bước vào nhà khóa cửa là cô lại ngay vào nhà tắm, cởi quấn áo, mở vòi sen nhưng vòi sen hôm nay lại như thế nào cũng không thấy phun ra nước, chỉ nhỏ từng giọt như bị nghẹt. Cô mở thử vòi nước rửa mặt thì vẫn chảy bình thường. Chắc đúng là bị hư rồi! Cô đành quấn khăn tắm bước vào bếp lấy cái ca vào vặn nước tắm thôi. Nhưng vừa trở lại phòng tắm thì cô dẫm ngay vũng nước nhỏ giọt của vòi sen lúc nãy và bị trượt ngã chống vó.
- Ôi! Cái mông của mình!
Cô than nhẹ, cố đẩy tay đứng lên. Nhưng cô kinh hoàng phát hiện xung quanh tối om.
- Gì thế này. Chẳng lẽ cúp điện?
Cô đứng dậy sờ soạn xung quanh nhưng cô lại kinh hoàng phát hiện, cô không đụng vào vách tường nào cả. Nhà tắm chỉ có 2m2 dang tay ra thì đã đụng vách tường. Thế nhưng nãy giờ cô sờ soạn tứ phía, thậm chí di chuyển mấy bước cũng chỉ là trống không. Cô vô cùng hoảng sợ, nhưng thật mau đã lấy lại bình tĩnh. Theo bản năng cô di chuyển từ bước về phía trước. Đi vài bước cũng không có gì chướng ngại. Cô mạnh dạn bước dài, thế nhưng chân cô lại đạp vài khoảng không và bắt đầu rơi xuống.
- Aaaaaa! Cứu với!
Tưởng là chết chắc, thế nhưng cô phát hiện mình được thứ gì đó đỡ được, nó mềm mại như nhung và có mùi rất thơm. Cô mở mắt ra thì phát hiện mình đang ngồi trên một đóa hoa rất to. Xung quanh có phần tối tăm nhưng tại nơi đóa hoa này lại có ánh sáng nhàn nhạt. Cô trượt khỏi đóa hoa và nhè nhàng tiếp đất. Cô ngắm nhìn đóa hoa kỳ lạ. Nó rất to, đường kính cỡ 2m hơn. Giống hoa đồng tiền, nhưng màu sắc của nhụy thì có đến 7 màu sắc cầu vòng. Cánh hoa thì trong suốt như thủy tinh. Lá thì giống như lá hoa loa kèn nhưng rất to và dài nhưng cũng trong suốt như thủy tinh. Ở giữa thân cây còn có một nụ hoa nhỏ bằng bàn tay chưa nở cũng có màu bảy sắc.
Cô lại gần sờ thử vào thân cây. Nó rất mát và hơi mềm mại.
- Cảm ơn vừa rồi đã cứu tôi!
Dù biết chỉ là một loại thực vật nhưng cô vẫn cảm ơn nó. Giống như nó hiểu lời cô nói. Đóa hoa to lay động một chút giống như nói " không có gì". Nhưng Vô Ưu không thể thấy được vì đóa hoa cao hơn cô đến cả hai cái đầu. Bây giờ cô mới nhìn xung quanh, dưới ánh sáng mờ nhạt từ cây hoa phát ra, cô phát hiện nơi này là một cái động thẳng đứng xung quanh chẳng có một khe nức nào, cũng không có một ngọn cỏ hay con vật nào trừ cái cây hoa kỳ lạ kia. Tuy nhiên, phía bên phải cây hoa kỳ lạ, cách vài bước lại là một ao nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy.
- Kỳ lạ? Đây là nơi nào? Tại sao mình lại đến được đây? Rõ ràng là mình đang ở trong phòng tắm mà?
Nhìn lại thân mình chỉ quấn một chiếc khăn. Vô Ưu nhéo mặt mình một cái, cảm giác đau cho thấy cô không phải đang nằm mơ. Cô vô cũng hoảng sợ, không biết mình phải làm như thế nào. Cố gắng hít sâu vài hơi để lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn nhìn xung quanh tự an ủi chính mình.
- Không sao! Không sao! Không chừng trời sáng sẽ tìm được đường ra.
Ọc ọc oc. Bụng vang lên một tiếng kêu quen thuộc. Vô Ưu sờ bụng rồi thở dài.
- Ở đây không có gì ăn cả làm sao đây?
Cô ngước nhìn lên cũng chỉ thấy tối đen một mảnh, cô buồn rầu cuối đầu xuống ủ rủ. Sợ hãi, buồn bã, đói bụng, không biết phải làm gì cô đành đi lại ôm thân cây khóc thút thích. Thân cây to bằng một con người đàn ông vạm vỡ, khi Vô Ưu choàng hai tay ôm cũng thấy không hết. Chẳng hiểu sao Vô Ưu cảm giác thân cây dường như ấm lên. Nhưng cô chỉ có thể nghĩ là do nhiệt độ cơ thể mình phát ra.
Khóc đủ rồi, cô bèn đi đến cạnh ao nước rửa mặt. Nước thật mát, thật diệu, cô cảm thấy mắt mình dường như sáng hơn, ngủ quan cũng cảm giác rất nhạy. Cô không khỏi ngạc nhiên, bèn uống thử một ngụm. Nước thật ngọt, thật sảng khoái, dòng nước nuốt vào bụng đi đến đâu chổ đó liền cảm giác như có gì tưới mát, thật sảng khoái. Cô không khỏi uống thêm vài ngụm. Bất chợt cô nhìn ảnh ngược của mình trong nước, không khỏi ngay người.
- Đây... đây...không phải là mình?
Người trong nước có gương mặt diễm lệ, ngủ quan tinh xảo, làn da mịn màng như trẻ con, sáng bóng gần như trong suốt. Nhưng khi nhìn kỹ lại cô lại thấy có vài phần giống mình.
- Chẳng lẽ là do nước này?
Để chứng minh suy đoán, cô bèn lấy ít nước thoa lên cánh tay. Đều kỳ lạ đã xẩy ra. Thoa đến đâu, làn da bắt đầu mịn màng trắng bóng đến đó, thậm chị lỗ chân lông cũng không thấy. Cô vui mừng khôn xiết, lập tức cởi bỏ khăn tắm ra và dùng nước thoa toàn thân, không chừa một chỗ nào. Phụ nữ ai lại chẳng thích đẹp. Cô không trực tiếp nhảy vào ao vì cô nghĩ nước này vô cùng thần kỳ, trực tiếp nhảy vào thì quá lãng phí.
Đang lúc vui sướng " làm đẹp" cô không để ý cách vài bước, đóa hoa kỳ lạ kia có phần đổi màu hơi đỏ đỏ, từ giữa nhụy chảy ra một giọt nước óng ánh như mật hoa. Còn nụ hoa ở giữa dường như muốn nở rộ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đóa hoa kỳ lạ
- Chương 2: Bị hoa "ăn" sạch sẽ
- Chương 3: Phải chịu trách nhiệm
- Chương 4: Ta muốn nàng hàng ngày cho ta ăn...
- Chương 5: Nguyện vọng
- Chương 6: Trở về tuổi thơ
- Chương 7: Đi học
- Chương 8: Bán ve chai
- Chương 9: Mộc chân
- Chương 10: Nâng cấp không gian?
- Chương 11: Âm dương khí
- Chương 12: Xuyên qua
- Chương 13: Không gian mở rộng
- Chương 14: Trừng trị côn đồ
- Chương 15: Đốt nhà bếp
- Chương 16: Dọn đến Thanh vân các
- Chương 17: Tâm sự Tứ vương gia
- Chương 18: Trừng trị Trương ma ma
- Chương 19: Nàng từng bị xâm phạm?
- Chương 20: Cuộc đời Tuyết Ưu
- Chương 21: Chữa trị
- Chương 22: Ngoại truyện: Công chúa Tuyết Ưu
- Chương 23: Bán khoai
- Chương 24: Trúng số
- Chương 25: Vạn Mị tĩnh lại
- Chương 26: Xuyên qua
- Chương 27: Vào núi
- Chương 28: Ngắm hoàng hôn
- Chương 29: Thành người
- Chương 30: Đi thị trấn
- Chương 31: Nhà bị cháy
- Chương 32: Ngọn núi này là của ta
- Chương 33: Tìm ra manh mối
- Chương 34: Lại bị cưỡng hôn
- Chương 35: Tu luyện ra không gian
- Chương 36: Trở về
- Chương 37: Đi chợ
- Chương 38: Gặp lại Kim Nhân
- Chương 39: Đưa về nhà
- Chương 40: Lại xuyên
- Chương 41: Bị điểm huyệt
- Chương 42: Vào phủ quốc sư
- Chương 43: Ta cũng là cương thi
- Chương 44: Huyết ngọc lưu ly
- Chương 45: Đau
- Chương 46: Sắp xếp
- Chương 47: Tình địch
- Chương 48: Xuyên thành mèo
- Chương 49: Xây nhà mới
- Chương 50: Mừng nhà mới
- Chương 51: Đi chơi tết
- Chương 52: Đón giao thừa
- Chương 53: Ba ngày tết
- Chương 54: Tôn Ngộ Không
- Chương 55: Lạc vào lòng núi
- Chương 56: Làm vợ thì sao?
- Chương 57: Đánh nhau
- Chương 58: Bị đòn
- Chương 59: Một ngày mới
- Chương 60: Chung Vô Diệm
- Chương 61: Nhát ma
- Chương 62: Sủng ái
- Chương 63: Yến tiệc
- Chương 64: Lễ vật
- Chương 65: Diện mạo thật
- Chương 66: Ăn đòn
- Chương 67: Tìm thấy
- Chương 68: Tề Cảnh Tuyên
- Chương 69: Gặp Tề Cảnh Tuyên
- Chương 70: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 71: Lưu lại
- Chương 72: Vực sâu cứu người
- Chương 73: Thoát khỏi
- Chương 74: Hóa giải
- Chương 75: Hoa tigon
- Chương 76: Kẻ thù
- Chương 77: Địa cung
- Chương 78: Hút độc
- Chương 79: Tâm sự
- Chương 80: Nàng là khắc tinh của ta!
- Chương 81: Giết người hủy xác
- Chương 82: Mưa
- Chương 83: Chia tay
- Chương 84: Ma vương
- Chương 85: Có được nàng
- Chương 86: Vạn vương
- Chương 87: Huấn luyện
- Chương 88: 5 năm sau
- Chương 89: Gặp lại Vạn Vương
- Chương 90: Dương xuân đan
- Chương 91: Thầy giáo mới
- Chương 92: Tha hồ Mà ăn
- Chương 93: Biểu diễn
- Chương 94: Tạo không gian
- Chương 95: Chuyện xưa
- Chương 96: Mất sức
- Chương 97: Tinh thần lực
- Chương 98: Đi chơi
- Chương 99: Mị Cơ
- Chương 100: Ký ức 10 vạn kiếp trước
- Chương 101: Khai mở tinh thần lực
- Chương 102: Khai mở cho chị Linh và em Thành
- Chương 103: Uống máu
- Chương 104: Không gian của Vô Ưu
- Chương 105: Không gian trong mi tâm
- Chương 106: Xin ý kiến
- Chương 107: Tạo không gian cho cha mẹ
- Chương 108: Bị bắt cốc
- Chương 109: Đến thế giới tinh thần lực
- Chương 110: Gặp gỡ thủ lĩnh
- Chương 111: Đánh văng mặt nạ
- Chương 112: Ăn trộm
- Chương 113: Lấy thánh đỉnh
- Chương 114: Báo thù
- Chương 115: Chiến đấu
- Chương 116: Đại kết cục
- bình luận