Cô vờ như không thấy cả hai, đứng dậy mở mùng xếp mền gối gọn gàng, rồi nhảy xuống đất đi làm vệ sinh cá nhân. Không khỏi thầm nói. " Hai thằng bây cứ thi mắt nhau đi. Coi ai lòi ra trước thì biết." Rồi vô tư ăn sáng, thay đồ, xách cặp cùng chị Linh thưa cha mẹ đi học. Hai tên đen và đỏ cứ đi theo bên cô, trừng mắt lẫn nhau không dứt. Thậm chí vô lớp ngồi học cũng vậy, cô biết ngoài cô ra thì không ai nhìn thấy họ nên cũng không lo lắng. Cho đến lúc học xong, về đến nhà cả hai vẫn giữ một tư thế.
Cô bèn đi ra sau vườn, ngồi xuống bụi chuối cho mát, cũng đồng thời cả hai cũng ngồi theo. Cô nhìn nhìn Kim Nhân, rồi nhìn nhìn Khánh Vân tò mò hỏi.
- Cả hai người không mỏi mắt sao?
Cả hai đều đồng thanh đáp.
- Mỏi.
Cô lại hỏi.
- Vậy sao cứ nhìn nhau hoài như vậy làm gì?
Lại cùng đồng thanh.
- Đấu!
Vô Ưu không khỏi giật giật khóe miệng, nói.
- Hai người đúng là tâm linh tương thông nhỉ, trả lời cũng một lượt giống nhau. Ta thấy hai ngươi đúng là trời sinh một cặp đấy.
Cả hai vội cùng nhau quay lại nhìn cô, cũng cùng đồng thanh lên tiếng.
- Ai một cặp với hắn chứ?
Rồi lại nhìn nhau.
- Sao lại nói giống ta?
Rồi lại trừng nhau tiếp. Vô Ưu nhún nhún vai.
- Đó. Ta nói có sai đâu. Hai ngươi cả ý nghĩ cũng giống nhau không là trời sinh một cặp thì là gì.
Đông Phương Khánh Vân ra vẻ ủy khuất, nước mắt như muốn rơi ra thúc thích nói.
- Vô Ưu! Ta là một lòng một dạ với nàng có trời đất chứng dám. Trong tim ta chỉ có thể chứa một mình nàng. Ta vượt muôn vàn khó khăn gian khổ đến đây chỉ muốn được gặp nàng. Vậy mà lại bị cái con giun đất này năm lần bảy lượt cản trở, nàng nói xem ta có ủy khuất không chứ.
Kim Nhân tức giận mắn.
- Tên bê đê kia ngươi nói ai giun đất?
Đông Phương Khánh Vân cũng đâu thua kém.
- Ta nói ngươi là đồ giun đất!
- Còn ngươi là đồ bê đê!
- Giun đất!
- Bê đê!
- Giun đất!
- Bê đê!
Vô Ưu đau đầu vội hét lên.
- Cả hai im miệng hết cho ta!
Cả hai vội im bặt, quay đầu nhìn cô. Vô Ưu nói tiếp.
- Cả hai nếu còn tiếp tục cãi nhau thì hãy trở về thế giới của mình hết đi. Đừng đi theo ta nữa! Ta rất phiền!
Cả hai hoảng sợ vội cười hề hề, chân chó lại mỗi người một bên bốp bốp xoa xoa vai Vô Ưu nói.
- Không...không... Đừng đuổi chúng ta đi. Bọn ta không cãi nhau nữa. Không cãi nữa. Sẽ ngoan ngoãn hòa bình sống chung ở bên nàng. Chăm sóc cho nàng nha...
- Đúng vậy. Đúng vậy! Cả hai chúng ta sẽ hòa bình sống chung. Sẽ cùng nhau chăm sóc nàng. Bên cạnh nàng mãi mãi.
Cô cuối người ôm chân nói.
- Tại sao hai người phải khổ vậy chứ? Tại sao nhất quyết phải ở bên cạnh ta?
Kim Nhân cùng Khánh Vân nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có chung một câu trả lời. Kim Nhân nói trước.
- Bởi vì ta yêu nàng.
Khánh Vân cũng nói.
- Ta cũng vậy! Ta cũng rất yêu nàng!
Cô lại nói.
- Nhưng ta không yêu các ngươi cũng như kiếp này ta sẽ không yêu ai nữa!
Khánh Vân âu yếm nói.
- Điều đó không quan trọng, ta yêu nàng là đủ rồi.
Kim Nhân cũng nói.
- Ta cũng vậy!
Cô nhìn hai người rồi thở dài nói.
- Có phải ngoài tình yêu ra, bản thân ta cũng có thể giúp các ngươi tăng lên tu vi không?
Cả hai nhìn nhau không nói nhưng cũng ngầm thừa nhận. Đúng là thân thể và linh hồn nàng rất đặc biệt, có thể giúp bọn họ nhanh chóng tăng lên tu vi. Tuy họ chỉ tu luyện một ngàn năm nhưng tu vi của họ đã bằng với kẻ tu năm ngàn năm rồi. Là kẻ tu luyện dù muốn hay không cũng không thể nào bỏ qua báo vật như vậy. Nhưng họ cũng biết, họ không thể ép buộc nàng thuộc về mình nếu nàng không đồng ý. Nếu không, sẽ bị tác dụng ngược lại, chẳng những tu vi không tăng mà còn có thể hồn phi phách tán.
Nàng giống như con dao hai lưỡi vậy, có thể cứu người, cũng có thể giết người. Nhưng quan trọng hơn hết là bọn họ đều bị thu hút bởi nàng, dù là kẻ tàn bạo máu lạnh đến đâu khi đối mặt nàng cũng không thể nào ra tay được. Chỉ muốn che chở, bảo vệ, âu yếm, nâng niu nàng trong lòng bàn tay, không nỡ làm tổn thương nàng, không muốn thấy nàng đau khổ. Cho nên, họ chỉ có thể chọn là âm thầm yêu nàng, ở bên cạnh nàng cho dù nàng có yêu họ hay không. Chỉ cần được gần gũi nàng hàng ngày thì họ cũng thỏa nguyện.
Vô Ưu thấy cả hai không trả lời mà chỉ cuối mặt, thật ra cô cũng đã biết đáp án từ lâu. Ngay từ đầu Vạn Mị đã cho cô biết rồi, tại cô cũng không quan tâm gì mấy thôi. Cô cười vỗ vai hai người nói.
- Tuy ta không yêu các ngươi nhưng ta sẽ xem các ngươi là những người bạn tốt. Sẽ giúp các ngươi tu luyện. Bạn tốt của bạn tốt thì là bạn tốt cho nên hi vọng hai ngươi cũng sẽ là bạn tốt của nhau. Cùng giúp đỡ lẫn nhau. Được không?
Cả hai nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý. Cả hai cũng cùng chung suy nghĩ. Chỉ cần nàng vui vẻ là được! Rồi Vô Ưu nói với Kim Nhân.
- Được rồi Kim Nhân. Chúng ta ra chợ thôi.
Khánh Vân vội vàng đòi theo.
- Ta cũng muốn đi.
Kim Nhân nhìn hắn lạnh lùng nói.
- Bộ dạng này của ngươi không sợ dọa người ta chạy mất dép sao?
Vô Ưu nhìn nhìn thấy cũng có lý nha. Y như Đông Phương Bất Bại, không khéo người ta lại nói là đóng phim hỏng chừng. Khánh Vân bĩu môi khinh thường, chỉ vào mình nói.
- Hai người xem thường ta quá. Xem năng lực của ta đây!
Hắn xoay người một cái lập tức biến thành một cô gái...đúng là một cô gái xinh đẹp, với mái tóc dài đen mượt xỏa ngang lưng. Khuông mặt cũng như vậy nhưng dễ nhìn hơn, không yêu nghiệt như lúc trước, dáng người yểu điệu thướt tha, với bộ đồ bà ba đỏ trong cũng thôn quê nhưng không kém phần sang trọng. Thêm một chiếc nón lá đội lên đầu, mới duyên dáng làm sao.
Vô Ưu cùng Kim Nhân đều trợn mắt há hốc mồm. Đồng loạt hỏi.
- Ngươi là nam hay nữ?
Khánh Vân cười duyên chớp chớp mắt với Vô Ưu dùng giọng nữ nói.
- Ta là nam a! Chánh hiệu một trăm phần trăm a! Không phải nàng đã kiểm tra rồi sao?
Cô chỉ chỉ.
- Nhưng...sao lại biến thành nữ?
Hắn quạt quạt tay nói.
- Dĩ nhiên là để phụ nữ không tới gần ta rồi. Ta phải giữ mình trong sạch cho nàng nga. Ta tuấn tú thế này cô gái nào lại không muốn đè ta xuống chà đạp chứ.
- ọc...ọc...ọc.... Trời ơi! Mắc ói quá!
Đó là tiếng lòng của Kim Nhân cùng Vô Ưu. Khánh Vân lại nói tiếp.
- Với lại ta thích màu đỏ. Hiện tại ta chưa nghiên cứu được trang phục nam hiện tại có màu đỏ nào mà hợp với ta cả. Không khéo mặc ra ta thành bê đê thật thì không hay. Cho nên chỉ có thể biến thành nữ mới mặc màu đỏ hợp nhất thôi á!
Rồi vứt cho hai người mấy cái mị nhãn, khiến cho Vô Ưu cùng Kim Nhân nổi cả da gà.
Ra tới chợ, chú bán hàng cũng như mọi khi tươi cười bàn giao sổ sách, tiền bạc rồi nhận tiền công ra về. Hôm nay, thấy có thêm một cô gái xinh đẹp đi ra không khỏi tò mò. Kim Nhân giới thiệu Khánh Vân là em bà con cô cậu với hắn. Việc này họ cũng đã bàn bạc nhau từ trước nên Khánh Vân cũng không có gì phản đối. Đồng thời, họ cũng đã nói với hàng xóm xung quanh nghe về thân phận của Kim Nhân, giống như là nói với cha mẹ Vô Ưu vậy. Còn về chú của Kim Nhân, sao không thấy là bởi vì chú ấy phải ở nhà trồng rau, chăm sóc vườn tược a. Việc buôn bán thì cứ giao cho mấy đứa nhỏ. Ồ...vậy thì sao không ai không tin cho được.
Vô Ưu cũng chọn mấy thứ rau củ, trái cây đem cho chú bán hàng, tươi cười sáng lạng, dùng phong cách trẻ con vãy vãy tay tạm biệt chú. Chú bán hàng thấy đáng yêu quá muốn nựng nựng nha. Lại bị Kim Nhân vờ như vô tình đánh rơi thứ gì đó vào người Vô Ưu, khiến cô bị bẩn cả quần áo, rồi hốt hoảng cười cười xin lỗi, bồng Vô Ưu lên lầu tắm rửa thay quần áo. Thật đúng là một anh trai cưng em gái nha. Chú bán hàng cũng không khỏi thầm nói, chú mà có con gái như vậy cũng sẽ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa ấy. Đáng tiếc, mấy năm liền đều sinh ra bốn năm thằng đực rựa, chú muốn con gái lắm nha, được một nửa của Vô Ưu chú cũng mãn nguyện.
Cũng đã hai, ba giờ chiều, thôi chú bán hàng cũng chào Đông Phương Khánh Vân rồi ra về. Khánh Vân cũng tươi cười chào lại chú. Vài người đi đường thấy có một cô gái xinh đẹp mặc đồ đỏ nổi bật, đứng trong cửa hàng rau quả cũng không khỏi dừng lại nhìn. Có người quen với bà tiệm tạp hóa kế bên, ghé vào hỏi. Bà chủ tiệm tạp hóa cũng ngưỡng mộ nói, họ là anh em bà con cô cậu gì đó. Còn nói thêm, dòng họ gì đâu mà tốt tướng thế không biết, sinh ra đứa nào đứa nấy cũng đẹp hết chổ chê, mà còn ngoãn ngoãn, siêng năng học giỏi nữa chứ. À vì họ chỉ có mặt vào buổi chiều, có khi lại là buổi sáng (lúc đó Vô Ưu đi học buổi chiều) nên bà đoán là họ cũng đi học, giỏi hay không thì không biết nhưng cứ nói đại vậy đi.