Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi! - Chương 53: Ba ngày tết
Chương trước- Chương 1: Đóa hoa kỳ lạ
- Chương 2: Bị hoa "ăn" sạch sẽ
- Chương 3: Phải chịu trách nhiệm
- Chương 4: Ta muốn nàng hàng ngày cho ta ăn...
- Chương 5: Nguyện vọng
- Chương 6: Trở về tuổi thơ
- Chương 7: Đi học
- Chương 8: Bán ve chai
- Chương 9: Mộc chân
- Chương 10: Nâng cấp không gian?
- Chương 11: Âm dương khí
- Chương 12: Xuyên qua
- Chương 13: Không gian mở rộng
- Chương 14: Trừng trị côn đồ
- Chương 15: Đốt nhà bếp
- Chương 16: Dọn đến Thanh vân các
- Chương 17: Tâm sự Tứ vương gia
- Chương 18: Trừng trị Trương ma ma
- Chương 19: Nàng từng bị xâm phạm?
- Chương 20: Cuộc đời Tuyết Ưu
- Chương 21: Chữa trị
- Chương 22: Ngoại truyện: Công chúa Tuyết Ưu
- Chương 23: Bán khoai
- Chương 24: Trúng số
- Chương 25: Vạn Mị tĩnh lại
- Chương 26: Xuyên qua
- Chương 27: Vào núi
- Chương 28: Ngắm hoàng hôn
- Chương 29: Thành người
- Chương 30: Đi thị trấn
- Chương 31: Nhà bị cháy
- Chương 32: Ngọn núi này là của ta
- Chương 33: Tìm ra manh mối
- Chương 34: Lại bị cưỡng hôn
- Chương 35: Tu luyện ra không gian
- Chương 36: Trở về
- Chương 37: Đi chợ
- Chương 38: Gặp lại Kim Nhân
- Chương 39: Đưa về nhà
- Chương 40: Lại xuyên
- Chương 41: Bị điểm huyệt
- Chương 42: Vào phủ quốc sư
- Chương 43: Ta cũng là cương thi
- Chương 44: Huyết ngọc lưu ly
- Chương 45: Đau
- Chương 46: Sắp xếp
- Chương 47: Tình địch
- Chương 48: Xuyên thành mèo
- Chương 49: Xây nhà mới
- Chương 50: Mừng nhà mới
- Chương 51: Đi chơi tết
- Chương 52: Đón giao thừa
- Chương 53: Ba ngày tết
- Chương 54: Tôn Ngộ Không
- Chương 55: Lạc vào lòng núi
- Chương 56: Làm vợ thì sao?
- Chương 57: Đánh nhau
- Chương 58: Bị đòn
- Chương 59: Một ngày mới
- Chương 60: Chung Vô Diệm
- Chương 61: Nhát ma
- Chương 62: Sủng ái
- Chương 63: Yến tiệc
- Chương 64: Lễ vật
- Chương 65: Diện mạo thật
- Chương 66: Ăn đòn
- Chương 67: Tìm thấy
- Chương 68: Tề Cảnh Tuyên
- Chương 69: Gặp Tề Cảnh Tuyên
- Chương 70: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 71: Lưu lại
- Chương 72: Vực sâu cứu người
- Chương 73: Thoát khỏi
- Chương 74: Hóa giải
- Chương 75: Hoa tigon
- Chương 76: Kẻ thù
- Chương 77: Địa cung
- Chương 78: Hút độc
- Chương 79: Tâm sự
- Chương 80: Nàng là khắc tinh của ta!
- Chương 81: Giết người hủy xác
- Chương 82: Mưa
- Chương 83: Chia tay
- Chương 84: Ma vương
- Chương 85: Có được nàng
- Chương 86: Vạn vương
- Chương 87: Huấn luyện
- Chương 88: 5 năm sau
- Chương 89: Gặp lại Vạn Vương
- Chương 90: Dương xuân đan
- Chương 91: Thầy giáo mới
- Chương 92: Tha hồ Mà ăn
- Chương 93: Biểu diễn
- Chương 94: Tạo không gian
- Chương 95: Chuyện xưa
- Chương 96: Mất sức
- Chương 97: Tinh thần lực
- Chương 98: Đi chơi
- Chương 99: Mị Cơ
- Chương 100: Ký ức 10 vạn kiếp trước
- Chương 101: Khai mở tinh thần lực
- Chương 102: Khai mở cho chị Linh và em Thành
- Chương 103: Uống máu
- Chương 104: Không gian của Vô Ưu
- Chương 105: Không gian trong mi tâm
- Chương 106: Xin ý kiến
- Chương 107: Tạo không gian cho cha mẹ
- Chương 108: Bị bắt cốc
- Chương 109: Đến thế giới tinh thần lực
- Chương 110: Gặp gỡ thủ lĩnh
- Chương 111: Đánh văng mặt nạ
- Chương 112: Ăn trộm
- Chương 113: Lấy thánh đỉnh
- Chương 114: Báo thù
- Chương 115: Chiến đấu
- Chương 116: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi!
Chương 53: Ba ngày tết
Sáng hôm sau, cô thức dậy rất sớm. Mùng một mà! Mở cửa sổ đón ánh nắng đầu tiên của buổi ban mai. Hít thở không khí trong lành, nghe tiếng chim liếu lo, cô không khỏi thõa mãn hạnh phúc. Chợt có vật gì chiếu vào mặt cô, cô nhìn lại trên bàn thấy ba bộ trang sức bằng kim cương sáng lấp lánh rất đẹp. Gồm có dây chuyền, bông tay và lắc tay.
Điều kỳ lạ là, tuy ba bộ đều trong suốt không màu nhưng lại ánh lên những màu sắc khác nhau. Một bộ màu đỏ, một bộ màu đen còn một bộ là bảy sắc cầu vòng. Không hỏi cũng biết là chủ nhân của ba bộ là ai rồi. Màu đỏ của Khánh Vân, màu đen của Kim Nhân, còn bảy sắc cầu vòng dĩ nhiên là của Vạn Mị. Cô cảm thấy trong mỗi bộ đều có năng lượng dao động nữa. Mang vào có thể trị bách bệnh cũng nên.
Còn có kèm theo một dòng chữ. " Sinh nhật vui vẽ". Cô trố mắt ra nhìn. Ồ, phải rồi! cô sinh vào sáng mùng một âm lịch, vậy mà cô cũng quên mất. Cũng phải thôi, ở quê ở đồng ai mà tổ chức sinh nhật bao giờ, với lại sinh vào ngày tết khỏi tổ chức người ta cũng chúc rất nhiều. Đâu lo không ai mừng tuổi.
Hôm nay, cô sẽ mang bộ của Vạn Mị, ngày mai của Kim Nhân, ngày mốt là của Khánh Vân. Ba ngày mùng một hai ba đều có ba bộ khác nhau mang, còn gì bằng. Người ta cũng không nghĩ là cô mang kim cương đâu, chỉ nghĩ là pha lê bình thường, ở quê cũng không có mấy ai gặp qua kim cương thật. Với lại con nít lấy đâu ra kim cương mà đeo. Cho nên cô mang đi chúc tết cũng sẽ không ai chú ý.
Cô ra hành lang nhìn xuống sân, đêm qua xác pháo đã rơi đầy thật là đẹp. Cô nhớ kiếp trước, sáng mùng một là cô sẽ ra sân lượm xác pháo, cũng còn vài viên chưa nổ tiếp tục đốt nổ chơi. Nhớ lại thấy mình chơi cũng nguy hiểm thật. Nhưng mà khá là vui nha. Cô cũng vội chạy xuống nhà làm vệ sinh cá nhân rồi cũng ra nhặt xác pháo. Chị Linh cũng vậy. Hai chị em cũng chỉ nhặt được có năm sáu viên thôi. Xong rồi, vào nhà mẹ thay quần áo mới cho đi chúc tết.
Mùng một tết cha, mùng hai tết mẹ, mùng ba tết thầy. Thường mùng một sẽ đi về ông bà tổ tiên để chúc tết. Nhưng vì Vô Ưu không có ông bà ở đây nên mọi năm đều sẽ đi sang nhà chú 5 chúc tết mẹ chú 5. Chị em Vô Ưu cũng gọi bằng bà nội vì bà rất thương cả nhà Vô Ưu. Giúp đỡ từ lúc cha mẹ đến đây tới giờ, nên cha cũng xem bà chẳng khác nào mẹ ruột.
Hai chị em mặc đồ rất giống nhau nha. Đều là đầm công chúa màu hồng phấn, giày cũng hồng, nơ cột tóc trên đầu cũng hồng nốt. Cộng thêm bộ trang sức mà hai chị em đeo càng tôn lên vẽ lộng lẫy. Nhìn thấy mà dễ thương quá đi. Thật muốn nhào lại mà nựng nựng mấy cái. Hai người Kim Nhân và Khánh Vân đang ẩn thân cũng chảy cả nước miếng đấy! Dĩ nhiên là với Vô Ưu rồi. Cô là nổi bật và dễ thương nhất mà. Mà cha cô cũng định đi chúc tết cha nuôi Vô Ưu đấy, nhưng cô nói tết họ về thành phố hết không có ở đây. Vậy là khỏi phải đi nhé!
Em Thành thì mặc áo sơ mi, quần tây bỏ áo vô thùng mang dây nịch trẻ con, đội nón kết, dép quai hậu. Nhìn cũng dễ thương không kém. Cả nhà bắt đầu đi qua nhà chú 5, chúc tết nhận lì xì xong, lại sang nhà bác Ba. Sau đó thì đi vài nhà quen thân trong xóm rồi về. Cũng cả một buổi sáng chứ đâu ít. Rồi người ta lại đi tới nhà chúc tết lại, cha mẹ cũng lì xì lại bọn trẻ con. Chúc tới chúc lui, qua qua lại lại cũng hết một ngày.
Ngày hôm sau, mùng hai Kim Nhân cùng Khánh Vân cũng đến chút tết cả nhà. Cái này Vô Ưu cũng đã bàn trước rồi. Tết mà không đến kỳ lắm. Còn về chú của Kim Nhân thì lên thành phố chơi có thể là hết tháng giêng mới về. Nói đại vậy đi chứ biết sao bây giờ. Để từ từ nghĩ cách. Kêu hai người họ giả dạng thì không ai chịu, họ chỉ nói là không thích biến thành già cả. Chứ thật ra thì trong lòng họ không thể làm được a. Ai dám ngang hàng nói chuyện với cha vợ chứ? Sét đánh chết! Dù là giả cũng vậy.
Ngoài họ ra còn có vài người bạn của cha mẹ đến chơi, chúc tết. Vậy là tiếp tiếp đãi đãi, chơi chơi chúc chúc cũng hết mùng hai. Sang mùng ba thì chú 5 đem hai đòn bánh tét sang để cúng tết nhà. Đúng lý là 30 sẽ phải gói bánh, nhưng năm nay chú 5 nói khỏi gói để chú gói đem qua cho. Dĩ nhiên, là mẹ 30 cũng có qua phụ rồi, có cả bác 3 nữa. "Nói túm lại là ba nhà cùng nhau gói đó."
Cúng xong bánh tét, thì cha đem mấy miếng giấy vàng bạc ra để hồ lên cho hai chị em đem đi dán. Dán lên cột nhà, lu gạo, bếp, cây cối vân vân. Nhắm cái gì dán được thì dán hà. Nói là mình ăn tết thì đồ vật cây cối cũng phải đi ăn tết, dán vàng bạc là cho tiền chúng đi. Nói sao nghe vậy, ai biết đâu? Chỉ là tục lệ truyền thống thôi. Trưa cha lại mần con gà cúng rồi kiếu luôn. Coi như hết tết.
Sang mùng bốn là quét nhà được rồi, đã hết ba ngày chổi nghỉ. Cả nhà cùng nhau dọn dẹp một lát là xong. Rồi lại ăn ăn chơi chơi hết ngày mùng 4. Mùng 6 là đi học lại rồi nên Vô Ưu còn nghỉ được ngày mùng 5 nữa. Vạn Mị nói cô có thể đi tìm mảnh vỡ không gian được rồi. Vô Ưu định đêm nay sẽ đi, nhưng cô không biết lần này phải mất bao nhiêu năm nữa mới tìm được, nên nói với cả nhà ngày mai cô sẽ ngủ dậy trể. Sáng thấy cô chưa thức thì đừng kêu cô dậy. À, dĩ nhiên là được rồi. Cũng còn nghỉ, đâu có làm gì đâu. Ngủ dậy trễ xíu cũng không sao.
Vậy là tối đó cô lại xuyên nữa, Kim Nhân và Khánh Vân cũng ở bên cạnh thân thể cô. Lần này cô có phòng riêng ngủ rồi nên họ cũng không ẩn thân nữa. Chừng nào có người vào, chẳng hạn cha Vô Ưu, thường sẽ dậy đi từng phòng xem các con thì họ mới ẩn thân.
Lần này, Vô Ưu xuyên thành một con khỉ đột. Ô..ô...mình mẩy ngứa tùm lum, lúc nào cũng phải gãi gãi khó chịu quá đi. Chả trách Tôn Ngộ Không lúc nào cũng gãi. Mà nói tới Tôn Ngộ Không mới nhớ, cô đã từng hỏi Vạn Mị ai lợi hại hơn và hắn nói là ai đẹp hơn thì thắng. Cô cũng nghĩ là chừng nào thành khỉ mới phân biệt được. Vậy mà lần này cô xuyên thành khỉ luôn rồi. Không biết đây là trùng hợp hay cố tình sắp đặt đây?
Mà con khỉ này cũng có liên quan đến Tôn Ngộ Không nha. Nhưng không phải là Tôn Ngộ Không trong tây du ký đâu. Mặc dù cũng có phép thần thông, cũng tu luyện ngàn năm, cũng ở Hoa quả sơn làm vương của bầy khỉ nhưng hắn không có đại náo thiên cung, không bị Phật tổ giam dưới Ngũ Hành sơn. Cũng không có đi theo Tam tạng thỉnh kinh. Hắn chỉ đơn giản là đại vương, đại vương của bầy khỉ đột thôi. Và mặt hắn già như trái cà, theo cái nhìn của loài khỉ đó là xấu ma chê quỷ hờn. Nên tới già vẫn còn ế, không có em khỉ nào ưng. Mặc dù hắn rất lợi hại.
Vô Ưu là xuyên thành nàng khỉ được xem là xinh đẹp trong bầy khỉ tên Tôn Vô Dung. " Bà mẹ nó! Sao không tiểu Dung hay đại Dung mà là Vô Dung? Thêm dấu nặng thành ra Vô Dụng à? Sao không Vô Diệm luôn đi cho dễ nghe một chút." (Ừ. Có lý nhỉ! Đợt sao tác giả sẽ cho chị xuyên thành Vô Diệm)
Là con gái nuôi của Tôn Ngộng Khô, gọi vậy đi cho dễ phân biệt. Cô không thể nào mang thần tượng lúc nhỏ của mình ra mà dán lên con khỉ già, lụm khụm này cả. Mà hình như mấy con khỉ xinh đẹp trong bầy đều bị hắn nhận làm con nuôi hết, không phân biệt đực cái. Không biết ông ta có sở thích quái dị gì không? Nhưng theo ký ức của con khỉ này thì hình như không có.
Mà thôi! Mặc kệ là Tông Ngộ Không hay Tôn Ngộng Khô đều không liên quan tới cô. Mục đích của cô là tìm mảnh vỡ, cô cũng bỏ ra mấy ngày vận dụng kỷ năng khỉ, rà soát khắp Hoa quả sơn nhưng chưa tìm thấy. Nhưng không sao, lần trước làm mèo không phải cũng mất gần bốn năm đó sao? Lần này làm khỉ không biết phải mất bao lâu?
Mà lần trước, mảnh vỡ nằm ở đáy hồ không chừng lần này cũng không ngoại lệ. Để thử xem sao? Phía trước động có thác nước và một con suối, cô đã tìm rồi không thấy. Hồ thì phía sau núi có một cái, cũng khá là lớn, để ra đó tìm xem.
Điều kỳ lạ là, tuy ba bộ đều trong suốt không màu nhưng lại ánh lên những màu sắc khác nhau. Một bộ màu đỏ, một bộ màu đen còn một bộ là bảy sắc cầu vòng. Không hỏi cũng biết là chủ nhân của ba bộ là ai rồi. Màu đỏ của Khánh Vân, màu đen của Kim Nhân, còn bảy sắc cầu vòng dĩ nhiên là của Vạn Mị. Cô cảm thấy trong mỗi bộ đều có năng lượng dao động nữa. Mang vào có thể trị bách bệnh cũng nên.
Còn có kèm theo một dòng chữ. " Sinh nhật vui vẽ". Cô trố mắt ra nhìn. Ồ, phải rồi! cô sinh vào sáng mùng một âm lịch, vậy mà cô cũng quên mất. Cũng phải thôi, ở quê ở đồng ai mà tổ chức sinh nhật bao giờ, với lại sinh vào ngày tết khỏi tổ chức người ta cũng chúc rất nhiều. Đâu lo không ai mừng tuổi.
Hôm nay, cô sẽ mang bộ của Vạn Mị, ngày mai của Kim Nhân, ngày mốt là của Khánh Vân. Ba ngày mùng một hai ba đều có ba bộ khác nhau mang, còn gì bằng. Người ta cũng không nghĩ là cô mang kim cương đâu, chỉ nghĩ là pha lê bình thường, ở quê cũng không có mấy ai gặp qua kim cương thật. Với lại con nít lấy đâu ra kim cương mà đeo. Cho nên cô mang đi chúc tết cũng sẽ không ai chú ý.
Cô ra hành lang nhìn xuống sân, đêm qua xác pháo đã rơi đầy thật là đẹp. Cô nhớ kiếp trước, sáng mùng một là cô sẽ ra sân lượm xác pháo, cũng còn vài viên chưa nổ tiếp tục đốt nổ chơi. Nhớ lại thấy mình chơi cũng nguy hiểm thật. Nhưng mà khá là vui nha. Cô cũng vội chạy xuống nhà làm vệ sinh cá nhân rồi cũng ra nhặt xác pháo. Chị Linh cũng vậy. Hai chị em cũng chỉ nhặt được có năm sáu viên thôi. Xong rồi, vào nhà mẹ thay quần áo mới cho đi chúc tết.
Mùng một tết cha, mùng hai tết mẹ, mùng ba tết thầy. Thường mùng một sẽ đi về ông bà tổ tiên để chúc tết. Nhưng vì Vô Ưu không có ông bà ở đây nên mọi năm đều sẽ đi sang nhà chú 5 chúc tết mẹ chú 5. Chị em Vô Ưu cũng gọi bằng bà nội vì bà rất thương cả nhà Vô Ưu. Giúp đỡ từ lúc cha mẹ đến đây tới giờ, nên cha cũng xem bà chẳng khác nào mẹ ruột.
Hai chị em mặc đồ rất giống nhau nha. Đều là đầm công chúa màu hồng phấn, giày cũng hồng, nơ cột tóc trên đầu cũng hồng nốt. Cộng thêm bộ trang sức mà hai chị em đeo càng tôn lên vẽ lộng lẫy. Nhìn thấy mà dễ thương quá đi. Thật muốn nhào lại mà nựng nựng mấy cái. Hai người Kim Nhân và Khánh Vân đang ẩn thân cũng chảy cả nước miếng đấy! Dĩ nhiên là với Vô Ưu rồi. Cô là nổi bật và dễ thương nhất mà. Mà cha cô cũng định đi chúc tết cha nuôi Vô Ưu đấy, nhưng cô nói tết họ về thành phố hết không có ở đây. Vậy là khỏi phải đi nhé!
Em Thành thì mặc áo sơ mi, quần tây bỏ áo vô thùng mang dây nịch trẻ con, đội nón kết, dép quai hậu. Nhìn cũng dễ thương không kém. Cả nhà bắt đầu đi qua nhà chú 5, chúc tết nhận lì xì xong, lại sang nhà bác Ba. Sau đó thì đi vài nhà quen thân trong xóm rồi về. Cũng cả một buổi sáng chứ đâu ít. Rồi người ta lại đi tới nhà chúc tết lại, cha mẹ cũng lì xì lại bọn trẻ con. Chúc tới chúc lui, qua qua lại lại cũng hết một ngày.
Ngày hôm sau, mùng hai Kim Nhân cùng Khánh Vân cũng đến chút tết cả nhà. Cái này Vô Ưu cũng đã bàn trước rồi. Tết mà không đến kỳ lắm. Còn về chú của Kim Nhân thì lên thành phố chơi có thể là hết tháng giêng mới về. Nói đại vậy đi chứ biết sao bây giờ. Để từ từ nghĩ cách. Kêu hai người họ giả dạng thì không ai chịu, họ chỉ nói là không thích biến thành già cả. Chứ thật ra thì trong lòng họ không thể làm được a. Ai dám ngang hàng nói chuyện với cha vợ chứ? Sét đánh chết! Dù là giả cũng vậy.
Ngoài họ ra còn có vài người bạn của cha mẹ đến chơi, chúc tết. Vậy là tiếp tiếp đãi đãi, chơi chơi chúc chúc cũng hết mùng hai. Sang mùng ba thì chú 5 đem hai đòn bánh tét sang để cúng tết nhà. Đúng lý là 30 sẽ phải gói bánh, nhưng năm nay chú 5 nói khỏi gói để chú gói đem qua cho. Dĩ nhiên, là mẹ 30 cũng có qua phụ rồi, có cả bác 3 nữa. "Nói túm lại là ba nhà cùng nhau gói đó."
Cúng xong bánh tét, thì cha đem mấy miếng giấy vàng bạc ra để hồ lên cho hai chị em đem đi dán. Dán lên cột nhà, lu gạo, bếp, cây cối vân vân. Nhắm cái gì dán được thì dán hà. Nói là mình ăn tết thì đồ vật cây cối cũng phải đi ăn tết, dán vàng bạc là cho tiền chúng đi. Nói sao nghe vậy, ai biết đâu? Chỉ là tục lệ truyền thống thôi. Trưa cha lại mần con gà cúng rồi kiếu luôn. Coi như hết tết.
Sang mùng bốn là quét nhà được rồi, đã hết ba ngày chổi nghỉ. Cả nhà cùng nhau dọn dẹp một lát là xong. Rồi lại ăn ăn chơi chơi hết ngày mùng 4. Mùng 6 là đi học lại rồi nên Vô Ưu còn nghỉ được ngày mùng 5 nữa. Vạn Mị nói cô có thể đi tìm mảnh vỡ không gian được rồi. Vô Ưu định đêm nay sẽ đi, nhưng cô không biết lần này phải mất bao nhiêu năm nữa mới tìm được, nên nói với cả nhà ngày mai cô sẽ ngủ dậy trể. Sáng thấy cô chưa thức thì đừng kêu cô dậy. À, dĩ nhiên là được rồi. Cũng còn nghỉ, đâu có làm gì đâu. Ngủ dậy trễ xíu cũng không sao.
Vậy là tối đó cô lại xuyên nữa, Kim Nhân và Khánh Vân cũng ở bên cạnh thân thể cô. Lần này cô có phòng riêng ngủ rồi nên họ cũng không ẩn thân nữa. Chừng nào có người vào, chẳng hạn cha Vô Ưu, thường sẽ dậy đi từng phòng xem các con thì họ mới ẩn thân.
Lần này, Vô Ưu xuyên thành một con khỉ đột. Ô..ô...mình mẩy ngứa tùm lum, lúc nào cũng phải gãi gãi khó chịu quá đi. Chả trách Tôn Ngộ Không lúc nào cũng gãi. Mà nói tới Tôn Ngộ Không mới nhớ, cô đã từng hỏi Vạn Mị ai lợi hại hơn và hắn nói là ai đẹp hơn thì thắng. Cô cũng nghĩ là chừng nào thành khỉ mới phân biệt được. Vậy mà lần này cô xuyên thành khỉ luôn rồi. Không biết đây là trùng hợp hay cố tình sắp đặt đây?
Mà con khỉ này cũng có liên quan đến Tôn Ngộ Không nha. Nhưng không phải là Tôn Ngộ Không trong tây du ký đâu. Mặc dù cũng có phép thần thông, cũng tu luyện ngàn năm, cũng ở Hoa quả sơn làm vương của bầy khỉ nhưng hắn không có đại náo thiên cung, không bị Phật tổ giam dưới Ngũ Hành sơn. Cũng không có đi theo Tam tạng thỉnh kinh. Hắn chỉ đơn giản là đại vương, đại vương của bầy khỉ đột thôi. Và mặt hắn già như trái cà, theo cái nhìn của loài khỉ đó là xấu ma chê quỷ hờn. Nên tới già vẫn còn ế, không có em khỉ nào ưng. Mặc dù hắn rất lợi hại.
Vô Ưu là xuyên thành nàng khỉ được xem là xinh đẹp trong bầy khỉ tên Tôn Vô Dung. " Bà mẹ nó! Sao không tiểu Dung hay đại Dung mà là Vô Dung? Thêm dấu nặng thành ra Vô Dụng à? Sao không Vô Diệm luôn đi cho dễ nghe một chút." (Ừ. Có lý nhỉ! Đợt sao tác giả sẽ cho chị xuyên thành Vô Diệm)
Là con gái nuôi của Tôn Ngộng Khô, gọi vậy đi cho dễ phân biệt. Cô không thể nào mang thần tượng lúc nhỏ của mình ra mà dán lên con khỉ già, lụm khụm này cả. Mà hình như mấy con khỉ xinh đẹp trong bầy đều bị hắn nhận làm con nuôi hết, không phân biệt đực cái. Không biết ông ta có sở thích quái dị gì không? Nhưng theo ký ức của con khỉ này thì hình như không có.
Mà thôi! Mặc kệ là Tông Ngộ Không hay Tôn Ngộng Khô đều không liên quan tới cô. Mục đích của cô là tìm mảnh vỡ, cô cũng bỏ ra mấy ngày vận dụng kỷ năng khỉ, rà soát khắp Hoa quả sơn nhưng chưa tìm thấy. Nhưng không sao, lần trước làm mèo không phải cũng mất gần bốn năm đó sao? Lần này làm khỉ không biết phải mất bao lâu?
Mà lần trước, mảnh vỡ nằm ở đáy hồ không chừng lần này cũng không ngoại lệ. Để thử xem sao? Phía trước động có thác nước và một con suối, cô đã tìm rồi không thấy. Hồ thì phía sau núi có một cái, cũng khá là lớn, để ra đó tìm xem.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đóa hoa kỳ lạ
- Chương 2: Bị hoa "ăn" sạch sẽ
- Chương 3: Phải chịu trách nhiệm
- Chương 4: Ta muốn nàng hàng ngày cho ta ăn...
- Chương 5: Nguyện vọng
- Chương 6: Trở về tuổi thơ
- Chương 7: Đi học
- Chương 8: Bán ve chai
- Chương 9: Mộc chân
- Chương 10: Nâng cấp không gian?
- Chương 11: Âm dương khí
- Chương 12: Xuyên qua
- Chương 13: Không gian mở rộng
- Chương 14: Trừng trị côn đồ
- Chương 15: Đốt nhà bếp
- Chương 16: Dọn đến Thanh vân các
- Chương 17: Tâm sự Tứ vương gia
- Chương 18: Trừng trị Trương ma ma
- Chương 19: Nàng từng bị xâm phạm?
- Chương 20: Cuộc đời Tuyết Ưu
- Chương 21: Chữa trị
- Chương 22: Ngoại truyện: Công chúa Tuyết Ưu
- Chương 23: Bán khoai
- Chương 24: Trúng số
- Chương 25: Vạn Mị tĩnh lại
- Chương 26: Xuyên qua
- Chương 27: Vào núi
- Chương 28: Ngắm hoàng hôn
- Chương 29: Thành người
- Chương 30: Đi thị trấn
- Chương 31: Nhà bị cháy
- Chương 32: Ngọn núi này là của ta
- Chương 33: Tìm ra manh mối
- Chương 34: Lại bị cưỡng hôn
- Chương 35: Tu luyện ra không gian
- Chương 36: Trở về
- Chương 37: Đi chợ
- Chương 38: Gặp lại Kim Nhân
- Chương 39: Đưa về nhà
- Chương 40: Lại xuyên
- Chương 41: Bị điểm huyệt
- Chương 42: Vào phủ quốc sư
- Chương 43: Ta cũng là cương thi
- Chương 44: Huyết ngọc lưu ly
- Chương 45: Đau
- Chương 46: Sắp xếp
- Chương 47: Tình địch
- Chương 48: Xuyên thành mèo
- Chương 49: Xây nhà mới
- Chương 50: Mừng nhà mới
- Chương 51: Đi chơi tết
- Chương 52: Đón giao thừa
- Chương 53: Ba ngày tết
- Chương 54: Tôn Ngộ Không
- Chương 55: Lạc vào lòng núi
- Chương 56: Làm vợ thì sao?
- Chương 57: Đánh nhau
- Chương 58: Bị đòn
- Chương 59: Một ngày mới
- Chương 60: Chung Vô Diệm
- Chương 61: Nhát ma
- Chương 62: Sủng ái
- Chương 63: Yến tiệc
- Chương 64: Lễ vật
- Chương 65: Diện mạo thật
- Chương 66: Ăn đòn
- Chương 67: Tìm thấy
- Chương 68: Tề Cảnh Tuyên
- Chương 69: Gặp Tề Cảnh Tuyên
- Chương 70: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 71: Lưu lại
- Chương 72: Vực sâu cứu người
- Chương 73: Thoát khỏi
- Chương 74: Hóa giải
- Chương 75: Hoa tigon
- Chương 76: Kẻ thù
- Chương 77: Địa cung
- Chương 78: Hút độc
- Chương 79: Tâm sự
- Chương 80: Nàng là khắc tinh của ta!
- Chương 81: Giết người hủy xác
- Chương 82: Mưa
- Chương 83: Chia tay
- Chương 84: Ma vương
- Chương 85: Có được nàng
- Chương 86: Vạn vương
- Chương 87: Huấn luyện
- Chương 88: 5 năm sau
- Chương 89: Gặp lại Vạn Vương
- Chương 90: Dương xuân đan
- Chương 91: Thầy giáo mới
- Chương 92: Tha hồ Mà ăn
- Chương 93: Biểu diễn
- Chương 94: Tạo không gian
- Chương 95: Chuyện xưa
- Chương 96: Mất sức
- Chương 97: Tinh thần lực
- Chương 98: Đi chơi
- Chương 99: Mị Cơ
- Chương 100: Ký ức 10 vạn kiếp trước
- Chương 101: Khai mở tinh thần lực
- Chương 102: Khai mở cho chị Linh và em Thành
- Chương 103: Uống máu
- Chương 104: Không gian của Vô Ưu
- Chương 105: Không gian trong mi tâm
- Chương 106: Xin ý kiến
- Chương 107: Tạo không gian cho cha mẹ
- Chương 108: Bị bắt cốc
- Chương 109: Đến thế giới tinh thần lực
- Chương 110: Gặp gỡ thủ lĩnh
- Chương 111: Đánh văng mặt nạ
- Chương 112: Ăn trộm
- Chương 113: Lấy thánh đỉnh
- Chương 114: Báo thù
- Chương 115: Chiến đấu
- Chương 116: Đại kết cục
- bình luận