Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi! - Chương 3: Phải chịu trách nhiệm
Chương trước- Chương 1: Đóa hoa kỳ lạ
- Chương 2: Bị hoa "ăn" sạch sẽ
- Chương 3: Phải chịu trách nhiệm
- Chương 4: Ta muốn nàng hàng ngày cho ta ăn...
- Chương 5: Nguyện vọng
- Chương 6: Trở về tuổi thơ
- Chương 7: Đi học
- Chương 8: Bán ve chai
- Chương 9: Mộc chân
- Chương 10: Nâng cấp không gian?
- Chương 11: Âm dương khí
- Chương 12: Xuyên qua
- Chương 13: Không gian mở rộng
- Chương 14: Trừng trị côn đồ
- Chương 15: Đốt nhà bếp
- Chương 16: Dọn đến Thanh vân các
- Chương 17: Tâm sự Tứ vương gia
- Chương 18: Trừng trị Trương ma ma
- Chương 19: Nàng từng bị xâm phạm?
- Chương 20: Cuộc đời Tuyết Ưu
- Chương 21: Chữa trị
- Chương 22: Ngoại truyện: Công chúa Tuyết Ưu
- Chương 23: Bán khoai
- Chương 24: Trúng số
- Chương 25: Vạn Mị tĩnh lại
- Chương 26: Xuyên qua
- Chương 27: Vào núi
- Chương 28: Ngắm hoàng hôn
- Chương 29: Thành người
- Chương 30: Đi thị trấn
- Chương 31: Nhà bị cháy
- Chương 32: Ngọn núi này là của ta
- Chương 33: Tìm ra manh mối
- Chương 34: Lại bị cưỡng hôn
- Chương 35: Tu luyện ra không gian
- Chương 36: Trở về
- Chương 37: Đi chợ
- Chương 38: Gặp lại Kim Nhân
- Chương 39: Đưa về nhà
- Chương 40: Lại xuyên
- Chương 41: Bị điểm huyệt
- Chương 42: Vào phủ quốc sư
- Chương 43: Ta cũng là cương thi
- Chương 44: Huyết ngọc lưu ly
- Chương 45: Đau
- Chương 46: Sắp xếp
- Chương 47: Tình địch
- Chương 48: Xuyên thành mèo
- Chương 49: Xây nhà mới
- Chương 50: Mừng nhà mới
- Chương 51: Đi chơi tết
- Chương 52: Đón giao thừa
- Chương 53: Ba ngày tết
- Chương 54: Tôn Ngộ Không
- Chương 55: Lạc vào lòng núi
- Chương 56: Làm vợ thì sao?
- Chương 57: Đánh nhau
- Chương 58: Bị đòn
- Chương 59: Một ngày mới
- Chương 60: Chung Vô Diệm
- Chương 61: Nhát ma
- Chương 62: Sủng ái
- Chương 63: Yến tiệc
- Chương 64: Lễ vật
- Chương 65: Diện mạo thật
- Chương 66: Ăn đòn
- Chương 67: Tìm thấy
- Chương 68: Tề Cảnh Tuyên
- Chương 69: Gặp Tề Cảnh Tuyên
- Chương 70: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 71: Lưu lại
- Chương 72: Vực sâu cứu người
- Chương 73: Thoát khỏi
- Chương 74: Hóa giải
- Chương 75: Hoa tigon
- Chương 76: Kẻ thù
- Chương 77: Địa cung
- Chương 78: Hút độc
- Chương 79: Tâm sự
- Chương 80: Nàng là khắc tinh của ta!
- Chương 81: Giết người hủy xác
- Chương 82: Mưa
- Chương 83: Chia tay
- Chương 84: Ma vương
- Chương 85: Có được nàng
- Chương 86: Vạn vương
- Chương 87: Huấn luyện
- Chương 88: 5 năm sau
- Chương 89: Gặp lại Vạn Vương
- Chương 90: Dương xuân đan
- Chương 91: Thầy giáo mới
- Chương 92: Tha hồ Mà ăn
- Chương 93: Biểu diễn
- Chương 94: Tạo không gian
- Chương 95: Chuyện xưa
- Chương 96: Mất sức
- Chương 97: Tinh thần lực
- Chương 98: Đi chơi
- Chương 99: Mị Cơ
- Chương 100: Ký ức 10 vạn kiếp trước
- Chương 101: Khai mở tinh thần lực
- Chương 102: Khai mở cho chị Linh và em Thành
- Chương 103: Uống máu
- Chương 104: Không gian của Vô Ưu
- Chương 105: Không gian trong mi tâm
- Chương 106: Xin ý kiến
- Chương 107: Tạo không gian cho cha mẹ
- Chương 108: Bị bắt cốc
- Chương 109: Đến thế giới tinh thần lực
- Chương 110: Gặp gỡ thủ lĩnh
- Chương 111: Đánh văng mặt nạ
- Chương 112: Ăn trộm
- Chương 113: Lấy thánh đỉnh
- Chương 114: Báo thù
- Chương 115: Chiến đấu
- Chương 116: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi!
Chương 3: Phải chịu trách nhiệm
Vô Ưu mơ màng cảm giác có thứ gì đó đổ vào trong miệng mình, ngọt ngọt thơm thơm, theo bản năng nuốt xuống. Cô dần dần mở ra mi mắt thì thấy bản thân mình đang nằm trên một đóa hoa thật to. Trong miệng thì đang ngậm đầu một sợi dây và cô đang uống chất nước thơm ngọt từ đầu sợi dây tiết ra. Cô bỗng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, không khỏi kinh hoảng vội vứt sợi dây ra và lăn rớt khỏi đóa hoa.
Tưởng sẽ có một cú tiếp đất ngoạn mục, thế nhưng cảm giác trong tưởng tượng lại không có mà cô đã được thứ gì đó đỡ được. Thứ gì đó? À! Là những cái lá dài của đóa hoa đi. Nó đã tiếp được cô như cánh tay của con người không cho cô rơi xuống. Nó nhẹ nhàng đặt cô xuống đất rồi lại vươn lên như cũ. Bây giờ, cây hoa đã trở lại hình dáng trong suốt như ban đầu. Cô bàng hoàng nhìn cái cây rồi nhìn lại chính mình, không khỏi xấu hổ đỏ cả mặt. Cô vội vã cầm lên khăn tắm quấn quanh người và cách cái cây hoa thật xa.
- Ha ha ha! Thật là một thứ đáng yêu!
Một tiếng cười trầm thấp vang lên, theo đó là lời nói vang lên du dương như tiếng nhạc, khiến người nghe như có thể trầm luân trong đó. Nhưng Vô Ưu hiện tại lúc này đâu có tâm trạng thưởng thức chứ. Cô đang hoảng sợ nắm chặt khăn tắm, nhìn xung quanh xem tiếng nói phát ra từ đâu. Như hiểu suy nghĩ của cô, giọng nói một lần nữa vang lên.
- Đừng tìm nữa! Ta ở ngay trước mặt nàng đây!
Trước mặt cô? Không phải là cây hoa đó sao? Cô càng hoảng sợ lùi lại nhưng hang động không lớn, lùi vài bước đã đụng vào vách đá rồi. Cô run rẩy thân mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh chỉ vào cây hoa và nói.
- Ngươi....ngươi là cái... cái loài gì?
Cây hoa lại cười vang lần nữa như gặp chuyên vui chưa từng có.
- Ha ha ha! Ta là một loài hoa a! Sao nàng có thể hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy chứ?
Cái gì? Dám nói cô mình ngớ ngẩn ư? Hừ hừ bà đây đương nhiên biết ngươi là một loài hoa a! Ý ta hỏi là ngươi là yêu hay là quỷ? Nhưng những điều này cô cũng chỉ dám nói trong lòng, thực tế bên ngoài cô đang co rúm người lại a.
- Ta...ta biết ngươi là một loài hoa a! Nhưng.... tại... tại sao ngươi biết nói còn...còn....
Cô không khỏi đỏ mặt, làm sao cũng không thể nói ra miệng được vấn đề, đó là còn làm được chuyện mà chỉ có động vật mới làm a. Đóa hoa hiểu cô muốn nói điều gì nhưng cố tình muốn trêu chọc cô.
- Còn gì a? Có phải còn có thể giao phối không?
Mặt của Vô Ưu lần này có thể búng ra máu. Cô không biết phải nói thế nào. Thấy biểu hiện quẩn bách và sợ hãi của cô, đóa hoa thu hồi tâm tư trêu chọc. Nó thở dài như là rất bất đắc dĩ.
- Loài nào thì lại không có nhu cầu đó chứ. Đó chỉ là biểu hiện sinh lý tự nhiên. Với lại ta cũng đâu có muốn là do nàng trêu chọc ta đấy thôi! Là lỗi của nàng mà!
" Do nàng trêu chọc ta đấy thôi" Câu nói cứ như vang vọng trong đầu Vô Ưu. Lần này cô quên mất sự sợ hãi, đứng ra hiên ngang chỉ vào cây hoa lớn tiếng.
- Cây hoa chết tiệt kia! Bà đây trêu chọc ngươi lúc nào chứ? Ta không biết vì sao lại tới cái địa phương quỷ quái này, bị sợ hãi, chịu đói chịu khát không nói. Còn bị cây hoa như ngươi ăn sạch sẽ. Rõ ràng người bị thiệt là ta ngươi lại nói là do lỗi của ta. Ta có lỗi gì chứ? Ta trêu chọc ngươi lúc nào?
Thấy thái độ tức giận của cô, cây hoa vội khép những chiếc lá vào sát thân mình như lên án nó bị mắng oan. Nó không khỏi đông đưa đóa hoa như đang lắc đầu. Dùng giọng điệu vô cùng ủy khuất.
- Ta đâu có nói sai chứ. Không phải vừa rồi nàng ở trước mặt ta khỏa thân dùng nước thoa khắp người đấy sao? Dù ta có là thực vật thì cũng là đàn ông a. Như vậy còn chưa tính đi, nàng còn mút vào quy nụ của ta a. Nơi đó của ta chưa từng có bất kỳ thứ gì có thể chạm vào dù là một côn trùng cũng không được. Nàng chẳng những chạm vào còn hút quy mật của ta. Đó là quy mật chứng minh sự trong trắng của ta a. Nàng lấy đi sự trong trắng của ta thì phải chịu trách nhiệm chứ hu hu... cả đời của ta bị hủy trong tay nàng vậy mà nàng còn trách ta. Hu hu ta không muốn sống nữa ô ô ô...
Trán của Vô Ưu chảy xuống ba vạch đen, á khẩu không thể nói nên lời. Đây là cái logic gì chứ? Một cây hoa mà cũng có trong trắng, còn đòi cô chịu trách nhiệm. Mà theo lời nó nói hình như cũng có vài phần đúng, là cô trêu chọc nó trước. Nhưng từ một cây hoa phát ra tiếng khóc ai oán còn đòi sống đòi chết, nghe như thế nào cũng cảm thấy quái quái.
- Được rồi! Im miệng cho ta!
Tiếng khóc im bặt, không gian lại yên tĩnh như lúc ban đầu. Cây hoa cũng đứng sững lại như cũ. Vô Ưu thở ra một hơi. Lại gần nó và nói.
- Thật ra ngươi muốn gì đây? Và tại sao ta lại đến nơi đây a? Đây là nơi nào?
Cây hoa thở dài, vươn chiếc lá vuốt ve mặt cô như an ủi, nhỏ nhẹ nói.
- Được rồi! Nàng ngồi xuống ta sẽ từ từ nói cho nàng nghe. Ta là hoa Vạn Mị, sở dĩ gọi như vậy là bởi vì ta một vạn năm nẩy mầm, một vạn năm ra hoa và một vạn năm mới nở. Khi ta nở sẽ tiết ra mùi hương mị hoặc mê người xa vạn dặm, dù là bất cứ vật sống nào trong phạm vi đó đều không thể cưỡng lại được mà tìm đến ta. Chỉ cần một giọt mật hoa của ta cũng có thể cải tử hồi sinh, biến già thành trẻ, biến bệnh hoạn yếu ớt trở nên khỏe mạnh, biến xấu xí như dạ xoa thành xinh đẹp như Hằng Nga, và còn nhiều công dụng lợi hại khác mà ta không thể kể hết. Tuy nhiên, ta là tiên dược nhưng cũng là độc dược. Những ai từng dùng qua mật hoa của ta, cơ thể đều phát ra mị lực mê hồn. Dù đồng giới hay khác giới chỉ cần tiếp xúc trong khoảng 3 bước chân đều sẽ muốn đè người đó ra mà yêu thương một phen.
Vô Ưu nghe đến đây thì mắt chữ A mồm chữ O. Vạn Mị kể tiếp.
- Nếu làm cho người dùng mật hoa cảm thấy thoả mãn, thì sẽ nhận được thứ tương đương như đã dùng mật hoa nhưng chỉ là một phần nhỏ. Nhưng mà, nếu làm cho sợ hãi đau đớn, hoặc quan trọng hơn là đến bước cuối cùng là giao hoan thì người đó sẽ lập tức bị người dùng mật hoa hấp thành xác khô, có đôi thi thi thể cũng tan thành mây khói. Nhưng mà cho dù như vậy vẫn có người muốn có được mật hoa và người dùng mật hoa.
Rất rất nhiều năm về trước, một số kẻ tu luyện đã tìm đến chủng loài của ta để lấy mật. Rồi một cuộc chiến tranh giành bắt đầu giữa những kẻ có lòng tham. Nhưng cuối cùng, chịu thiệt vẫn là chúng ta, bị bọn chúng đỗ mọi tội lỗi và bị tiêu diệt cả cây con cũng không còn. Lúc đó ta chỉ là một hạt giống bé nhỏ nương theo làn gió bay khắp nơi nên thoát được một kiếp. Ta bay mãi bay mãi, không biết đã qua bao lâu và đến nơi nào. Ta rơi vào một khe nứt của một hang động nhỏ hẹp và ở đó suốt vạn năm để nẩy mầm. Nhưng nẩy mầm thì thế nào, không có ánh sáng mặt trời thì làm sao mà sống được. Như nghe được lời kêu gọi của ta, một ngày nọ từ đâu rơi xuống một viên ngọc nhỏ, làm ta gãy một chiếc lá mầm. Nhưng cũng nhờ vậy mà chất mủ ít ỏi trong cơ thể ta thấm vào viên ngọc và mở ra một không gian. Tuy rất nhỏ cũng không có ánh sáng mặt trời, nhưng bên trong lại có một ao nhỏ linh tuyền thủy và linh khí bên trong rất nồng đậm, thích hợp cho ta phát triển.
Tưởng sẽ có một cú tiếp đất ngoạn mục, thế nhưng cảm giác trong tưởng tượng lại không có mà cô đã được thứ gì đó đỡ được. Thứ gì đó? À! Là những cái lá dài của đóa hoa đi. Nó đã tiếp được cô như cánh tay của con người không cho cô rơi xuống. Nó nhẹ nhàng đặt cô xuống đất rồi lại vươn lên như cũ. Bây giờ, cây hoa đã trở lại hình dáng trong suốt như ban đầu. Cô bàng hoàng nhìn cái cây rồi nhìn lại chính mình, không khỏi xấu hổ đỏ cả mặt. Cô vội vã cầm lên khăn tắm quấn quanh người và cách cái cây hoa thật xa.
- Ha ha ha! Thật là một thứ đáng yêu!
Một tiếng cười trầm thấp vang lên, theo đó là lời nói vang lên du dương như tiếng nhạc, khiến người nghe như có thể trầm luân trong đó. Nhưng Vô Ưu hiện tại lúc này đâu có tâm trạng thưởng thức chứ. Cô đang hoảng sợ nắm chặt khăn tắm, nhìn xung quanh xem tiếng nói phát ra từ đâu. Như hiểu suy nghĩ của cô, giọng nói một lần nữa vang lên.
- Đừng tìm nữa! Ta ở ngay trước mặt nàng đây!
Trước mặt cô? Không phải là cây hoa đó sao? Cô càng hoảng sợ lùi lại nhưng hang động không lớn, lùi vài bước đã đụng vào vách đá rồi. Cô run rẩy thân mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh chỉ vào cây hoa và nói.
- Ngươi....ngươi là cái... cái loài gì?
Cây hoa lại cười vang lần nữa như gặp chuyên vui chưa từng có.
- Ha ha ha! Ta là một loài hoa a! Sao nàng có thể hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy chứ?
Cái gì? Dám nói cô mình ngớ ngẩn ư? Hừ hừ bà đây đương nhiên biết ngươi là một loài hoa a! Ý ta hỏi là ngươi là yêu hay là quỷ? Nhưng những điều này cô cũng chỉ dám nói trong lòng, thực tế bên ngoài cô đang co rúm người lại a.
- Ta...ta biết ngươi là một loài hoa a! Nhưng.... tại... tại sao ngươi biết nói còn...còn....
Cô không khỏi đỏ mặt, làm sao cũng không thể nói ra miệng được vấn đề, đó là còn làm được chuyện mà chỉ có động vật mới làm a. Đóa hoa hiểu cô muốn nói điều gì nhưng cố tình muốn trêu chọc cô.
- Còn gì a? Có phải còn có thể giao phối không?
Mặt của Vô Ưu lần này có thể búng ra máu. Cô không biết phải nói thế nào. Thấy biểu hiện quẩn bách và sợ hãi của cô, đóa hoa thu hồi tâm tư trêu chọc. Nó thở dài như là rất bất đắc dĩ.
- Loài nào thì lại không có nhu cầu đó chứ. Đó chỉ là biểu hiện sinh lý tự nhiên. Với lại ta cũng đâu có muốn là do nàng trêu chọc ta đấy thôi! Là lỗi của nàng mà!
" Do nàng trêu chọc ta đấy thôi" Câu nói cứ như vang vọng trong đầu Vô Ưu. Lần này cô quên mất sự sợ hãi, đứng ra hiên ngang chỉ vào cây hoa lớn tiếng.
- Cây hoa chết tiệt kia! Bà đây trêu chọc ngươi lúc nào chứ? Ta không biết vì sao lại tới cái địa phương quỷ quái này, bị sợ hãi, chịu đói chịu khát không nói. Còn bị cây hoa như ngươi ăn sạch sẽ. Rõ ràng người bị thiệt là ta ngươi lại nói là do lỗi của ta. Ta có lỗi gì chứ? Ta trêu chọc ngươi lúc nào?
Thấy thái độ tức giận của cô, cây hoa vội khép những chiếc lá vào sát thân mình như lên án nó bị mắng oan. Nó không khỏi đông đưa đóa hoa như đang lắc đầu. Dùng giọng điệu vô cùng ủy khuất.
- Ta đâu có nói sai chứ. Không phải vừa rồi nàng ở trước mặt ta khỏa thân dùng nước thoa khắp người đấy sao? Dù ta có là thực vật thì cũng là đàn ông a. Như vậy còn chưa tính đi, nàng còn mút vào quy nụ của ta a. Nơi đó của ta chưa từng có bất kỳ thứ gì có thể chạm vào dù là một côn trùng cũng không được. Nàng chẳng những chạm vào còn hút quy mật của ta. Đó là quy mật chứng minh sự trong trắng của ta a. Nàng lấy đi sự trong trắng của ta thì phải chịu trách nhiệm chứ hu hu... cả đời của ta bị hủy trong tay nàng vậy mà nàng còn trách ta. Hu hu ta không muốn sống nữa ô ô ô...
Trán của Vô Ưu chảy xuống ba vạch đen, á khẩu không thể nói nên lời. Đây là cái logic gì chứ? Một cây hoa mà cũng có trong trắng, còn đòi cô chịu trách nhiệm. Mà theo lời nó nói hình như cũng có vài phần đúng, là cô trêu chọc nó trước. Nhưng từ một cây hoa phát ra tiếng khóc ai oán còn đòi sống đòi chết, nghe như thế nào cũng cảm thấy quái quái.
- Được rồi! Im miệng cho ta!
Tiếng khóc im bặt, không gian lại yên tĩnh như lúc ban đầu. Cây hoa cũng đứng sững lại như cũ. Vô Ưu thở ra một hơi. Lại gần nó và nói.
- Thật ra ngươi muốn gì đây? Và tại sao ta lại đến nơi đây a? Đây là nơi nào?
Cây hoa thở dài, vươn chiếc lá vuốt ve mặt cô như an ủi, nhỏ nhẹ nói.
- Được rồi! Nàng ngồi xuống ta sẽ từ từ nói cho nàng nghe. Ta là hoa Vạn Mị, sở dĩ gọi như vậy là bởi vì ta một vạn năm nẩy mầm, một vạn năm ra hoa và một vạn năm mới nở. Khi ta nở sẽ tiết ra mùi hương mị hoặc mê người xa vạn dặm, dù là bất cứ vật sống nào trong phạm vi đó đều không thể cưỡng lại được mà tìm đến ta. Chỉ cần một giọt mật hoa của ta cũng có thể cải tử hồi sinh, biến già thành trẻ, biến bệnh hoạn yếu ớt trở nên khỏe mạnh, biến xấu xí như dạ xoa thành xinh đẹp như Hằng Nga, và còn nhiều công dụng lợi hại khác mà ta không thể kể hết. Tuy nhiên, ta là tiên dược nhưng cũng là độc dược. Những ai từng dùng qua mật hoa của ta, cơ thể đều phát ra mị lực mê hồn. Dù đồng giới hay khác giới chỉ cần tiếp xúc trong khoảng 3 bước chân đều sẽ muốn đè người đó ra mà yêu thương một phen.
Vô Ưu nghe đến đây thì mắt chữ A mồm chữ O. Vạn Mị kể tiếp.
- Nếu làm cho người dùng mật hoa cảm thấy thoả mãn, thì sẽ nhận được thứ tương đương như đã dùng mật hoa nhưng chỉ là một phần nhỏ. Nhưng mà, nếu làm cho sợ hãi đau đớn, hoặc quan trọng hơn là đến bước cuối cùng là giao hoan thì người đó sẽ lập tức bị người dùng mật hoa hấp thành xác khô, có đôi thi thi thể cũng tan thành mây khói. Nhưng mà cho dù như vậy vẫn có người muốn có được mật hoa và người dùng mật hoa.
Rất rất nhiều năm về trước, một số kẻ tu luyện đã tìm đến chủng loài của ta để lấy mật. Rồi một cuộc chiến tranh giành bắt đầu giữa những kẻ có lòng tham. Nhưng cuối cùng, chịu thiệt vẫn là chúng ta, bị bọn chúng đỗ mọi tội lỗi và bị tiêu diệt cả cây con cũng không còn. Lúc đó ta chỉ là một hạt giống bé nhỏ nương theo làn gió bay khắp nơi nên thoát được một kiếp. Ta bay mãi bay mãi, không biết đã qua bao lâu và đến nơi nào. Ta rơi vào một khe nứt của một hang động nhỏ hẹp và ở đó suốt vạn năm để nẩy mầm. Nhưng nẩy mầm thì thế nào, không có ánh sáng mặt trời thì làm sao mà sống được. Như nghe được lời kêu gọi của ta, một ngày nọ từ đâu rơi xuống một viên ngọc nhỏ, làm ta gãy một chiếc lá mầm. Nhưng cũng nhờ vậy mà chất mủ ít ỏi trong cơ thể ta thấm vào viên ngọc và mở ra một không gian. Tuy rất nhỏ cũng không có ánh sáng mặt trời, nhưng bên trong lại có một ao nhỏ linh tuyền thủy và linh khí bên trong rất nồng đậm, thích hợp cho ta phát triển.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đóa hoa kỳ lạ
- Chương 2: Bị hoa "ăn" sạch sẽ
- Chương 3: Phải chịu trách nhiệm
- Chương 4: Ta muốn nàng hàng ngày cho ta ăn...
- Chương 5: Nguyện vọng
- Chương 6: Trở về tuổi thơ
- Chương 7: Đi học
- Chương 8: Bán ve chai
- Chương 9: Mộc chân
- Chương 10: Nâng cấp không gian?
- Chương 11: Âm dương khí
- Chương 12: Xuyên qua
- Chương 13: Không gian mở rộng
- Chương 14: Trừng trị côn đồ
- Chương 15: Đốt nhà bếp
- Chương 16: Dọn đến Thanh vân các
- Chương 17: Tâm sự Tứ vương gia
- Chương 18: Trừng trị Trương ma ma
- Chương 19: Nàng từng bị xâm phạm?
- Chương 20: Cuộc đời Tuyết Ưu
- Chương 21: Chữa trị
- Chương 22: Ngoại truyện: Công chúa Tuyết Ưu
- Chương 23: Bán khoai
- Chương 24: Trúng số
- Chương 25: Vạn Mị tĩnh lại
- Chương 26: Xuyên qua
- Chương 27: Vào núi
- Chương 28: Ngắm hoàng hôn
- Chương 29: Thành người
- Chương 30: Đi thị trấn
- Chương 31: Nhà bị cháy
- Chương 32: Ngọn núi này là của ta
- Chương 33: Tìm ra manh mối
- Chương 34: Lại bị cưỡng hôn
- Chương 35: Tu luyện ra không gian
- Chương 36: Trở về
- Chương 37: Đi chợ
- Chương 38: Gặp lại Kim Nhân
- Chương 39: Đưa về nhà
- Chương 40: Lại xuyên
- Chương 41: Bị điểm huyệt
- Chương 42: Vào phủ quốc sư
- Chương 43: Ta cũng là cương thi
- Chương 44: Huyết ngọc lưu ly
- Chương 45: Đau
- Chương 46: Sắp xếp
- Chương 47: Tình địch
- Chương 48: Xuyên thành mèo
- Chương 49: Xây nhà mới
- Chương 50: Mừng nhà mới
- Chương 51: Đi chơi tết
- Chương 52: Đón giao thừa
- Chương 53: Ba ngày tết
- Chương 54: Tôn Ngộ Không
- Chương 55: Lạc vào lòng núi
- Chương 56: Làm vợ thì sao?
- Chương 57: Đánh nhau
- Chương 58: Bị đòn
- Chương 59: Một ngày mới
- Chương 60: Chung Vô Diệm
- Chương 61: Nhát ma
- Chương 62: Sủng ái
- Chương 63: Yến tiệc
- Chương 64: Lễ vật
- Chương 65: Diện mạo thật
- Chương 66: Ăn đòn
- Chương 67: Tìm thấy
- Chương 68: Tề Cảnh Tuyên
- Chương 69: Gặp Tề Cảnh Tuyên
- Chương 70: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 71: Lưu lại
- Chương 72: Vực sâu cứu người
- Chương 73: Thoát khỏi
- Chương 74: Hóa giải
- Chương 75: Hoa tigon
- Chương 76: Kẻ thù
- Chương 77: Địa cung
- Chương 78: Hút độc
- Chương 79: Tâm sự
- Chương 80: Nàng là khắc tinh của ta!
- Chương 81: Giết người hủy xác
- Chương 82: Mưa
- Chương 83: Chia tay
- Chương 84: Ma vương
- Chương 85: Có được nàng
- Chương 86: Vạn vương
- Chương 87: Huấn luyện
- Chương 88: 5 năm sau
- Chương 89: Gặp lại Vạn Vương
- Chương 90: Dương xuân đan
- Chương 91: Thầy giáo mới
- Chương 92: Tha hồ Mà ăn
- Chương 93: Biểu diễn
- Chương 94: Tạo không gian
- Chương 95: Chuyện xưa
- Chương 96: Mất sức
- Chương 97: Tinh thần lực
- Chương 98: Đi chơi
- Chương 99: Mị Cơ
- Chương 100: Ký ức 10 vạn kiếp trước
- Chương 101: Khai mở tinh thần lực
- Chương 102: Khai mở cho chị Linh và em Thành
- Chương 103: Uống máu
- Chương 104: Không gian của Vô Ưu
- Chương 105: Không gian trong mi tâm
- Chương 106: Xin ý kiến
- Chương 107: Tạo không gian cho cha mẹ
- Chương 108: Bị bắt cốc
- Chương 109: Đến thế giới tinh thần lực
- Chương 110: Gặp gỡ thủ lĩnh
- Chương 111: Đánh văng mặt nạ
- Chương 112: Ăn trộm
- Chương 113: Lấy thánh đỉnh
- Chương 114: Báo thù
- Chương 115: Chiến đấu
- Chương 116: Đại kết cục
- bình luận